[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 42: Sói xám lớn, thỏ trắng nhỏ

Thời gian tập hợp là ba phút.

Có hai hạng mục kiểm tra, một là đi dã ngoại sa mạc, hai là dựng boong ke trong sa mạc.

(*) Trong quân sự, boong ke là công sự để ẩn nấp và chiến đấu trong trận địa phòng ngự hoặc ở các cứ điểm.

Thật ra hai hạng mục này đều cơ bản, thuộc về nhiệm vụ kiểm tra sinh tồn trong sa mạc. Đây cũng là hạng mục huấn luyện chính của các thí sinh. Theo cách nói của huấn luận viên thì tất cả vẫn là nên tảng cơ sở, chưa tính vào việc huấn luyện kĩ thuật thật sự. Kiểm tra với huấn luyện, đã có kiểm tra thì sẽ có người bị loại. Để công bằng, tất cả các thí sinh đều không được dẫn ai theo, vì vậy Trì Nguyệt chỉ có thể ở lại nơi cắm trại vậy chờ tin tức tốt của Vương Tuyết Nha.

"Cố lên! Cố lên!"

Hai người đặt tay cổ vũ nhau

Vương Tuyết Nha mỉm cười rồi rời khỏi lều vải.

Thành tích huấn luyện của Tiểu Ô Nha không tệ, Trì nguyệt rất tin tưởng cô, thế nhưng không ngờ cô nàng này lại khóc lóc gọi điện thoại về.

"Nguyệt Quang Quang, chắc mình sẽ bị loại mất!" Tuy hơi yếu ớt Vương Tuyết Nha nhưng là một người rất ít khóc.

Trì Nguyệt thường mỉa mai cô, trêu chọc cô, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng khóc của cô là sẽ lo lắng ngay.

"Tiểu Ô Nha, sao vậy?"

"Mình...có lẽ...sẽ bị loại. Mình không cố ý...Mình bị người ta hãm hại..." Hãm hại? Đúng là có người bắt đầu giở trò sao? Vương Tuyết Nha không ngừng khóc nức nở, không thể diễn tả được sự uất ức trong giọng nói của cô.

Trì Nguyệt nhíu mày. "Cậu nói rõ ràng đi, rút cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Mình không thể nói rõ được..."

Khí hậu sa mạc rất khắc nghiệt, mặt trời vừa mới xuất hiện mà mặt đất đã nóng rực như thiêu đốt.

Trì Nguyệt chạy ra khỏi lều vãi, chạy một mạch đến vị trí của Vương Tuyết Nha.

Lúc này mặt trời như thiêu đốt, hạt cát bị phơi nóng hổi, thế nhưng Vương Tuyết Nha lại ngồi dưới đất, đầu cúi gằm xuống, mái tóc xõa tung trên gối, quần áo bẩn thỉu, một đám người vây xung quanh cô đang mồm năm miệng mười nói gì đó, giống như đang khuyên nhủ, lại như đang an ủi...

Thế nhưng Trì Nguyệt vừa nhìn thấy hình ảnh này lập tức nổi giận.

"Cậu khóc cái gì mà khóc? Đứng lên!"

Cô đẩy đám người ra đến gần Vương Tuyết Nha, không kéo cô ấy đứng lên mà chỉ đứng nhìn cô ấy.

"Cậu đứng lên ngay!" Vương Tuyết Nha chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trì Nguyệt đầu đầy mồ hôi.

Trì Nguyệt đang rất tức giận nhưng đôi mắt lại rất bình tĩnh, cứ như không hề e ngại bất cứ chuyện gì, cô vẫn giống lúc bọn họ quen biết vào năm đó.

Năm đó, khi còn học cấp ba, Vương Tuyết Nha là một cây cải thìa ngây ngô non nớt, bị một đám học sinh lưu manh đe doạ bắt nạt nhưng lại chỉ biết khóc, chỉ biết chịu đựng, chỉ biết bỏ tiền ra giải quyết tai họa.

Ngày hôm đó đúng lúc bị Trì Nguyệt gặp được.

Lúc đó Trì Nguyệt cũng như thế này, đẩy một đám con gái lưu manh ra, bảo cô ấy đứng lên.

Sau đó bọn họ đánh nhau với người ta một trận.

Vương Tuyết Nha là một cô gái ngoan ngoãn, cô không ngang ngược như Trì Nguyệt.

Ngày hôm đó là lần đầu tiên cô đánh nhau, cũng bị người ta đánh rất đau nhưng sau hôm đó, không còn ai dám bắt nạt cô nữa.

Mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt, Vương Tuyết Nha hít mũi một cái, đột nhiên nghẹn ngào.

"Nguyệt Quang Quang..." Trên trán Trì Nguyệt chảy mồ hôi ròng ròng, thẩm ướt lông mày rồi trượt đến lông mi, dọc theo cằm chạy xuống cổ, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

"Đứng lên nói chuyện!"

Đôi môi Vương Tuyết Nha run rẩy, cô hít sâu một hơi, tay phải chậm rãi chống lên mặt đất cát nóng như lửa, động tác này khiến lòng bàn tay ứa máu, nhuộm đỏ cát vàng, hai màu đỏ vàng giao thoa vô cùng chói mắt...

Đôi mắt Trì Nguyệt loé lên tia sáng, nhanh chóng nhìn lướt qua nhưng lại không nói gì vậy chỉ đến gần Vương Tuyết Nha, nhìn cô gái nhỏ mềm mại này dùng cánh tay bị thương chống xuống đất, chậm rãi đứng lên.

"Nguyệt Quang Quang, có phải mình quá vô dụng không?"

Trì Nguyệt Không trả lời cô, đột nhiên ngoảnh lại nhìn những người xung quanh.

Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào người quay phim và người dẫn đội tổ năm: "Các anh không cần xử lý vết thương cho thí sinh sao? Một đống người vây quanh cô ấy để mỉa mai à?"