(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 32

Tang Thanh trầm ngâm:"Ta luôn có cảm giác thế giới này có chút yêu khí. Dù là nhỏ nhưng ngươi cũng nên cẩn thận."

"Ta biết rồi." Di Giai gật đầu

"Lần sau ta lại đến tìm ngươi, cầm lấy." Hắn đưa Di Giai một tấm thẻ đen. Hắn có 2 cái mà:"Có chuyện liên hệ ta." Nói rồi hắn rời đi.

Di Giai bỗng cảm giác Tang Thanh trầm ổn hơn nhiều, lúc làm nhiệm vụ hẳn rất nghiêm túc.

Lại qua mấy ngày, Nhị hoàng tử Hầu Viêm ngỏ ý muốn mời Di Giai qua chơi mấy ngày, Ngũ hoàng tử vui vẻ đồng ý.

Ngồi trên kiệu lắc lư nửa ngày mới đến nơi, cô lảo đảo được Lục Nhi bế vào trong.

Cô được sắp xếp riêng một phòng ở phủ Hầu Viêm, ai cũng nghĩ rằng hắn mong có nữ nhi đến điên rồi, lúc nào cũng mượn nữ nhi của đệ đệ tới chơi đùa.

Hầu Viêm vừa từ ngoài về, vui vẻ tìm Di Giai chơi. Hắn quỳ một chân xuống đất, dang hai tay nhẹ giọng:"Tiểu Liên, tới đây nào."

Di Giai khựng một lát liền nhắm mắt chạy nhào vào lòng hắn. Hắn vui vẻ bế cô đi tới nhà ăn, tay còn lại còn nhéo má cô:"Đói chưa?"

Chỉ mới tiếp xúc một thoáng, Di Giai không thể liên tưởng một vị cẩu hoàng đế khát máu với vị hoàng tử ấm áp này.

Lúc ăn cơm, hắn liên tục gắp cho cô:" Ngon không?" Cô ngơ ngác gật đầu, hắn phì cười, đáy mắt toàn bộ là ôn nhu.

Di Giai hơi lạnh sống lưng, cảm giác sợ hãi bất an không thể nói rõ.

Rất nhanh tới tối, một nha hoàn nói tam hoàng tử cho gọi cô tới, có món đồ chơi rất thú vị. Cô được dẫn đi.

Hiện tại cô đang đứng cạnh Hầu Viêm, xung quanh toàn hoa cỏ, hai người ngồi dưới cỏ, trên tay hắn có gì đó được phủ lên bằng tấm vải, Di Giai nghi hoặc nhìn hắn.

"Nhìn kỹ nhé." Hầu Viêm kéo tấm vải ra, lộ ra một cái hộp vuông trong suốt, bên trong sáng đến chói mắt, hắn mở hộp, lập tức hàng ngàn con đom đóm bay ra tản khắp trời, đẹp không tả nổi.

Mẹ nó. Thật lắm trò hay. Hẳn nào Hầu Bạch Liên này lúc nào cũng muốn đi chơi với hắn. Ai rảnh làm ba cái này chơi với trẻ con chứ? Đặc biệt là trẻ con sống liên quan đến hoàng cung.

"Tiểu Liên không vui sao?" Giọng hắn thật dịu dàng

"Vui chứ."

"Vậy tốt rồi." Hắn tủm tỉm cười.

Ở lại tới ngày thứ 3, Di Giai cảm thấy nếu không hành động gì thì cô thành kẻ vô dụng mất, ít nhất phải nắm được chút tin tức

Nửa đêm, cô uống một viên thuốc rời hồn, viên này 1000 vàng 1 viên vô cùng đắt đỏ.

Linh hồn cô liền rời khỏi cơ thể, bay bay đến phòng ở của Hầu Viêm. Thấy đèn vẫn sáng, cô đi xuyên vào.

Hầu Viêm ngồi trên giường đang nói chuyện với một người mắt dài hẹp như hồ ly.

"Chủ thượng, cũng sắp tới thời cơ rồi. Chỉ cần lão hoàng đế kia tiêu đời, ta chắc chắn ngài sẽ đạt được ngôi vị hoàng đế. Mong ngài nhớ lời hứa, thỏa mãn ta một trái tim thiếu nữ ngon lành."

"Ngươi không cần lúc nào cũng nhắc nhở, ta sẽ không quên."

"Hì.. còn không phải do ngài vào vai quá đạt, ánh mắt quá thương tiếc kia làm ta lo ngại sao?"

Hầu Viêm nhắm mắt dựa vào thành giường, im lặng một lát:"Ta sẽ khiến nàng ấy tình nguyện trao ra trái tim sớm thôi."

"Nghe được lời này của chủ thượng ta yên tâm rồi... ai ở đó." Giọng hắn đột ngột thay đổi nhìn vào không trung. Di Giai đang đứng đó chợt sững sờ.

"Gì thế?" Hầu Viêm mở mắt hỏi

Tên hồ ly chun mũi, đánh hơi vào không trung:"Có lẽ ta nhầm."

Thời hạn của thuốc đã hết, cô trở lại thân thể.

55555: !!!!

9966: Ngươi có bệnh sao?

55555: Thế giới này có yêu quái!!!

9966: Σ( ° △ °|||)

Di Giai kể cho hắn những gì mìmh nghe được. Tang Thanh trầm mặc:" Ngươi yên tâm. Ta sẽ giết hắn trả thù cho ngươi."

Di Giai trợn mắt:" Ta còn chưa có chết."