(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 64

Vừa đến Đông Thành cô đã suýt đóng thành băng, vì là game thực tế ảo nên cảm giác rất thật, trừ bỏ cảm giác đau ra mấy cảm giác nóng lạnh rất rõ ràng. Vội vã hạ cánh xuống ghé vào mấy cửa hàng mua đạo cụ làm ấm, Di Giai đeo một cái khăn len trở ra. Đạo cụ làm ấm đơn giản vậy thôi nhưng cực kỳ hiệu quả, tất cả nhờ dòng chữ đi kèm trên đạo cụ:

- Giảm Lạnh + 100%

- Tăng nhanh nhẹn +2%

Chưa nghĩ ra cách tìm Hắc Miêu, cô đành đi vòng vòng tìm vận may vậy. Đông Đảo thú vị ở chỗ dù là hoa cỏ hay lá cây đều là 1 màu trắng, cô tự hỏi người ở thành này liệu nhìn lâu có bị mù màu sắc không?

Túm một người qua đường, Di Giai cẩn thận hỏi:"Sống ở đây lâu mắt sẽ không sao chứ?"

Người nọ giật mình, mà Di Giai cũng giật mình buông tay. Người trước mặt này là crush cùng lớp của nguyên chủ, móng vuốt này chụp người cũng quá chuẩn đi...

"Cậu... cũng ở Đảo này à?" Trì Uông nhìn cô ngạc nhiên hỏi

"à... mới đến chơi. Tớ ở Nam Đảo."

Người này ngược lại rất hồ hởi, nở ra một nụ cười như ánh mặt trời:" Thế sao? Vậy chắc không biết mấy cảnh đẹp chỗ này rồi? Để tớ dẫn cậu đi xem mấy nơi nhé."

Di Giai định từ chối, nhưng suy nghĩ 1 lát bèn đồng ý, dù sao cũng không biết trước tiên nên làm gì, thôi thì cứ đi dạo ngắm cảnh, lỡ đâu ăn may lại gặp Hắc Miêu.

"Được."

Thế là Trì Uông triệu hồi ra thú cưỡi của cậu ta, là 1 con sói xám có cánh, đa phần người chơi thích mấy con thú có thể bay hơn là phi dưới đất. Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm Di Giai đợi cô triệu hồi thú của mình.

"..." tôi thật sự sợ làm mù mắt cậu ấy...

'Phừng'

1 con công tỏa ra sắc vàng lóe mù mắt xuất hiện giữa đường, tất cả mọi người xung quanh đồng loạt che mắt...

'Bịch'

Trì Uông ngã khỏi lưng sói... bởi vì cậu ta dùng cả 2 tay bịt mắt, con sói cũng dùng 2 chân trước che mắt, kết quả là cậu ta mất thăng bằng lăn xuống.

Di Giai: "..."

Thu lại thú cưỡi của mình, cô ái ngại gãi đầu kéo Trì Uông dậy, cậu ta vẫn còn có chút choáng váng, ấp úng nói:"Thế... thế thì ngồi chung vậy... nhé?"

"Được." Cô sảng khoái đáp.

Cậu đưa cô bay đến 1 khu rừng trắng, nơi này tựa như tiên cảnh, có đầm sen trắng, có hạc con bay con đậu. Di Giai kinh ngạc, Đảo này mới thật sự đẹp nhất game mà. Trì Uông cũng rất phấn khởi, cậu ta giới thiệu như thể đây là nhà mình:"Đây là núi Tiên Hữu, quái trên này là mấy con hạc đó, nhưng mà nó đẹp với ít kinh nghiệm nên chẳng mấy người giết."

"Đẹp..." quá. Còn chưa nói hết, cô đã kinh hãi khi thấy Trì Uông mờ dần rồi biến thành 1 đốm sáng vọt thẳng lên trời.

Từng tàn sát tội phạm ở Bắc Đảo đương nhiên cô biết hình ảnh này có nghĩa là gì, theo phản xạ, cô ngồi thụp xuống, quả nhiên có 1 mũi tên bắn qua đỉnh đầu cô găm sâu trên đất.

1 xạ thủ.

Trong game thì sát thủ, xạ thủ là các nghề có ít người chọn nhất vì tuy sát thương lớn nhưng lượng máu rất ít.

Thẻ đen gào lên phấn khích:"Mau mau mau! Ta cảm nhận được cục cưng đang ở gần!"

Di Giai lăn tại chỗ mấy vòng, liên tục có mũi tên đuổi theo sát nút, cô ngẩng đầu nhìn thoáng thấy bóng đen núp sau 1 gốc cây, nhưng khoảng cách có chút xa, cô lại là sát thủ cận chiến. Não cô ngay lập tức nảy số cực nhanh.

'Phình'

Một con công lóe mù mắt xuất hiện, Hắc Miêu kinh ngạc buộc phải nhắm tịt mắt, chỉ mấy giây ngắn ngủi ngưng bắn, 1 thanh trủy thủ đã ghì vào cổ hắn.

"..." Hắc Miêu mở mắt, ánh sáng chói chang kinh người kia đã biến mất. Với phụ trợ tuyết trắng, ánh sáng đó như được phóng đại nhiều lần, gần như không một ai chịu nổi, chỉ có chủ nhân thú cưỡi sẽ không bị ảnh hưởng.

"Cục cưng, tìm được ngươi thật sự khó." Di Giai nghiến răng nói từng chữ

Hắc Miêu da gà nổi đầy người, gì mà cục cưng chứ?

Tìm thấy cục cưng của vi diện, Di Giai thả lỏng được một chút.

"Muốn chém muốn giết tùy, đừng có nói nhảm." Hắc Miêu hết sức quật cường.

Di Giai nhìn hắn, vẻ mặt tầm tuổi cô, vì là cục cưng nên nhan sắc kinh diễm khỏi tả, cô tặc lưỡi:"Tỉnh dậy đi."

Hắn giật mình:"Cái gì?"

"Ta nói ngươi tỉnh lại đi. Ngươi không phải đang hôn mê sao?"

Hắn run rẩy 1 trận, ánh mắt nhìn cô có chút chán ghét:"Cô là ai? Cô là người của hệ thống game?"

"Không, tôi là người chơi bình thường thôi."

"Hừ! Lừa ai chứ? Ngoài bọn đưa tôi vào trong này thì còn ai biết tình trạng của tôi?"