(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 67

Thời gian đếm ngược của Đảo Chiến cuối cùng đã tới. Mọi người đồng loạt bị đẩy khỏi game, sau đó lập tức lại ào ào vào game trở lại. Bối cảnh xung quanh đảo đã thay đổi. Trời đất tối sầm lại, tất cả người dân Nam Đảo tụ tập trong sân của 1 thành trì khổng lồ, phía đối diện đằng xa cũng là 1 thành trì khác.

Đảo Chiến sắp mở!

Lam Cảnh Nghi đứng ở trên tường thành, anh cao giọng nói:"Giờ khắc chiến đấu sắp đến gần."

Tất cả im lìm hướng mắt lên trên nhìn anh, Cảnh Nghi đứng đó mặc bộ đồ quý hiếm hết sức chói mắt, tựa như mặt trời giữa đêm đen.

"Tôi có 1 món quà cho tất cả những ai thuộc nghề cận chiến, chính là những người sẽ xông lên đầu tiên!" Anh gật đầu với Sát Hàn, anh ta bỏ bao tải đang vác trên vai xuống.

"Đây là... Trang Bị!!!"

"Mẹ nó... giàu đến điên rồi!"

"Hả... trên túi có chữ gì kìa...'Ta Giàu Nhất SV mua' thì phải?"

"Thật sao? Á! Đúng thật. Đúng là giàu nhất sv!"

Phía dưới náo loạn thành 1 đoàn. Lam Cảnh Nghi e hèm 1 cái:"Đây là em gái tôi mua tặng mọi người dùng trong đợt Đảo Chiến này, thắng trận này ai muốn mua tôi sẽ bán lại nửa giá!"

Nửa giá cũng quá hời rồi. Mọi người kinh ngạc vui mừng ồ lên.

"Anh ta tài thật, nâng bao nhiêu sĩ khí kìa." Hữu Ngạn dùng vai huých cô 1 cái.

Cô vốn không biết vụ tặng đồ này, tên Cảnh Nghi này lại còn mang tên cô ra làm việc thiện.

"Nếu thắng trận này, mấy món đồ kia chẳng so sánh được với số tiền thưởng chủ soái được chia." Hữu Ngạn khoanh tay híp mắt, những trang bị đó chỉ thuộc hàng khá:"Anh cô làm nghề gì vậy?"

"Sơn móng." Di Giai nói bừa

Hữu Ngạn tự sặc nước bọt, có chút kinh ngạc mà lắc đầu:"Uổng phí. Đúng là uổng phí."

Trong Luật Đảo Chiến: Người chết trong trận chiến sẽ trở lại thành, đợi 2p sẽ được hồi sinh.

Trong thành mỗi bên giữ một cục pha lê, ai phá được pha lê của đối phương trước sẽ thắng, có tất cả 3 đường tiến công thẳng và các đường rừng.

Đối thủ là Bắc Đảo với lá cờ nền xanh hoa đỏ, Nam Đảo là lá cờ nền xanh có điểm trắng ở giữa.

'BÙM'

Bầu trời sáng lên. Đây là tín hiệu trận chiến bắt đầu. Đêm nay game thủ nói không với ngủ!

Hữu Ngạn mặc lại bộ đồ chói mắt, nhìn Di Giai cũng chói không kém đứng cạnh:"Này, cô tách riêng hay đi với tôi?"

"Cậu cứ thoải mái tàn sát, có duyên sẽ gặp."

"..."

Cửa thành mở, từng hàng người chỉnh tề ùa ra, anh cô đứng nơi cao nhất, cô lẻn ra bên cạnh:"Chắc thắng bao nhiêu?"

Lam Cảnh Nghi ánh mắt sắc bén không chớp lấy một cái nhìn phía trước, bản năng háo thắng của anh nổi lên:"Mày đừng xem thường anh."

"Bao nhiêu?" Di Giai kiên trì hỏi.

Cảnh Nghi bấy giờ mới liếc cô 1 cái:"60%. Nếu có thể giảm nhuệ khí chúng, 70%."

Cô gật đầu, triệu hồi chim công lóe mù mắt cho nó bay lượn trên không.

Đảo Chiến không cho dùng thú cưỡi, nhưng thả ra cho đi dạo thì được, toàn bộ đòn tấn công của thú sẽ bị vô hiệu hóa. Bình thường sẽ chẳng ai thả thú cưỡi cả vì nếu bị giết thú vẫn sẽ chết, còn không thể hồi sinh.

Con chim công chẳng có ích gì ngoài lóe mù mắt người khác.

"Mày định thả chim ra cho địch mù mắt?" Cảnh Nghi xoa xoa cằm nghiêm túc nghĩ ngợi, dường như anh ta thật sự định thả thêm 1 đàn chim với mục đích như thế.

"..."

Di Giai mặc kệ anh, nhảy xuống thành xâm nhập vào cuộc chiến.

Người Bắc Đảo thế công ồ ạt xông tới, đột nhiên thấy cả vùng trời bỗng sáng chói, kinh hãi ngẩng đầu lên. Phản ứng có 2 loại.

Loại 1: chưa từng thấy thần thú nào xa hoa lộng lấy đến thế, chết đứng mấy giây, còn tưởng lỗi game.

Loại 2: cmn!!! Đây không phải thú cưỡi của tên hung thần huyết tẩy tội phạm Bắc Thành bữa trước sao? Không ít tội phạm từng bị giết vẫn còn gánh nặng tâm lý, sợ hãi nổi lên.

Kiến Quốc đứng trên thành thấy cảnh này, mày anh nhíu chặt lại. Con chim kia dĩ nhiên anh nhận ra, còn con chim nào lòe loẹt hơn nó chứ? Anh vội đến bên chủ soái nhắc nhở.

Trái với Kiến Quốc, dù không biết em gái đã làm gì nhưng bên địch rõ ràng có náo loạn, còn chậm nhịp, Cảnh Nghi hết sức vui mừng:"Không hổ là em gái mình." Tất nhiên anh không thực sự cho rằng em gái thả chim để lóe mù mắt địch thật.