(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 80

Sau khi nước khô, chân đã trở lại như cũ, Di Giai vẫn còn đang rối rắm, gã đàn ông đã vui vẻ nằm ườn ra ghế ngủ từ lúc nào.

Tối hôm đó gã xách cô lên vai rồi bước ra ngoài, thì ra xung quanh là một khu rừng, lá khô dưới chân bị gã dẵm lên phát ra tiếng sột soạt khó chịu trong đêm.

Đi mãi cuối cùng cũng tới 1 nơi có điểm sáng, cô bị vứt xuống đất.

"Này nhẹ tay đi. Hỏng rồi ngươi có đền không hả?" Người đàn ông lạ mặt đối diện cau mày, ngồi xổm xuống cầm một chân cô lên đánh giá.

"Hì hì... màu đuôi đẹp lắm. Hàng lần này là đồ tốt đó." Gã đàn ông bắt cô xoa xoa tay nói.

Người đàn ông kia vung tay, có 1 chậu nước đổ ập lên người Di Giai, ngay lập tức tai cô mọc dài ra như vây cá, tay cũng mọc lên vài lớp vảy mỏng trong suốt, đuôi ánh hồng đã hoàn toàn lộ ra.

"Được đấy." Người đàn ông nhếch mày tán thưởng, cho người đưa gã một chiếc vali:"Chuyển chỗ ở đi, cẩn thận lũ cớm tóm đấy."

"Được được!" Gã đàn ông mừng quýnh lên, ôm vali cúi đầu liên tục rồi chạy trở vào rừng.

"Nhấc nó vào hòm." Người đàn ông lại ra lệnh, Di Giai ướt nhẹp bị 1 người khác xách cổ áo tống vào một thùng gỗ lớn, nước ngập đến cổ, thùng bị đạy nắp khóa lại. Trong đời cô chưa bao giờ chật vật như vậy, dù cố gắng thế nào nhưng sức mạnh vẫn cứ không cánh mà bay.

Mấy ngày liền cái thùng không ngừng rung lắc, mà cô cũng không được ăn gì. Đến ngày thứ 9, nắp thùng mở ra, 1 cái bánh mì được ném vào nước, nắp thùng lại lần nữa đóng kín. Nhờ vào lần mở này, Di Giai ngửi thấy mùi nước biển mằn mặn, cô đoán mình đang được vận chuyển trên biển.

Thực ra trong lòng cô không quá sợ hãi, chỉ là hoang mang về sức mạnh và thẻ đen bỗng nhiên đồng thời biến mất kia thôi. Cô ăn xong bánh mì, quyết định ngủ một giấc.

'Cạch'

Nắp thùng mở ra, Di Giai ngáp ngáp mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy người đối diện thì sửng sốt.

"Ngươi thật là! Còn ngủ được!" Tang Thanh vẻ mặt nửa quái dị nửa tức cười nói.

"Sao ngươi ở đây?" Cô còn kinh ngạc hơn

"Thẻ đen lạc mất ngươi liền thông báo cho ta, ta vội vã vào vi diện này tìm ngươi. Quả như thẻ đen nói vi diện này áp chế mọi sức mạnh không thuộc về nó, kỹ năng của ta cũng bị áp chế gần hết. Thực chất đây là 1 vi diện lỗi nặng." Tang Thanh thò tay vào nước miết miết má cô:"Sao ngươi nhớt thế?"

"Ta là cá!" Di Giai hung dữ trợn mắt, vây cá ở tai cô cũng xòe ra trông như đang dọa nạt.

Tang Thanh híp mắt không nói chuyện, cô lại phải hỏi:"Sao ngươi vào được đây?"

"Giả làm thủy thủ đoàn. Chúng ta đang trên thuyền, hiện tại dưới biển có rất nhiều quái vật đáng sợ, lên bờ rồi ta sẽ đưa ngươi đi."

Nhìn bộ quần áo thủy thủ của hắn cô cũng đoán ra tương đối, gật đầu:"Lần này cảm ơn ngươi."

Hắn móc trong ngực ra thẻ đen đưa cho cô:"Cất cẩn thận. Ta đi đây, tránh để người khác nghi ngờ." Nói rồi xoa xoa tay vào nước như thể ghét bỏ:"nhớt quá."

Bắt ngươi sờ má ta chắc! Di Giai lườm hắn, lại thấy hắn thả một đống bánh kẹo xuống nước rồi mới quay người đi.

Cô biết hắn vào vi diện này là mang bản thể vào, như vậy nếu có gì nguy hiểm xảy ra hắn có thể sẽ chịu tổn hại rất nặng, quả thật cô không muốn liên lụy hắn.

"Thẻ đen, ngươi gọi hắn làm gì?"

"Ta không có gọi hắn! Là hắn nhắn tin tới cho ngươi, ta mới đáp đang trong nhiệm vụ, ngươi lạc khỏi ta rồi, hơn nữa thế giới này có áp chế mạnh chắc một thời gian nữa ngươi mới tìm ra ta. Hắn nghe thế tự nhiên cưỡng chế xông vào vi diện." Thẻ đen cáu kỉnh nói

Di Giai im lặng ăn kẹo, cô thoáng xúc động, Tang Thanh thật sự là một đồng nghiệp tốt, ít nhất đổi lại là cô biết tin sẽ không bất chấp tất cả ngay lập tức tiến vào vi diện như thế.

Điều không ngờ tới là cô không thể đợi đến khi lên bờ, ngày thứ 2 sau khi Tang Thanh đến gặp cô, thủy quái đã tấn công con tàu, thùng nước của Di Giai dưới hầm ngã rồi lăn khắp nơi khiến cô ở bên trong cũng sống dở chết dở, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài.

Chịu đựng một lúc mới đột nhiên nghe tiếng rắc, thùng nước vỡ tung ra, Tang Thanh ướt đẫm bế cô lên, trầm giọng:"Đúng là xui xẻo hết chỗ nói." Nói rồi hắn bế cô khỏi hầm đi lên trên, đập vào mắt cô là những xúc tua khổng lồ đang cuốn lấy con tàu, mọi người chạy toán loạn, có kẻ nhìn thấy Tang Thanh bế cô ra, trợn mắt tức giận cầm súng muốn bắn về phía này, nhưng tàu rung lắc quá dữ dội nên không trúng.

"Xuống biển rồi mặc kệ ta. Ngươi bơi đi càng xa càng tốt, ta sẽ tới tìm ngươi sau." Thang Thanh đột ngột thì thầm vào tai cô rồi dùng hết sức tung 1 cái, cô bay ra khỏi tàu một khoảng rồi rơi xuống biển.

Thủy quái vẫn tập trung dây dưa với con tàu mà không để ý tới cô, hiện tại cô quả thật có thể bơi xa, rất xa... nhưng không hiểu sao cô lại bơi trở về, từng luồng sóng lớn do quái vật tạo ra cứ đẩy ngược cô đi, con tàu dần chìm hẳn xuống.

"Thẻ đen. Xác định vị trí của Tang Thanh!" Di Giai hét lên.

Một luồng sáng đỏ từ thẻ đen bắn thẳng ra chỉ hướng, cô cố gắng hết sức bơi về đó. Từ xa, cô thấy Tang Thanh bị xúc tua của quái vật buộc chặt lấy nửa thân dưới kéo xuống đáy biển, hắn dùng kiếm chọc liên tục vào xúc tua nhưng không xuyên qua nổi lớp da dày.

"Hắn không thở được sao?"

"Hắn dùng linh hồn mô phỏng cơ thể con người để tiến vào, tất nhiên không thể." Thẻ đen đáp.

Di Giai bơi như tên bắn tới chỗ Tang Thanh, giật lấy kiếm trong sự kinh ngạc của hắn dồn hết sức lực đâm mạnh một cái, cuối cùng cũng chặt ra được một kẽ hở, Tang Tanh dùng tay xé hai phần thịt từ chỗ đã rách của xúc tua rồi thoát ra, cô lập tức cầm tay hắn kéo lên mặt nước, nhưng vì bị kéo xuống quá sâu, chắc chắn Tang Thanh sẽ chết trước khi kịp lên tới.

Sau khi tính toán khoảng cách, Di Giai dừng lại.

Tang Thanh cũng biết mình không chịu nổi, thấy Di Giai nhìn hắn như thể trách hắn sao quá liều mạng, vội né tránh ánh mắt của cô, trong lòng không hiểu sao có chút hồi hộp.

Đột ngột cảm giác được một đôi môi mềm mại áp vào môi mình, mắt hắn mở to. Di Giai cũng đang nhíu mày nhìn hắn, lưỡi cô cố gắng tách môi hắn ra nhưng hắn lại ngậm quá chặt.

Hiện tại không có thời gian giải thích, cô đang luống cuống thì Tang Thanh đã đột nhiên hé miệng, cô lập tức truyền một hơi không khí cho hắn. Lúc này hắn bất ngờ ôm lấy eo, nghiêng đầu cọ sát rồi lại mút nhẹ cánh môi cô, dịu dàng như làm nũng muốn đòi hỏi thêm chút không khí nữa, Di Giai ngây người đẩy hắn ra, có chút không dám nhìn mà cầm cổ áo lôi hắn lên bờ.

Nằm trên bãi cát của một hòn đảo nào đó, Tang Thanh ngửa đầu nhìn trời, lại đặt tay lên tim, nhớ lại khung cảnh vừa rồi dưới nước, ánh mắt có chút không xác định.