(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 97: Nhiệm Vụ Hạng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi thử 7749 cách bước - bò - lăn thì Di Giai cũng chấp nhận một sự thật rằng cô không thể vượt qua bài kiểm tra này, chờ người đến cứu thôi !

Sau khi nghĩ như thế, cô thật sự buông xuôi, thoải mái ôm gối ngồi lắc lư trên con đường hiện tại đã dài thăm thẳm, điểm sáng kia cũng chỉ còn là 1 dấu chấm nhỏ phía xa. Vốn dĩ cũng không quá hứng thú với nhiệm vụ hạng phe phái nên dù không thông qua bài kiểm tra này cô cũng không quá thất vọng hay buồn bã. Không gian yên ắng hồi lâu, cô bắt đầu nhìn xung quanh, bản thân đang ngồi trên 1 con đường, mà ngoài con đường đang tỏa ánh sáng này ra thì xung quanh đều tối đen thăm thẳm, liệu trượt khỏi con đường này có rơi vào khoảng không tối đen vô tận không?

Di Giai bỗng nổi tính nghịch ngợm, cô siết chặt nắm tay rồi đấm mạnh xuống đất, kết quả đến một chút sứt mẻ cũng không có. Bản tính tò mò trỗi dậy, cô siết chặt hai nắm tay rồi đấm liên hoàn xuống con đường.

'Crack' 1 tiếng là kết quả của màn nghịch ngu, con đường cuối cùng cũng đầu hàng mà vỡ vụn, Di Giai giật mình, dù con đường dưới chân đã vỡ nát, mảnh nhỏ bay khắp không gian nhưng bản thân cô vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề bị rơi vào khoảng không cô tưởng kia. Di Giai trầm ngâm, thử bước đến hướng chấm sáng nhỏ, thấy chấm sáng không còn di chuyển xa ra nữa liền thoáng đoán ra, con đường chính là cơ quan đẩy điểm sáng đi, nếu không còn đường thì...

Nghĩ thế, Di Giai chạy mãi, chạy mãi tới hướng điểm sáng duy nhất trong bóng đêm đó.

Phương Tôn đứng bên ngoài cánh cổng đếm số lượng người có thể trở ra, thời gian sắp hết mà chỉ mới 2176 người ra khỏi, chưa đầy 1 nửa. Anh ta cũng không dám vọng tưởng toàn bộ 5000 người đều vượt qua bài kiểm tra nhưng ít ra cũng muốn phải tầm 4000 người, kết quả này khiến anh ta cực kỳ không vừa ý.

"Con gái cậu chưa ra nhỉ?" Để giải tỏa cơn khó chịu trong lòng, anh ta lại gần Lập Thành trêu chọc.

Lập Thành chỉ im lặng cúi đầu lau súng, không nói năng gì. Phương Tôn tặc lưỡi nghĩ:'Đúng là con người nhàm chán.' Anh lại đưa mắt nhìn về phía người vượt qua bài kiểm tra sớm nhất, thầm đánh giá.

Khoảng thời gian cuối cùng của bài kiểm tra bắt đầu đếm ngược, Tang Thanh thoáng cau mày nhìn cánh cổng, cuối cùng cũng thấy một bóng hình phiêu dật bồng bềnh đầy tiên khí lao ra khỏi đó.

Cho đến khi ra ngoài Di Giai mới nhận ra mình thật sự đã hoàn thành bài kiểm tra, cô thậm chí còn không rõ bài kiểm tra này mình có qua đúng cách không, lại thấy Tang Thanh tới gần, hắn nhếch môi:"Còn tưởng ngươi không qua được chứ."

Cô không thèm để ý lời châm chọc, vội kéo hắn sang một bên, che miệng nói thầm:"Ngươi ra bằng cách nào?"

"Cứ bước ra thôi."

"Hả?"

"Ta thấy một không gian trắng tinh có một cánh cổng phía trước, ta cứ bước ra thôi."

Di Giai kinh ngạc mở to mắt:"Không phải một không gian tối đen có 1 con đường phát sáng dẫn tới 1 điểm sáng sao?"

"Không có, ta không thấy như vậy." Tang Thanh lắc đầu:"Chắc bài kiểm tra mỗi người khác nhau, bài của ta tương đối đơn giản."

"Ồ..." cô cũng chỉ có thể chấp nhận lời giải thích như thế.

Phương Tôn thấy đồng hồ đã điểm kết thúc, anh nhìn đám đông trước mắt, khẽ mỉm cười:"Chúc mừng mọi người. Các bạn có thể coi là những người ưu tú nhất trong phe phái của chúng ta, nhất định sẽ là những nhân vật đầy hứa hẹn trong tương lai. Hiện tại, trước khi mở ra nhiệm vụ hạng tôi phải tuyên bố một vài quy định bắt buộc. Vì đây là nhiệm vụ của phe phái nên tôi hi vọng mọi người sẽ không hành động theo cảm tính, tất cả phải nghe theo sự chỉ dẫn của tôi để không hi sinh một cách vô ích. Những xích mích cá nhân yêu cầu để sang một bên, sẽ không có cái chết ngớ ngẩn nào trong nhiệm vụ lần này. Mọi người rõ cả chứ?"

"Rõ!!!" Đám đông đồng thanh đáp

"Tốt lắm." Phương Tôn lấy một tờ giấy trong ngực ra vứt lên không trung, tờ giấy thoáng cái liền trở nên khổng lồ rơi xuống đám người đang ngờ nghệch bên dưới, lập tức họ rơi vào thế giới nhiệm vụ, mà Phương Tôn cũng nhanh chóng nhảy vào theo.

Di Giai thấy bản thân xuyên qua tờ giấy đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, mà mấy người xung quanh cũng ngơ ngác. Đây là một khoảng đất trống, trước mặt có một tường thành cao ngất, còn phía sau xa hơn một chút là rừng cây.

Phương Tôn bước ra khỏi đám đông, anh ta nhảy lên, đạp từng bước mà lên phía trên đỉnh tường thành. Lát sau cửa thành mở ra, chào đón họ không chỉ là mấy người ăn mặc trang phục kỳ quái mà còn có đám đông người dân trong thành, mặt mũi ai cũng vui mừng hớn hở nhìn họ như những vị cứu tinh. Phương Tôn chỉ vào mấy người mặc trang phục kỳ quái, nói với đám nhiệm vụ giả:"Mọi người hãy đi theo họ trước, lát nữa gặp lại." Rồi xoay người đi về một hướng khác.

Đoàn nhiệm vụ giả bước theo người chỉ đường tới một tòa nhà lớn, điều kỳ lạ là trên đường đi, dân chúng hay những người mặc đồ kỳ quái đều rất cung kính với bọn họ. Nhìn kết cấu những căn nhà ở đây thì có thể coi là thế giới cận hiện đại, cuộc sống thì có vẻ không được sung sướng đầy đủ cho lắm, mặt ai cũng có chút nhợt nhạt thiếu sức sống.

Đoàn người được đưa vào 1 căn phòng rộng lớn của tòa nhà, trong lúc chờ Phương Tôn trở lại, đám người đã tụ tập với nhau đoán xem nhiệm vụ lần này có thể là gì, Di Giai cũng hỏi Tang Thanh bên cạnh:"Ngươi đoán xem lần này sẽ lại làm gì?"

"Làm sao ta biết." Hắn thờ ơ, ra vẻ không có chút hứng thú

Di Giai không hài lòng với thái độ này của hắn, cầm búa lên định hù dọa một trận thì chợt sửng sốt:"Búa của ta sao lại không phóng to lên được nữa?!"

Lời này của cô nói hơi to, người xung quanh nghe thấy thì thoáng im lặng, rồi ai nấy bắt đầu lấy ra vũ khí của mình, từng tiếng kêu than khó hiểu cất lên.

"Mọi người yên lặng nào!" Phương Tôn đẩy cửa bước vào thấy tình hình có chút hỗn loạn, anh nhanh chóng hiểu ra rồi trấn an đoàn người:"Tới thế giới này chỉ có thể sử dụng vũ khí của thế giới này, vũ khí của tổ chức tạm thời bị vô hiệu hóa."

"Tiếp theo tôi sẽ nói sơ qua với mọi người về nhiệm vụ của chúng ta." Lúc này mọi người mới để ý thấy Phương Tôn đang mặc bộ đồ kỳ quái giống với mấy người bên ngoài họ vừa gặp:"Trong thế giới bình thường thì con người ở đỉnh chuỗi thức ăn, nhưng với thế giới này, trên đỉnh lại là 1 sinh vật giống với con người nhưng to lớn hơn rất nhiều gọi là Titan."

Titan từ hơn 100 năm trước đột nhiên xuất hiện ở vùng đất này, thức ăn yêu thích của chúng chính là con người, chúng có hình dạng giống con người nhưng lại khuyết thiếu cơ quan sinh dục, trí não cũng không phát triển, chỉ biết ăn ăn và ăn. Con người ở đây vì tự vệ khỏi Titan nên đã xây tường thành cao lớn hòng ngăn chặn chúng tiến vào, chấp nhận cuộc sống như đám gia súc bị nhốt trong lồng suốt 100 năm.

"Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt Titan, lấy lại bình yên cho con người nơi đây."

Sơ đồ:

Có tất cả 3 tầng tường thành. Chính phủ ở tầng trong cùng.

Trong lúc mọi người đang chăm chú nghe nói thì Di Giai lơ đãng liếc ngang dọc, chợt mắt cô dính vào sườn mặt một người đằng xa. Người nọ cũng như cảm nhận được ánh mắt của cô mà quay mặt lại.

Di Giai sắc mặt biến đổi, lập tức rời mắt nhìn xuống chân.

Cmn! Tên ôm bom tự sát sao cũng ở đây?!!

Người duy nhất khiến cô tàn phế trong lúc làm nhiệm vụ, Mạc Phàm!

(Các bạn có thấy 2 chương gần đây dài hơn không? Là bởi vì nó gấp đôi 1 chương bình thường đó. Đừng quên bầu chọn ☆ để ủng hộ mình nhé! Nhiều người ủng hộ mới vui vẻ mà viết nhanh được í... dạo này bị ghẻ lạnh í... lòng đầy tâm sự í...)