[Phần 2] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 217: KHIÊU CHIẾN

Thôn Hoành Phong ở ngay bên cạnh Nguyệt Lượng Ổ, khoảng cách không quá xa nhưng lại nằm ở cuối hồ Nguyệt Lượng.

Muốn đến thôn Hoành Phong thì phải đi qua hồ Nguyệt Lượng hoang vu.

Diện tích thôn làng này khá rộng, đường trong thôn cũng quanh co, bọn họ xuất phát từ Nguyệt Lượng Ô, phải ngồi xe gần hai tiếng mới đến nơi.

Các thôn làng trong sa mạc đều không khác là mấy, bầu trời đầy cát vàng, thỉnh thoảng sẽ thấy một vài cây cỏ khô héo, một cơn gió thổi qua khiến cát vàng bay tứ tung, nhà cửa bụi bẩn, từ ngói đến tường cùng một màu sắc, vô cùng tiêu điều.

Trì Nguyệt không cần tìm người hỏi đường mà đi thẳng đến nhà Cung Gia Văn và Cung Gia Vũ.

Nhà của hai anh em ở sát vách nhau, một người bên trái một người bên phải, mỗi nhà một cửa ngăn cách bởi một bức tường. Cả hai nhà đều nuôi chó, còn chưa đi đến gần mà chỉ trong nhà đã sủa như điên.

Trì Nguyệt bước tới gõ cửa: "Có ai không?"

Kiều Đông Dương giơ ngón tay cái với cô: "Vợ tôi đúng thật là nhanh nhẹn dũng mãnh! Chuẩn men!"

Trì Nguyệt quay sang lườm anh: "Ai là vợ anh?"

"Ở đây ngoại trừ em thì còn ai nữa? Dù sao cũng không phải con chó đang sủa như điên kia."

Trì Nguyệt bật cười: "Đứng sang bên kia, cẩn thận vợ anh lao ra cắn anh đấy."

Kiều Đông Dương khoanh tay, nhướn mày: "Cô ấy dám!"

Cô đang nói con chó.

Anh đang nói ai?

Trì Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh, tự giác chịu thiệt.

"Nó đâu biết anh là anh Kiều, sao lại không dám?"

"Ha ha, dám cắn tôi à, chặt đứt chân chó."

Không biết có phải con chó cũng hiểu không mà đột nhiên sủa ghê hơn, sau đó chủ nhà mở cánh cửa gỗ ra.

Tiếng động cót két rất chói tai, cũng thể hiện rõ chủ nhà là người rất thô lỗ.

Người mở cửa là một người đàn ông óc vẻ mặt nóng nảy, dáng người cao lớn thô lỗ, làn da ngăm đen là kết quả của việc phơi nắng hết năm này đến năm khác. Thế nhưng đúng như lời Du Vinh đã nói, ánh mắt người này rất hung hãn, vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành.

"Tìm ai?"

Giọng nói không hề thân thiện, hàng lông mày như hai cái rìu, vẻ mặt hung dữ.

Kiều Đông Dương thấy thế thì yên lặng bước tới một bước, muốn kéo Trì Nguyệt ra sau lưng bảo vệ.

Trì Nguyệt không lùi bước, đẩy người đàn ông kia lảo đảo lùi vào sân.

"Còn dám hỏi tôi là ai? Không quen chị cậu nữa à?"

Trì Nguyệt nói bằng giọng địa phương, khuôn mặt ngăm đen của người đàn ông hơi thay đổi, nhìn dáng vẻ xinh xắn da mịn thịt mềm này, mãi không nhận ra cô.

"Cô là?"

"Chị cậu!"

Người đàn ông da đen trợn mắt nhìn cô như muốn nổi giận, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã đột nhiên nhớ ra cô, ngạc nhiên nhảy dựng lên, chỉ tay vào cô quát to.

"Cô là Tiểu Hắc Nữu..."

Trì Nguyệt liếc nhìn Kiều Đông Dương, nghĩ anh không hiểu được tiếng địa phương nên cũng yên tâm, tiếp tục hung dữ.

"Đã nhận ra rồi à? Cung Gia Văn, bây giờ cậu ghê gớm lắm à? Hả?"

Người đàn ông kia phủi bụi đất trên tay, nhìn cô: "Tôi là Cung Gia Vũ."

"Vậy à?" Trì Nguyệt ồ lên, khuôn mặt tối sầm lại: "Nếu biết cậu là lão nhị thì tôi sẽ không đẩy cậu mà sẽ đánh cậu luôn!"

Bạn học tiểu học đã lâu không gặp, đáng ra lúc gặp lại phải thấy hơi gượng gạo.

Nhưng hành động "không hề khách sáo" của Trì Nguyệt lại khiến Cung Gia Vũ cảm thấy rất gần gũi, quen thuộc trò chuyện với cô: "Đã nhiều năm rồi không gặp nhau. Tiểu Hắc Nữu, cậu về lúc nào thế? Có phải cũng nghe nói đến chuyện di dời không? Nghe nói nhà cậu có hơn trăm mẫu đất, lần này phát tài rồi."

"Tôi phát cái đầu cậu!" Trì Nguyệt lườm anh ta rồi nhìn xung quanh: "Anh cậu đâu? Gọi anh ta ra đây!"

"Anh tôi..." Cung Gia Vũ hơi do dự, đề phòng nhìn sang Kiều Đông Dương, suy nghĩ rồi nói: "Anh ấy lên huyện làm việc rồi."

Cung Gia Vũ giật mình nói: "Chuyện của cậu? Tiểu Hắc Nữu, rốt cuộc cậu có ý gì, sao tôi không hiểu?"

"Tôi không nói chuyện với tên ngu, gửi số điện thoại của anh cậu cho tôi."

"... Cậu đừng có sỉ nhục người khác, ai ngu hả?"

"Cậu không ngu thì ai ngu? Số điện thoại!"

Hình như Cung Gia Vũ rất miễn cưỡng, nhưng cũng có thể bóng ma tuổi thơ vẫn còn tồn tại, anh ta chỉ nhìn Trì Nguyệt một lúc rồi vẫn đọc số điện thoại của anh trai, còn add Wechat theo yêu cầu của Trì Nguyệt.

"Anh tôi đang đi làm, không nghe máy đâu."

"Nếu không nghe thì tôi tự đi tìm anh ta."

"... Tiểu Hắc Nữu, cậu quan tâm đến việc này làm gì?"

"Sợ hai con lừa ngốc các cậu bị người ta bán đi mà còn ngồi đếm tiền cho người ta."

"Cậu nói gì, sao tôi không hiểu?"

"Không hiểu thì tốt, nếu cậu hiểu được thì tôi còn nói cái gì?" Trì Nguyệt không hề nể mặt anh ta, bởi vì cô biết phải hù dọa tên này, phải chèn ép anh ta trên mặt khí thế thì sau này mới nói chuyện tiếp được, đây là loại người không đánh thì không thoải mái.

Trì Nguyệt cất điện thoại vào trong túi, tìm một chiếc ghế đẩu hơi cũ để Kiều Đông Dương ngồi trong sân, cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh.

Từ những gì cô thấy được, cuộc sống của hai anh em nhà này không tốt lắm. Căn nhà cũ nát, trên tường có mấy góc bị thủng lỗ chỗ, chỉ nhét mấy đồ gia dụng bị hỏng vào che đi chứ không sửa chữa lại...

Trong lòng Trì Nguyệt cũng hiểu được đôi chút.

Cô nhìn Cung Gia Vũ: "Cậu nói cho tôi nghe, vì sao hai cậu không đồng ý việc phá dõ?"

"Chúng tôi không phản đối việc phá dỡ, chỉ không đồng ý cách phá dỡ như vậy."

"Nói cậu ngu cậu còn không nhận. Cậu cho rằng việc phá dỡ giống việc xây chuồng heo trong nhà cậu à? Muốn phá thế nào thì phá thế ấy à? Người ta có chính sách, có quy tắc... có thể nghe theo cậu được à? Cậu không chịu thì thôi đi, còn đi kích động mọi người phản đối. Cung Gia Vũ, cậu tài giỏi thế à, rảnh rỗi đi quan tâm chuyện thiên hạ như thế, sao cậu không xây cung điện để ở luôn đi? Còn ở trong căn nhà rách nát thế này làm quái gì!"

Cung Gia Vũ không có sức mắng lại.

"Chúng tôi không có ý đó."

"Tôi không quan tâm các cậu có ý đó hay không." Khuôn mặt Trì Nguyệt tối sầm: "Tôi đã nhìn chán tình trạng móc gạo trong đất cát để ăn rồi, tôi muốn sửa hồ Nguyệt Lượng, muốn phủ xanh Nguyệt Lượng, ai dám ngăn cản tôi, tôi gϊếŧ người đó! Cậu hiểu chưa?"

"... Tôi có làm gì đâu, sao cậu lại tìm tôi?"

"Cậu nói xem tôi tìm cậu làm gì?" Trì Nguyệt hỏi lại.

"Cậu đi hỏi anh tôi đi, tôi nghe anh ấy."

Cả đời cũng không thay đổi được thói quen đùn đẩy này.

Trì Nguyệt hư khẽ, cười nói: "Được thôi, vậy tôi đi tìm anh ta. Tôi sẽ nói là cậu nói..."

"Đừng mà, bà chị ơi, cậu làm vậy là muốn hại tôi à?"

Trì Nguyệt lườm anh ta, lấy điện thoại ra gọi cho Cung Gia Văn.

Gọi hai lần cũng không có ai nghe máy.

Có lẽ người này đang bận, cô lại trò chuyện về "tình cảm bạn bè thời tiểu học" với Cung Gia Vũ một lúc, muốn lừa anh ta nói hớ ra, vậy mà tên ngu này không biết gì hết. Trì Nguyệt không chỉ đành phê bình anh ta một lúc rồi đứng dậy chuẩn bị về.

Đương nhiên, trước khi đi còn tặng quà cho hai anh em nhà này.

Trì Nguyệt đã chuẩn bị trước rồi mới đến.

Một nắm đấm một quả táo ngọt, không thiếu một cái nào.

Cô mắng người ta xong lại tặng một món quà phong phú, vừa đủ để chặn miệng bọn họ. Hơn nữa, cô lấy danh nghĩa "bạn học tiểu học" để tặng đồ, vừa không ảnh hưởng đến danh tiếng của Kiều Đông Dương, vừa không để người khác bắt thóp.

Cô làm mọi việc vô cùng ổn thỏa.

Cung Gia Vũ rất biết ơn nhận đồ cô mang đến, thái độ cũng thay đổi theo.

Hai người đi ra ngoài lên xe.

Kiều Đông Dương bình luận đúng hai chữ: "Lợi hại!"

Trì Nguyệt cau mày, im lặng ngồi lên xe.

Chiếc xe chạy đi rất xa rồi, cô mới ngoảnh lại nhìn nhà của hai anh em kia.

"Có lẽ hai anh em nhà này bị người khác lợi dụng. Anh cũng thấy Cung Gia Vũ rồi đấy, là một tên ngốc. Ngày thường hoành hành ngang ngược bắt nạt người trong thôn, danh tiếng không tốt. Nhưng tên ngu này chỉ... làm mấy việc trộm vặt không ra sao thôi. Anh nghĩ mà xem, một người bị tôi đánh đến mức tè ra quần, sao lại dám đối đầu với tổ dự án chứ?"

Đây là dự án trọng điểm của huyện Cát Khâu, các ban ngành chính quyền rất ủng hộ, bọn họ ăn gan báo rồi sao?

Kiều Đông Dương lười biếng ngả người ra sau, im lặng cười lạnh.

Trì Nguyệt quay sang nhìn anh: "Tôi nghi ngờ có người đứng đằng sau xúi bẩy chuyện này."

Cô nói rất chắc chắn, nhưng hình như Kiều Đông Dương không thấy ngạc nhiên, vẻ mặt cũng không thay đổi.

Trì Nguyệt cau mày nhìn Kiều Đông Dương: "Anh nghĩ xem, ai có thù với anh, ai không ưa anh?"

"Điều này rất khó nghĩ."

Kiều Đông Dương để trán, nghiêm túc nói: "Tôi còn không thể đếm hết số người ghét tôi, em muốn tôi đoán thế nào?"