Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 11: {Dạ Tiệc Bắt Đầu}

Ý vị trong mắt Lý Hạo nhạt dần. Hắn đương nhiên nhận ra được lãnh ý từ phía bên kia sảnh đường. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kì lạ chính là thứ hàn khí đó nhanh chóng dịu đi trong chốc lát khi giọng nói êm tai của Mặc Uyển vang lên.

- Vũ tổng, lại gặp nhau rồi! - Mặc Uyển chủ trương cắt ngang cuộc đấu mắt không có hồi kết giữa hai nam nhân nọ, khách khí lên tiếng.

Cũng chính vì thanh âm thập phần ngọt ngào này mà không khí trầm lắng của sảnh tiệc một lần nữa bị phá vỡ. Hàng trăm con mắt di dời sự chú ý lên người nữ nhân đang dựa vào lòng Lý Hạo, trong lòng tựa hồ một phen âm thầm phán xét.

Hảo cảm của họ đối với cô gái tên Mặc Uyển này không được tốt cho lắm. 1 năm về trước, cô nàng Đệ nhất Mỹ nhân này đã gây ra bao náo loạn trong thành phố, tốn không ít giấy mực với cuộc tình tay ba giữa người em gái nhu mì Mặc Yến và thanh mai trúc mã Triệu Tuấn.

Tất nhiên đối với tính tình thẳng thắn khác xa với cô em cùng cha khác mẹ miệng lưỡi ngọt như tưới mật, cộng thêm việc bị Mặc Gia vứt bỏ thôi cũng đủ khiến Mặc Uyển từ một tiểu thư khuê cát trở nên mù quáng vì tình. Từ những scandal đánh đập em gái bỏ nhà đi bụi đến những hình ảnh bê tha rượu chè trong club đều không mấy đẹp mắt đối với những gia tộc lớn trong thành phố, những người nổi tiếng với hình ảnh gia giáo đàng hoàng.

Thay vào đó Mặc Yến lại vô cùng được lòng người dân. Thứ hình tượng ôn nhu dịu dàng được cô ta dựng lên vô cùng hoàn hảo trong mắt công chúng. Dù chỉ là con riêng của mẹ kế nhưng tình cảm của Mặc lão gia và Mặc Đại phu nhân đối với cô ta đều vô cùng tốt.

Mặc Uyển tất nhiên biết được điều này. Nhưng tất cả thứ kia đều đã là dĩ vãng. Triệu Tuấn đã đi rồi, Mặc Uyển trước kia cũng chẳng còn nữa. Hiện tại, cô là Uyển tiểu thư của hắc đạo, là Uyển tổng của Uyển Thị, là Phu nhân của Lý Quảng và Tam Giáo,...còn là vợ của Lý Hạo hắn nữa!

Âm thanh dễ nghe kia của Mặc Uyển khiến Vương Phong ngay lập tức thu lại sát khí trên người, nở nụ cười hòa nhã, nhanh chóng bước tới trước mặt Lý Hạo. - Phải, Vương Phong không nghĩ có thể gặp lại Lý Tổng và...Lý Phu nhân nhanh như vậy! -

Trong chớp mắt Lý Hạo có thể nghe ra rõ sự không cam lòng ngay khúc ngập ngừng của nam nhân đối diện. Nhưng chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, thứ cam chịu kia liền biến mất không dấu vết. - Chắc hẳn là do chúng ta có duyên rồi! - Một câu không mặn không nhạt từ miệng hắn phun ra.

Hiện tại Mặc Uyển chính là thế bí, lùi không được mà tiến không xong. Tình thế của cô bây giờ là đứng giữa hai con người cao như núi này đây. Mặc Uyển chỉ được mét sáu, mà cả Lý Hạo lẫn Vũ Vương Phong đều là mét tám xấp xỉ mét chín, hại cô ngước đầu mỏi hết cả cổ rồi.

- Mời được Lý Tổng đến đây hôm nay thật tốt quá! Hi vọng ngài nhớ rõ những gì Vương Phong tôi nói ngày hôm đó! - Âm lượng câu sau của Vũ Vương Phong bị đè thấp đến khó có thể nghe được. Nếu không phải hắn ghé sát miệng vào tai Lý Hạo, chưa chắc gì nam nhân âm trầm kia có thể nghe được.

Mặc Yến cũng như bao người đứng ở hội trường này, chứng kiến hết màn chào hỏi tựa hồ vô cùng thân thiết của ba con người kia, đáy mắt không khỏi dâng lên một cỗ ganh tị. Khốn kiếp, tại sao chị ta lại được Vương Phong quan tâm như vậy? Nhìn cái ánh mắt đó đi! Đó không phải là thứ ánh nhìn mà một kẻ đã có chồng như Mặc Uyển chị ta đáng có được.

Không suy nghĩ gì nhiều, Mặc Yến ngay tức thì phóng như bay tới trước mặt Vũ Vương Phong, nũng nịu nói. - Vương Phong, cảm ơn anh đã mời tôi tới đây, Mặc gia chúng tôi không ngờ còn có thể đặt chân đến chỗ này! - Kèm theo đó là một đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, tựa như chỉ cần chớp một cái, nước mắt liền có thể rơi ra ngoài.

Rũ mi nhìn xuống đôi gò đào đang khẽ cọ sát cánh tay của mình, lại liếc thân ảnh mềm mại đung đưa trước mặt, tàn khí trong mắt Vương Phong lại nổi lên mấy phần. Chẳng hiểu sao hắn không nhịn được liếc về phía đối diện, nơi cong vút như ẩn như hiện đằng sau lớp vải voan của chiếc sườn xám màu đỏ rượu. Yết hầu cũng vì thế mà di chuyển cao thấp một hồi. - Không có gì...- Hắn ngừng lại trong chốc lát, rồi ngẩng đầu lên,nói. - Hi vọng cuộc gặp gỡ của chúng tôi không ảnh hưởng tới nhã ý của quý vị! -

Vì Vũ gia là chủ, nên chỉ chờ mỗi câu này thôi là không khí trong phòng lại trở về với sự ồn ào vốn dĩ của nó. Vũ Vương Phong cũng vì thế mà kéo khóe miệng thành một đường vòng cung hoàn mĩ, khéo léo tách tay mình ra khỏi người Mặc Yến, thong thả bắt chuyện với đám người bên kia sảnh đường.

Mặc Uyển dựa sát vào thành ghế sofa trong góc tối, cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng yểu điệu của Mặc Yến đang lẽo đẽo theo sau Vũ Vương Phong, thâm tâm không tránh khỏi một hồi dao động. Theo như trong { Thiên Hạ Nở Hoa } thì nhân vật nữ phụ Mặc Uyển này chỉ là một mắt xích nhỏ trong toàn bộ cấu chuyện, chưa đến hồi gặp nam chính đã chết,nên cũng không được tính là có thù có oán gì với con người tên Vũ Vương Phong này.

Cô lại thoáng nghĩ đến con người đang lãnh đạm nói chuyện bên kia, đáy mắt bỗng trở nên nhu hòa. Trong truyện chỉ vì đấu lại nam chính mà Lý Hạo hắn bất đắc dĩ phải trở thành phản diện. Hắn chưa từng muốn cướp mỹ nhân trong lòng Vũ Vương Phong, lại càng không có ý đồ thu phục Bạch Vũ hay tập đoàn Vũ Văn. Đáng tiếc hắc đạo lại không phải là nơi có chỗ cho một kẻ chỉ biết an phận thủ thường.

Càng nghĩ Mặc Uyển lại càng thấy chột dạ, cô như vậy...chẳng phải là đang bào chữa cho hắn sao??? . Không, Lý Hạo hắn không hề xấu! Hắn đã cứu cô ra khỏi tuyệt vọng! Hắn đã dạy cô cách sinh tồn trong Hắc giới. Hắn đã để cô thực hiện ước mơ kinh doanh của mình. Và hơn hết, hắn đã cho cô một thứ gọi là mái ấm. Cô trước và sau khi xuyên đều thiếu thốn tình cảm gia đình, đay chính là điều cô cần nhất.

- Lý Hạo...ơn này...tôi gánh không nổi! - Chẳng biết tự khi nào, khóe mắt cô đã đỏ hồng, tự mình lẩm bẩm những câu rời rạc. Mặc Uyển cật lực kiềm chế nước mắt. - Này, tôi đâu cần em trả ơn? - Tự nhiên đáp lại cô là một thanh âm quen thuộc, vang lên ngay bên tai.

Lý Hạo nào biết vì câu nói của mình mà tất cả công sức cô cố gắng kiềm chế nước mắt đều đổ sông đổ biển. Lệ dài cứ thế tràn xuống từ mắt phượng, rơi đầy trên khuôn mặt cực phẩm.

Cánh tay của hắn không hiểu thế nào lại tự nhiên như không lau sạch nước mắt con vương lại trên khóe mắt dài. Cảm giác này, hẳn là đau lòng rồi. Đừng nghĩ bậy vậy chứ bạn đọc, Lý Hạo này chỉ là thương hoa tiếc ngọc thôi. Thử hỏi đứng trước một mỹ nhân rơi lệ, ai mà không đau lòng cho được? Hắn tự biện hộ cho bản thân.

- Nha đầu ngốc, đừng khóc! Tôi với em, chẳng phải đã là vợ chồng rồi sao? - Đó là lần đầu tiên hắn gọi cô là nha đầu. Cả hai đều nghe rõ chữ này, nhưng đều làm im như không biết gì. - Nhưng... -

Hắn kéo cô đứng dậy, cụng nhẹ ly rượu vang của mình vào ly cocktail của cô. Ting, tiếng thủy tinh va vào nhau nghe rộn cả tai. - Nếu em muốn trả ơn tôi thì mau mau cứu Thiên Tuế mà bình an trở về là được! -

------------------------------

Vũ Vương Phong tất nhiên không bỏ qua hành động thân mật này của hai người kia. Nếu không phải Hán Tử đã chắc chắn mười phần là giả, thì hắn hẳn sẽ quay sang mà hỏi một câu - Mày có chắc không đấy? -

Hắn ngồi trong một góc khuất nhỏ, nhưng đủ bao phủ tầm mắt qua toàn sảnh đường, nặng nề ghé mắt qua nữ nhân ôn nhu đang tươi cười với đám tiểu thư bên dưới. Nếu hắn không lấy cớ là ghét người khác chen vào lúc ăn tối, liệu cô ta có chịu buông tha cho hắn? Nếu hắn không nhẫn nhịn mối thù của Uyển Uyển, liệu cô ta có còn mạng để đứng đó mà cười? Cả thiên hạ đều biết hắn khó chịu, tại sao cô ta dửng dưng vậy?

Vũ Vương Phong cười lạnh, cả người tỏa ra một khí chất đều yêu nghiệt, từ tốn nhấp một ngụm Gin cay xè. - Lão gia, Tam Giáo đã gài người vào mê cung để yểm trợ Uyển tiểu thư!- Hán Tử một bên cung kính bao cáo, hơi lạnh phía dưới mê cung vãn còn vương lại trên người hắn.

- Cũng được, cứ để vậy đi! Vì có người của Hội Đồng Kín giám sát, nên chúng ta tuyệt đối không thể bảo trợ cho cô ấy, nhưng nếu có Tam Giáo tham gia, Uyển Uyển nhất định sẽ an toàn hơn vài phần! - Suy nghĩ một chút rồi hắn lầm bầm, đảo ly Gin trong tay đến sóng sánh. - Người đưa mật tin đã ổn thỏa chưa? -

Nếu lần này có thể thuận lợi qua mắt người giám sát của Hội đồng, vậy thì Uyển Uyển cũng miễn cưỡng coi là giữ được nửa mạng. Hắn không tin với bộ óc nhanh nhạy từng đánh gục bao tập đoàn kia không thể nhìn ra được mật tin hắn đưa.

Để cô lâm vào bước đường này, là hắn sơ xuất rồi! Thấy Hán Tử gật đầu xác nhận, Vương Phong liền bật dậy, liền đồng hồ. Đúng 11h59'. Đến giờ chơi rồi! - Đi! Đi xem kịch hay nào! -

Hán Tử theo chân lão gia xuống lầu, theo phân phó mà sai người bắc loa thông báo. - Thưa quý vị, Lễ Thanh Trừng thường niên lần thứ 97 sắp bắt đầu. Xin mời những người được gửi tấm thiệp này, mời bước qua cổng...-

Cánh cổng màu trắng phía sau sân khấu mở ra,mang theo thứ hàn khí lãnh lẽo khiến cả hội trường khẽ run người. Những người bước qua cửa hầu hết đều mang bộ mặt hoang mang lo sợ, chỉ có số ít người lạnh nhạt chấp nhận số phận như Mặc Uyển cô mà thôi.

Mặc Uyển là người cuối cùng qua cửa, quay đầu lại, chính là nụ cười kiêu ngạo của Lý Hạo. Cô đọc khẩu hình miệng của hắn. - Tôi không muốn trở thành cô nam đâu! -

------------------------------

Haizzz,mấy nàng có biết cô nam là gì không? Là góa vợ đó nha~~~Hạo Hạo của chúng ta đâu thể góa vợ chứ hả????