Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 202: Chap ngoại: {Đóa thược dược trắng}

- Chị à? - Mặc Uyển giật mình, ngước lên nhìn thiếu nữ xinh xắn trước mắt. Là Thiên Tuế! Chăm chú ngắm làn người ngược xuôi ngoài kia khiến cô suýt chút nữa quên mình đang ngồi tán dóc với cô em chồng trong một quán cà phê gần Lý Quảng. - Dạo này chị hay lơ đãng nhỉ? Có chuyện gì à? -

Mặc Uyển nhanh chóng thu hồi lại vẻ mặt mơ màng, mỉm cười. - Không có gì đâu, chỉ là dạo này đầu óc chị hơi mất tập trung thôi! - Dạo này có nhiều chuyện xảy ra, nhưng cô không muốn cô gái vô tư này phải lo lắng tẹo nào. - Chị vẫn còn mấy liều thuốc ngủ lần trước em kê chứ? -

Thiên Tuế nhỏ giọng, thuốc ngủ không phải thứ dễ dàng mua bán, nhưng trước tình trạng tệ hại của Mặc Uyển, cô không thể không tăng dần liều thuốc. Người chị dâu này từ sau vụ tai nạn nặng nề 1 năm về trước, đêm nào cũng gặp ác mộng. Những cơn ác mộng đó không những không thuyên giảm mà còn ngày càng tồi tệ hơn. Đến mức chính ông anh vốn rất điềm tĩnh kia cũng phải nửa đêm nửa hôm gọi điện cho cô.

Trước sự lo lắng của Thiên Tuế, Mặc Uyển cô biết rõ hơn ai hết bệnh tình của mình. Đêm nào cô cũng gặp ác mộng, nói là ác mộng cũng không đúng, đó thực chất chỉ là những thước phim rời rạc về cuộc sống khổ cực của một Mặc Uyển điên dại vì tình trước đây mà thôi!

Nhưng cô không thể nào chống cự lại cái cảm giác đau khổ đang thấm nhuần vào từng mạch máu trong người mình. Mặc Uyển biết, linh hồn của cô đang dần thích ứng với những kí ức đó. Và việc đó chắc chắn sẽ không dừng lại, cho tới khi cô hoàn toàn trở lại với Mặc Uyển của ngày xưa.

- Haizzz, có vẻ liều thuốc lần này sắp hết tác dụng rồi! - Mặc Uyển gục đầu, nhìn chằm chằm vào ly cà phê đang bốc lên làn hơi nhàn nhạt mờ ảo, bao phủ lấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng đượm buồn của cô.

Thiên Tuế cũng không khỏi thở dài, chẹp miệng vài tiếng. - Thuốc như vậy đã là liều cao nhất rồi, không thể tăng lên nữa đâu! Chị về hỏi anh đi, nếu anh đồng ý, mình đến khoa tâm lý, được không? - Giọng cô nhẹ tênh, truyền vào tai Mặc Uyển, lại như hòn đá đè nặng lên trái tim vốn đã trùng xuống tận đáy của cô.

Níu tay người em chồng, Mặc Uyển chỉ có thể thốt lên vài từ. - Tạm thời đừng nói cho anh ấy! - Thiên Tuế nhướn mày, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng gật đầu, coi như đồng ý với điều kiện của cô.

- Thưa cô, đây là socola của cô! - Một người phục vụ tiến tới từ phía sau, chìa về phía Lý Thiên Tuế một gói nhỏ màu hồng vô cùng xinh xắn. Cô nàng trông rất vui, còn hí hửng khoe với Mặc Uyển. - Socola ở đây ngon nhất thành phố đấy! - Tựa hồ như nở nụ cười rạng rỡ.

Mặc Uyển nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô gái trước mắt. Lẽ nào Thiên Tuế chạy từ đường số 8 đến tận con đường số 33 này chỉ để lấy một gói socola này sao??? - Ừ thì...hôm nay là ngày lễ Tình nhân đấy! - Ngỡ ngàng trước khuôn mặt ửng đỏ đầy e thẹn của cô gái trước mắt, Mặc Uyển dần ngộ ra.

- Tặng Túy Kiêu, phải không??? - Cô thẳng thừng hỏi, ánh mắt không khỏi dò xét từ trên xuống dưới cô em gái của mình. Thiên Tuế hơi hoảng, nhưng sau đó liền khẽ khàng gật gù. Trả qua một lần sinh tử, Mặc Uyển liền có thể dễ dàng nhận ra thứ biểu cảm thẹn thùng này. Là cảm xúc của một cô gái đang yêu.

Hầy, không biết Lý Hạo sẽ nghĩ gì nếu biết việc này nhỉ??? - Chị có định tặng anh Hạo không? - Lý Thiên Tuế nhắm ngay tim đen của Mặc Uyển mà nói. Như một phản xạ, cô liền giật phắt mình. - Gì cơ? Tặng socola cho Lý Hạo á? -

Ngẫm lại, dù bên nhau đã hơn 1 năm rưỡi, nhưng Valentine lần trước cô và Lý Hạo cũng chỉ ăn cùng nhau một bữa cơm là cùng mà thôi! - Thôi! Chị quá tuổi với trò này rồi! - Mặc Uyển thở dài, rút trong ví ra một tờ tiền rồi kẹp xuống phía dưới tách trà, hơi mỉm cười với Thiên Tuế.

- Chị về công ty ạ? Quá giờ tan tầm của mà? - Mặc Uyển đứng trước quán cà phê nhỏ cùng với Thiên Tuế. Cô nàng khẽ thắc mắc, giọng nói lạc đi trong cơn gió nồm mang theo hơi nóng của buổi hoàng hôn. Liếc qua chiếc đồng hồ đeo tay, Mặc Uyển mới giật mình nhận ra cô và Lý Thiên Tuế đã nói chuyện với nhau gần 1 tiếng đồng hồ. - Nếu đã trễ thế này rồi thì chị về nhà luôn vậy! Chắc giờ này Lý Hạo cũng đã bắt đầu từ công ty về rồi nhỉ? -

Thiên Tuế gật gù, bắt lấy một chiếc taxi vừa trả khách rồi tạm biệt Mặc Uyển. - Về nhà an toàn - Cô cười cười, cúi thấp người ngồi vào trong xe rồi nhanh chóng trở về bệnh viện. Cô hiện tại vẫn còn một ca trực đến nửa đêm nữa cơ.

Mặc Uyển vẫy tay theo chiếc taxi đang hòa vào làn xe đông đúc. Cô xoay người về hướng ngược lại, ung dung từng bước về nhà. Căn hộ nhỏ ven biển của Mặc Uyển và Lý Hạo chỉ cách Lý Quảng có hai con đường, cho nên cô thỉnh thoảng vẫn đi bộ một mình về nhà.

Chiếc túi xách chợt rung. Rút điện thoại, Mặc Uyển chỉ khẽ lướt qua mấy con số cuối rồi nhanh chóng nhấc máy. - Mặc Uyển? - Giọng nói quen thuộc vang lên phía bên kia đầu giây, khiến tâm trạng của cô phần nào cao hứng hơn. - Lý Hạo, anh về nhà chưa, em đang định nấu.... -

- Nha đầu, xin lỗi! Hôm nay tôi phải tăng ca, không về ăn cơm với em được! - Lý Hạo bất đắc dĩ phải ngắt ngang lời cô nói, giọng hắn cũng vì vậy mà nhẹ như không. Hắn thậm chí còn nghe rõ cả tiếng thở dài thất vọng của cô. - Không sao đâu! Lát nữa em sẽ ghé công ty mang cho anh ly cà phê đen! - Cô vội nói, rồi nhanh chóng cúp máy, chưa kịp nghe rõ chữ - Ừ - của hắn.

Cất điện thoại vào túi, cô chợt ngẩn đầu nhìn bầu trời vốn mang một màu hồng nhàn nhạt của hoàng hôn. Chẳng hiểu ì sao cô lại bỗng nhớ đến một câu nói mình từng đọc trong cuốn tiểu thuyết nào đó. - Ước gì chuyện tình mình cũng đẹp như bầu trời kia nhỉ?- Khoảnh khắc ngước nhìn bầu trời hôm ấy, Mặc Uyển lại bất giác cười buồn.

Bầu trời ấy cho dù có đẹp thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ có thể ngắm, chứ mãi mãi không thể chạm tới!!!

------------------------------

Tiếng đồng hồ điện tử điểm đúng 9h tối, Lý Hạo vẫn chưa về. Mặc Uyển thật sự rất lo lắng, thậm chí bây giờ có vùi đầu vào đống báo cáo chất cao như núi kia đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể nào tập chung nổi.

Mặc Uyển đặt bút xuống, thở dài nhìn chồng công việc hẵng còn y nguyên như ban nãy chẳng hề xê xích lấy một tờ. Cô tự dặn bản thân phải tiếp tục làm việc, nhưng cái đầu này lại dở chứng đau đến mức nổ tung.

Tắt đèn thư phòng, Mặc Uyển bước xuống lầu, tự pha cho mình vài muỗng cà phê. Phải rồi, cô còn phải mang cho Lý Hạo một cốc cà phê nữa chứ! Cô chợt nhớ ra, vội vội vàng vàng pha thêm một ly nữa.

Hắn thích cà phê đen, đắng đến mức cô chẳng thể nuốt trôi nổi. Nhưng chính thứ đồ uống này lại giúp Lý Hạo hắn có thể làm việc liên tiếp suốt ba ngày liền mà không ngơi nghỉ.

Cầm chiếc bình giữ nhiệt trong tay, Mặc Uyển chỉ mặc thêm một chiếc áo khoát mỏng bên ngoài bộ bằng da bó sát chuyên dụng để đua xe. Cô bước xuống gara, tự mình dắt lên một con xe đua phân khối lớn ưa thích. Sở dĩ Mặc Uyển phải dùng tới chiếc xe này là vì cô muốn mình phải tới nơi trước khi bình cà phê kia bị cái gió lạnh như muốn cắt da cắt thịt kia làm nguội mất.

Mặc Uyển động mũ, gạt kính xuống, bắt đầu rồ ga và phóng. Cái lạnh của biển thổi vào, lướt qua những ngón tay thanh mảnh trắng muốt vì vội mà chẳng kịp đeo găng, luồn qua những ngóc ngách trên chiếc mũ đua, thổi vào khuôn mặt ửng lên vì lạnh của ai kia.

Chiếc xe phân khối dừng lại trước cổng Lý Quảng. Mặc Uyển bỏ vội mũ xuống, cầm thêm bình cà phê chạy vào.

Lý Quảng vốn luôn mở cửa và tấp nập 24/24. Vì vốn dĩ có các mối làm ăn ở nước ngoài nên khi đối tác sang làm ăn và ngoại giao, múi giờ đôi khi rất chênh lệch. Chính vì vậy nhân viên Lý Quảng luôn phải thay đổi ca trực của mình và giữ cho công ty luôn sáng đèn đón khách.

- Phu nhân! - Mặc Uyển hơi sững lại trước cách gọi mới lạ này của các nhân viên trong công ty. Ban đầu khi cô mới chân ướt chân ráo vào đây, bọn họ vẫn chỉ thân thiết gọi một tiếng Uyển tổng mà thôi! Sao tự dưng hôm nay lại như này???

Thấy cô ngơ ngác, mấy tên nhân viên quèn lại được dịp xúm nhau nịnh nọt giải thích. - À ha, chính Lý tổng đã đích thân dặn dò chúng tôi phải gọi cô như vậy đó! - Ồ, hóa ra là Lý Hạo! Xem ra hắn đã bắt đầu muốn công khai rồi.

Mặc Uyển gật gù, rồi nở nụ cười đúng chuẩn "Đệ nhất hiền từ phu nhân" nói với cô nhân viên đang trực ở quầy tiếp tân. - Cô có báo với Lý Tổng giúp tôi là phu nhân ngài ấy đã đến rồi được không??? -

Nụ cười của cô nhân viên cứng ngắc lại, thay vào đó là sự gượng gạo khó thấy ở một nhân viên được đánh giá chuyên nghiệp tại Lý Quảng. Khó khăn lắm cô nàng mới mở miệng giải thích với cô. - Phu nhân...xin lỗi nhưng ngài chủ tịch đã về từ lúc 17h chiều nay rồi! -

------------------------------

Chuông điện thoại Túy Kiêu reo liên hồi, nhưng không ai nhấc máy. Căn phòng bốn người nhưng không ai dám hó hé bất cứ điều gì. Không phải là không nói được, mà là vì con người quyền lực nhất ở đây không cho phép họ nói.

- Nhấc máy đi! - Phải đến tận lúc tất cả mọi người như đều bị cái tiếng chuông điện thoại ấy tra tấn đến sống dở chết dở thì một giọng nói mệt mỏi mới khẽ vang lên, mang theo tia bất đắc dĩ.

Túy Kiêu như vớ được quà, vội chụp lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhấc máy. - Alo, Túy Kiêu à? - Quả đúng không sai, không cần nhìn tên cũng đoán được là phu nhân gọi. - Phu nhân... -

- Đồ khốn kiếp, cậu có biết tôi đã gọi cho cậu bao nhiêu lần rồi không? Tại sao không nhấc máy? - Cô gái phía bên kia gằn lên từng chữ, to đến mức chính Lý Thiên Tuế đứng bên kia cũng phải lạnh sống lưng. - Là thuộc hạ có tội! - Túy Kiêu chỉ còn cách thở dài, nghiêm giọng nhận lỗi.

Mặc Uyển phía bên kia đầu dây đang đứng trước cửa Lý gia, nơi vẫn đòng cửa im lìm không sức sống, còn cô thì lo lắng đến mức những ngón tay cầm điện thoại trắng bệch đi. - Mau nói, rốt cuộc cậu và lão gia đã đi đâu vậy hả? Không về nhà, công ty cũng không có, ngay cả Lý Thiên Tuế cũng không về Lý gia! -

Phất Nhiên ngồi bên cạnh Túy Kiêu, nhíu mày, cô gái này giận thật rồi! Y gõ gõ vào ly rượu lạnh lẽo trống không, nhướn mi liếc về phía con người đang nằm vắt tay lên trán trên giường kia. Hắn không có động tĩnh gì.

- Phu nhân...lão gia...đang ở bệnh viện! - Túy Kiêu biết mình đang chơi rất liều, nhưng vẫn không khỏi tự trách mình, nếu phu nhân mà đến đây thì cả ba người bọn họ coi như là chết chắc! - Là bệnh viện Y của Thiên Tuế! - Hắn thở dài, đã đâm lao thì đành theo lao thôi

Ngay sau đó không có tiếng trả lời, rồi Túy Kiêu y nghe rõ sự nghẹn ngào của Mặc Uyển, không nói không rằng liền cúp máy.

- Túy Kiêu, bảo anh em ngoài kia giữ cô ấy lại! Tôi không muốn cô ấy thấy bộ dạng này của chúng ta! - Lý Hạo mệt mỏi nói, khẽ đứng dậy. Hắn vươn tay, chạm lấy một nhánh lavender mềm mại.

Không lâu sau, tiếng mở cửa dội vào phòng, phá vỡ không khí lạnh lẽo mà nặng nề trong căn phòng bệnh. Mặc Uyển đứng trước cửa, mái tóc rối bời ôm lấy khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp, miệng vẫn còn tàn lại vài tiếng thở dốc.

- Xin lỗi lão gia, là thuộc hạ vô dụng!- Tiếng ai oán vọng lại từ một dãy hành lang bệnh viện. Cô đứng trước cửa, lặng người nhìn cảnh tượng trong phòng.

Túy Kiêu băng bó đầy người, trên trán còn khâu mấy mũi bị mái tóc ướt đẫm mồ hôi che mất. Lưu Phất Nhiên bên cạnh cũng không mấy khá khẩm hơn, hai tay đều băng bó kín mít, trên lưng còn thêm một đường băng trắng xóa.

Cả hai đứng chắn trước mặt cô, che đi con người đang lẳng lặng đứng phía sau. - Phu nhân, thứ cho chúng tôi không bảo toàn cho lão gia! - Lưu Phất Nhiên bỗng trở nên nghiêm túc, khiến con sóng ồ ạt trong lòng cô chợt tĩnh lại như mặt hồ cuối thu.

Mặc Uyển gạt hai con người kia qua, cẩn thận tránh đụng vào vết thương của bọn họ. Thiên Tuế đứng bên giường, dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn cô, con bé có vẻ ân hận vì đã giấu cô việc này.

Còn Lý Hạo, hắn đứng quay lưng lại với cô, ngắm nhìn thành phố qua cánh cửa kính trong suốt. Dựa vào hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, Mặc Uyển biết hắn đang nhìn cô. - Rốt cuộc...đã xảy ra chuyện gì? -

Không ai trả lời. Lý Hạo đã