Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 22: {Thăm Bệnh}

Vào lúc cao điểm nhất trong ngày, trước cổng bệnh viện nổi tiếng bậc nhất thành phố Y lại xuất hiện một chiếc Cadillac màu silver với kí hiệu con rắn màu xanh lục. Không ai trong thành phố không biết toàn bộ bệnh viện này đều được Lý gia đầu tư xây dựng.

Nhưng tất cả đều chỉ là một tấm bình phong che mắt. Chẳng ai ngoài kia biết một sự thật rằng vì sợ đứa em gái bé bỏng không tìm được việc nên Lý tổng mới cho xây dựng bệnh viện này.

Mặc Uyển đã không nhịn được cười khi nghe Thiên Tuế tếu táo kể về việc này. Con bé rõ ràng là tốt nghiệp loại xuất sắc ngành y tại Đại học Oxford, lại cộng thêm những lần làm thực tập viên tại bệnh viện danh tiếng Jonhs Hopkins ở Mỹ, không lý nào một thiên tài như vậy lại bị thất nghiệp được!

Đôi lúc, ký ức cũng thể khiến ta trở nên vui vẻ trong những ngày đen tối nhỉ?

Giật mình trước tiếng cười trong trẻo vang vọng trong dãy hành lang, Lý Hạo cùng Lưu Phất Nhiên đều ngoái lại nhìn. - Có chuyện gì sao? - Phất Nhiên ôm giỏ trái cây to bự, nhướn mày thắc mắc tự hỏi xem một người tự dưng bật cười thì liệu có bình thường hay không?

Cô lắc đầu, bước nhanh về phía trước, bỏ lại hai nam nhân đang ngơ ngác đằng sau. Lý Hạo và Mặc Uyển đều mặc đồ công sở, ngay cả Lưu Phất Nhiên cũng bị bắt mặc bộ đồng phục xanh lục của Tam Giáo.

Cả ba tiếp tục rảo bước trên dãy hành lang lạnh lẽo, nồng nặc mùi thuốc khử trùng. - Tại sao tôi lại phải làm việc này? Đây mà cũng tính là nhiệm vụ sao? Biết vậy tôi thà ở nhà chơi bóng rổ với tên Túy Kiêu kia cho rồi! - Lưu Phất Nhiên than thở, giơ cao giỏ trái cây trong lòng, gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.

- Im lặng đi Phất Nhiên. Cậu đã hỏi câu này lần thứ N rồi đấy! Không phải cậu than thở không có việc gì để làm sao? Bây giờ có rồi thì lại so đo trước sau là sao? - Thấy Lý Hạo không nói gì, Mặc Uyển đành lên tiếng, giọng nói mơ màng như đang hồi tưởng gì đó.

Nếu tính từ ngày Vũ Vương Phong trở về từ chuyến du học, mọi thứ xung quanh Mặc Uyển đã bắt đầu chệch quỹ đạo vốn có của nó. Những kẻ lạ mặt bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời của cô, những kẻ chưa từng được nhắc tên trong { Thiên Hạ Nở Hoa }.

Trong đó có Lưu Phất Nhiên, y vốn trước đây là người của Bạch Vũ, nhưng sau này lại bị Lý Hạo lôi kéo về Tam Giáo. Chẳng biết hắn đã làm gì để có thể dụ dỗ một tên ngông cuồng và bất cần đời như vậy về với phe mình. Mặc Uyển cũng không để tâm lắm, chỉ nhớ mang máng là vì chính cô đã cứu y một mạng, nên Phất Nhiên mới muốn trả ơn.

Hiện tại Lưu Phất Nhiên đang ở cùng với Túy Kiêu và Lý Thiên Tuế tại Lý gia. Nhưng hầu hết thời gian y đều la cà tại trụ sở của Tam Giáo hoặc lả lướt tại mấy quán bar nổi tiếng.

Tiếp theo là Tề Môn gia, một gia tộc bí ẩn nằm ngoài tầm hiểu biết của Mặc Uyển. Cô chỉ biết đây là Tề Môn gia có hai gia tộc nhỏ, Nhất Môn và Nhị Môn. Người đứng đầu Nhị Môn hiện tại là Tề Vũ, con trai út của Tề Môn Sanh. Còn người đứng đầu Nhất Môn bây giờ lại là kẻ ba người bọn họ sắp gặp mặt.

- Ấy chết, tôi quên mua hoa rồi! - Lại một lần nữa, gã phiền phức nào đó tên Phất Nhiên lại khiến cả Mặc Uyển lẫn Lý Hạo thở dài ngao ngán. - Đi mua nhanh đi! Đi thăm bệnh mà lại không có hoa thì coi sao được! - Lý Hạo lạnh lùng lên tiếng, giương một cái liếc mắt như muốn xé xác cái tên đang cười hề hề kia. Y giao giỏ trái cây lại cho Mặc Uyển, ba chân bốn cẳng chạy đi mua hoa.

Đợi Lưu Phất Nhiên khuất dạng sau bức tường trắng, Mặc Uyển và Lý Hạo mới tiếp tục đi về phía phòng bệnh VIP số 25, nơi Tề Môn Thiên Sách đang được chăm sóc.

Lý Hạo dừng lại trước cửa phòng bệnh, nhấc một cuộc điện thoại. Y nói chuyện không lâu, theo phong thái của một con người lạnh lùng, chủ yếu là người bên kia nói, y chỉ đơn giản là ừ một hai tiếng. - Thiên Tuế vừa xác định được loại chất độc! Tôi đi qua xem một chút, chuyện ở đây giao cho em! - Y cũng xoay người, hứng về phía văn phòng của Thiên Tuế.

Hít một hơi, Mặc Uyển ôm giỏ trái cây, đẩy cửa bước vào. Đây không phải là lần đầu tiên cô vào bệnh viện, nhưng cứ mỗi lần phải hít thở dưới một bầu không khí nồng mùi thuốc hăng hắc, Mặc Uyển lại không nhịn được cảm giác buồn nôn đang trào trong cuốn họng.

Nghe tiếng cửa mở, Tề Như Hoa mệt mỏi quay đầu nhìn lại. Một cô gái với bộ váy trắng xòe đứng trước cửa phòng bệnh, khuôn mặt khả ái xinh đẹp đã sớm in sâu vào tâm trí của Như Hoa.

Nếu như cô nhớ không lầm thì đó chính là vị phu nhân duy nhất đã đến an ủi cô ngày hôm qua khi Như Hoa bật khóc giữa một biển người đang vây quanh Thiên Sách.

Nhưng khác với vẻ ngoài sắc sảo đêm hôm qua, cô gái này lại có sự trong sách và dịu dàng nhất định, khiến Như Hoa không khỏi tự hỏi xem liệu mình có nhớ nhầm hay không?

- Nhị tiểu thư, là tôi đây! - Cô gái cất tiếng chào, nụ cười giương lên nơi khóe miệng. Quả nhiên là không sai, chính là giọng nói ngọt ngào này! - Cô là...Lý Phu nhân? - Như Hoa đứng dậy khỏi cái ghế đẩu đặt cạnh giường, cô hạ thấp giọng để tránh làm người trên giường thức giấc.

Mặc Uyển gật đầu, đặt giỏ trái cây lên một cái bàn gần đó. - Không cần khách sáo, gọi Mặc Uyển là được rồi! Tôi đến thăm Đại Thiếu gia! - Cô chậm rãi quan sát sắc mặt nam nhân đang say giấc, mỉm cười nói. - Sắc mặt anh ta có vẻ tốt hơn hôm qua rồi đấy! -

- Cô đợi một chút, Đại thiếu gia chắc cũng sắp dậy rồi! - Trong lúc Như Hoa vừa bận rộn pha trà vừa nói. Mặc Uyển chỉ ừ một tiếng rồi bình thản nhìn mấy bó hoa đặt trên bàn, khẽ liếc qua những tấm thiếp gắn trên từng bó. Lưu gia, Tại gia, còn có cả Mặc gia nữa chứ. - Sáng nay bọn họ vừa cho người mang tới rất nhiều! Nhưng ngại mùi hoa quá nồng nên ông nội đã đem đi vứt gần hết rồi! Đó là những bó tới sau. -

Như Hoa vừa đặt ly trà xuống, vừa giải thích. Vì mới chỉ gặp nhau, nên đây là lần đầu tiên Mặc Uyển nhìn thấy Tề Như Hoa trong một bộ đồ bình thường mà không phải là quân phục. Khác với sự nghiêm nghị mà màu xanh đậm quân đội mang tới, cô gái trước mặt Mặc Uyển bây giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jean lửng bạc màu giản dị mà vẫn giữ khí chất vương giả của một tiểu thư nhà trâm anh thế phiệt.

- Thế, Tề lão gia đi đâu rồi? - Mặc Uyển tò mò, nhấp một ngụm trà. Mùi trà nóng thơm phức đè nén cảm giác khó chịu trong ngực, khiến cô phần nào trở nên thoải mái hơn. - Ông nội tôi đã ở đây chăm sóc Đại Thiếu gia từ tối hôm qua và mới về nhà nghỉ ngơi. Tôi lên đây thay ông ấy! -

Cô ngồi trên bộ ghế sofa tối giản đặt giữa phòng, đối diện là Tề Như Hoa. Xen lẫn tiếng nói chuyện là âm thanh khô khốc của chiếc quạt trần và trong trẻo của từng giọt nước biển rơi xuống đều đặn.

Cả hai chợt im lặng. Nhưng sự im lặng này đối với một kẻ cảnh giác như Tề Như Hoa lại mang mùi vị của sự nguy hiểm. Linh cảm của một quân nhân lâu năm cho cô biết đây không phải là một người phụ nữ bình thường.

Từ đôi mắt biết cười, nụ cười dịu dàng và giọng nói ngọt ngào, tất cả đều được ngụy trang đến hoàn hảo. Dù trước giờ luôn tự tin rằng bản thân có thể nhìn thấu tâm can bất bất cứ người nào, nhưng đứng trước một con người âm trầm đến vậy, Như Hoa không khỏi tự hổ thẹn với lòng. Cô không thể đoán được tâm tư của cô gái này!

- Cô hận anh ta đến thế, tại sao còn làm vậy? - Một câu nói không đầu không đuôi từ Mặc Uyển. Cô ta đã biết rồi sao? Điều khiến Tề Như Hoa ngạc nhiên chính là sự thay đổi chóng mặt của nữ nhân này. Từ một người phụ nữ nhẹ nhàng và thanh thoát, Mặc Uyển đã thu lại nụ cười, kéo lại tầm mắt và hạ thấp giọng nói.

Nhưng Như Hoa cô không thể chịu thua nhanh như vậy, cảnh giác đáp lại. - Ý cô là gì? - Câu trả lời không phủ nhận cũng không thừa nhận này thật sự là thứ duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc này. - Ý tôi là, tại sao cô lại do dự mà không bỏ hết cả gói thuốc độc đó vào chai rượu? Tại sao cô lại đắn đo? -

Một khoảng lặng trôi qua. Đó không phải là câu hỏi mà Như Hoa nghĩ. Tại sao...tại sao cô ta lại hỏi như vậy? - Tôi không hiểu ý cô! Nhưng nếu cô còn tiếp tục vu khống cho tôi, tôi nhất định sẽ kiện cô ra tòa! - Cô gằn lên, giọng nói lạnh đi vài phần. Không thể tin được lại có một ngày Tề Như Hoa cô đến bước đường này.

- Chẳng phải cô do dự...là vì chị của mình đúng không? - Mặc Uyển không để tâm đến lời đe dọa của Như Hoa, nhàn nhạ nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói. - Cô chính là vì sợ phải giết người chị mình yêu thương nhất, nên mới hạ thủ lưu tình, phải chứ? - Cô nhướn mắt, khẽ lướt qua khuôn mặt lãnh đạm của Tề Như Hoa, mỉm cười không nói gì.

Hai nữ nhân cùng ngồi chung một chỗ, không phải dựng phong ba thì cũng gây bão táp. Hàn khí tỏa ra từ hai con người kia khiến ánh nắng mặt trời cũng khó lòng xuyên qua nổi. - Làm sao cô biết? - Như Hoa hỏi, giọng lạc đi theo không khí.

Mặc Uyển hạ ly trà xuống, ngẩng mặt đối diện với Như Hoa. - Vị trí của các chai rượu! - Một câu đơn giản, lại có thể khiến nữ nhân vốn im lặng kia nay giật bắn mình, rồi bật ra tiếng cười đầy chế giễu. Phải, cô đang tự chế giễu bản thân quá tự cao. Không ngờ, tính trước tính sau, lại không tính đến việc gậy ông đập lưng ông!

- Gin là một loại rượu mạnh, vốn nên xếp cùng với Vodka và Brandy, không thể nào lại đi đặt cùng rượu nho Pháp và rượu vang đỏ ở tít trên cao được! Một bartender chuyên nghiệp sẽ không bao giờ phạm phải những lỗi nhỏ nhặt như vậy! Trừ khi có người cố tình để nó lên trên đấy!- Mặc Uyển tiếp tục giải thích, tự mình rót thêm cho mình ly trà đầy. Mùi trà Ô long nóng khẽ thoảng qua mũi cô.

Thấy Như Hoa không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô lại mở miệng. - Làm như vậy có thể khiến bartender trực quầy nghĩ rằng đã hết rượu Gin, tránh được việc những người khách khác vô tình uống phải chai rượu độc! - Tề Như Hoa cắn môi không nói, miễn cưỡng phản bác lại. - Nhưng tại sao nhất định là Gin mà không phải là các loại rượu khác? Bỏ bừa một chai rượu nào đó cũng được mà? -

Mặc Uyển lắc đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô gái trước mặt, kiên nhẫn nói. - Không, không thể là chai rượu khác được! Vì Tề Môn Thiên Sách y vốn dĩ chỉ thích uống Gin! - Chuyện này có thể thấy rõ qua cách y gọi rượu từ quầy bar. Nếu chỉ gõ lên mặt bàn hai tiếng thì có trời mới biết được y muốn uống gì. Trừ phi gã bartender đã quá quen thuộc với sở thích uống rượu Gin của Đại thiếu gia.

Không còn gì có chối cãi được nữa, Như Hoa bật cười thành một tiếng nhỏ, không đầu không đuôi. - Cô biết Đại thiếu gia không thích rượu vang trắng được dùng trong bữa tiệc, nên ngay khi chúng tôi đến gần quầy bar, cô đã ra lệnh cho bartender thay ca. Đồng thời nhân lúc quầy rượu vắng người cô cũng đã đổi chai rượu Gin duy nhất trong quầy về đúng với vị trí vốn có của nó! -

Nhấp nốt ngụm trà cuối, Mặc Uyển lấy lại hơi, nở nụ cười tươi tắn nhìn Tề Như Hoa. - Cô thật sự rất may mắn đấy Như Hoa! Nếu không phải Đại thiếu gia cam tâm tình nguyện uống ly rượu độc đó, thì chút mẹo vặt này của cô, vốn dĩ đã chẳng nhằm nhò gì! -

- Thiên Sách hắn....đều biết hết...rồi sao??? - Đây chính là điểm Tề Như Hoa cô không hề ngờ tới. Y biết hết kế hoạch của