Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 35: {Thời thế}

Giữa con phố đông đúc người qua lại, một thân ảnh cao gầy phá lệ nổi bật lên. Y là một người đàn ông ngoại tuổi tứ tuần, mặc một chiếc ák len cao cổ màu ôliu sờn cũ cùng lớp áo khoác bằng vải thô. Dáng dấp tuy có chút mảnh khảnh nhưng dưới lớp len mỏng, những cơ bắp vẫn uốn lượn một cách ấn tượng.

Nghiên Thẩm chỉnh lại chiếc mũi nồi sọc carô hơi lệch, thong thả hòa mình vào đám người nhộn nhịp. Bước thêm vài bước trên con đường lớn, y đột ngột quẹo ngang, đi vào một con hẻm nhỏ nhơ nhuốc. Bầu không khí thoáng đãng bỗng sực nức mùi cống ô uế và rác thải. Khẽ nhăn mũi, y tiếp tục rảo bước về phía trước, tốc độ không hề đổi.

Bóng dáng cao ráo cứ thế chui lủi trong con hẻm ngoằn ngoèo, lướt qua những lời mời gọi của mấy cô gái ăn mặc thiếu vải, trên mặt trác đầy son phấn. Y cứ như vậy, ung dung như thể đã thuộc làu làu từng bước ngoặc của nơi này.

Bước chân nhanh nhẹn không lâu sau liền dừng lại trước một quán bar tương đối lớn, tấp nập người ra vào. Khác với mấy sòng bạc xa xỉ ngoài đường lớn, khách ra vào ở đó đều phải xếp hàng rất lâu. Ở đây không cấm kị bất cứ tầng lớp nào, miễn là có tiền, thì đều được vào. Đó cũng là lý do mà y có thể thản nhiên đẩy cửa bước vào mà không cần qua việc kiểm tra vé.

Tiếng nhạc xập xình pha cùng mùi rượu và nước hoa trộn lẫn vào không khí, khiến nơi đây trở nên ngột ngạt đến đáng sợ. Những thân ảnh nhảy múa liên hồi chật kín cả căn phòng, khiến Nghiên Thẩm khó khăn lắm mới chen được đến quầy rượu nho nhỏ ở một góc tối. Dưới ánh đèn lờ mờ chớp nháy liên tục, y nhận ra khuôn mặt thư sinh của cậu nhân viên đứng canh quầy.

- Ở đây không cho qua đêm bác nhé!!! - Cậu bartender gân cổ hét lên với vị khách trước mặt, cố át đi thanh âm ồn ào của một bản nhạc điện tử. Đây không phải là lần đầu tiên cậu chàng gặp phải một vị khách ăn mặc có vẻ đường hoàng nhưng lại vào đây để tìm kiếm những bóng hồng nóng bỏng.

Nhưng ngoài dự đoán, Nghiên Thẩm lắc đầu từ chối, khuôn mặt bình thản mờ ảo trong bóng tối. Y rút bàn tay phải xương xẩu của mình ra khỏi chiếc bao tay bằng da màu đen, chìa về phía nam thanh niên trước mặt.

Anh chàng bartender ngay lập tức liền tái mặt. Là một hình xăm! Nhưng đó lại không phải là một hình xăm bình thường! Nhìn kĩ một chút sẽ thấy trên dòng chữ đen được xăm trên vòng quanh ngón giữa của y như một chiếc nhẫn tinh xảo. Nói cách khác, đây chính là ấn ký riêng của Ngũ Long hội, tổ chức mà cách đây 20 năm đã từng là bá chủ thiên hạ.

Cậu thư sinh non nớt ngẩn người, khẽ run sợ trước khí khái lạnh lẽo của người đàn ông trước mặt. Nếu cậu không nhầm, thì đây hẳn là Nghiên Thẩm, cựu tài phiệt sở hữu khối tài sản đứng đầu đại lục, từng nắm giữ hơn một phần ba thị trường ma túy và bất động sản trên toàn thế giới.

- Tôi muốn gặp Lưu Minh Vương! - Nghiên Thẩm thản nhiên nhả từng chữ một, coi như không thấy dáng vẻ sợ hãi của chàng trai trước mặt, nở một nụ cười coi như thay lời cảm tạ. Nếu hiện tại không phải y có chuyện gấp, thì có cho tiền y cũng không mang cái hình xăm này ra dọa người.

Nhưng coi bộ điều này vô cùng hữu dụng. Vì ngay sau đó, tay bartender đã nhanh chóng chạy đi thông báo với một khuôn mặt sợ hãi. Ung dung tự tại dõi mắt theo, Nghiên Thẩm khẽ mím môi nhìn những tên vệ sĩ cao to bệ vệ đứng đó từng bước tiến về phía mình.

- Ngài là??? - Một gã mặc chiếc áo ba lỗ màu đen dữ dằn trông có vẻ là anh lớn thận trọng tiến về phía Nghiên Thẩm y, giọng nói tuy hơi ồm ồm nhưng vẫn có thể nghe rõ. Hắn liếc mắt nhìn từng động tác đeo bao tay của Nghiên Thẩm, cẩn thận quan sát như thể một con hổ lớn đang canh chừng miếng mồi của mình. - Nói với lão gia của các cậu, lão Tứ đến tìm y!-

Dù có phần hơi khó hiểu nhưng có lẽ vì e ngại cái danh Ngũ Long hội nên tên vệ sĩ cao to vẫn đưa mắt ra sau ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ. Không lâu sau khi một trong gã vệ sĩ mất hút trên chiếc cầu thang bằng gạch hoa cương, hắn nhanh chóng quay lại, thì thầm gì đó vào tai tên đứng đầu.

Gã này ngay lập tức liền thay đổi vẻ mặt, huề hòa cười nhìn y. - Lão Tứ, đã thất lễ với ngài rồi? Lão gia chúng tôi đang đợi ngài ở trên phòng! Mời!! - Cùng dáng vẻ nịnh bợ đầy chuyên nghiệp, hắn nhanh chóng dẫn Nghiên Thẩm đi lên lầu.

Đối lập với không khí sôi động phía dưới, lầu trên lại là một mảnh yên tĩnh. Trên một dãy tường dài chỉ có duy nhất một cánh cửa bằng gỗ sồi cứng, cực kỳ oai vệ. Liếc nhìn tên vệ sĩ kia lần cuối, Nghiên Thẩm liền vươn tay đẩy cửa bước vào.

Mùi mực và giấy cũ thoảng thoảng khắp thư phòng rộng lớn, khiến Nghiên không khỏi có chút thả lỏng. Chiếc lò sưởi vẫn âm ỉ cháy dù chỉ còn lại chút tro tàn thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh tí tách nghe đến vui tai.

Một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế dựa nhỏ ở cuối phòng, tự thu mình vào góc phòng trầm lặng. Y mang theo sự bi thương tột cùng mà ngay cả mặt trời ngoài cũng không thể sưởi ấm được. Chính là thứ cảm giác mà mấy ngày trước Nghiên Thẩm y từng trải qua.

- Vậy là ông đã biết? - Một câu không đầu không đuôi nhưng đủ để đánh thức lý trí của Lưu Minh Vương trở về. Y lơ đãng ngẩng đầu nhìn về nơi Nghiên Thẩm đang đứng, rồi lại khẽ bật cười. Tuy nụ cười rất hiền hòa, nhưng thanh âm lại vô cùng giá lạnh. - Ông cũng biết rồi mà, tôi chưa bao giờ rời mắt khỏi cô ấy! -

Sự đau khổ ẩn hiện trong từng nếp nhăn trên khuôn mặt phúc hậu, Minh Vương khổ sở cười, đứng dậy đi về phía chiếc lò sưởi. - Tôi định đến để thông báo cho ông....nhưng xem ra lại thừa rồi! - Nghiên Thẩm nhẹ nhàng nói.

Quả thật là y đã đến tận Lưu gia để thông báo, nhưng người hầu trong nhà lại bảo lão gia của bọn họ đi công việc rồi. Nhờ một chút mối quan hệ cũ, y đã tìm đến đây. - Không thừa đâu...nếu hôm nay ông không đến, thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ tin vào sự thật ấy cả! -

Lưu Minh Vương khẽ vươn tay lên cao, chạm vào bức mành nhung đen được treo phía trên lò sưởi. - Cô ấy, thật sự đã chết rồi!!! - Như một cách thừa nhận đầy đau khổ, y dùng chút lực, kéo tấm vải nhung đã để gần 10 năm kia xuống.

Cả hai cùng trầm mặt xuống, yên tĩnh ngắm nhìn bức tranh quen thuộc mà ngay cả trong thư viện của Nghiên Thẩm y, phòng ngủ của Hoắc Du Uyển, từ đường của Vũ Phẩm và thư phòng của Tề Môn Sanh đều có một bản sao.

Một bức tranh hoàn hảo họa lại tỉ mỉ từ dung nhan tới dáng vẻ của sáu con người trẻ trung. Mà trong đó nam nhân cao lớn lạnh lùng với đôi mắt trong veo như nước đứng ngoài cùng bên trái chính là Nghiên Thẩm y thời còn trẻ. Ngay bên cạnh là nụ cười ôn hòa ấm áp như ánh mặt trời của Lưu Minh Vương năm y vừa tròn 25.

Người thiếu nữ duy nhất trong tranh ngồi trên một chiếc ghế đệm nhung. Hoắc Du Uyển mặc một chiếc váy màu đen tuyền làm tôn lên làn da trắng sứ cùng với đôi mắt cười rực rỡ. Đứng sau lưng cô là Vũ Phẩm khi chưa xuất gia, chàng trai với chiếc khuyên tai màu đỏ rực tuy trầm tĩnh nhưng vẫn có chút gì đó rất ôn nhu.

Đứng tựa vào y là một thiếu niên tuấn tú, nổi bật lên vì ánh mắt tinh ranh đầy hào hoa của mình. Sự bất cần đời năm nào của Tề Môn Sanh y đã được thay thế bởi sự kỉ luật được rèn luyện từ những ngày cực khổ trong quân đội. Ngũ Long hội vậy là đã đủ, nhưng phía ngoài cùng bên phải của bức tranh vẫn còn một nam nhân nữa.

Người cuối cùng, không hề mang ân ký của Ngũ Long, và cũng nam nhân duy nhất dám đối đầu với cả đại lục chỉ vì một cô gái. Từ đôi mắt màu xanh lam trong vắt nổi bật cùng với mái tóc bạch kim vàng hoe đến những hình xăm chi chít ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng dính. Kẻ được mệnh danh là vị hoàng tử của địa ngục, người đứng đầu của băng đảng mafia khét tiếng nhất tại Mỹ, Lucius Viha Priz!

- Hắn...đã trở lại!! Thời kì đen tối của Hắc đạo sắp sửa bắt đầu! Hãy chuẩn bị đi, lịch sử sẽ lặp lại một lần nữa! - Nghiên Thẩm nhấp môi, nhìn người bằng hữu cũ của mình, sự hoài niệm không khỏi dâng trào.

Lưu Minh Vương không trả lời, chỉ trầm mặc trong chốc lát. Cuối cùng, y mở miệng, cùng với một nụ cười hòa ái rất đỗi ấm áp. - Vị người đứng đầu Hội đồng này....đã đến lúc nhường lại cho mấy đứa nhỏ rồi! -

------------------------------

- Đến Thành phố S sao??? - Mặc Uyển nghi hoặc nhìn nam nhân đang vô cùng nghiêm túc trước mặt, giọng nói không giấu nổi sự phấn khích. Cô gập máy tính lại, tò mò nhìn hắn.

Lý Hạo đứng trước bàn làm việc của cô, ung dung tự tại khoanh tay. - Thật ra là có một vài công việc ở đó cần tôi đích thân giải quyết. Vừa hay em cũng chưa đến đó bao giờ, hay lần này đi cùng tôi đi? - Hắn hỏi, trong đáy mắt nổi lên vài tia ôn nhu.

Nghĩ ngợi một lúc, dù gì dạo này công việc rất áp lực, đi chơi thư giãn một vài ngày cũng là một ý hay! - Vậy chỉ có hai chúng ta thôi sao? - Giả vờ lơ đãng, Mặc Uyển khẽ liếc mắt về phía Lý Hạo. Khác với dự đoán của cô, hắn không những không đỏ mặt, mà còn rất bình thản nhìn lại cô.

Nhìn lâu đến mức khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Uyển không nhịn được nổi một rạng mây đỏ hồng. - Này...này! Đừng nhìn lâu thế chứ? -

Loay hoay cúi đầu trốn tránh ánh mắt như muốn thiêu cháy da nào đó, cô bối rối rủa thầm bản thân. Đúng là ngốc quá thể, đã trộm gà không được còn mất nắm thóc!!! Để hắn ăn hiếp như vậy!

- Nha đầu, em thật sự biết cách quyến rũ đàn ông đấy! - Ngưng một quãng lâu, Lý Hạo đột nhiên cúi xuống, gương mặt tuấn tú cương nghị cũng vì thế mà dí sát vào Mặc Uyển. Tưởng chừng như chỉ cần cô thở ra một tiếng thôi thì mũi cả hai liền có thể chạm vào nhau vậy!

Chăm chú nhìn gò má đỏ ửng như cà chua đang ngày càng đạm thêm, hắn không khỏi nhoẻn miệng. Tiểu yêu tinh mê người này, không phải đã ở ngay cạnh hắn gần 1 năm rồi sao? Không phải cũng nên nói ra rồi chứ?

Cả hai cứ nhìn nhau chăm chú như thể đang chơi trò đấu mắt với một khoảng cách không thể gần hơn. Cho đến tận khi Mặc Uyển đã nín thở đến mức tái mặt đi thì Lý Hạo hắn với bật ra một tiếng cười trong trẻo, nhàn hạ đứng thẳng người lại.

- Được rồi, ngày kia sẽ xuất phát, em mau đi chuẩn bị! -

------------------------------

*Phỏng vấn ngắn:

Phóng viên: Lý tổng, ngài có thể chia sẻ những công việc ở thành phố S hay không?

Hạo Hạo *bình thản vắt chéo chân*: Chẳng có công việc gì cả!!!

Phóng viên *bối rối-ing*: Vậy thì tại sao ngài lại nói dối phu nhân....???

Họa Hạo *vô sỉ trả lời*: Không phải là nói dối, mà là dụ dỗ! Nếu không thì làm sao có thịt cho các ngươi ăn??

Phóng viên *hoang mang level max*: Thịt????

Hạo Hạo *cười lớn*: Haha, các ngươi cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, sắp có thịt thượng hạng cho các ngươi ăn rồi:))))