Phản Diện Siêu Cấp

Chương 49: Võ công tà môn tuyệt hậu

"Nhưng rốt cục là có tác dụng phụ hay không?!"

" Phật môn chú trọng sắc tức thị không, không tức thị sắc, cho nên phần lớn công pháp luyện thể của Phật môn cũng đều như thế. Một khi tu luyện thì nhất định phải bảo trì đồng tử thân, nếu không sẽ công phá nhân vong."

"M* nó!" Trần Khuynh Địch trực tiếp ném ngọc giản trong tay xuống đất, kiếm hơn nửa ngày, lại là hai bản Quỳ Hoa Bảo Điển!

Thật sự mà nói, nếu hắn chịu vung đao tự cung, đồng thời tu luyện Trượng Lục Kim Thân, Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền, Quỳ Hoa Bảo Điển, sẽ có thể thu được lực lượng siêu cường, nhục thân bất hoại và tốc độ khủng khiếp. Lại phối hợp với nội công cường đại của bản thân, võ lâm chí tôn sẽ nằm ở trong tầm tay.

Con m* nó!

"Nghĩ cùng đừng nghĩ a! Ta tuyệt đối sẽ không tu luyện loại võ công tà môn tuyệt hậu này!"

"Hơn nữa phàm là nhân vật vung đao tự cung, cho dù có thể phong vân một cõi trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng cũng không thể trốn thoát khỏi vận mệnh cuối cùng của nhân vật phản diện. Đông Phương Bất Bại đủ cường hãn hay sao? Võ lâm chí tôn đủ trọng lượng hay sao? Còn không phải bị nhân vật chính vượt qua trong mấy năm, sau đó xử lý?"

"Ta mới không mắc lừa đây!"

"Tích, tuyên bố nhiệm vụ hệ thống!" Trong đầu của Trần Khuynh Địch vang lên âm thanh khiến cho hắn cảm thấy không ổn.

"Tên nhiệm vụ: Bước thứ ba trên con đường xưng bá!"

"Giới thiệu nhiệm vụ: Trời ban cho cơ hội tốt, không lấy sẽ bị hại ngược, mời kí chủ lập tức tu luyện Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền và Trượng Lục Kim Thân, đặt cơ sở vững chắc cho việc sau này xưng bá thiên hạ!"

"Ban thưởng nhiệm vụ: Một lần rút thưởng cao cấp."

"Trừng phạt khi thất bại: Xoá bỏ!"

Trần Khuynh Địch trợn mắt há mồm nhìn nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố, muốn nói một câu "con m* ngươi" mà không thốt ra được.

Không ngờ còn có thao tác như thế?! Đây là đang giỡn mặt hắn hay sao!

"M* nó! M* nó m* nó m* nó! Ta có thù gì oán gì với ngươi?!"

"Hệ thống nhắc nhở: Đây là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, nếu kí chủ tự làm thì tự chịu."

Trần Khuynh Địch: "???"

Thế này là ý gì a? Cái gì gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện? Chẳng lẽ sau này ta sẽ trở thành một con ngựa giống, mở ra một hậu cung thật to hay sao? Ta là loại người không có tiết tháo như thế hay sao?!

Hỗn trướng!

"Mời kí chủ lập tức bắt đầu tu luyện, nếu không sẽ xoá bỏ kí chủ."

"Biết rồi!" Bị sự uy hiếp vô lại của hệ thống bức bách, Trần Khuynh Địch đành phải khuất phục, ngoan ngoãn ngồi trên bồ đoàn, chuẩn bị tu luyện Đại Uy Thiên Long La Hán Quyền và Trượng Lục Kim Thân. Về phần cảnh cáo một khi mất đồng tử thân, sẽ công phá nhân vong, vậy thì vẫn còn lưu lại một tia hi vọng, không cần phải vung đao tự cung, chờ sau này lại nghĩ biện pháp khác...

Chỉ là, Trần Khuynh Địch vẫn nghĩ không ra, vì sao hệ thống hệ thống lại nhắm vào hắn như thế.

Theo lý thuyết, hắn thân là trùm phản diện, sao hệ thống không cổ vũ hắn đi làm một con ngựa giống, gây ra tai họa cho phụ nữ nhà lành khắp nơi a. Vì sao phải ước thúc hắn đây?

Dù sao, sau này đối thủ chân chính của hắn cũng chính là những nhân vật chính kia. Cho nên, mục tiêu của hệ thống hẳn là khiến cho hắn đi sống mái với nhân vật chính, kết thù, sau đó đi lên con đường của nhân vật phản diện. Chẳng qua, cho tới bây giờ nhân vật chính mà hắn thấy đều là nữ.Chẳng lẽ hệ thống còn đang lo lắng hắn sẽ cua được nhân vật chính?

Nghĩ gì thế, thật là buồn lo vô cớ, ha ha ha.

"Cua nhân vật chính? Ta nào dám làm loại chuyện này, hơn nữa cũng không có đủ độ thiện cảm a."

Trần Tiêm Tiêm thì không nói, giá trị cừu hận đã sắp đạt tới đỉnh, Dương Xuân thì hơi có thiện cảm, nhưng nàng quá nhỏ a, nào có ý nghĩ yêu đương.

"Hệ thống chung quy vẫn là hệ thống, vẫn quá khô khan a." Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, Trần Khuynh Địch lập tức nở một nụ cười, có cảm giác ưu việt do có IQ chiến thắng hệ thống.

"Hệ thống nhắc nhở: Ha ha ha."

Tại Thuần Dương Cung, Thủ Tọa Phong.

Trong mật thất bế quan của Trần Khuynh Địch.

Chỉ thấy Trần Khuynh Địch dùng hai tay kết ấn, Phật quang vô song trên đỉnh đầu hóa thành một vị pháp tướng Như Lai bất động bất hủ, giống như Thái Sơn ép lên trên người của hắn. Dưới cỗ áp lực bàng bạc này, toàn thân của Trần Khuynh Địch không ngừng vỡ vụn, tựa như đồ sứ bị tàn phá.

Nhưng sau khi bị tàn phá, Phật quang lại chữa trị cho hắn, cứ vòng đi vòng lại như vậy, sau khi tàn phá lại chữa trị, sau khi chữa trị lại tàn phá. Giống như đúc kiếm, không hợp cách thì nấu lại, gãy thì hòa tan, đến khi chế tạo ra một thanh thần binh khoáng thế, hoàn mỹ vô khuyết mới thôi.

Cơ bắp vỡ vụn, xương cốt tan thành mảnh nhỏ, nội tạng chảy máu, không thể hoạt động suôn sẻ.

Nhưng chính vì như thế, sau khi đúc lại, vì thích ứng với áp lực khổng lồ, độ cứng cỏi của cốt cách được gia tăng mãnh liệt, cứng rắn như sắt. Khiến cho huyết dịch tuần hoàn toàn thân, nội tạng tăng cường độ cứng. Để cho thân thể có thể hành động thông thuận dưới áp lực mạnh, cơ bắp toàn thân cũng trở nên tráng kiện, từng sợi giống như gân rồng. Ngay cả huyết dịch cơ bản nhất của võ giả, cũng dần dần được áp súc, máu loãng ban đầu dần trở nên đậm đặc như huyết tương, cuối cùng biến thành cát.

Không phải là bùn cát, mà là thiết sa! Huyết dịch như thiết sa, hạt hạt như thép, trong mỗi giọt máu đều ẩn chứa năng lượng to lớn, cường kiện thân thể của Trần Khuynh Địch, tăng sinh mệnh lực của hắn lên đến một trình độ cực cao. Theo thân thể không ngừng rèn luyện, biến hóa trong cơ thể của hắn cũng càng lớn.

"Ngưng!" Trần Khuynh Địch bỗng nhiên mở mắt, quát nhẹ một tiếng, ngay sau đó pháp tướng Như Lai trên đỉnh đầu cũng chắp tay trước ngực, tiếp theo bỗng nhiên trầm xuống, trực tiếp chui vào cơ thể của hắn! Từng chữ Phạn văn vàng óng lạc ấn trên da của hắn, từng đạo cương khí phụ gia trên mỗi một cơ quan nội tạng của hắn, nâng cao thân thể vốn đã được rèn luyện đến hoàn mỹ vô khuyết thêm một bước, lúc này da thịt màu vàng của hắn đã có thêm hào quang vàng óng!

Huyết dịch nặng nề được nội tạng mạnh hơn khởi động —— chảy khắp bảy mươi hai đại huyệt quanh người, như dòng lũ càn quét tứ chi bách hài của hắn —— mang theo huyết khí và cương khí, như từng con giao long. Được quyền ý của Trần Khuynh Địch chèo chống, hợp thành một mạch, lao khỏi huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu như hồng thủy vỡ đê.

"Phá!"

Ầm ầm ——! Như sét đánh trong trời trong, vào thời khắc này toàn bộ Thủ Tọa Phong thật sự trầm xuống hơn một mét, giống như có một vị cự nhân đang ngồi nghỉ ngơi trên núi. Đồng thời, rung động như địa chấn gần như phá tan tất cả các pháp trận xung quanh Thủ Tọa Phong, làm không ít đệ tử tạp dịch trên núi nhao nhao hoảng sợ.

Mà cùng vào một thời gian, ở trên đỉnh đầu của Trần Khuynh Địch, có một cột khí như cuồng long —— mênh mông cuồn cuộn, huy hoàng sáng tỏ, lật ngược nóc mật thất, xông phá bùn đất chồng chất của Thủ Tọa Phong, đánh tan đám mây xung quanh ngọn núi. Giống như một vòng mặt trời bay từ mặt đất lên không trung.