Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)

Chương 3: Ngoại truyện phấn điệp (tiếp theo)

Linh hồm bà không biết giờ đang nơi nào,tim bà như có ai đó cầm dao đâm vào tim,như có bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹn.Bỗng cánh cửa phòng cấp cứu mở,một cô y tá đi ra.Ngay lập tức,bố nàng đã bước nhanh đến trước mặt,nhẹ giọng hỏi,giọng chứa đầy sự hối hận và tự trách

-Bác sĩ!!!!......Con tôi sao rồi hả bác sĩ??......Nó không sao rùi đúng không bác sĩ??

-Bác có phải người nhà của em bé đang được cấp cứu đúng không??...Mời bác đi làm thủ tục nhập việt để làm phẫu thuật gấp.Cô bé bị chấn thương ở đầu khá lâu,máu tích tụ ở dưới hộp sọ chèn ép các động mạnh máu và các dây thân kinh dấn đến việc cô bé có biểu hiện bất thường tự làm tổn thương chính mình như vậy.Các vết thương ở cánh tay tạm thời không sao rồi,nhưng khi đưa đến đây cô bé đã mất máu khá nhiều nên cần chuyền máu,người thân ai có máu thuộc nhóm máu O trừ thì mời đi theo tôi đi lấy máu.cô bé cầm được phẫu thuật gấp vì nếu để lâu sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.Lương máu tích tụ ở dưới sọ quá lới sẽ làm vỡ động mạch máu não khiến cô bé mất mạng nên cuộc phẫu thuật sẽ rất mạo hiểm

Tai của ông dường như ù đi.Những gì nghe được khiến ông không thể tin được.Đúng!!!!!..... Không thể tin được!!!!..... Con gái ông sẽ chết sao??Có nhầm không chứ con bé nó chỉ mới 7 tuổi,nó còn rất nhỏ,làm sao có thể chết trước bố mẹ nó được chứ??Điệp nhi sẽ không sao đâu!!!.....Nó sẽ không sao!!!.....Nó rất ngoan mà.Ông rất hối hận vì đã lớn tiếng đánh mắng nàng.Ông từ sau khi nguôi giận đã luôn tự trách mình đã quá nóng nảy làm tổn thương đứa con gái bé bỏng,nhưng ông không ngờ nó lại thành ra cơ sự này.Nếu Diệp nhi có mệnh hệ gì thì chắc ông sẽ hối hận dằn vặt mình cả đời mất.Ông chỉ có hai đứa con gái là nàng và Ánh nhi nếu một trong hai có chuyện gì thì ông và mẹ nó sẽ phải làm sao.Dù có tự trách,có hối hận nhiều đến thế nào đi chăng nữa thì ông cũng không thay đổi những gì mình làm trước đó.Đứa con gái nhỏ của ông vẫn đang ngắt ngoải,chơi vơi giữa sự sống và cái chết.Ông cứ trầm mặc và đứng chôn chân ở đó mãi.Mẹ của Phấn Điệp sau khi nghe xong câu nói của co y tá dương như hổi tỉnh,bà như điên như dại lao đến cô y tá,tay bà gắt gao bóp chặn lấy bả vai cô đến nỗi làm nhăn hết cả áo của cô mà nói giọng đầy kiêm quyết

-Bác sĩ!!!! Bác sĩ!!!!!..... Làm ơn!!!.....Làm ơn!!!!!...... Hãy cứu Điệp nhi!!!....Làm ơn!!!... Hay cứ con tôi!!!....Hay cứu con bé!!!.....tôi có máu nhóm O trừ,cô lấy bao nhiêu cũng được......Nhưng hãy cứu Điệp nhi!!!!!!.....

Nói rồi bà quay sang người chồng của mình đang đứng chôn chân mà nói như hét lên

-Bố nó!!!!!...Anh còn đứng ở đó!!!!......Còn không mau đi làm thủ tục nhập viện để bác sĩ phẫu thuật cho Điệp nhi.......

Ông như tỉnh lại vội vàng chạy đi làm thủ tục cho nàng,bóng lưng ong đi khuất dần.Cô y tá nhanh chóng đưa mẹ của Phấn Điệp đến phỏng lấy máu.Bà nằm trên giường,mà mắt vô hồn nhìn lên trần nhà bệnh viện,tay bà nắm nắm quả bóng hơi để cho máu được đẩy quá ống kia vào túi chữa để manh đi cứu nàng.Dối với bà bây giờ việc quan trong nhất là bằng mọi giá phải cứu sóng đứa con gái bé bỏng Điệp nhi của bà.Phấn Diệp bây giờ vẫn đang hôn mê,xung quanh nàng toàn là thiết bị cấp cứu,miệng nàng được lắp ống thở,khắp người nàng gắn rất nhiều thiết bị cấp cứu bị che đi bởi mảnh vải lớn mầu xanh.Các bác sĩ nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cho nàng.

Đây là cuộc phẫu thuật rất mạo hiểm,các bác sĩ phải tiến hành tạo một cái lỗ ở hộp sọ rồi luồn ống kim vào hút lượng dịch máu tích tụ ở dưới sọ giải phóng cho các dây thần kinh mà mạch máu bị chèn ép,rồi cấy ghét mảnh titan bịt lại cái lỗ vừa tạo ở trên một cách cẩn thận nếu không sẽ làm tổn thương não và làm nứt hộp sọ mong manh của nàng.Đương nhiên việc này phải làm một cách nhanh gọn vì nếu không nàng sẽ chết vì mất máu quá nhiều hoác bị nghiễm trùng.Cuộc thấu thuật tiến hành tốt đẹp và thuận lợi không có chút sai xót nào.

Ngoài phòng phẫu thuật bố nàng không kìm được lo lắng mà cứ đi đi lại lại,bước chân của ông nặng nề nỗi tự trách và hối hận.Đã 5 tiếng đồng hồ trôi qua,mà cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc không lẽ.....Không thể nào!!......Nếu có chuyện gì xảy ra thì họ sẽ ra báo mà nên chắc không có chuyện gì xảy ra đâu.Mẹ nàng thì trầm mặc không nói lời nào,bà ngồi trên ghế chờ trước phòng phẫu thuật,ánh mắt bất định hướng về phía phòng thẫu thuật.Bà hồi tưởng lại thời gian mà hai mẹ con đã có với nhau,nàng là đứa con gái bà yêu thương nhất,là người mang lại cho bà cái cảm giác nâng nâng khi lần đầu tiên được thực hiện thiên chức làm mẹ,nàng là đứa con gái đầu tiên bà có với người bà yêu suốt 5 năm,nàng là đứa con cho bà cảm giác vớ òa khi nói tiếng:''mẹ ơi'' với cái giọng non nớt,nàng là người mạng lại cho bà cảm giác sung sướng và hạnh phúc khi lầu đầu tiên có mặt trên đời này lức đó bà cảm giác có trách nghiệm là phỉa bảo về cho nàng.Bà từng cảm ơn trời phận và chúa trời đã mang nàng đến thế giời này làm con gái bà.

Trái tim bà rất đau,đau đến mức khó thở,bà cảm nhận được rằng nàng đang phải chiến đấu với thần chết trong phòng kia,nhưng bà thật sự bất lực không thể làm gì để giúp nàng.Việc mà bà có thể làm cho nàng bây giờ đó là cầu nguyện ông trời đừng mang nàng đi,dừng mang đứa con bé bòng của bà đi,đối với bà nàng là quan trong nhất.Khi một phụ nữ mang thai,thì người phụ nữ đó và đứa con trong bụng có một sợi dây rốn liến kết.Từ dây rốn,đứa bé sẽ nhận được không chỉ sự sống mà còn nhận được tình yêu vô hạn tứa như đại dương vô đáy vậy.Sau khi đứa con chào đới sợi dây liên kết đó vĩnh viễn không mất đi mà thay vào đó là một sợi dây liên kết vô hình cao siêu hơn.Khi đó,người mẹ và người con sẽ tim liền tim,những gì con thấy và cảm nhận được người mẹ cũng sẽ cảm nhận được.những người có ý phá hủy sợi dây liên kết vô hình đó thì những người đó không bằng cầm thú,cầm thú nó còn yêu thương và chăm sóc,yêu thương đứa con nó như thế thì huống chi con người xương thịt không phải bằng thép bằng đá

Bống cách cửa lại mở ra,các bác sĩ vừa đi ra vừa tháo khấu trang y tế ra.Bố mẹ nàng đã bước đến trước mặt hỏi han đầy lo lắng:

-Bác sĩ!!!...Thế nào rồi hả bác sĩ??.......Con gái tôi không sao rồi đúng không bác sĩ??

-Cô bé rất kiên cường!!!....Cuộc phẫu thuật kết thúc tốt đẹp.giờ thì chỉ cần nằm viện theo dõi xem kết quả hồi phục của cô bé thôi.Nhung mọi người cũng phải chuẩn bị tâm lí vì cô bé có thể trở thành người thực vật,mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn nên mọi người cũng đừng có mất hi vọng quá.

Nói rồi bác sĩ đi khỏi đó,chỉ còn hai người đứng ngây nghốc ở đấy như không tin vào tại mình.Điệp nhi vừa mới trải qua trận thập tử nhất sinh giờ lại phải đối mặt với nguy cơ trở thành người thực vật ư??...Sao ông trời bất công như vậy??.....Tại sao??.....Tạo sao lại bắt một đứa trẻ đáng thương tội nghiệp như Phấn Điệp chịu nhiều đau khổ như vậy??.....Tại sao????....Tại sao lại hành hạ nó như thế???.....Nó đâu có tội tình gì mà..........Nàng được chuyện về phòng hồi sức sau phẫu thuật,nàng mặc áo bệnh nhân nằm hôn mê bất tình trên giường bệnh,đầu băng vải trắng xóa,miệng nàng vẫn được lắp ống thở,tay được băng bó và tiêm ống truyền nước.Mặt mũi nàng tái đi không chút huyệt sắc,mới có một ngày mà nàng đá gầy đi nhiều.Mẹ nàng đau lòng nhìn đứa con mình nằm trên giường bệnh mà đau lòng không khỏi xót xa.

Cái gia đình này làm sao thế này?????............Mới có hơn một tháng mà xảy ra bao nhiêu chuyện.Hai dứa trẻ lần lượt nhập việt trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng,giờ thì một đứa vừa mới thoát khỏi móng vuốt táy thần chết thì lại phải đối mặt nguy cơ trở thành người thực vật.Thực là ông trời không có mặt mà.

Thân xác Phấn Điệp đang trong bệnh viện nhưng còn lình hồn nàng không biết đang ở nơi nào.Nàng hôn mê,trong cơn mê man nàng thấy nàng đang chạy chơi trên một đồng cổ xanh đầy hoa,có rất nhiều con ong con bướm xinh đẹp bay lượn,bầu trời trong xanh,nắng vàng chiếu xuống,nơi đây quả thực là thiên đường.Nàng chạy tưng tăng,khung cảnh thật là đẹp và thơ mộng.làm nổi bất lên và đẹp khó cưỡng của nàng,vẻ đẹp trong sáng thuần khiến như nữ tiên nữ,như nữ thần.Chợt,tất cả dần biết mất thay vào đó là một khoảng không mầu trắng,nàng hốt hoảng nhìn quanh,đâu đâu cũng là mầu trắng.Trong nàng tự nhiên dâng lên một nỗi sợ vô hình,có áp lực nào đó nhè nhẹ tác động vào cơ thể nàng,cảm giác này rất quen thuộc,nhưng đó là gì thì nàng quả thật không biết.Có một giọng nói hiền lành vàng lên:

-Điệp nhi!!!.....Con không cần phải lo sợ ta sẽ không làm gì con!!!

Nàng quay lại nhìn chăm chú về hướng phát ra tiếng nói kì lạ kia.Quả thực,phía đó có một người phụ nữ phát ra hào quang mặt trời khiến lòng người ấm áp,đang tiến lại gần nàng.Khoảng cách cứ thế mà gần hơn,nàng có thế thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của người phụ nữ.Người phụ nữ mỉm cười với nàng,không nói gì nữa mà cứ thế nắm tay nàng mà dẫn đi.Nàng thì ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của bà mà cứ thế để bà dẫn đi,mắt nàng không rời đi cứ như thế mà nhìn người phụ nữ trước mặt một cách say đắm.Cuộc gặp gỡ này đã khiến Phấn Điệp thay đổi nhiều,chính tại lúc này nàng bắt đầu nhận nghiệm vụ đâu tiên........