Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)

Chương 48: Thiên diệp anh đáng ghét thiên nhi anh yêu em

Diêm Minh Quân lặng yên suy nghĩ rồi như hạ quyết tâm, đứng lên rồi mặc lại quần áo rồi đi đến phòng của Thiên Diệp.

Trong lúc đó....

-Phấn Điệp!!!......Mày ổn chứ??.....Uống chút nước đi!!!...

Thiên Nhi ân cần đưa cho Phấn Điệp cốc nước, nói dịu dàng. Phấn Điệp nhận cốc nước từ tay Thiên Nhi khó khăn nhấp một hụm rồi lại nhắm mắt ngủ thiếp đi. Thiên Nhi nhận lại cốc nước từ tay Phấn Điệp, chỉ nhíu mày, lắc đầu một cái rồi quay đi. không nói gì thêm nữa.

Thiên Nhi ra khỏi phòng để Phấn Điệp một mình trong phòng, nàng tựa lưng vào cửa đợi ai đó đến. Và cũng bởi vì nàng biết Phấn Điệp cần có không gian yên tĩnh để bình tĩnh lại đối mặt với chuyện xảy ra. Khi một người đau khổ vì gì đó sẽ khóc, sau khi khóc xong thì sẽ rất mệt mỏi, muốn ngủ. Xong khi thức dậy sẽ là một con người khác.

Thiên Nhi nghĩ đến đây thì cười lạnh, suy cho cũng thì nàng vẫn không tin nổi việc anh Quân lại lên giường với La Diêu Dương. Nhưng nếu trong miệng Phấn Điệp nói ra thì nữa câu nàng cũng tin, vì Phấn Điệp đã quá đau khổ rồi. Từ trước đến này, Phấn Điệp chưa bao giờ khóc trước mặt ai. Chính cả Thiên Nhi nàng cũng từng phải thối lên rằng " mày thật lí trí ". Một người lí trí không biết nước mặt là gì một nay khóc, hôm này rơi nước mặt vì người đàn ông mình yêu phải bội. Thật là đau lòng!!...Quả thật không đáng!!..

Thiên Diệp đến phòng của Thiên Nhi thì thấy Thiên Nhi nàng ở cửa, không biết nàng cười lạnh chuyện gì, nhưng làm chuyện gì thì Thiên Diệp hắn cũng đều thấy nàng đẹp. Thiên Nhi mãi mê suy nghĩ không để ý Thiên Diệp đến gần, đến khi hơi thở nóng của hắn thả vào tai của nàng thì thiên Nhi nàng mới nhận ra. Thiên Nhi nhìn Thiên Diệp, Thiên Diệp cũng nhìn Thiên Nhi từ đầu đến cuối, hai người bốn mắt nhìn nhau. Không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở đều của hai người gần nhau trong gang tấc.

-Có một người nông dân nuôi hai con bò, một con bò lười biếng ông để làm thịt, một con bò chăm chỉ ông dùng nó để cày ruộng. Một hôm, con bò chăm chỉ kia vì làm việc quá sức nên chết, người nông dân kia quyết định nuôi một con bò mới. Người nông dân đó dẫn con bò lười biếng kia đi đến chợ, gặp một ông bán 3 con bò. Ông liền thả con bò lười biếng của ông ra, con bò đó liền đến đứng cạnh một trong ba con bò của người kia cùng ăn cỏ. Người nông dân kia liền quyết định mua 2 con bò còn lại, mà không mua con bò đứng cạnh con bò nuôi lấy thịt của ông. Anh có biết vì sao không??...

Thiên Nhi bất ngờ kể một câu chuyện như vậy rồi hỏi hắn, khiến hắn ngơ ngác không biết nói gì. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn một mực dán lên người Thiên Nhi, hắn không quan tâm nàng nói gì, chỉ biết bây giờ nàng rất đẹp. Thiên Nhi không thèm để ý ánh mắt của Thiên Diệp hắn, cũng không thèm nhìn hắn một cái. chỉ đơn giản là nói tiếp.

-Người nông dân đó chọn hai con bò còn lại vì nó là hai con bò chăm chỉ. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Con bò sẽ chọn đồng loại giống mình, mà ở đây chí là con bò lười giống mình. Người nông dân cần chính là con bó chăm chỉ cày ruộng cùng ông, chúa không phải con bò lấy thịt....Thiên Diệp!!....Có những lúc em tự hỏi rằng liệu có một ngày nào đó, anh....sẽ giống như anh Quân phản bội lại em, khiến em đau khổ giống Phấn Điệp bây giờ không??....Em cũng tự hỏi trong lòng anh em quan trọng thế nào??....Đối với anh, em là gì??...Thực sự, bây giờ em rất hoang mang và hoài nghi, liệu anh có như vậy với em không??...Bản thân em cũng biết, em không giỏi, cũng không đẹp, thậm chí là nghốc nên mới yêu anh. Dũ em và anh chênh lệch khác biệt là rất lớn, nhưng không hiểu sao em vẫn yêu anh. Tình yêu quả thực làm người ta mất lí trí, khiến người ta làm chuyện điên rồ.

Thiên Diệp bị những lời này của Thiên Nhi kích thích nhất thời không nói lên lời, Thiên Diệp nhìn Thiên Nhi nói xong nở nụ cười tự diễu. Hắn không thích nự cười này của Thiên Nhi chút nào, đưa môi của mình chặn đứng nự cười đáng ghét đó.

Khoảng cách hai người rất gần, ánh trăng lập lèo chiến qua cửa sổ. Cố Thiên Diệp nhìn Hà Thiên Nhi không nói lời nào, đáy mắt to tròn ngẫn nước trong veo hơn cả ánh trăng.

-Anh!!...

Thiên Nhi chỉ kịp thốt lên một chứ thì đôi môi liền bị chặn lại, hơi thở dồn dập mạnh mẽ. Nàng bối rối hồi lâu mới phát hiện mình bị hôn, môi cùng môi tiếp xúc rất chận thật. Thiên Nhi có chút bối rối định đẩy đối phương ra, nhưng còn chưa kịp hành động thì môi Thiên Diệp đã rời đi. Những chuyện vừa phát sinh khiến cho Thiên Nhi như nhìn thấy cả chúc chiếc máy bay đang lượn lờ quay đầu nàng.

Thiên Diệp nhìn dáng vẻ ngây nghốc sau khi bị người khác hôn của Thiên Nhi thì mỉm cười. Hắn là người đầu tiên hôn nàng, người cướp đi nụ hôn đầu của nàng không ai khác chính là hắn.

-Anh là đồ xấu xa đáng ghét!!!

Thiên Nhi mắt tròn to như quả đào nhìn dáng vẻ đắc ý của ai kia thì hổi tỉnh vung tay tát Thiên Diệp. Thiên Diệp nhanh tay né người sang một bên, cầm lấy tay của Thiên Nhi..

-Anh yêu em!!....Cả đời này anh chỉ yêu mình em!!.....Anh yêu như thế nào, cả thế giới không biết lẽ nào em không biết??.......Anh thừa nhận trước khi yêu em, anh là thằng trăng hoa, là một thằng lăng nhăng không ra gì. Nhưng anh khảng định một điều là anh chỉ yêu mình em, trái tim này của anh chỉ có hình bóng của em. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của em khiến trái tim này của anh rung động. Đối với anh, em là quan trong nhất, không gì thay thế được. Thà em căm hận anh, em ghét anh tận xương tuy còn hơn là anh thấy em coi anh không tồn tại

Thiên Diệp cầm tay định tát hắn của Thiên Nhi đặt lên ngực của mình nói đầy khiêm quyết. Thiên Nhi im lằng nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiên Diệp, lòng Thiên Nhi mềm nhũn.

Hà Thiên Nhi nàng sợ, rất sợ những lời nói yêu thương mà Thiên Diệp hắn nói ra từ trước đến là đều là giả dối, đều là lời nói gió bay. Từ khi yêu Thiên Diệp hắn, nàng đã có thói quen nhớ tất cả nhưng gì của hắn. Từng lời nói, từng cử chỉ, hay cả thói quen của hắn, và cả những thứ hắn thích, nàng đều để ý, đều nhớ tất cả. Vì nhớ những thứ đó, nên nàng càng yêu hắn hơn. Đúng!!...Thiên Nhi nàng yêu hắn nhiều lắm!!.....Yêu Cố Thiên Diệp hắn rất nhiều!!..

Mi mắt của Thiên Nhi cụi xuống, khiến cho Thiên Diệp hắn không thấy được ánh mắt của nàng. Nhưng hắn nghe thấy lời mà Thiên Nhi nói, thanh âm của Thiên Nhi thật thấp.

-Làm sao biết được là anh có nói dối.........

Thiên Nhi chưa kịp nói hết câu thì bị Thiên Diệp cúi người hôn xuống nhẹ nhàng, thập phần dịu dàng, áp sát thân thẩn tới gần nàng. Thiên Nhi hoàn toan không ý thực được chuyện gì đang xảy ra, thì Thiên Diệp đã đặt tay phải lên xương quai xanh bên trái của nàng.

Đôi môi Thiên Nhi nhạy cảm, bị đầu lưỡi của Thiên Diệp thăm dò. Ngực trái của Thiên Nhi bị một hơi ấm bao phủ, đầu ngón tay của Thiên Diệp chỉ cách lớp áo chạm vào vậy dưới quai xanh của Thiên Nhi nàng. Hàng động này của Thiên Diệp, khiến toàn thân Thiên Nhi phát sinh ra một loại cảm giác tê dại co rúm lại, cảm giác rất chân thật và mãnh liệt. Thiên Nhi nhíu mày, vô thức đẩy Thiên Diệp ra, nhưng Thiên Diệp không những không hề buông tay mà trái lại, hôn càng nồng nhiệt, liên tục ép đầu lưỡi buộc Thiên Nhi nàng phản ứng.

Kích thích mãnh liệt khiến gò má của Thiên Nhi nàng ửng đỏ, nàng cùng quẫn dùng sức đẩy Thiên Diệp hắn ra, nhanh chóng lùi về sau vài bước rồi nói.

-Anh là đồ lưu manh!!......Sao anh có thể làm thế với tôi??.....Sao coi thương tôi như vậy??....Tôi không phải con điểm để anh muốn thì chơi đùa khi không thích thì vứt bỏ!!..

Thiên Diệp nhìn Thiên Nhi mặt ửng đỏ, bộ dạng tức giận siêu cấp cực kì đáng yêu nhịn không được nói, giọng đầy yêu mị, mê hoặc lòng người.

-Thiên Nhi!!.....Anh yêu em!!

Thiên Diệp nói dứt lời thì tiến đến hôn môi Thiên Nhi nàng.Đầu lưỡi công thành đoạt đất xâm chiếm mọi ngóc ngách của nàng.

Không khí ở hành lang tựa như lập tức tăng nhiệt độ. Thiên Nhi bị tầng tầng lớp lớp sóng nhiệt thay nhau tập kích, cả người hoảng loại nọng rực lên. Thiên Diệp không buông tha, một anh ôm Thiên Nhi một tay bao lấy xương quay xanh của Thiên Nhi không cho Thiên Nhi nhức nhích, ép nàng chấp nhận. Thiên Diệp dùng tiết tấu nhẹn nhàng mềm mại trêu chọc từng điểm mà Thiên Nhi đang cố chống cự. Thiên Nhi bị hành động khiêu khích đó phá vỡ, nàng dốc toàn bộ sức lực tách nụ hôn nồng cháy của Thiên Diệp ra.

-Anh đúng là tên.......

Thiên Diệp tuyệt không để Thiên Nhi nàng nói nhiều, lại lần nữa hôn lên môi nàng, nhiệt tình vuốt ve không khắc nào dừng lại. Thiên Nhi trước sau lảng tránh rất nhiều thứ, nhưng vẫn không cưỡng lại được loại nhiệt tình đến áp đảo này của Thiên Diệp. Thiên Nhi nhắm tịt mặt, chết thì chết một lần, từ từ nỗ lực hôn tra lại hắn. Thiên Diệp thấy được Thiên Nhi nàng đáp lại thì hôn càng thêm sâu, đồng thời vuốt ve thân thể nàng, liên tiếp mấy lần triệt để làm Thiên Nhi mất hết khí lực.

Sau khi ôm hôn thỏa mãn xong, Thiên Diệp mới chịu buông tha Thiên Nhi nàng. Thiên Nhi bị hắn cưỡng hôn cơ hồ không chịu được kích thích đến sắp ngất. Thiên Diệp liền ôm cô thật chặt, Thiên Nhi mệt mọi tựa người vào hắn. Đôi mắt mơ hồ muốn sụp đổ, sao hắn lại hôn nàng nồng cháy và mãnh liệt như thế??

-Thiên Nhi!!...Anh tuyệt không cho em nói không thích anh!!.....Em chỉ có thể nói yêu anh hoặc hận anh thôi biết không??..

Thiên Diệp đớ lấy nàng rồi bế bồng nàng về phòng của mình, đặt nàng xuống giường. Thiên Diệp nhìn khuôn mặt xinh đẹp, ngửng đỏ vì ngượng của Thiên Nhi đáng yêu quá chừng, nhìn không được hôn vào chán nàng một cái. Thiên Nhi theo bản năng kéo chăn cuộn lại bảo vệ mình, Thiên Diệp thấy thế chỉ mỉm cười nói.

-Cái thói mạnh miệng nhẹ dạ đến bây giờ vẫn không chịu đổi!!.....Ngoan nghỉ ngơi ở đây một chút, anh đi tắm một chút đã nhé....Thiên Nhi ở đây ngoan không được lung tung biết không??.....Yêu Thiên Nhi nhiều!!.....

Thiên Diệp đứng dạy ra vào phòng tắm, để Thiên Nhi ở ngoài. Thiên Nhi nhìn bòng lưng của Thiên Diệp hắn rời đi, rồi lại mệt mỏi cuộn chăn có mùi của hắn ngủ.......