Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)

Chương 54: Đến thần đế thỉnh tội phấn điệp hủy dung

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiến thần Băng Giá bị nữ thần Phượng Hoàng đẩy lại vấn đề thì á khẩu không biết nói sao cho phải, công kích của chiến thần Băng Giá cũng dừng lại. Nữ thần Phượng Hoàng thấy chiến thần Băng Giá bị lời nói của mình làm cho đứng hình như vậy thì duỗi cánh bay đi với tốc độ nhanh nhất hướng về thần điện của thần đế ở.

Chiến thần Bằng Giá biết mình bị hớ liên duỗi cánh đuổi theo sau nữ thần Phương Hoàng, gao lên đòi người.

-Nữ thần Phượng Hoàng!!!..... Tôi nói lại lần nữa, nếu em không giao lại con gái em thì đừng trách tôi năng tay!!..

Nữ thần Phượng Hoàng nhíu mày quay đâu lại nhìn chiến thần Băng Giá toàn thân đang bị thương vần dai dẳng theo sau nhưng người vẫn lao về phía trước, đến Trật Tự thần điên của thần đế.

-Chiến thần Băng Giá!!....Tôi nói lại lần nữa, nó là con gái tôi và tôi là mẹ nó tôi sẽ đích thân đưa nó đến thần điên thỉnh tội với thần đế. Anh còn dai dẳng nữa thì tôi cũng đành chấp nhận động thủ chứ không động khẩu với anh nữa.

Nữ thần lạnh giọng nói cảnh cáo chiến thần Băng Giá lần cuối. Bản thân nữ thần Phượng Hoàng đà rất bực bội chuyện Phấn Điệp bị thằng bé Minh Quân bội tình, giờ còn phải đối đối phó với người không ưa như vậy khiến cho sự kiên nhẫn của nữ thần vốn có hạn độ không chịu nổi.

Cả người nữ thần tỏa ra sát khí, cùng khí tức mầu đỏ vô cùng bắt mắt trái ngược hoàn toàn với lời cảnh cáo lạnh lùng, sắc lạnh trước đó. Khí tức của nữ thần làm cho chiến thần Băng Giá kinh ngạc dừng lại không buổi theo nữa, mà cứ đứng lơ lửng ở đó.

Chiến thần Băng Giá biết với tình trạng hiện giờ hắn đang bị thương tuy không nhẹ nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trong. Nếu mà giao đấu với nữ thần Phương Hoàng trong tình trạng này thì người chịu thiệt vẫn là hắn, nên hắn đành quay về trị thương với xem chiến thần Minh Lãnh con trai hắn thương thể như thế nào. Dù sao khi nãy, nữ thần Phượng Hoàng cũng đã nói sẽ không để hắn bị chịu tôi mà. Hắn tin nữ thần đứng đầu thần giời sau nữ vương thân sẽ không nuốt lời.

Tại Trận Tự thần điện.

-Mẹ!!...Sao lại??........Chúng ta đang đi đâu vậy??..

Phấn Điệp hôn mê tỉnh lại thấy mình đang ở trong nữ thần Phương Hoàng mẹ của nàng thì không khỏi bất ngờ, ngờ ngác hỏi. Nữ thần Phương Hoàng thôi không ôm Phấn Điệp trong ngực nữa mà tha ra để cho tự Phấn Điệp đứng rồi cầm tay nàng dắt đi. Nữ thần Vừa cầm tay nhỏ gầy của Phấn Điệp dắt đi vừa nói, giọng nói dịu đi rất nhiều so với khi nói với chiến thần Băng Giá.

-Chúng ta đi gặp thần đế!!..

Phấn Điệp vừa nghe được câu trả lời thì cánh cửa lớn bằng vàng mở ra, đập vào mặt hai mẹ con nàng là vị thần đế cao cao, tại thương, lãnh khốc, vĩnh viễn là người không bao giờ biết thế nào là tình yêu, mà chỉ biết đến lợi ích tốt nhất còn lại những thứ khác thì không cần biết chứ đừng nói đến việc không hi sinh để có được lợi ích tốt nhất.

-Nữ thần Phượng Hoàng!!....Người đế đây làm gì??..

Thần đế hờ hững hỏi, mắt không thèm nhìn nữ thần Phượng Hoàng với Phấn Điệp một cái, mà vẫn cặm cụi xem sổ sách giải quyết công việc của thần điện.

-Thần đưa ái nữ đến đây thỉnh tôi với thần đế vì thần không quản lí tốt con gái mà khiến nó đến Minh Lãnh thần điện náo loạn, còn đả thương đến chiến thần Minh Lãnh và chiến thần Băng Giá có trách nghiệm canh giữ thần điện. Con hư tại mẹ, tất cả lỗi lầm của con gái cũng là lỗi lầm của người thân làm mẹ. Xin thần đế trách phạt!!..

Nữ thần Phượng Hoàng một chân quy xuống nói một chàng. Từng lời từng chữ mà nữ thần Phượng Hoàng nói ra đến đâu, tai của Phấn Điệp cứ như ù đi, Phấn Điệp gắt gao nhìn nữ thần Phượng Hoàng không nói lên lời mà chỉ cắn môi đến bật máu.

Phấn Điệp nhìn nữ thần Phượng Hoàng bị đứa con gái như nàng mà vứt bỏ uy nghiêm đến đây quỳ gối chịu tội thay nàng, khiến nàng cảm thấy lòng mình đau đớn. Nhưng bên cạnh đó, nàng cũng thấy lòng mình ấm áp, nữ thần Phượng Hoàng làm vậy vì nàng là đứa con gái của người. Lần đầu tiên, nàng chấp nhận tha thứ tất cả cho nữ thần người.

Phấn Điệp nàng thương mẹ nữ thần bao nhiêu thì càng trách bản thân mình ngu nghốc bấy nhiêu. Nàng đã quá tùy hừng rồi, làm trước mà không suy nghĩ đến hậu quả nên mới ra nông lỗi, chỉ sợ thần đế thù cú nợ mới sẽ tính luôn một lượt tại đây. nàng phải lấy lùi làm tiến. Tất cả đều tại nàng đã quá nhớ mong người đó, quá lo lắng và nhớ người bạn thân tốt mà hành động ngu xuẩn.

Mặt của Phấn Điệp tái đi, rủ mi xuống, mím đôi môi đã bất máu từ khi nào. Mười ngón tay nắm chắt với nhau đến trắng bệch.

Dứt khoát, nàng dứt khoát.

Nàng hường tầm mắt tới thần đế mà nói, không hề có chút run sợ hay nể nang thần đế. Một lời nàng nói ra khiến thần đế ngược mặt nhìn nàng nhíu mày, sắc mặt khó coi.

-Mẹ!!...Người mau đứng dậy, tại sao phải hạ mình như thế??...Thỉnh tội cái gì chứ??.....Mẹ!!.....Phấn Điệp không hề có tội, Phấn Điệp cũng không náo loại Minh Lãnh thần điện, cũng không có ý làm thương chiến thần Minh Lãnh và chiến thần Băng Giá. Tại mấy người đó không cho Phấn Điệp vào đó thăm bạn, lại cố tình gây sự trước cho nên con mới làm thương họ. Mẹ!!....Phấn Điệp đến thần điện Minh Lãnh thăm bạn lâu ngày không gặp là sai sao??....Thần đế!!....Nếu ông không bị náo ngắn thì hay trách phạt tôi đừng có giận cá chém thớt trách phạt cha mẹ tôi làm gì!!..

Nữ thần Phượng Hoàng nghe nàng nói không hè cố kỵ nói ra lời trước mặt thần đế như vậy, không khỏi khí huyết dâng lên. Nữ thần Phượng Hoàng đứng bật dạy, giương tay lên đánh một bạt tai, một tiếng vang thanh thúy, giống như thanh âm đồ sứ rơi vỡ trên mặt đất. Phấn Điệp che mặt khiếp sợ nhìn nữ thần Phượng Hoàng. Cả một màn này đều rời vào mắt thần đế.

Từ nhỏ đến giờ, chưa ai đánh vào mặt của nàng. Phấn Điệp nàng không biết tính tình của mẹ nữ thần nàng như thế nào, nhưng từ khi trở vệ thần giới người luôn yêu thương nàng, chưa bao giờ ngừng dịu dàng đối với nàng. Tại sao người dịu dàng như mẹ nữ thần của nàng lại đánh nàng??...Vì sợ thần đế trách phạt nàng sao??....Khi nàng nói lời đó, thì nàng đã không sợ cái gì rồi!!..

Má của Phấn Điệp hằn lên cả một bày tay mầu hồng, hình ảnh trong mắt Phấn Điệp lại nhạt đi. Nước mắt nàng tuông rơi, không phải vì mẽ nữ thần của nàng đánh nàng đau mà nàng khóc do trái tim nàng đau đớn khôn cùng. Chỉ trong một ngày nàng đã chịu bao nhiêu đua khổ, người nàng yêu thương nhất đã phản bội nàng mà theo người con gái khác, người bạn thân ngày ngày vui vẻ hoạt bát vô lo vô nghĩ giờ lại biến chất thành người tâm địa nhất, người mẹ nàng khó khăn lắm mới tha thứ vì nàng mà vứt bỏ uy nghiêm của mình để chịu tội thay nàng. Tất cả những người mà nàng yêu thương nhất vì nàng mà bị tổn thương.

Là con gái, vô luận là thần hay người dung nhan khuôn mặt đều rất quan trọng. Nếu khuôn mặt này mà đổi được bình yên tạm thường cho cha mẹ nàng thì nàng cũng chấp nhận. Lấy lùi làm tiên, rồi âm thầm dự trứ sức lực, cơ hội khó cầu đến, nàng sẽ kéo thần đế xuống đài cao cao tại thượng kia.

Nữ thần Phượng Hoàng sau khi tát Phấn Điệp, trong mắt có chút hối hận, muốn bù đắp lại, nhưng thần đế còn có mặt ở đây, nữ thần dứt khoát quay mặt đối diện thần đế.

-Nữ nhi hư hỗn, xin thần đế trách tội!!..

Nữ thần Phượng Hoàng lại quỳ xuống nhưng lần này là hai chân chứ không phải một chân như trước nữa. Mẹ nữ thần của nàng dứt khoát vứt bỏ hoàn toàn uy nghiêm của mình để bảo vệ nàng. Nhìn nữ thần Phượng Hoàng bây giờ hoàn toàn không có chụt uy nghiêm nào của một vị nữ thần trên vạn người dưới 2 người được nữa. Phấn Điệp nhìn mẹ thần thần như vậy không khỏi đau đớn, trái tim nàng như bị ai đó bóp nghẹn. Trong lòng càng có quyết tâm nhiều hơn.

Thần đế từ đầu đến cuối không nói lời nào mà kiên định nhìn một màn trước mặt. Phấn Điệp nhìn nữ thần vô hồn, rồi lại dùng giọng hờn dỗi và biết lỗi nói và cùng quy hai đầu gối của mình xuống. Từng lời nói ra nhỏ như ruồi kêu.

-Tiểu thần tuổi nhỏ hư hỗn mong thần đế trách phạt!!..

Phấn Điệp quả quyết lấy trong chiếc nhẫn không gian ra một thanh đoản kiêm thần trong hai thanh đoản kiếm ( đoản kiếm dài hơn dao nhưng ngắn hơn trường kiếm dài) mà mẹ nữ thần tặng nàng trước khi đến thế giới hỗn độn ra rạch lên mặt mình.

Phấn Điệp ra tay không chút lưu tình, đến khi máu tươi nóng bỏng chảy ra, sự đau đớn từ xương gò má lán đến cằm, mặt mũi Phấn Điệp toàn máu đều là chết lặng, nàng mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đầu ngón tay của nàng tai nhợt buông lỏng đoản kiếm. Đoản kiến xinh đẹp tinh xảo dính máu bắt mắt rơi xuống.

Nữ thần Phượng Hoàng sớm hét lên chót tai mà bỏ nhào qua, nữ thần Phượng Hoàng lập tức lệ rơi đầy mặt, ôm lấy nàng vào ngực. Nhanh chóng vận ma pháp thi triển cầm máu chữa lành vết thương.

Nhưng ma pháp của nữ thần cũng vô dụng, vết thương không ngừng chảy máu đã vậy miệng vết thương không không lành lại. Lòng nữ thần Phượng Hoàng đau đớn khôn nguôi, lại càng hoàng hốt luống cuống ra sức trị thương cho Phấn Điệp.

Đoản kiếm kia là thanh thần kiếm, mọi vết thương mà nó tạo ra không thể lành lại. Dù có ma pháp cao cường, diệu dượng thần kì thì cũng chỉ khiến viết thương lành lại mà không thể xóa bỏ sẹo.

Nửa bên mặt xinh đẹp của Phấn Điệp bị nhuộm đỏ hơn phân nửa, y phục cũng từ đó mà cũng một mảng mầu máu. Thần đế thấy toàn bộ cạnh này cũng kinh ngạc, ngồi trên ghế đứng bật dậy nhìn một màn đẫm máu trước mặt. Trong lòng thần đế thầm bội phục ranh con vắt mũi chưa sạch Phấn Điệp lại có thể mạo hiển đi nước này. Thần đế hắn đang định lợi dụng vụ này mà tính luôn thù mới nợ cũ, nhưng Phấn Điệp lại làm như thế nào thì hắn không thể làm gì quá đáng được. Hủy dung có thể nói là một cách phạt và thú tội, thần đế hắn chẳng lẽ lại không biết ranh côn Phấn Điệp định lấy lùi làm tiên khiến hắn không thể không dơ cao đánh khẽ, càng không thể trách phạt nàng nặng nề được.

Thần đế nín giận trong lòng xuống, thanh âm không nhanh châm không nặng không nhẹ nói.

-Ái nữ của nữ thần chẳng qua cũng vì quá nhớ bạn mà làm xằng làm bận, giờ biết hối lỗi ta phạt người quỳ trước cửa thần điện 12 tiếng. Chưa đủng 12 tiếng đừng mong đứng dậy. Giờ lui xuống hết đi, ta còn phải giải quyết công việc!!

Nữ thần ôm Phấn Điệp trong ngực, đứng thằng người định cầu tình, Phấn Điệp nặng nề giữ lấy tay áo mẹ, nàng tuyệt không cho mẹ trước mặt thần đế lộ ra nửa điểm tư thái hèn mọn như vừa nãy nữa. Dù Phấn Điệp nàng cả người bị thương không thể quỳ hết được 12 tiếng này nhưng nàng cũng kiên cường không để mẹ cầu tình thần đế thương xót cho nàng.

Vết thương trên mặt của Phấn Điệp được nữ thần Phượng Hoàng thi triển ma pháp cứu chữa nhưng không thể không để lại sẹo. Gương mặt trắng nõn như sứ lại giống như bị đập nát, một đường uống lượn vết nứt mầu đỏ, từ xương gò má kéo dài đến cằm, dữ tợn như con rết, không còn xinh đẹp như lúc trước.

Phấn Điệp bước đi lảo đao ra cửa đại điện, nữ thần Phượng Hoàng xót xa chạy lại đợ Phấn Điệp, nhưng nàng một mực khoát tay không chịu nhận giúp đỡ.

-Điệp nhi!!....

Nữ thần Phượng Hoàng bất lực gọi Phấn Điệp.

-Bà ở trong điện đợi tôi đi, tôi không sao!!....Đừng có cầu tình hắn, tôi không cần hắn thương xót!!...

Phấn Điệp khó khăn lê bước, nói gióng khàn đi, tiếng âm như muối kêu. Nữ thần Phượng Hoàng nghe vậy cũng chỉ biết im lặng, ngước mặt nhìn đứa con gái đi xa dần. Nữ thần muốn đuổi theo thì bị một tiểu thần ngăn lại, tiểu thần sợ run cả người nhưng vẫn khuyên.

-Nữ thần nên ở đây chờ nữ nhi của mình, thần đế sẽ nối giận nữ thần người nên làm việc tốt nhất cho con gái mình!!..

Nữ thần Phượng Hoàng mím môi chấp nhận, đành ở lại trong thần điện.

Phấn Điệp xách váy quỳ gối trước cửa điện, lừng thằng tắp. Phấn Điệp quỳ gối trong tư thế ngẩn cao đầu, dù trong hoàn cảnh nào nàng vẫn ngẩn cao đầu sống. Nữ thần được vị tiều thần kia khuyên thì đành ở trong thần điện, những chốc chốc lại nhìn ra cửa thần điện xa xa kia. Thân anh thon dài lảo đảo sắp ngã, lại cố tình quất cưỡng không chịu cúi đầu, thân làm mẹ, được nhiên bà cũng đau đớn lòng.

Nhưng bà không thể, nếu như mở miệng, tôn nghiêm nữ nhi bà cố gắng duy trì sẽ hóa thành bọt nước trong nháy mắt

Thần đế kêu tiểu thần hầu hạ mang cho nữ thần Phượng Hoàng ngồi đợi một đĩa trái cay ướp lạnh. Nữ thần Phượng Hoàng đem trái cây bỏ vào miệng, thần đế hàm chứa ý cười hỏi " ngọt không? "

Nữ thần lặng lẽ im lặng, mỉm cười, gật đầu. Ngọt, ngọt chết đi được, rốt cuộc vẫn không cảm thấy mùi vị gì.

Thời gian dài dằng dặc trôi quá, đầu gối nàng đã không còn cảm giác, giống như lình hồn đã bay cao, chỉ cảm thấy đau đớn trong tâm, đôi chân quỳ mỏi đến không cảm giác. Rối cuộc, bản thân nàng đang ở đâu nàng cũng không rõ ràng lắm, mặt trời thật chói mắt, trắng xóa như tuyết rơi. Thực ra, Phấn Điệp nàng đàng ở đâu.........

bận quá những vẫn cố gắng rành viết chap cho mọi người