Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử)

Chương 63: Thiên nhi anh yêu em!!.. đừng rời bỏ anh!!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian dài cứ trôi qua từng chút một, Phấn Điệp vẫn cứ trầm mặc suy nghĩ những việc sắp tới muốn làm. 5 Ngày tiếp dướng thương cũng là 5 ngày nàng dồn hết thời gian vào đọc hết 2 cuốn sách mà ông già thần y kia cho và cũng để suy nghĩ lại tình cảm của mình.

Trước đó, hai anh em Hắc Lam và Bạch Tử đã nói cho nàng lĩ do mà nàng muốn rồi, chỉ là nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi cho chính bản thân nàng. Không phải nàng không biết Diêm Minh Quân bị La Diêu Dương chuốc thuốc nhằm chia rẽ hai người mà nàng không thể chập nhận người con trai mình yêu ở chung giường vời đứa con gái khác mặc kẽ lí do gì đi nữa. Những đau lòng nhất là Diêm Minh Quân không chịu ngụy biện hay biện minh cái gì. Có lẽ cái tình cảm xinh đẹp này không nên có, thì cả hai sẽ không mệt mỏi thế này. Cắt đứt như vậy cũng tốt, nàng sẽ tập chúng vào những việc khác quan trong hơn là yêu đương nam nữ.

-Chủ nhân!!....Dù chủ nhân tin hay không thì hai anh em chúng tôi vẫn mãi là thuộc hạ của chủ nhân, mặc kệ chủ nhân tin hay không thì hai anh em chúng tôi không bao giờ có ý nghĩ lợi dụng hay hại chủ nhân. Chủ nhân có muốn giải phong ấn cho chúng tôi hay không thì chúng tôi đều sẽ chấp nhận chỉ cần người cảm thấy tốt.

Bạch Tử nói rõ ý nghĩ của cả hai anh em cho Phấn Điệp, câu nói này khiến cho nàng suy nghĩ rất nhiều có nên hay không nên đến Cấm Vực một chuyến.

Thiên Nhi là bạn tốt của nàng, dù không phải đến cứu Diêm Minh Quân thì cũng phải cứu bằng được Thiên Nhi. Người yêu có thể có có thể không nhưng bạn tốt như Thiên Nhi còn khó kiếm hơn cả lấy sao trên trời, nên nàng quyết định trở lại thế giới hỗn độn đó lần nữa.

Nàng cũng đang suy nghĩ mục đích mà thần đế kia muốn những người bạn của nàng đến đó là gì. Những suy nghĩ thế nào cũng không ra nên chỉ còn cách đến đó tìm người rồi hỏi thôi.

Trong lúc đó....

Thiên Nhi, Thiên Diệp, Minh Quân và Diêu Dương đang phải chiến đấu với một đạo quân của Đại Ma Tương Quân phái đến cùng với....một thiếu nữ giống Phấn Điệp như đúc. Cả bọn cứ ngỡ là Phấn Điệp. ( lời tác giả: khổ thân chị Phấn Điệp bị oan!!)

-Lãnh Dạ Phấn Điệp!!........Mày đang làm cái quái gì vậy??.......Mày muốn giết tao sao??

Thiên Nhi vừa tránh né công kích của các ma quân vừa hướng thiến nữ giống Phấn Điệp hét lớn, trong lòng cực kì tức giận. Thiên Nhi hoàn toàn không biết vì lí do gì mà Phấn Điệp lại làm như vậy với nàng.

Trong lòng Thiên Nhi cực kì rối rắm, nàng hiêu Phấn Điệp hơn ai hết, Phấn Điệp đối với nàng là tình bạn bè cực kì chân thành không chút giả dối, luôn bảo vệ đúng về phía nàng khi nàng cần. Tại sao trong khoảnh khắc này lại muộn giết cả bọn??...Không lẽ Phấn Điệp thần đế dùng ma pháp thao túng khống chế tinh thần??...Thiên Nhi lại nhìn về phía thiến nữ giống Phấn Điệp như đúc kia, đáng giá một lần đúng là bị ma pháp thao túng chống chế tinh thần sao??.....Đáng giá kĩ thêm mấy lần nữa, hoàn toàn không giống nhự ma ma pháp thao túng mà giống như Phấn Điệp bị uy hiếp hơn, vì nếu bị ma pháp thuật thao túng thì đôi mắt sẽ thất thần không hồn trong khi đó đôi mắt thiếu nữ kia hoàn toàn chỉ có sát ý đối với mấy người bọn nàng. Tóm lại đã xảy ra chuyện gì với Phấn Điệp tại sạo Phấn Điệp lại đi chung với mấy tiểu ma thần của ma giới chứ??....Không lẽ Phấn Điệp bị ma vương uyu hiếp chứ không phải thần đế??....Chuyện này là sao đây??.....Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu của Thiên Nhi nhưng có cái nào có đáp án.

-Phấn Điệp!!......Em đang làm gì vậy??......Kêu bọn họ dừng lại!!..

Thiên Diệp bực bội rống lớn, ma pháp trong tay hình nốt nhạc bắn ra điên cuồng, ý khí vô hạn trông Thiên Diệp bây giờ như sát thủ tuấn mỹ giết người không ghê tay. Thiếu nữ giống Phấn Điệp kia vẫn im lặng không nói đứng nhìn trận hỗn chiến phía trước mặt không nhúc nhích.

-Phấn Điệp mau kêu họ dừng tay có chuyện gì chúng ta cùng nói chuyện, đừng làm mất hòa khí của nhau!!...

Minh Quân vừa nói vừa nhìn thiếu nữ giống Phấn Điệp kia, xinh đẹp yêu mị mê người, toàn thân hắc y bó sát khoe từng đường cong trên cơ thể, tóc đen dài tung bay trước gió, khuông mặt bị thương tổn giờ đã lành lại vẫn như cũ khiến hắn nhìn mà rung động con tim, cứ thế nguyện y yêu nàng. Nhưng hắn không những không đem tình yêu đến khiến cho nàng hạnh phúc mà còn làm nàng bị tổn thương. Không lẽ vì lí do này mà nàng thay đổi, vô tinh lãnh đạm muốn giết hắn không những vậy giết luôn cả người bạn thân không chút lưu tình??....Nghĩ đến đây, tim hắn đau đớn, đáy lòng thống khổ khôn xiết. Người con gái hắn yêu thương đau khổ mà thành ra như vậy!!..

Diêm Minh Quân thống khố đến quên luôn mình phải chiến đấu với mấy tiểu ma quân nên bị một kiếm chém tới mà không phản ứng kíp bị thương ở bả vai, La Diêu Dương lấp tức lao đến một kiếm ma pháp chém chết tên ma quân làm người ả yêu bị thương, rồi quay sang hỏi hạn Minh Quân hắn.

-Anh Quân!!......Anh không sao chứ??...

-Anh không sao!!...Chỉ là vết thương ngoài da không bị nghiêm trọng.

Minh Quân lạnh giọng đạp, vẫn là thập phần hờ hững với ả, trong khi đó thì thập phần yêu thương con nhỏ Phấn Điệp đó đến bị thương thế này. Lòng ghen tỵ nổi lên trong tâm ả La Diêu Dương, ả ta hướng mặt về phía thiếu nữ giống hệt Phấn Điệp kia nói như rít qua kẽ răng.

-Con đĩt đê tiên kia!!.....Mày bị anh Quân đá nên dùng cách này để trả thừ đúng không??.....Anh Quân không làm gì hết, chính tao đã đặt bẫy anh ấy....Mày có giỏi thì đến đây đánh với tao một trận!!..

Thiếu nữ giống hệt Phấn Điệp kia rốt cục bị những lời nói này của La Diêu Dương làm cho nhíu mày, Thiên Diệp và Thiên Nhi cũng bị những lời nói này lài cho kích thích, phẫn nộ không nói thành lời chăm chăm nhìn La Diêu Dương như muốn ăn tươi nuốt sống, cả hai người xuống tay giết những tiểu ma quân càng tàn nhẫn hơn.

Thiêu nữ giống hệt Phấn Điệp kia vung tay một cái, trên tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm mầu đen có những dòng hoa văn cổ mầu xanh dương sáng rực. Toàn thân thanh trường kiếm toán ra sát khí vô hạn cùng ánh sáng ma pháp hắc ám nồng đậm. Các tiểu ma quân thấy chủ nhân của mình có ý xuất trận liên nhừng công kích mà giàn trận bao vây quấn lấy bốn người không cho thoát ra ngoài.

Thiên Diệp và Thiên Nhi quay lưng vào nhau che đi góc chết và chỗ hiểm yếu của đối phương, cả hai thấy thiếu nữ giống Phấn Điệp kia muốn động thủ thì hai người không hẹn mà sắc mặt cùng biến đổi. Mấy tên tiểu ma quân này đối phó không khó nhưng nếu là Phấn Điệp ra tay thì...tình thế nghịch chuyện rồi.

Thiên Nhi cùng Thiên Diệp nhìn nhau, hiểu ý: Nhất định phải nhanh chóng thoát thân rồi tình tiếp.

La Diêu Dương cậy mình có thần đế bảo hộ mà không biết tốt xấu lợi hại

Thiếu nữ kia chớp mắt đã trước mặt La Diêu Dương, cả Thiên Nhi, Thiên Diệp cùng Minh Quân không kịp phản ứng đã thấy Diêu Dương gục dưới chân thiếu nữ đó, cả mặt đầy máu sau khi ăn trọn cú đá xoay người nhanh đến đáng kinh ngạc.

Thiến nữ kia cầm kiến hướng về phía Thiên Diệp và Thiên Nhi công kích, Minh Quân thưa cơ lao đến ôm lấy Diêu Dương huy thanh đao, Đao phong mạnh mẽ cuồn cuộn, đấu khi toàn thân bốc ra bao trọn thanh đao làm cho thanh đao trở lên sắc bén vô cùng, động tác của Minh Quân lại cương mãnh uy liệt chém tới làm cho tiểu ma quân liên tiếp lùi sau, thế trận mà ma quân bày ra rất nhanh bị tan biến. Nhưng ma quân cứ quấn lấy khiến Minh Quân không thể không đối phó.

Thiên Nhi và Thiên Diệp một kiến một quyền trượng tề xuất, chỉ thấy hai đạo ma pháp một mầu tím một mầu bạc biến áo đánh đến thiếu nữ kia. Thiếu nữ kia không nói không rằng lãnh đạm huy kiếm công kích hai người, thân thể linh hoạt cộng với kiến thế ma pháp như tất quang thiểm ung dụng tự tại công kích.

Thiên Diệp và Thiên Nhi hai người tuy phối hợp ăn ý nhưng vần là yếu thế trước nữ tử trước mặt, hai người bị thiếu nữ này bức đến vách núi không có đường lui.

Thiếu nữ nhìn nhìn vách núi hiểm trở, bên dười thì vừng sâu không thấy đáy rồi lại nhìn hai người trước mặt cười lạnh nhưng vẫn không quên huy kiếm công kích hai người. Thiên Nhi biết mình và Thiên Diệp đã đuối sức không thể chống đỡ công kích bằng kiếm uy mãnh này lâu thêm nữa, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh đạm nguời trước mặt cũng phỉa cảm thán trong lòng kiếm thuật thật điêu luyện, liên hoàn công kích khiến hai người nghiêm túc ứng phò mà cảm thấy mình không kịp thở, cứ như vậy hai người sẽ bị chết không vì rơi xuống vách núi thì cũng chết bởi kiếm của nữ tử trước mặt

Minh Quân muốn đi trợ giúp hai người kia nhưng mà vướng Diêu Dương bất tỉnh với cả đám tiểu ma quân đông như kiến nên cũng đảnh bó tay không giúp hai người kia được. Ánh sáng ma pháp thái dương, ánh sáng ma pháp hắc ám, ánh sáng đấu khí của cuộc đánh nhau bay sáng rực cả một khoảng đất, sát khí ở đây nhất thời xung thiên, bầu trời nhuộng đỏ

Thiên Nhi nhịn không được hướng Phấn Điệp nói giọng có chút nức nở, đổi với Thiên Nhi nàng mà nói tình bạn giữa nàng với Phấn Điệp rất quan trong không thể mất đi, nhưng dưới tình thế này chẳng lẽ Phấn Điệp định đem tình bạn bao năm qua hóa thành cho bụi sao, Phấn Điệp mày có hay không có quan trong môi quan hệ này.

-Phấn Điệp dừng tay lại!!....Cứ tiếp túc là mày muốn tao với anh Thiên Diệp cùng chết sao??....Ở thần giới đã xảy ra chuyện gì??...Sao mày lại muốn giết tao, chúng ta là bạn bè mà. Phấn Điệp!!...Mày đừng có như vậy được không??..

Thiếu nữ trước mặt hai người vẫn lạnh lùng huy kiếm công kích coi lời nói của Thiên Nhi như gió thoảng bên tai. Thiên Diệp căm môi suy nghĩ khi thấy Phấn Điệp trước mặt hai người không có biểu cảm gì mà công kích vô tình. Với tình thế trước mặt, dù có khuyên bảo thế nào cũng vô dụng. Đành dốc toàn lực đánh cuộc một lần, xem có thể có một tia sinh cơ cho Thiên Nhi hay không.

Thiên Diệp hướng Thiên Nhi trìu mến khẩn trương nói

-Em mau đi trước, anh có cách đối phó!!..

Thiên Nhi nghe Thiên Diệp nói lậy tức thu kiếm rời đi, thiếu nữ giống hệt Phấn Điệp kia toan không cho Thiên Nhi chạy thì Thiên Diệp huy động toàn bộ ma pháp đang có tung công kích chí mạng về phía thiếu nữ kia.

Một đạo ma pháp thuộc hệ lửa nhanh như tên bắn bay về phía thiếu nữ kia, hơi nóng mà đạo ma pháp tỏa ra khiến thiếu nữ không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh vẫn ma pháp hắc ám vào trong kiếm, thanh kiếm lập tức lóe lên ánh sáng ma pháp hắc ám đáng sợ, chém tan đạo ma pháp mà Thiên Diệp dốc toàn lực tung ra.

Thiên Diệp thấy thiếu nữ trước mặt dễ dàng hóa giải công kích của mình mà hoảng hốt vung quyền trượng nghênh đón kiếm của thiếu nữ kia. kiếm kích cùng ma pháp hắc ám như gió như báo đánh tới, Thiên Diệp chật vật đốt phó.

Thiên Diệp thấy mình bị vây chặt trong kiếm phong cùng ma pháp hắc ám, không thể rút lui, trong lòng tuyệt vọng khôn xiết. Cuối cùng, Thiên Diệp hướng về Thiên Nhi liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy quyến luyến. Thiên Nhi lúc này đang cùng với Minh Quân đối phó tiểu ma quân vừa mới xoay người, liền bắt gặp ánh mắt kia của Thiên Diệp, trong lòng hiểu rõ, bi thống vô hạn. Ánh mắt hai người quấn quyến si mê không ngừng, giống như trải qua trăm kiếp nghìn đời. ( tác giả: có nói quá không ta)

Lưỡi kiến sắc bén cùng ma pháp hắc ám bổ tới trước mặt, Thiên Diệp cổ tay phải chuyển động, nghích lên lưới kiếm rút một thanh thủy thủ ra hướng ngục thiếu nữ đâm tới. Thiên Diệp hắn định lấy mạng đổi mạng, hy vọng có thể đổi được một tia sinh cơ cho Thiên Nhi cùng Minh Quân, mặc dù biết rõ mình sẽ chết,và chết không được toàn thây.

Thiếu nữ kia tay trái một đạo ma pháp gạt thanh thủy thủ của Thiên Diệp ra, còn lại tay phải vẫn cầm kiếm huy động bổ về phía Thiên Diệp. Ngay thời điểm lưỡi kiếm gần sát thắt lực Thiên Diệp thì một thanh kiếm chặn ngang lại, lưỡi kiếm cùng ma pháp hắc ám lóe lên do bị kìm hãm, Thiên Diệp lập tức đằng không lui ra ngoài vòng vậy ma pháp hắc ám.

Thiếu nữ kia liếc thấy kẻ ngăn trở là Thiên Nhi, trong lòng tức giận, lạnh lùng cười, lưỡi kiếm tóa ra ma pháp hắc ám hổi chuyển hướng Thiên Nhi đánh đến. Thiên Nhi dơ kiếm chặn lại, trêm kiếm ma pháp hắc ám như sóng thần ngoài biến đánh tới khiến Thiên Nhi nhịn không được phun ra ngụm máu, dưới bụng đau nhức. Tay kia của thiếu nữ kia một đạo ma pháp hắc ám đánh về phía thiên Nhi, Thiên Nhi bị đánh bay về phía sau, thân mình ngã ra vách núi, rơi xuống vực sâu không thấy đáy. Cả người Thiên Nhi tựa như một chiếc lá nhẹ nhàng bay đi, đôi môi nàng mấy máy, gọi ra cái tên đã ăn sâu vào trong lòng, như lời cáo biệt cuối cùng.

-Thiên Diệp!!..

Thiên Diệp vừa mới thoát khỏi công kích của thiếu nữ kia thì thấy Thiên Nhi giống như diều đứt giây hướng vách núi rơi xuống, đôi mắt biết nói kia từng khiến hắn mê đăm thì bây giờ nó hoàn vọng chính hắn, một thanh âm mơ hồ: "Thiên Diệp" của nàng ẩn chứa phấn uất kéo dài vô tận. Cả người Thiên Diệp cứng đờ, liền ngay cả hô hấp cũng đình chỉ, tim như bị ai đó khoét một lỗ lớn, đầu óc hắn trở lên trống rỗng. ( tác giả: thương ghê!)

Chốc lát, Thiên Diệp tỉnh táo trở lại, hắn như thằng điên bất chấp tất cả phi người giẫm lên vách đá, đạp một cước, tung người nhảy xuống vực sâu, muốn mượn lực hướng Thiên Nhi phóng đi, hắn muốn bắt lấy người con gái hắn yêu thương như tia sáng rơi xuống. Thiên Diệp hắn cái gì cũng không để ý nữa rồi, ngay cả tính mạng này của hắn, hắn cũng không cần, hắn chỉ biết rằng nếu để Thiên Nhi rời đi như vậy hắn vĩnh viễn sẽ hối hận.

Thiên Nhi thấy Thiên Diệp như đám mấy trắng hướng chính mình bay tới, buồn vui lẫn lộn, vui vì hắn lăng nhăng thế nhưng liều mạng tới cứu mình, buồn vì cả hai đều sẽ mất mạng.

"Anh đừng" Thiên Nhi muốn ngăn cản Thiên Diệp, nhưng đã quá muộn, Thiên Diệp đã bay ra khỏi vách núi, hướng nàng lao tới, trong đôi mắt hắn bây giờ chỉ duy nhất một mình Thiên Nhi.

Rốt cục, Thiên Diệp cũng đã ôm được Thiên Nhi. Thiên Diệp phát hiện khoảng trống trong tim bị ai đó khoét ra lại trong nháy mắt được lấp đầy, giống như lúc này hắn mới là người hoàn chỉnh, đột nhiên nước mắt tự nhiên trào ra hắn kìm không được.

-Anh đây là làm cái gì??...

-Anh sẽ không để em chết trước mặt anh!!

-Nhưng bây giờ chúng ta đều phải chết!!..

-Vậy thì hãy cùng nhau..! Thiên Diệp nở nụ cười thê lương mà hạnh phúc.

Có lẽ đây là cuộc đối thoại cuối cùng của hai người...

Trong lòng Thiên Nhi dâng lên nỗi chua xót đến lợi hại. Thế này coi như thừa nhận tâm ý của hắn ư??...Thế này có được tình hai hai người hứa mãi mãi bên nhau không??..Nếu là ngày thường thì Thiên Nhi nàng sẽ vui sướng biết bao nhiều, nhưng giờ đây, cả hai linh hồn đều phải về thiên đàng dành cho linh hồn nguời chết rồi, thôi thôi, đây cùng là một loại như hình với bóng. Cùng nhau chết đi, cùng nhau lên thiên đàng, cũng sẽ không cô đơn đâu......

Thiên Diệp và Thiên Nhi - Hai người gắt gao ôm lấy nhau, rơi thằng xuống phia dười...........

Cứ chăm chú chị Phấn Điệp và anh Minh Quân mãi mà quên hai anh chị Thiên Diệp và Thiên Nhi nên chap này và chap sau chỉ nói riêng về đôi Thiên Diệp và Thiên Nhi thôi. Nhưng mà tình yêu nữ - nữ cũng sẽ lên sán trong chap tới

Mọi người chờ xem nhé!!