Phan Kim Liên Trọng Sinh

Chương 40: Không đề

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Lại nói về tâm nhãn, cái này đối với Lạc Man mà nói thì đúng là chẳng bằng lỗ kim.

Không thể không nói, Võ Tòng lúc này đúng là như bị kim châm vào đầu vậy.

Từ lúc hắn sinh tử chưa rõ trở về, Lạc Man thật vất vả mới hiểu rõ tâm tư của bản thân, niệm tình vì Võ Nhị Lang chịu không ít khổ cực, trong lòng luôn mang áy náy nên cũng hết sức nhường nhịn hắn. Ai biết lại chiều hư tính khí hắn, lại dám vì Tống Giang chỉ nói mấy câu đã dễ dàng tức giận?!

Lạc Man giận vô cùng!

Tống Giang kia là loại người nào chứ?!

Chẳng qua cũng chỉ tiếp xúc cùng huynh có vài lần mà còn tin y hơn tin ta sao?! Lạc Man tức tới mức muốn một phát đập chết Võ Tòng.

Đối với nàng đó, tốt nhất là đừng có làm mấy cái kiểu hành động gì mà huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo.

Ai muốn nàng làm quần áo, nàng chặt tay chân hắn trước!

Cả đêm Lạc Man không ngủ, suy nghĩ vài cách trừng trị Võ Tòng, cuối cùng vẫn là động không bằng tĩnh.

Xem ai hơn ai?!

Quả nhiên, không lâu sau khi mọi người xuất phát, Võ Nhị Lang liền không nín được, ngồi trên lưng ngựa như có bọ chó trên người, một lát động động cánh tay, một lát động động cái đầu, ánh mắt thường tỏ ra tội nghiệp nhìn Lạc Man.

Muốn tiến tới nói vài câu, nhưng mà không dám làm chuyện mất mặt trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, chỉ có thể dùng ánh mắt thay lời nói, đáng tiếc ngay cả khóe mặt Lạc Man cũng không thèm cho hắn, tái gẫu với Tiều Cái khí thế ngất trời.

Trên mặt Võ Tòng là nghiêm túc tiêu sái nhưng trong lòng thì bé Võ Tòng đã khóc sướt mướt, trên miệng cắn khăn tay rồi.

Người bên cạnh thì liên tục nói cười không khí vui vẻ, Tống Giang cảm thấy bên cạnh mình cũng nên náo nhiệt vui vẻ mới đúng.

Hắn nhìn lại, hình như chỉ có mỗi Võ Nhị Lang theo phía sau, vì thế Tống Giang khụ khụ hô: “Nhị Lang? Về chuyện Chúc gia trang đệ có ý kiến gì không?”

Võ Nhị Lang đang u oán nhìn khuôn mặt Lạc Man cười như ánh mặt trời chói mắt, nên khi nghe Tống Giang kêu hắn có chút chậm chạp.

“Ca ca, huynh nói cái gì?”

Mày Tống Giang hơi nhíu, lại rất nhanh nới ra: “Về chuyện Chúc gia trang, đệ có ý kiến gì không?”

Ý kiến? Võ Nhị Lang sờ sờ đầu, mấy chuyện sử dụng đầu óc này không phải là độc quyền của quân sư sao? Ngô Dụng chỉ cần nghĩ cách, sau đó bọn họ cứ theo đó mà xông lên đánh hội đồng thôi sao?

Nhưng mà Tống Giang đã hỏi vậy, hắn ngẫm lại cũng không có gì.

“Đệ với Chúc gia trang cũng không phải hiểu biết nhiều, việc cấp bách có phải nên tra xét chút chuyện bên trong trang hay không?” Võ Nhị Lang nghĩ nghĩ, hình như Lạc Man trước khi đưa ra kế hoạch thường tìm hiểu tình hình đối phương trước, hắn nói vậy chắc là đúng ha?!

“Ừm… Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Nhị Lang! Đệ nói đúng lắm!” Tống Giang vui mừng gật gật đầu.

Võ Nhị Lang ngượng ngùng, nhưng vẫn nói lên suy nghĩ của mình: “Đệ vẫn cảm thấy chúng ta mang đại quân vội vàng đi như vậy hình như có chút không ổn, hay là để đệ mang một số huynh đệ đi trước tìm hiểu tình hình?”

Lạc Man tuy rằng luôn luôn nói chuyện cùng Tiều Cái nhưng vẫn luôn để ý chuyện người kia, nghe thấy lời kia của Võ Tòng thì kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Võ Tòng lại càng ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mày kiếm kéo thẳng lên thái dương, ánh mắt kiên nghị mà sâu sắc: “Xin ca ca hạ lệnh!”

Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng sương mờ chiếu lên khuôn mặt hắn, nhất thời anh tuấn như thần Apolo.

Lạc Man ngây người.

“Đệ muội, muội cảm thấy như thế nào?” Tống Giang hòa ái hỏi.

Lạc Man hoàn hồn, rũ mắt xuống: “Vẫn là theo ý của ca ca!”

Tống Giang vừa định nói thì bị tiếng cười hào sảng ngăn lại.

“Ha ha… Võ huynh đệ giải thích rất đúng! Ta thấy có thể thực hiện. Vậy để bốn người Võ Tòng, Dương Hùng, Thạch Tú, Lí Quỳ đi dò đường, thăm dò xem phía trước có mai phục hay không, ta tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này chờ tin tức.”

“Tiểu Man muội cảm thấy thế nào?” Tiều Cái phân phó xong, lại hòa ái hỏi ý kiến Lạc Man.

Lạc Man mỉm cười: “Xin nghe theo ý ca ca!”

Tống Giang lúc này mới hiểu rõ, thì ra tiếng gọi ca ca trong miệng Lạc Man lại là Tiều Cái, nhất thời trên mặt nóng bừng.

“Được! Nhưng chuyến này đi nguy hiểm, Nhị Lang nhất thiết phải cẩn thận!” Tống Giang cười nói với bọn họ.

“Tuân lệnh!” Võ Tòng lĩnh mệnh.

Trước khi đi, Võ Tòng lại nhìn thoáng qua Lạc Man, nàng ngồi trên ngựa, đầu đội nón có màn che nên mặt nàng ẩn trong bóng tối không nhìn rõ nét mặt. Võ Tòng cảm thấy hơi thất vọng, lóc cóc chạy đi.

Lương Sơn cách Chúc gia trang một ngọn núi có tên là Đồi Độc Long, cây cối um tùm hầu như không có dấu chân người, nếu như muốn bố trí mai phục thì thích hợp vô cùng.

Võ Tòng ghìm cương ngựa, cau mày quan sát rừng cây phía trước.

“Ô…! Ca ca sao không đi tiếp?” Lí Quỳ sốt ruột hỏi, ngựa cũng không ngừng xoay vòng quanh thở phì phò.

“Ta cảm thấy cánh rừng này có gì đó không ổn…” Võ Tòng do dự nói, cụ thể chỗ nào không đúng hắn cũng không nói rõ được, chỉ là trực giác mà thôi.

“Ta cảm thấy cũng đúng, lâu nay vẫn nghe nói Chúc gia trang quen thuộc việc thiết kế bẫy rập, chẳng lẽ trong rừng này có mai phục sao?” Dương Hùng nói chen vào.

“Cái gì mà mai phục với cả không mai phục chứ? Chúng ta chỉ việc xông lên giết sạch thôi! Đến một tên giết một tên, đến hai tên giết một cặp!” Nói xong, Lí Quỳ không kiên nhẫn vỗ mông ngựa, lại dám một người một ngựa xông vào cánh rừng!

“Lí Quỳ! Đứng lại!” Võ Tòng bất ngờ không kịp phòng, thấy Lí Quỳ càng chạy càng xa thì chỉ đành phải đuổi theo.

Lí Quỳ vừa vọt vào cánh rừng thì đột nhiên cảm thấy phía dưới trống không, chưa kịp phản ứng gì thì người đã ngã từ trên ngựa xuống đất.

Trên đất thì ra toàn là dây thừng chắn chân ngựa!

Võ Tòng theo sát phía sau thầm kêu một tiếng không ổn, lập tức dưới chân đạp mạnh cả người phi thân lên cây.

Cúi đầu xuống đã thấy Dương Hùng và Thạch Tú đều đã ngã xuống rồi.

Trên đất có lót lưới, ba người bọn họ vừa rơi xuống đất liền khởi động bẫy rập, bị lưới túm treo lên cây, một đám vội kêu oai oái.

Võ Tòng bắt lấy thân cây, vung tay ném đao ra, trường đao bay ra như một mũi tên trực tiếp cắt đứt lưới treo ba người trên cây.

“Lên cây!” Võ Tòng rống to.

Ba người Lí Quỳ không dám chậm trễ lập tức leo lên cây

“Bà mẹ nó! Suýt tí nữa thì cả đám bị nhốt trong này!” Lí Quỳ ôm thân cây nhưng vẫn còn hùng hổ chửi bới.

“Nếu không phải đệ lỗ mãng, chúng ta sao có thể tiến vào cánh rừng này chứ?!” Thạch Tú tức giận nói.

“Huynh trách ta sao?!” Lí Quỳ trừng lớn mắt trâu, rất không phân rõ phải trái nói: “Ta cũng không bảo huynh vào!”

“Đệ!” Thạch Tú trợn mắt!

“Được rồi! Ầm ĩ cái gì! Đều là huynh đệ một nhà, không nên làm mất hòa khí, nên suy nghĩ thế nào đi ra ngoài thì hay hơn!” Võ Tòng trừng mắt liếc nhìn bọn họ.

Vừa chứng kiến sự lợi hại của Võ Tòng, bọn họ tâm phục khẩu phục nên không dám nói gì thêm nữa.

“Dưới đất đều là cạm bẫy, đi không được! Chúng ta đi ở trên cây! Thạch huynh đệ, làm phiền đệ trở về nói cho các ca ca một tiếng nhất thiết đừng tiến vào cánh rừng này!” Võ Tòng trịnh trọng nói.

Vâng! Ca ca! Thạch Tú vừa chắp tay, nhảy từ cây này sang cây khác như sóc từ từ nhảy trở về.

“Vậy chúng ta thì sao?” Lí Quỳ sốt ruột hỏi.

“Chúng ta? Chúng ta ở lại loại bỏ hết mấy cạm bẫy này!” Võ Tòng cười lạnh, chỉ mấy trò khôn lõi này mà dám lên mặt với hắn sao?!

“Phía dưới đều là cạm bẫy, vậy thì mấy người thiết kế cạm bẫy này chắc chắn đều ở trên cây, chúng ta chia ra tóm bọn chúng lại ép chúng hủy hết những cạm bẫy này. Bằng không liền giết hết! Cạm bẫy dưới đất đều trở nên vô dụng!”

“Được!” Hai người Lí Quỳ và Dương Hùng nghe hắn nói mà hưng phấn, lên tiếng xong liền chia nhau đi.

Thạch Tú vội vàng trở lại đại quân, nói cho Tiều Cái biết chuyện trong rừng có cạm bẫy.

Tống Giang lập tức chấn động: “Vậy đám Nhị Lang đâu? Còn trong rừng sao? Như thế sao được? Chúng ta nhanh đi nghĩ cách cứu viện!”

“Chuyện này…” Tiều Cái nhìn Lạc Man.

Sau một chút do dự, Lạc Man lắc đầu “Bây giờ tình huống trong rừng không rõ, chúng ta không thể đi.”

Tống Giang khẩn trương, không biết làm sao nhìn nàng “Vậy Nhị Lang…”

“Không bằng ca ca phái vài người theo ta tới đó xem xét tình hình?” Lạc Man không chịu để ý hắn, trực tiếp nói với Tiều Cái.

“Cũng tốt!” Tiều Cái thống thống khoái khoái đồng ý, trước khi đi Ngô Dụng đã dặn riêng hắn, bất kể Lạc Man yêu cầu gì đều có thể sảng khoái đồng ý.

“Hoa Vinh, Đới Tông, hai người theo hỗ trợ muội tử.”

“Tuân lệnh!” Một nam tử trắng nõn đầu đội khăn đở đi ra từ đội ngũ, cùng với nam nhân gầy yếu với hai bím tóc cùng đáp lời.

Việc này không thể chậm trễ, Lạc Man mang theo hai người một đường chạy vội đi Đồi Độc Long.

Lúc bọn họ đến, Dương Hùng đang cười hì hì đứng trước cánh rừng.

“Thì ra là tẩu tử đến! Mấy người Võ ca ca đã ra khỏi rừng tới Chúc gia trang rồi, đặc biệt phái ta đi đón chư vị ca ca. Bên trong cạm bẫy đã trừ, có thể an toàn đi qua!”

Trên người hắn dính không ít bùn đất cùng vét máu, bên cạnh còn có một đống người bị trói lại, hiển nhiên là vừa trải qua một hồi ác chiến

Khóe miệng Lạc Man nở nụ cười, nhàn nhạt nói: “Rất tốt! Đới Tông, đệ đi báo lại ca ca vào hạ trại tại Độc Long Đồi, chúng ta đi trước quan sát!”

Nói xong nàng liền vung roi ngựa, chạy như bay mà đi.

Hoa Vinh theo sát phía sau.

Ra khỏi Đồi Độc Long chính là Lí gia trại, Lạc Man đoán chắc Võ Tòng hẳn phải đi tìm Lâm Xung nên biết phải đi đâu.

Quả nhiên, lúc nàng đến, Võ Tòng đang tươi cười nói chuyện với Lâm Xung, vừa thấy Lạc Man đi vào thì lập tức hô to: “Nương tử đến rồi?”

Hì hì, nương tử quả nhiên đến! Đây chẳng phải đã chứng minh rõ ràng nàng vẫn để ý hắn sao?

Nhìn hắn cười ngây ngô, Lạc Man cười lạnh một tiếng, quả nhiên nàng cảm thấy kỳ lạ, đã dẹp được chướng ngại, với tính tình Võ Tong thì phải chờ hội họp cùng bọn họ, sao có thể còn lỗ mãng mà đi về phía trước?

Bây giờ xem ra, Dương Hùng mang đầy vết máu và lời nói đi Chúc gia trang, đều là cố ý thử nàng đây?!

Đáng giận! Còn học được cách sử dụng tâm kế cơ đấy!

Lạc Man hận, cũng chẳng thèm để ý tới hắn, trực tiếp cười chào đón Lâm Xung: “Ca ca!”

Lâm Xung cười tủm tỉm gật gật đầu.

Mặt nóng áp mông lạnh, Võ Tòng ngượng ngùng ngồi về chỗ, hắn cũng không hiểu, không phải chỉ tranh cãi chút thôi sao? Nương tử lúc đó cũng như vậy mà! Được rồi, cũng là vì hắn không trở về phòng, nhưng mà nương tử chắn cửa phòng trước mà?!

Hắn cũng chẳng hay biết Lạc Man tức giận không phải do hai chuyện đó.

Chủ yếu là vì Tống Giang.

Cho dù là nữ nhân nào đi nữa thì đều hi vọng trong cảm nhận của người yêu mình luôn là người có địa vị độc nhất vô nhị! Cho dù là cha mẹ chồng đi nữa thì cũng đều sẽ ghen tị, huống chi chỉ là một nam nhân xa lạ?

Có lầm hay không vậy, cho dù là tiểu thuyết tình nghĩa huynh đệ đi chăng nữa thì cũng phải vừa vừa thôi chứ? Cũng đâu phải là đam mỹ, chẳng lẽ còn muốn nàng xếp hạng sau 108 ở Lương Sơn sao! Trở thành vật kí sinh sao?!

Đáng tiếc chút tâm tư đó của nữ nhân, Võ Nhị Lang một chút cũng không hiểu, chỉ có thể nóng mặt nhìn vợ mình tán gẫu cùng Lâm Xung.

“Đại ca đã gặp Sư Sư? Nàng thế nào rồi?” Lạc Man âm thầm cảm khái, Lý Sư Sư không hổ là Lý Sư Sư mà! Loại mặt hàng như Chúc Bưu này quả nhiên còn không xứng để nàng luyện tập nữa.

“Đại ca không cần quá lo lắng! Tiều Cái ca ca đã đến, ở ngay tại Đồi Độc Long, chúng ta sẽ có thể nhanh chóng cứu nàng ra!” Lạc Man mỉm cười nói.

“Chỉ hy vọng như thế!” Lâm Xung cảm khái nói. Cả đời hắn làm người chính trực, chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì phải thẹn với người, chưa bao giờ nghĩ rằng vì trêu chọc phải tiểu nhân mà đánh mất nữ nhân mình yêu nhất. Bây giờ lại bởi vì nhất thời sơ sẩy khiến Lý Sư Sư bị bắt, áy náy trong lòng mơ hồ ép hắn tới không thở nổi, nếu như Lý Sư Sư bởi vậy mà có chuyện không hay xảy ra, cả đời này hắn đều không thể tha thứ cho bản thân!

“Ca ca chớ tự trách! Kỳ thực chuyện này bởi vì chúng ta mà tới!” Lạc Man thở dài, kể lại chuyện trong rừng cây gặp phải Chúc Bưu, Võ Nhị Lang bên cạnh nghe mà nghiến răng ken két.

|Cho dù như thế cũng là bởi vì ta không bảo vệ tốt cho nàng ấy…” Lâm Xung chua xót cười “Muội tử không cần an ủi ta, ta không phải là loại nam nhân đùn đẩy trách nhiệm?”

Lạc Man mỉm cười, nàng quả nhiên không nhìn lầm, Lâm Xung quả thật là một nam nhân khó gặp.

“Một khi đã như vậy, chúng ta phải nhanh chóng trở lại Độc Long Đồi bàn lại kế sách mới được!” Lạc Man cười nói.

“Cũng được!” Lâm Xung thu dọn chút theo bọn họ tới Độc Long Đồi.

Vì thế, Võ Nhị Lang lại một đường trông mong nhìn Lạc Man và Lâm Xung nói nói cười cười về tới Đồi Độc Long.

Lúc bọn họ tới nơi, đại doanh đã được chuẩn bị tốt, phía trước đã có từng tốp binh lính tuần tra.

Lâm Xung cười chào đón bọn họ, trực tiếp chui vào lều của Tiều Cái.

Tiều Cái đang thương nghị chuyện tiến đánh Chúc gia trang cùng chúng huynh đệ, thấy bọn họ trở về thì mừng rỡ, cười vỗ vỗ vai bọn họ: “Ha ha! Võ huynh đệ thật sự làm quá tốt! Nếu không phải nhờ đệ, chúng ta suýt nữa thì gặp nguy ở đây rồi!”

Võ Nhị Lang hiển nhiên khiêm tốn không dám nhận.

Tống Giang mỉm cười gật đầu đứng bên cạnh.

Tiều Cái lại hỏi thăm sơ qua Lâm Xung lại tiếp tục thảo luận chuyện Chúc gia trang.

Dương Hùng nói “Chúc gia trang phòng thủ nghiêm mật, chúng ta muốn cứu người trước tiên phải thăm dò tình hình nên phái hai người vào thăm dò tình hình.”

Tiều Cái đồng ý gật đầu.

Tống Giang lập tức đề nghị cử Võ Tòng đi.

Lạc Man vụng trộm liếc nhìn Võ Nhị Lang, thấy hắn không có ý từ chối thì ánh mắt nhíu lại.

Tiều Cái trầm tư thong thả đi vài bước, mở miệng: “Không ổn! Tranh vẽ Võ huynh đệ đã truyền khắp nơi, người trong Chúc gia trang chắc chắn đều biết! Không ổn! Vẫn nên để hai huynh đệ lạ mặt đi thì hơn!”

Thạch Tú, Dương Hùng xung phong nhận việc, nói thẳng bọn họ vừa trốn tới, đối bên trong tương đối quen thuộc, không dễ dàng bị lộ.

Tiều Cái vừa định đồng ý, Tống Giang lại đột nhiên nói: “Không bằng để cho Thạch Tú huynh đệ và báo cẩm Dương Lâm huynh đệ cùng đi?”

Lập tức có một nam tử cao lớn đứng ra: “Tuân lệnh!”

Tống Giang đã mở miệng, Tiều Cái cũng không nên phản bác, đành phải gật đầu.

Ban đêm, Thạch Tú giả thành bán sài lang, Dương Lâm giả thành pháp sư trà trộn vào Chúc gia trang.

Lúc này, Chúc gia trang đã bố trí xong, lấy tịnh chế động, ôm cây đợi thỏ, chỉ còn chờ Lương Sơn tiến vào.

Mà Chúc Bưu đang một người một ngựa đi tới Hộ gia trang.