Phán Quyết

Chương 27: Hoa hồng

Tôn Đình chật vật rơi xuống một cái thùng rác, chật vật bò ra ngoài, quanh năm suốt tháng hắn ta chỉ là một tên trạch nam trốn trong phòng, cú rơi này quả thật muốn lấy mạng hắn. Thế nhưng Tôn Đình không có thời gian đi kiểm tra mình gãy mấy cái xương đã ba chân bốn cẳng chạy trối chết, hắn ta sợ Vương Tuấn Khải đuổi kịp, cũng sợ Vương Tuấn Khải thực sự bắt mình đi gặp đầu trâu mặt ngựa.

Tôn Đình tìm đường chạy khỏi bệnh viện, cũng không quan tâm Thạch Phu và Gelina ra sao, kế hoạch đổ bể rồi nhưng còn giữ được mạng thì sẽ có ngày đông sơn tái khởi, bất quá là mất đi một tín đồ, cũng không có gì đáng ngại!

Tôn Đình ôm tâm lý may mắn đâm thẳng về phía cổng chính, phát hiện cổng chính đã bị khoá chặt, trong lúc cấp bách hắn vội vàng leo lên cổng rào, bị mành sắt gai góc đâm chảy máu tơi bời. Hắn càng đau càng sợ chết, càng hận Vương Tuấn Khải quản chuyện bao đồng, nghiến răng thầm nghĩ nhất định có một ngày quay lại trả thù, mới xứng danh kẻ đại diện cho công lý!

Tôn Đình vất vả nhảy xuống đất, xoay người tìm taxi chạy trốn.

Bỗng nhiên, hắn ta khựng lại.

Hắn mở to mắt không thể tin được mà nhìn quang cảnh giống hệt khuôn viên bệnh viện ở 'thế giới bên ngoài', há hốc mồm kinh hãi. Hắn ta không phải đã chạy khỏi bệnh viện rồi ư? Vì sao lại quay về bệnh viện lần nữa?! Rõ ràng lúc hắn ta bò ra bên ngoài chính là con đường nhựa đông người qua lại, tại sao vừa đặt chân xuống đất lại biến thành lãnh thổ bên trong bệnh viện?!?

Tôn Đình ôm đầu, một lần nữa leo vào trong tường rào, hoảng hốt leo ra, rồi lại trèo vào, cứ như vậy sáu lần, hắn rốt cuộc biết được chính mình bị người ta vây trong bệnh viện không ra được.

"Không thể, không thể chết ở đây, đại nghiệp còn chưa làm xong. . ." Tôn Đình nhớ đến chiếc bút lông, nhanh chóng lấy nó ra vận dụng hết thảy tri thức mà hắn được học, hắn hấp tấp thi triển toàn bộ pháp thuật, đến nỗi sức cùng lực kiệt cũng không dám trì hoãn lâu.

"Không không, không. . .!!" Tôn Đình tuyệt vọng la hét, chợt cảm giác dưới chân mình lành lạnh.

Hắn vốn là đang ngồi trên đầu tường, cách mặt đất hai mét. Kẻ nắm chân hắn chỉ cao khoảng một thước, hai mắt đen ngòm không có tròng trắng, tóc dài chấm đất, bàn tay đã biến thành xương cốt trắng hếu lạnh lẽo, khoé miệng mỉm cười toét đến mang tai lộ ra bốn chiếc răng nanh dài thườn thượt.

"Khặc khặc, khặc khặc,. . ."

Tiếng cười sởn gai ốc chầm chậm phát ra trong cổ họng nát nhừ của đối phương làm cho Tôn Đình sợ chết giấc, hết sức hoảng hốt xua đuổi: "Tránh ra, tránh xa tao ra!!"

Sau đó, hắn cảm giác chân còn lại cũng bị nắm chặt.

Tôn Đình điên cuồng giãy dụa, vừa vùng vẫy vừa kêu thét, song vẫn bị đối phương kéo xuống. Bởi vì hắn đang ngồi giữa hai phía trong và ngoài tường, hai chân bị hai con quỷ nanh dài kéo về hai phía, nếu chúng nó thực sự dùng sức, hắn ta chắc chắn sẽ bị xé làm đôi!

"A a a a a a!! Cứu tôi, cứu tôi!!"

Hắn cầm bút lông loạn vẽ, trời bỗng nhiên nổi lên mây đen, sấm chớp đùng đùng gầm gừ trên cao khiến hai con quỷ sợ hãi rụt về. Tôn Đình mừng rỡ như điên, vội vẽ thêm vài nét nữa, thấy chúng quỷ xung quanh co giò chạy trốn, hắn sống sót sau tai nạn, đắc ý sắp nổ tung!

Không đầy ba giây sau đó, hắn nổ tung thật.

Hắn bị sét đánh thành than cốc, đau đớn thâm nhập tứ chi cốt tuỷ lan truyền ra khắp nơi trên người, da thịt cháy khét bốc mùi nồng nặc, máu huyết cực độ bốc hơi, rốt cuộc chỉ còn một khối thi thể mở mắt trừng trừng lăn xuống đất.

Vương Tuấn Khải đi đến gần, cau mày nhìn lên trời cao, lại nhìn chằm chằm Tôn Đình. Một con quỷ nanh dài thấy Vương Tuấn Khải không chú ý, trộm đánh cắp bút lông chạy đi, song không đến một thước đã bị hắn bắt lại, ném vào trong bình thuỷ tinh.

Vương Nguyên chạy theo phía sau, cũng chứng kiến cái chết thảm khốc của Tôn Đình, không khỏi thở dài.

"Đi tìm Gelina trước, bây giờ cô ta đang gặp nguy hiểm." Vương Tuấn Khải dán một lá bùa lên bút lông, gói nó lại cất vào túi: "Tên này nói cô ta hiện giờ bị cầm tù trong một nơi không có ánh sáng, chật khít kín kẽ, từ từ chết đi, từ từ phân huỷ, lại không có cách nào thoát ra mà chỉ có thể ngày ngày nhìn người khác qua lại. . ."

"Nhà xác ư?" Vương Nguyên bật thốt, hai người nhìn nhau: "Đi xem một chút!"

Sau mười tám năm, nhà xác ở bệnh viện vẫn được đặt ở khu tây. Vương Nguyên vừa bước vào đã cảm giác được một luồng khí lạnh phả vào người, bản năng cảnh giác khiến cậu căng thẳng hơn, nhưng vẫn cố nén khó chịu mà đi từng gian từng gian trữ xác tìm kiếm Gelina.

"Không có cô ta." Bên trong đều là người già chết vì bệnh tật, cũng không hiểu sao không ai đến bảo lãnh về.

Hai người rời khỏi khu tây, suy nghĩ xem có nơi nào phù hợp với điều kiện Gelina bị giam giữ.

"Gelina năm nay hai mươi sáu tuổi, cứ cho là cô ta biết bí mật gì đó, vào mười tám năm trước cô ta chỉ mới tám tuổi, có thể làm được gì?" Vương Nguyên vừa tìm vừa nói: "Chẳng lẽ Gelina cũng giống như chúng ta, xuyên về khoảng thời gian này. . .?"

"Nào có nhiều người xuyên không như vậy, huống hồ tôi không cảm thấy trên người cô ta có dị dạng gì." Nếu không ngay trong lần gặp đầu tiên, hắn đã không để cho cô ta đi bệnh viện.

U hồn vất vưởng vẫn còn du đãng trong hành lang, rên rỉ không ngừng, hễ gặp Vương Nguyên là nhào tới muốn cắn xé, lại sợ Vương Tuấn Khải nên vẫn luôn chực chờ tìm cơ hội. Vương Nguyên bị bọn họ trừng tê cả da đầu, rụt cổ đi theo sau lưng hắn, bỗng nảy ra một ý.

"Trong bệnh viện này bây giờ có bao nhiêu người sống?"

"Người sống thì rất nhiều, nhưng trong vùng không gian này chỉ có chúng ta." Vương Tuấn Khải giải thích: "Nơi này vẫn là bệnh viện năm 2182,vẫn có người ở năm 2182 sinh hoạt, chúng ta là ngoại lai, không thể xâm nhập vào cuộc sống của họ, đồng dạng họ cũng không thể nhìn thấy chúng ta."

Vương Nguyên cái hiểu cái không gật gật đầu: "Chúng ta là ngoại lai, Gelina cũng là ngoại lai?"

"Đúng. . ." Vương Tuấn Khải 'ừ' một tiếng, rồi nhíu mày: "Ý cậu là, cậu bị âm hồn yêu thích, Gelina cũng có thể bị yêu thích?!"

Vương Nguyên: ". . .Là bị bọn họ đeo bám."

Hai mắt cậu sáng rực, nhìn chăm chú đám âm hồn xung quanh như đang ngắm miếng mồi ngon, xoa tay: "Xem bọn họ tập trung ở đâu, nơi đó chính là chỗ Gelina bị nhốt!!"

Suy đoán của Vương Nguyên không sai, nhưng khi hai người bọn họ trông thấy một đám u hồn bất chấp khoảng cách vật lí đâm sầm vào tường, cậu im lặng.

Vương Nguyên hoang mang: "Hay là suy đoán của tôi sai rồi?"

"Không." Vương Tuấn Khải phất tay, u hồn tán loạn chạy đi, có vài con còn chưa kịp chui đầu ra khỏi tường, bị hắn nắm lôi ra ngoài, vừa kêu thét vừa hoảng hốt quay cuồng, trên mép còn dính máu thịt tươi mới.

Vương Nguyên sững sờ.

Vương Tuấn Khải tay không sờ lên tường, điểm bảy lần, bảy vị trí kia lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, 'ầm' một tiếng vỡ nát.

Vương Nguyên: ". . ."

Vương Tuấn Khải an ủi: "Camera không quay được đâu, đừng sợ."

Vương Nguyên: ". . .Ồ."

Tường nứt toác vỡ thành từng mảnh rơi xuống, lộ ra Gelina đang hôn mê bất tỉnh bên trong, trên người cô ta đã có không ít vết cào cắn từ những u hồn du đãng, máu chảy ra nhuộm đỏ một góc tường. Vương Nguyên nhận mệnh cõng Gelina ra ngoài, Vương Tuấn Khải ở phía trước mở đường, chuẩn bị trở về hiện thế.

Hai người họ nhanh chóng quay lại lầu bốn, ngay địa điểm lúc ban đầu bước vào. Vương Tuấn Khải thi triển thuật pháp, chuẩn bị truyền tống về thế giới cũ. Trong khoảnh khắc chờ đợi truyền tống, cả toà bệnh viện đã bắt đầu 'sống lại', nói chính xác hơn là nó đã trở lại trạng thái bình thường. Vương Nguyên trông thấy có người đẩy xe lăn xuyên qua cậu, có bác sĩ y tá bận rộn đi đến đi lui, có thân nhân người bệnh và cả cảnh sát làm việc sinh hoạt. . .

Cậu trông thấy Ngô Nhược Vân ôm trong tay một đứa bé, vội vã chạy khỏi phòng bệnh.

Vương Nguyên sững sờ, cậu hoàn toàn không ngờ tới sẽ có thể trông thấy người phụ nữ này tại nơi đây. Cậu theo bản năng muốn chạy đến nơi bà ta, lại phát hiện chính mình không cử động được, cảnh vật trước mắt mờ ảo, cậu biết mình đã sắp quay lại thế giới của bản thân.

Hình ảnh trước mắt Vương Nguyên đọng lại ở cái bóng lưng hoảng hốt của Ngô Nhược Vân, cùng với tiếng gào khóc tức tưởi của một người phụ nữ trong căn phòng bệnh mà Ngô Nhược Vân vừa mới chạy khỏi.

Người đang khóc đó là ai?

Cậu nghĩ đến một đáp án không thể tin nổi.

Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải trở về hiện thực, mang Gelina đến phòng khách sơ cứu, cùng với Vương Phục và Khương Ân hội họp một chỗ.

Vương Phục đã mang thi thể của người thanh niên làm vườn kia đặt trong sân nhà, dán lá bùa Vương Tuấn Khải cho, báo cho hắn biết: "Gã bị chôn dưới một khóm hoa hồng, đã phân huỷ một nửa."

Khương Ân hồi tưởng lại cảnh bọn họ đào thi thể lên, rùng mình: "Ban đầu chúng tôi lật tung căn nhà lên cũng không thấy gì, còn hoài nghi là gã ta bị chặt xác thành nhiều mảnh phi tang dưới bồn cầu rồi, sau đó có một bóng người vẫn luôn đứng ở khóm hoa hồng đó ngoắc chúng tôi tới, mới phát hiện. . ."

Khóm hoa hồng liên tục rỉ máu, nhỏ giọt xuống đất.

"Đó chắc là hồn phách của gã." Vương Tuấn Khải đầy thâm ý nhìn hai người Vương Phục, hắn vốn là muốn để cho linh hồn nọ tự chỉ điểm nơi chôn xác, mới để yên cho gã đi theo Vương Phục.

Vương Tuấn Khải đã sớm phát hiện ra hồn ma của gã làm vườn, nhưng không biết vì lý do gì, gã không còn ký ức của những chuyện trong quá khứ, hắn đành phải kích thích để gã nhớ lại đôi điều, song cũng không có manh mối gì đáng giá nên mới mạo hiểm đi tìm Gelina. Hiện giờ đã tìm được thi thể của gã, coi như gã không thể cung cấp chân tướng thì cũng nhờ vào đó suy đoán được thủ phạm chân chính là ai.

Vương Tuấn Khải không tin một kẻ như Tôn Đình có thể một tay dựng nên hết thảy. Hắn có trong tay thần binh lợi khí, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một phàm nhân mắt cao hơn đầu, không thể nghĩ ra những chuyện như là chạy về thời không khác để hô mưa gọi gió, nhân danh công lý quấy nhiễu dòng chảy thời gian. . .

Gelina bị thương không ít, có cái phạm vào xương cốt, lúc tỉnh lại cũng chỉ có thể ngắn gọn khai báo cho bọn họ những chuyện cô ta biết.

Gelina không phải là người chứng kiến, nói đúng hơn, cô ta là con cháu của kẻ trực tiếp tham dự sự kiện năm xưa. Đây không phải là bí mật gì trong gia đình cô ta, nhưng từ đời ông cha truyền đến nay, chưa từng xảy ra dị dạng gì, cho đến hai tháng trước.

Hai tháng trước, đúng vào ngày mưa rơi tầm tã, Gelina và Liêu Bác gặp phải một người bí ẩn, đối phương mang theo một chiếc bút lông lớn, khoé môi mỉm cười, nói với bọn họ giờ chết của bọn họ không còn xa, buộc bọn họ phải làm cho hắn vài việc. Chỉ cần bọn họ nghe lời, hắn sẽ giúp họ vượt qua kiếp nạn này, con đường tương lai sáng sủa rộng mở, nhà cao cửa rộng vợ đẹp con ngoan.

"Ban đầu tôi không dám trái ý hắn, bởi vì hắn có ma thuật, hắn biến đá thành vàng, hắn khởi tử hoàn sinh, hai người bọn tôi rất sợ hắn, đành phải khuất phục." Gelina hoảng hốt kể lại: "Hắn bảo chúng tôi bố trí lại đồ vật trong dinh thự, đổi chỗ vài thứ, thay đổi phong thuỷ cục trong nhà, cuối cùng là làm mật thám báo cáo tình hình cho hắn."

"Lâu dần tiếp xúc với hắn, tôi phát hiện không chỉ có chúng tôi làm việc cho hắn, mà còn âm thầm sai sử không ít người bên ngoài, ở thành thị này, hắn đã có một mạng lưới 'đại diện cho công lý' tồn tại, hằng giờ hằng phút đều thu thập thông tin của mọi người, chỉ cần biết có kẻ vi phạm pháp luật hoặc trốn chạy tội lỗi, hắn đều tìm đến, xử lí đối phương."

Tôn Đình miệng luôn nói bản thân mình chính là chiếc cân công lý công bằng nhất, hắn vì đạt được tín ngưỡng tối cao, chẳng sợ giết kẻ vô tội cũng phải hoàn thành 'đại nghiệp'.

"Chúng tôi không có biện pháp chống lại hắn, cũng suýt khiến phu nhân lâm vào nguy kịch." Gelina nhìn lên lầu, hổ thẹn khổ sở: "Phu nhân vẫn luôn ở trong phòng là vì hôn mê không dậy, chỉ có điều tình hình đã không còn đáng ngại. Hôm nay tôi là người trực tiếp ở bên cạnh chăm sóc cho phu nhân, có lẽ là vì hắn không đồng ý tôi cứu bà nên muốn giết tôi bịt đầu mối."

Khương Ân nhíu mày: "Vậy còn Liêu Bác?" Liêu Bác chính là gã người làm xấu số kia, Gelina vừa nghe tên gã, run lên một cái: "Tôi không biết gã đã phạm phải lỗi gì, bị trừ khử rồi."

"Cô cũng suýt bị trừ khử, chứng tỏ các người đã không còn giá trị lợi dụng." Vương Tuấn Khải liếc lên tầng trên, ánh mắt sâu xa: "Nhưng có người còn sống, hai người các cô giết không được, thì để kẻ khác đến giết."

Vương Nguyên cũng nhìn lên lầu theo tầm mắt hắn, không giấu được ngạc nhiên. Ngô Nhược Vân tuy là có không ít anti fan, lại chẳng đến nỗi thiết trí quỷ kế đoạt mạng đến nỗi này. Cậu vừa nghe là biết Vương Tuấn Khải đang kiếm chuyện ở lại đây, thăm dò người trong dinh thự.

Vật vã một đêm, hung thủ cũng chưa bắt được.

Vương Tuấn Khải ném hồn phách Liêu Bác vào lọ thuỷ tinh gửi chuyển phát nhanh đến Minh giới, chính mình thì ngồi trên cửa sổ nhìn khu vườn hoa hồng nở rộ đỏ thắm bên dưới.

Nghe nói Ngô Nhược Vân đêm qua đã tỉnh lại, nhưng dung nhan tiều tuỵ, không muốn mất lịch sự với khách, tự nói mình ở trong phòng dưỡng thân. Vương Phục và Khương Ân một đêm không ngủ mệt gần chết, lại không thể bỏ công ty, nghỉ ngơi một chút lập tức phi mất, trong dinh thự to lớn chỉ còn lại Ngô phu nhân, vài người làm cùng với Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

"Hoa hồng thật là đẹp." Vương Nguyên đi đến bên cạnh hắn: "Nhưng quá đỏ, rất đáng ngờ."

Liệu bên dưới có phải đều là thi thể hay không?

"Đi hỏi Ngô phu nhân là biết." Vương Tuấn Khải chân dài sải bước xuống sàn, Vương Nguyên đuổi theo hắn đến chân cầu thang.

Cậu vừa ngẩng đầu là chạm phải ánh mắt lạnh lẽo cao quý của người phụ nữ đã quá năm mươi nọ, trong phút chốc không nói được câu nào.

Hết Chương 27