Phán Quyết

Chương 35: Tai nạn

Vốn đã chết, chết thêm lần nữa, có gì khác nhau?

. . .

Đó là vì ngươi không biết, có một loại chết gọi là tử vong lần thứ hai.

. . .

Không qua mấy ngày sau, Yến Bách Hành nghiễm nhiên trở thành một nhân viên trong cửa hàng.

Yến Bách Hành chăm chỉ cẩn thận, rất có trách nhiệm, cao ráo đẹp trai lại còn nấu ăn ngon, đứng ở quầy thu ngân đúng là mèo chiêu tài di động. Đây không chỉ là ý kiến của Vương Nguyên mà còn là quyết định đã trải qua thương lượng nhiều lần của Vương Tuấn Khải và cậu, Vương Tuấn Khải cảm thấy, thêm một hộ vệ không có gì thiệt thòi, hơn nữa họ Yến cũng không cần lương bổng, làm nhân viên ở cửa hàng này quả thật là nhất tiễn hạ song điêu.

Người duy nhất thấy không ổn có lẽ chính là sứa đại nhân Cốc Tiểu Vũ. Phản ứng đầu tiên của y khi nghe thấy điều này là đứng đực ra ngơ ngác, sau đó phẫn nộ cởi phăng áo đồng phục bày tỏ sự phản đối kịch liệt, song không biết là Vương Tuấn Khải nắm đầu y đi uy hiếp cái gì, Cốc Vũ rồi cũng miễn cưỡng đồng ý, chỉ là luôn tận lực tìm cách không ở chung một không gian với Yến Bách Hành – hoặc là y trông cửa hàng, hắn ta phụ trách thu tiền, hoặc là họ Yến sắp xếp hàng hoá lên kệ, y check đơn online.

Tóm lại, hiện nay mỗi ngày đối với Cốc Vũ trải qua rất khó khăn.

Từ sau khi sự việc lần trước xảy ra đã qua một tháng, một tháng này Vương Nguyên ăn ngon ngủ khoẻ, thỉnh thoảng còn có thể ra ngoài đi dạo xem phim cùng đồng bọn, cuộc sống rất thoải mái. Lục Cẩm đã được đưa đến Minh điện, chờ sắp xếp giải quyết xong là có thể luận tội phước đầu thai. Vương Phục đã trở lại công ty, người chết đã chết, người sống còn phải tiếp tục sống, anh ta tuy rằng vẫn chưa thoát khỏi đau đớn về tinh thần, nhưng dẫu sao anh ta cũng là kẻ trải đời, biết cái gì cần cái gì không cần thể hiện ra.

Gần đây Vương Nguyên vẫn luôn giữ liên lạc với anh ta, hỏi về tung tích của dòng địa chỉ kia. Có lẽ Vương Phục cũng không hiểu tại sao Vương Nguyên lại chấp nhất với nó như vậy, nhưng anh ta vẫn sẵn lòng đáp trả, những gì biết được anh ta đều truyền tải hết cho cậu, còn dụng tâm điều tra tin tức về Tào gia trước kia.

Cốc Vũ híp mắt quan sát, Vương Nguyên có biểu hiện bối rối khi nhận được tin nhắn lạ, có phải là cậu. . .đang quen bạn gái hay không?

Cốc Vũ lân la gợi chuyện, mấy lần đều không có kết quả, lại không biết Vương Nguyên giả điếc hay là khờ thật, hoàn toàn không tra được manh mối gì. Y bèn nói chuyện này cho Vương Tuấn Khải, kết quả y bị đại lão trừng mắt suốt một tuần, rõ ràng rành rành trách y không lo công vụ, chỉ biết quản chuyện đâu đâu.

Cốc Vũ bĩu môi, a, không biết ai mới là kẻ quản chuyện đâu đâu.

Y lầm bầm: "Sao ngươi không nói cho cậu ấy biết, lần trước ở trên bàn mổ, cậu ấy đã bị giết chết. . ."

"Có ích sao? Cốc – Tiểu – Vũ, ta cảnh cáo ngươi, ngươi dám léng phéng nửa lời với cậu ta cẩn thận ta nhét ngươi vào lò vi sóng quay chín đều! Ngươi nhìn ta làm gì? Oan ức?! Còn oan ức?!?"

Cốc Vũ im, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ai.

Y chán nản quay đầu nhìn ra cửa, trùng hợp đụng phải tầm mắt hiếu kỳ của Yến Bách Hành, lập tức nổi khùng, giơ nắm tay dứ dứ trên không trung biểu thị sự tuyên chiến của giống loài đích thực.

Yến Bách Hành: ". . ." Rất dễ thương.

Cốc Vũ không hề biết suy nghĩ trong đầu họ Yến, xoay người lo tiếp đãi một đám học sinh cấp ba dung dăng dung dẻ bước vào cửa hàng.

Nhóm học sinh này có năm người, ba trai hai gái, nam thanh nữ tú đẹp mắt người nhìn. Một trong số nữ tò mò nhìn Cốc Vũ, lại nhìn Yến Bách Hành đang đứng ở xa xa, sau đó liếc đến phía Vương Nguyên đang đứng ở quầy tính tiền, hai mắt loè sáng, không ngờ ở đây có thật nhiều mỹ nam!

Cô bé bấm tay bạn thân, líu ríu: "A Tử, mau nhìn! Có đủ các kiểu cho cậu chọn, hôm nay chúng ta thật may mắn!"

Bạn thân A Tử nhíu mày phản bác: "Đừng nói bậy, cậu còn không biết bản thân bây giờ đang ở trong tình trạng nào? Mau mau mua xong đồ, chúng ta về ký túc xá!" Nói xong còn nhìn dáo dác xung quanh, xem bộ dáng rất là lo lắng.

Cô bé nọ bĩu môi không cho là đúng, nhưng vẫn nghe lời đến kệ hàng chọn đồ, phát hiện ba nam sinh còn lại không giúp cô cầm đồ mà lại bàn tán thứ gì đó trên kệ hàng trong góc, liền chạy tới.

"Chậc chậc, Kiều Huy, tin đồn về cậu đúng là không sai tí nào. Đại gia phong hoa tuyệt đại, chưa từng ngã ngựa ở đâu ~ Ai da da, mau chia sẻ chút kinh nghiệm đi, nếu không ngày mai kiểm tra tiếng Anh tôi không cho cậu chép bài đâu!"

"Gấp cái gì, bản thiếu gia đây có bao giờ keo kiệt với bạn bè đâu, xem nào, hàng này hả? Trong mềm ngoài dẻo, có hơi dày, lúc đeo có chút cộm, còn không thơm bằng cái hôm trước tôi dùng."

"Thế cậu nói xem cái nào mới là cực phẩm?"

"Cực phẩm sao?" Nam sinh cao to điển trai cúi đầu nói khẽ, vẻ mặt bĩ khí lưu manh, cực kỳ gian tà: "Cực phẩm chính là không đeo!"

Nói xong cả ba phá lên cười, nữ sinh nọ vừa lúc nghe được câu cuối, dò hỏi: "Cái gì cực phẩm đó? Cái gì không đeo nha?"

Lúc cô bé nói không hề giảm thanh, toàn bộ người trong cửa hàng đều nghe thấy.

Bút Phán tò mò ló đầu ra khỏi túi, giật giật cúc áo Vương Tuấn Khải: "Đó là cái gì vậy?"

Vương Tuấn Khải: "Dùng để thổi bong bóng."

Bút Phán suy tư, gãi cằm: "Lần sau ngươi thổi cho ta một cái."

Vương Tuấn Khải cười nhạo: "Để làm chi? Treo lên người cho ngươi bay lên trời?"

Bút Phán nghe đến đây, không biết là vì thấy thái độ cáu kỉnh của hắn hay là do nội dung sắc bén chạm đến chỗ đau, lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không bay lên trời."

Vương Tuấn Khải vừa lòng.

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Vương Nguyên chăm chú xem di động, thầm nghĩ, lẽ nào cậu ấy đang quen bạn gái thật? Vương Tuấn Khải sờ sờ vật cộm lên trong túi áo khoác, không biết có nên đưa đến tay người hay không.

Nhóm học sinh huyên náo cả một góc cửa hàng, mua khá nhiều thứ, chủ yếu là trái cây, sáp nến và quẹt diêm, thái độ lén lút, rõ ràng là quang minh chính đại đi mua đồ trả tiền lại chẳng khác gì phường trộm cắp, còn tự cho là không ai thấy mà giấu đồ vào áo, kéo nhau chạy khỏi cửa hàng.

Cốc Vũ khều khều Vương Nguyên: "Cậu có tính toán nhập tiền giấy về bán không?"

Vương Nguyên không hiểu gì cả: "??"

Vương Nguyên rướn người nhìn theo bóng nhóm học sinh, thầm nghĩ bọn họ dường như chuẩn bị tổ chức nghi lễ cúng bái nào đó. Ở cái tuổi này có thể mua nhang đèn sáp nếp để làm gì? Đi picnic à?

Vương Nguyên cũng chỉ là bâng quơ nghĩ như vậy, chẳng ngờ giữa trưa hôm ấy một nữ sinh trong số đó hoảng hốt chạy đến cửa tiệm, tựa hồ quá quẫn bách không biết phải làm sao nên nhào tới túm lấy cậu, vừa khóc nước mắt tèm lem vừa nức nở nói: "Cứu, cứu bạn tôi với, cứu bạn tôi với. . .!"

Người bạn mà nữ sinh nọ nhắc đến chính là nam sinh tên Kiều Huy, sáng nay còn hướng dẫn kinh nghiệm sử dụng bao cao su cho đồng bọn nham nhở. Nữ sinh nói vốn là bọn họ đi thăm người thân ở nghĩa trang, không ngờ giữa đường Kiều Huy bị một chiếc xe loạn tay lái chạy lên vỉa hè đâm trúng. Khu vực đó đồng không mông quạnh, không có nổi một bốt điện thoại, xe cộ thưa thớt, nhóm học sinh không ai mang di động, trước mắt tình hình của Kiều Huy không khả quan lắm.

Đợi Vương Nguyên chạy đến nơi, đối phương đã tắt thở. Chiếc xe kia còn nguyên tại hiện trường, tài xế sớm đã bỏ trốn, cũng không biết tại sao nhóm học sinh này lại lựa chọn cửa tiệm của cậu mà cầu cứu.

Vương Nguyên liên hệ với người nhà Kiều Huy, phía bên kia ban đầu còn tưởng cậu nói đùa, văng nước miếng chửi mắng một phen, sau đó nghe thấy tiếng khóc áp lực của bạn học mới hoảng loạn chạy đến đưa thi thể Kiều Huy về nhà.

Kiều Huy chết rất thảm, cả thân người vặn vẹo thành tư thế quỷ quái, xương thịt mềm oặt nát bét, cổ gãy sang một bên, hai mắt trừng trừng trợn trắng tựa hồ không hiểu sao mình đã chết. Vương Nguyên không khống chế được tầm mắt đi nhìn đối phương, trông thấy mặt mũi xám như tro tàn của Kiều Huy cùng với xương cốt đâm thủng da thịt lộ ra bên ngoài, không thể tưởng tượng được cú va chạm kia kinh khủng đến mức nào.

Nữ sinh báo nguy vẫn chưa nín khóc, sợ hãi bám lấy bạn mình, mãi mới thốt thành lời: "Kiều, Kiều Huy vốn là cùng chúng tôi đi bộ, không hiểu sao chiếc xe kia lại. . .Cậu ấy bị xe hất tung lên cao rồi đập mạnh xuống đất, sau đó, sau đó còn bị bánh xe cán qua. . ."

Cảnh sát được triệu tập đến hiện trường vụ án, chứng thực nguyên nhân cái chết của Kiều Huy là do bị xương cốt của chính mình đâm vào tim, tử vong tại chỗ. Tình huống này hi hữu đến nỗi tất cả mọi người đều bất ngờ khó tin, cho là số Kiều Huy đã tận.

Vương Nguyên là kẻ ngoài cuộc, cũng không muốn tham gia vào, cậu dự định đi trở về cửa hàng, liền thấy một bóng đen nhảy tới trước mặt.

Kia đúng là Vương Tuấn Khải mặt mũi đen thui phẫn nộ vô cùng.

Hắn nghiến răng, cáu gắt cực kỳ: "Đã nói là không cho tự tiện đi ra ngoài!!!"

Vương Nguyên chột dạ: "Mạng người quan trọng."

Vương Tuấn Khải giận quá hoá cười: "Mạng người quan trọng sao? Mạng cậu có quan trọng không?!"

Hắn lớn tiếng, không kiêng nể gì, nhóm đông người đang tập trung di chuyển thi thể bên kia bị hắn gây chú ý, không hẹn cùng nhìn sang bên này. Người Kiều gia đau lòng về cái chết của con cháu, lại tức giận không biết tên thủ phạm là ai, thấy hắn phát hoả cũng nhịn không được thịnh nộ quát lên: "Các người có im hết đi không! Không để cho linh hồn thằng bé được yên nghỉ hay sao?!"

Hành vi của Vương Tuấn Khải có thể nói là quá đáng, không tôn trọng người đã mất các loại, Vương Nguyên lại hiểu được, hắn lo lắng cho an nguy của cậu, tựa như lần trước cậu bị cô bé váy đỏ dắt đi mất, hắn đã điên tiết một hồi.

Hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng cậu rất thắc mắc, tại sao Vương Tuấn Khải lại để ý đến sự an toàn của cậu đến vậy?

Vương Nguyên không dám ngẩng đầu đối mặt trực diện với hắn, đa số ánh mắt ném đến đều rất không hài lòng, chỉ có Vương Nguyên biết, Vương Tuấn Khải người này một khi đã nổi giận lôi đình, ai cũng không cản được hắn.

Quả nhiên người kia vừa dứt lời, hắn đã cười lạnh hung ác nói: "Yên nghỉ? Ai nói cho các người biết tên nhóc đó được yên nghỉ? Chết vì tai nạn cắt da xẻ thịt, thi thể biến dạng tử trạng thảm khốc, sau khi chết sẽ không tồn ác niệm mà yên nghỉ sao?!"

Ai nấy đều sững sờ, không nghĩ rằng hắn vô phép tắc đến vậy, có người nhíu mày: "Thằng oắt kia, nói năng cho cẩn thận, trước mặt người chết sao không biết khép miệng đúng lúc!"

Vương Tuấn Khải chỉ lành lạnh đáp trả: "Tự làm tự chịu, nghiệp báo đến đòi, có gì khó hiểu."

Người nhà Kiều Huy cho rằng hắn nguyền rủa con mình, còn muốn nhảy lên đánh hắn, bị cảnh sát cản lại, tức giận mắng hắn một hồi. Chỉ có bốn học sinh chứng kiến tai nạn của bạn mình là sợ run lập cập, ánh mắt khó có thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải.

Cái gì gọi là 'tự làm tự chịu', 'nghiệp báo đến đòi'?

Bọn họ liếc nhau, khủng hoảng sợ hãi không che giấu.

Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải trở về cửa hàng, dọc đường đi len lén nhìn hắn, thấy hắn mặt mày hầm hầm, mày nhíu thành một đường, tưởng hắn còn giận mình.

"Tôi biết là tôi sai rồi, lúc đó tôi gấp quá, chỉ nghĩ nếu có thể đến sớm xem xét tình huống. . ."

"Tôi không giận cậu."

Vương Nguyên: ". . ."

Cậu bất đắc dĩ nhận lỗi, Vương Tuấn Khải vẫn đáp bốn chữ kia, cậu không biết phải làm sao.

"Tôi thật sự không giận cậu." Hắn nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên, thần sắc phức tạp. Vương Nguyên ngẩn ngơ, hắn đúng là không giận cậu?

Sau đó cậu lại nghe hắn nói: "Nếu cậu có thể tự lo cho bản thân mình, không cần phiền đến tôi, tôi cũng chẳng thèm để ý cậu gặp phải chuyện gì."

Vương Nguyên: ". . ."

Vương Tuấn Khải nhấc mi mắt: "Tôi không có chê cậu phiền."

Vương Nguyên câm nín nhìn hắn, nếu không phải khoảng thời gian này cậu sống gần hắn, nghe đến đây ắt sẽ nghĩ rằng Vương Tuấn Khải đang xỉa xói mình vô dụng. Cậu thở dài, Vương Tuấn Khải không phải người xấu, miệng lại nói chuyện rất đáng ăn đòn, cũng không biết là học của ai.

Vương Nguyên về đến cửa tiệm, vội vàng đi nấu mì cho hắn, xem hắn hài lòng ăn mì, tâm trạng của nhẹ nhõm phân nửa.

Cậu đứng khựng lại.

Từ khi nào, cậu bắt đầu để ý đến cảm xúc của người khác?

Vương Nguyên hoang mang cả buổi chiều, sau giờ cơm tối, vừa đúng lúc Cốc Vũ phải ra ngoài giao hàng, cậu liền thay thế y đứng trông coi quầy.

Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy hai người quen bước vào cửa.

"Chúng tôi muốn gặp người đi cùng cậu ban trưa." A Tử đi thẳng vào vấn đề, lo lắng không giấu giếm: "Chỉ có anh ta mới cứu được chúng tôi."

Hết Chương 35