Phán Quyết

Chương 4: Đầu

Hậm hực cả ngày trời, rốt cuộc cũng về đến nhà.

Vương Nguyên sống trong khu vực này đã qua một tháng, nhưng vẫn chưa quen nếp sinh hoạt xập xình về đêm của con phố này. Nơi đây được coi là 'trại tị nạn' sầm uất nhất thành phố, cũng bởi vì dân cư sống ở đây đều là người nhập cư từ nơi khác đến, không có công ăn việc làm đường hoàng, đa số đều có tiền án tiền sự mua bán trái phép hàng cấm cùng mại dâm, nhìn tổng thể không được coi là trong sạch an toàn. Nhưng biết làm sao được, cậu không dám quay về căn nhà của nguyên chủ, càng không thể trở về nơi mình từng sống, trên người không tiền bạc không thân thế, đành phải trọ tạm một căn xập xệ xuống cấp nghiêm trọng rồi từ từ suy tính.

Vương Nguyên vừa đi vừa liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải, người này miệng tuy là độc, quần áo trên người lại thuộc hàng xa xỉ phẩm hiếm có, nhìn bộ dạng bên ngoài của hắn không giống người bần cùng, cậu đoán hắn ắt hẳn là một thiếu gia lắm tiền nhiều của trốn nhà bỏ đi. Vương Nguyên nghĩ người này không đời nào theo mình về nhà được, nơi chó cắn áo rách như cái chuồng nhỏ của cậu làm sao chứa nổi lão tổ tông như hắn. Kết quả Vương Tuấn Khải chẳng hề than phiền một lời, tự nhiên như không ngồi xuống ghế phòng khách nhà cậu, an tĩnh pha trà.

Vương Nguyên: ". . ." Nhìn không ra hắn cũng biết chịu khổ.

Trong lúc Vương Nguyên chuẩn bị quần áo tắm rửa, Vương Tuấn Khải đã đánh giá xong căn nhà, dù là không phàn nàn chì chiết, sắc mặt lại rất là khó coi: "Quân ác ôn."

Cũng không biết hắn chửi ai, đèn trong phòng giật giật mấy cái, như là lấy hết can đảm không tắt ngúm.

Đợi hắn uống hết tách trà thứ ba, Vương Nguyên mới chậm rãi lau tóc đi ra, kinh ngạc: "Anh định qua đêm ở đây thật sao?"

"Lát nữa tôi sẽ đi!" Vương Tuấn Khải rất là không hài lòng, bao nhiêu năm rồi mới có kẻ dám dùng giọng điệu đuổi người này nói với hắn. Hắn cáu kỉnh trừng Vương Nguyên một cái, miệng nói đi nhưng mông vẫn dính chặt vào ghế, ngang nhiên gác chân lên bàn trà, một bộ không có gia giáo: "Đêm nay cậu đừng có ngủ."

Vương Nguyên ngạc nhiên hơn: "Vì sao? Ngày mai tôi còn phải đi làm-. . ."

Mặt Vương Tuấn Khải thoáng chốc đanh lại, hoàn toàn không cho cậu cơ hội chần chừ, song hắn lại chẳng nói gì thêm, đứng dậy nhìn ra cửa sổ.

Từ nơi này có thể thấy được con đường nhỏ dẫn đến cuối hẻm, nơi này bị chính quyền mắt nhắm mắt mở đồng tâm hiệp lực bỏ quên, không thể có đèn đường, bên ngoài tối tăm đến nỗi xoè tay không thấy ngón, lại có một bóng người lảo đảo đi trên con đường kia.

Hai tay đối phương rất dài, buông thõng tự do, bước chân chậm chạp như thể đang kéo lê thứ gì đó. Gió thổi phần phật, quần áo người nọ lại chẳng lay động một chút.

Vương Nguyên không chú ý Vương Tuấn Khải đã đi từ lúc nào, cậu thật ra không muốn có quá nhiều mối quan hệ xã hội, một phần là bởi vì cá tính rất nội liễm, thứ hai là do cậu sống lại trên thân xác người khác, nếu để bị người quen của thân xác này phát hiện chắc chắn sẽ không có chuyện gì hay. Suy đi nghĩ lại Vương Tuấn Khải chắc chắn không phải người quen, nhưng hắn cũng không phải thiện nam tín nữ, nếu tự dưng hắn đối xử tốt với cậu thì đúng là đáng quan ngại.

Để tiết kiệm điện, cậu luôn tắt đèn khi ngủ, trong phòng thoáng chốc tối đen như mực, âm thanh huyên náo ở bên ngoài như gần như xa mà lọt vào tiềm thức, làm cho cậu không ngủ yên.

Vương Nguyên không biết mình lăn lộn bao lâu, cổ họng khát khô. Tiết trời ban đêm mùa này khá lạnh lẽo, chỉ cần đặt chân xuống đất liền có thể cảm nhận được hàn khí nhập thể. Cậu không muốn vì uống nước mà làm cho bản thân tỉnh táo mất ngủ, đành cố gắng quên đi, kéo chăn qua đầu ép bản thân yên tĩnh.

Có tiếng chó sủa inh ỏi ngoài xa, chúng nó như tụm tốp năm tốp ba tranh nhau cãi cọ, sủa liên tiếp không ngừng.

Vương Nguyên trở mình, rằn trọc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn một giờ sáng mà cậu vẫn không thể say giấc, trong lòng bồn chồn không yên. Âm thanh ồn ào của lũ chó càng khiến lồng ngực cậu phập phồng thấp thỏm, ruột gan cào cấu hoảng loạn khó chịu, quyết định tung chăn ra lấy nước uống thôi.

Chỉ là vừa mới bước xuống giường, tiếng sủa biến thành âm thanh tru tréo kinh hoảng, Vương Nguyên sững sờ, cậu có thể mường tượng ra cảnh lũ chó cụp đuôi sợ hãi, ư ử rỉ rên, cong chân chạy tán loạn, dường như đã gặp phải thứ gì đó cực kỳ hung hiểm.

Trực giác ép cậu đừng động đậy, chỉ là đầu cậu không tự chủ xoay về phía cửa sổ. Không biết từ lúc nào nó đã mở toang trắng trợn, giúp Vương Nguyên nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài.

Một bóng người nghiêng ngã xiêu vẹo đi trên con đường nhỏ, tay chân gầy khẳng khiu, quần áo rủ xuống như bị ướt nước, động tác co giật kỳ quái, đối phương. . .

. . . Không có đầu.

Đầu, mình và tứ chi là những bộ phận cơ bản nhất của con người, bình thường khi chúng được kết nối với nhau tạo thành thể thống nhất và chịu sự điều khiển của não bộ để hoạt động, chúng hoàn toàn không tạo ra bất kỳ sự gãy gọn không hài hoà nào. Nhưng khi một trong những bộ phận đó rời khỏi vị trí vốn có, hoặc là chỉnh thể thiếu đi một phần, những thứ còn lại trở nên ghê rợn, bắt đầu mất kiểm soát.

Chúng nó không hoàn mỹ, chúng nó thiếu hụt.

Chúng nó cần một cái đầu mới.

Tiếng đồng hồ tíc tắc tíc tắc như đánh nhịp tim của Vương Nguyên, cậu không thể khống chế được bản thân mà run rẩy ngã về giường, nuốt một ngụm nước bọt khan. Trong một giây phút ảo giác nào đó, cậu dường như đã trông thấy bóng người không đầu kia phát hiện mình, chỉ ít phút nữa thôi nó sẽ tìm đến đây, nhắm vào cậu, dùng những gì của cậu thay thế cho những gì nó mất.

Cảm giác này chân thực đến độ Vương Nguyên cho rằng cái chết lại một lần nữa kề cận mình. Giống như đêm mưa đó, lưỡi dao sáng choang từng chút từng chút thâm nhập ruột gan phèo phổi, cứa vào mọi cảm quan, xé rách tận sâu trong linh hồn cậu.

Không phải lúc nào thời gian cũng là liều thuốc tốt chữa bệnh cho con người.

Giữa gian nhà trống trải chỉ có một mình, nỗi sợ hãi chẳng khác thứ vũ khí bí mật khủng khiếp làm say đắm lòng người, Vương Nguyên cảm giác được máu huyết nóng bỏng đang sôi trào sùng sục, tựa dung nham bị giấu nơi hang cùng hẻm núi chỉ chực tràn ra ngoài, loại cảm giác này cậu chưa từng trải qua bao giờ, không biết phải làm thế nào để dập tắt, càng không rõ trạng thái này có bao nhiêu nguy hiểm.

Trong một phút chốc thất thần, Vương Nguyên phát hiện kẻ quái dị kia đã đến bên cửa sổ, hai cánh tay nắm lấy song sắt, rõ ràng đối phương không có mắt, cậu lại biết nó đang nhìn mình chằm chằm.

Vương Nguyên nghẹt thở, cổ họng khát khô như bị người ta nhét thứ gì đó nóng rẫy, cậu cố sức ho khan muốn nôn thứ kia ra ngoài, lại bị một lực lượng vô hình chặn lại.

Một cảm giác quen thuộc thoáng qua, cậu buông lỏng thân thể, hai mắt trừng trừng nhìn thứ kia từ từ rời xa cửa sổ, trả lại không khí tươi sạch tràn vào lá phổi.

"Cậu mới vừa tự bóp cổ mình!" Vương Tuấn Khải không hề dài dòng, nghiêm trọng tuyên cáo: "Còn suýt tự hại chết bản thân, may là có tôi ở đây."

Vương Nguyên phát hiện hắn ở trước mặt liền biết vừa rồi chỉ là ảo giác, không khỏi thở phào, bị hắn kéo Vương Nguyên vào phòng tắm, chỉ cho cậu vết hằn đỏ rực trên cổ: "Không phải cậu nói trước giờ chưa gặp tình huống này sao? Từ sáng đến giờ cậu đã làm cái gì?! Đã đi những đâu? Gặp ai?!"

Vương Nguyên vẫn còn chưa hồi phục sau cú sốc ảo giác, nhất thời rất là mệt mỏi đáp: "Tôi ở bệnh viện suốt, anh cũng thấy mà. . .Ồ, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện."

"Sáng sớm hôm nay tôi bị muộn tàu điện ngầm, bèn đón xe bus đi làm." Cậu cẩn thận nhớ lại: "Trên xe có khá nhiều người nhưng không ai tỉnh táo, bọn họ hoặc là ngủ hoặc đều gà gật lim dim, chỉ có một người ở hàng ghế cuối nhìn chằm chằm tôi."

Cậu muốn miêu tả dáng vẻ đối phương một chút, lại không sao nhớ được đối phương trông như thế nào.

"Gặp ma rồi." Vương Tuấn Khải phán, chắc như đinh đóng cột: "Tài xế thì sao?"

Vương Nguyên sững sờ: "Đi xe bus cũng phải nhìn mặt tài xế sao?"

Vương Tuấn Khải cười lạnh: "Lỡ như đi nhầm xe không có tài xế?"

Vương Nguyên: ". . ."

Cậu biết không phải hắn nói đùa, gãi gãi đầu: ". . .Cái người kia toàn thân đen tuyền, tóc tai rũ rượi, giờ nhớ lại. . .Dáng người rất giống thi thể người phụ nữ chết trong hồ hôm nay chúng ta thấy. Chỉ là, không phải sau khi tôi đi làm mới phát hiện cô ta sao? Vì cái gì lại thấy cô ta trong xe bus được. . .?"

"Vì cô ta đi theo cậu từ hôm qua chứ sao!" Hắn có phần tức giận trừng Vương Nguyên: "Thật là, đi đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt!"

". . ." Có cho cậu mười lá gan cũng không dám.

Vương Tuấn Khải cáu kỉnh thì cáu kỉnh, vẫn ôn tồn nói cho cậu thứ kia sẽ không dám lại gần nhà đâu, bảo cậu an phận ở trong nhà đi đừng ra ngoài, đêm nay hắn có việc gấp cần phải xử lí không thể ở lại đây được.

Trước khi hắn đi, còn rất nghiêm trang nói: "Tuyệt đối phải nghe lời tôi, biết không!"

Vương Nguyên: ". . Biết."

Vương Nguyên: ". . . . . .Anh quên đồ à?"

Vương Tuấn Khải bỗng dưng nổi đoá: "Đừng cho là tôi không biết trong lòng cậu đang tự hỏi tại sao tôi không chịu đi! Tôi đi! Tôi đi cho cậu xem!!"

Vương Nguyên: ". . ." Ai mà chịu được cái tính khí này thì hẳn là sắp đắc đạo vãn sinh rồi.

Chân trước Vương Nguyên vừa không hiểu tại sao hắn phát hoả vừa tiễn tổ tông này đi, chân sau cảnh sát gọi điện thoại mời cậu đến cảnh cục. Buổi trưa đã lấy khẩu cung một lần, nhưng bọn họ nói tìm thấy vài điểm đáng ngờ nên muốn Vương Nguyên lại tới một lần nữa để xác thực chứng cứ rõ ràng.

"Ngay vào lúc này sao?" Cậu nghi ngờ hỏi lại, nhận được đáp án chắc nịch, sau khi tắt máy vẫn bồn chồn không yên.

Nếu là trước đây, cậu tất nhiên rất ngoan ngoãn tuân thủ quy củ quốc gia mà chấp hành yêu cầu ngay lập tức, nhưng sau khi đã trải qua hàng loạt sự kiện khó có thể giải thích hết bằng khoa học, Vương Nguyên bắt đầu sinh tâm ngờ vực, song vẫn thay quần áo mũ giày đàng hoàng tới cảnh cục.

Cảnh cục gần nửa đêm vẫn rất tấp nập, chủ yếu là mấy hôm nay đang thụ lí một vụ hoả hoạn gây ra bởi một tên hung thủ có tiền án. Khi Vương Nguyên bước vào cửa còn mấy một đám người đứng im lặng bên ngoài cảnh cục, thầm nghĩ chắc là thân nhân người chết đang chờ công lý xuất hiện đây.

Cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án thi thể nữ trong hồ là một vị đồng chí trẻ mới ra trường, bởi vì thiếu nhân lực trầm trọng nên đối phương mới có cơ hội tiếp xúc sâu với nhân chứng như Vương Nguyên. Người nọ rất thân thiện hoà đồng, chỉ là nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt hơi kỳ quặc.

Vương Nguyên: "Anh còn có câu nào muốn hỏi không?"

Cảnh sát kia xua tay: "Thật ra đây là một vụ tự sát, chúng tôi đã có kết luận rồi, nhưng theo luật vẫn phải làm phiền đến cậu, thật là ngại quá. . .Có điều. . .Tôi thật sự rất thắc mắc tại sao cậu lại đi vào khu vực đó, bộ cậu đang đi dạo thiệt hả?"

Vương Nguyên: ". . .Đúng vậy, thói quen mà thôi. Anh biết đó, tuy chỉ là một công nhân bình thường nhưng tôi cũng có chút áp lực nghề nghiệp, chắc là anh cũng hiểu."

Người nọ gật gù: "Được rồi, cậu chờ tôi một chút, tôi lấy giấy tờ cho cậu ký, ký xong là có thể về nhà ngủ một giấc."

Nghĩ đến cảnh tượng mới trải qua, Vương Nguyên thầm nghĩ đêm nay chắc là phải thức trắng rồi. Cậu yên tĩnh ngồi trên ghế văn phòng, chợt nghe thấy âm thanh lộp độp rơi trên mái nhà.

Cơn mưa khuya đổ xuống không làm yên giấc ai được, cõi lòng thấp thỏm bất an như loang rộng thêm một chút.

Cảnh cục vang lên vài âm thanh lao xao, tạp âm chui qua khe cửa vọng tới tai Vương Nguyên, làm cho trái tim ngổn ngang trăm mối tơ vò của cậu bình lặng giây lát, rồi lại giật thót bởi tập hồ sơ đột nhiên bị gió thổi lật ra vài trang đầu.

Ma xui quỷ khiến, cậu nhìn vào những tờ giấy chi chít chữ dán trên đó.

Đúng lúc ấy, cảnh sát nhỏ quay về, anh ta hoàn tất thủ tục cho Vương Nguyên, thấy cậu muốn nói lại thôi, không khỏi tò mò: "Có chuyện gì sao?"

"Cái đó. . .Trời mưa rồi, các anh có dù không?"

"Tưởng gì, dù thì có, nhưng tôi để ngoài xe rồi, nếu cậu cần tôi có thể lấy giúp cậu." Cảnh sát tốt bụng muốn thực hiện chức trách nô bộc cho nhân dân, chẳng qua 'nhân dân' chỉ cứng ngắc kéo anh ta lại, khô khốc nói: "Tôi. . .ngồi ở đây một chốc cũng được."

Vương Nguyên không dám nhìn ra cửa, bởi cậu cơ hồ đã biết tại sao đám người kia thà đứng ngoài mưa chứ không vào.

Những tờ kê khai tra án hoả thiêu trải rộng trước mắt, có mù mới không phát hiện bọn họ chính là những nạn nhân đã chết trong vụ cháy đó. Vương Nguyên không hiểu tại sao cậu có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng xuất phát từ an toàn ích kỷ, cậu không muốn bọn họ biết mình có thể giao tiếp với họ, cậu víu cảnh sát muốn nhờ đối phương cho mình mượn một chỗ nghỉ qua đêm, đối phương lập tức đồng ý.

Vì thế sáng hôm sau Vương Nguyên rời khỏi cảnh cục, cảnh này bị một nhân viên trong bệnh viện phát hiện.

Đứng trước quan hệ cạnh tranh, người này nhất mực báo cáo 'tội trạng' của cậu với tổ trưởng quản lý hậu cần, kết quả Vương Nguyên còn chưa thay quần áo đi làm đã bị sa thải.

Vương Nguyên: ". . ."

Chỉ có thể nói là miệng quạ đen của Vương Tuấn Khải ứng nghiệm rồi.

Hết Chương 4