Phán Quyết

Chương 56: Giáng lâm

Rốt cuộc thì Vương Nguyên và các bạn nhỏ vẫn không thể rời khỏi bãi biển theo đúng kế hoạch, vì sáng sớm hôm nay lại có một cái xác trôi nổi dạt vào gần ngay nơi bọn họ dựng lều ngủ.

"Mình không phát hiện ra cái gì cả, radar của mình hỏng rồi chăng. . .?" Sứa tiên sinh hoảng hốt hoang mang nhìn bàn tay đã hoá thành xúc tu trong suốt của mình, hoài nghi nhân sinh: "Lẽ nào chức năng nhận tín hiệu của mình đã hao mòn? Lẽ nào mình thực sự thụt lùi với xã hội. . ."

Yến Bách Hành ở bên cạnh im lặng dùng phương thức người câm an ủi, Vương Nguyên nhìn mà không biết phải nói gì.

Vì tiếng hô hoán của người dân quá lớn, và cũng vì gần đây có quá nhiều vụ án xác chết trôi tấp vào vùng biển này cho nên cảnh sát tập kết rất nhanh, gông cổ năm anh em cột chèo lên đồn cảnh sát hỏi han trí nhớ. Bãi biển này không hề có camera, vì vậy nhóm Vương Nguyên coi như không có chứng cứ ngoại phạm cụ thể. Người chết tử vong vào lúc nửa đêm một giờ sáng, trên cơ thể còn có không ít vết cào cấu xây xước, bước đầu tình nghi là đột ngột bị hung thủ tập kích rồi giết, mà nạn nhân còn là một người đàn ông cao to lực lưỡng nên kẻ ra tay ít nhất phải có hai đến ba tên trở lên.

Không phải một mình nhóm Vương Nguyên bị thẩm vấn mà các du khách khác cũng rơi vào tình cảnh tương tự, song chỉ vì số lượng người đông, cộng thêm hành tung của người cuối cùng có hơi bí ẩn nên bị khá nhiều ánh mắt quy kết tội trạng.

Anh Minh thân là kẻ được liệt vào đội ngũ nghi phạm hàng đầu – hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì sai với thế giới này: "Tôi chỉ đi lân la ở các quán rượu đêm, nghe nhạc đồng quê, thăm thú đó đây một tí thì có gì là phạm pháp?"

Cảnh sát vốn không ưa gì bản mặt đào hoa của hắn, bởi vì trong lòng đã nhận định hắn có quan hệ không ít với cái chết này, hừng hực khí thế đi trích xuất camera quán bar theo lời hắn nói. Sau khi không trông thấy Anh Minh ở mọi ngóc ngách, cười lạnh đập xuống bàn cái rầm: "Điêu ngoa! Lại điêu ngoa nữa đi!!"

Anh Minh: ". . ." Đời này y chỉ phán xét người khác, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày bị người khác phán xét.

Vương bạn tốt bày tỏ: Đáng lắm.

"Y có sở thích giả gái." Vương Tuấn Khải chỉ chỉ vào một góc trong khung hình camera, thuyết minh: "Các người cứ đi hỏi bartender và khách hàng đêm qua đã từng tới quán có phải đã gặp được một cô gái ăn vận theo lối cổ phong gợi cảm, vấn trâm búi tóc mà đi đứng như thằn lằn không, đó chính là y."

Anh Minh: ". . ." Ai giống thằn lằn cơ?

Cảnh sát biết quả thật có người này, bắt đầu đổi sang ánh mắt ý vị thâm trường nhìn y: ". . ."

"Có xác chết bên cạnh mà các người không biết sao?" Một nam cảnh viên lo lắng quan ngại về thị giác lẫn khứu giác của bọn họ, tưởng tượng đến cảnh đám người này bắt hải sản lên bờ chiên xào luộc hấp: "Chỉ cách lều các người có vài mét."

"Cái này chúng tôi không đoán được, dù sao đâu ai ngờ là gần mình lại có xác chết." Anh Minh biểu thị xác chết đâu có nói chuyện: "Hơn nữa các người xem, nếu đã giết người sao không giấu xác đi nơi khác mà để trôi nổi ở gần mình để dễ bị tình nghi?"

"Biết đâu nạn nhân cố ý dạt vào tố cáo hung thủ thì sao?" Một người âm dương quái khí nói, các đồng đội xung quanh lại không hề phản bác gì chứng tỏ sự việc này đa xảy ra không chỉ một lần.

Cốc Vũ hứng thú: "Ở đây có truyền thuyết dân gian gì sao? Hấp dẫn không? Kịch tích gay cấn không?"

"Thế nào thì cũng không gay cấn bằng chuyện đã chết bốn người. Nhất định chúng tôi sẽ sớm tìm ra hung thủ để trả lại bình yên cho nhân dân." Đội trưởng liếc bọn họ một cái, gọi các đội viên theo mình đi tra án, chỉ chừa lại một cậu cảnh sát mới vào nghề chưa bao lâu trông coi phòng tạm giam. Bởi vì số lượng người bị tạm giam quá nhiều nên cậu ta chỉ có thể cố gắng chia sao cho cân đối mà nhét năm người vào hai phòng, vừa lúc nhét Vương Tuấn Khải và Anh Minh cùng một chỗ.

Đồng đội heo kiêm bạn thân quý giá nhiều năm: ". . ."

"Các vị hãy thông cảm, cơ sở vật chất không được tươm tất cho lắm." Cậu cảnh sát ái ngại: "Thời tiết vùng này cũng không đến nỗi quá lạnh, các vị không cần lo lắng không đủ ấm, hơn nữa trông mọi người không giống tội phạm, chắc sẽ sớm được thả ra thôi."

Anh Minh đang lườm liếc Vương Tuấn Khải, nghe đến đây liền tràn đầy hứng thú mà nhìn cậu cảnh sát: "Các người phá án còn dùng cảm giác? Xu hướng mới à? Tôi chỉ mới nghe qua trực giác người làm luật, chưa thấy dựa vào mặt mà phán đoán bao giờ."

"Các người đều là. . .đều là quý nhân có vận mệnh tốt, không phải phường đồ tể sát nhân, cũng không phải loại biến thái ti tiện. Đội trưởng của chúng tôi là người sáng suốt, chỉ cần tìm được manh mối chứng minh các người không phạm tội thì các người sẽ được phóng thích sớm thôi. . ." Cậu cảnh sát có vẻ sốt ruột muốn thể hiện mình không bao giờ nhìn lầm người. Tại cảnh cục này, trước giờ cậu ta đánh giá nhân phẩm người khác thế nào thì quả đúng là không sai một chút, cậu ta lại không bao giờ nói ra bí quyết nhìn người, chỉ thường xuyên giải thích rằng đó là cảm giác chủ quan của mình.

Bởi vì không muốn bại lộ bí mật, cậu cảnh sát vừa nói xong là lập tức quay về vị trí của mình, làm bộ không quan tâm tiếng kêu của Anh Minh. Y đứng sau song sắt, khoanh tay đầy hứng thú quan sát cậu cảnh sát, hoàn toàn không nể nang kiêng dè mà trắng trợn soi mói con nhà người ta.

Được một lúc thì trời cũng bắt đầu trưa, cả một đội tra án mải miết bên ngoài chưa xong, Anh Minh lăn vật ra giữa sàn than đói, lăn tới lăn lui kì kèo mặc cả với cậu cảnh sát kia, vô sỉ bần tiện đến nỗi Cốc Vũ phải há hốc mồm như là chứng kiến sự sụp đổ của một chế độ. Cậu cảnh sát cũng rất đói, ngặt nỗi không ai trông cửa sao cậu ta dám bỏ ra ngoài mua thức ăn, huống hồ lúc đội trưởng bắt cậu canh chừng cũng không nói là cung cấp thực phẩm cho bọn họ, cậu rất là bối rối. Giữa lúc ấy một mùi hương thản nhiên len lỏi qua cửa kính cảnh cục, nhanh chóng tràn lan ra khắp xung quanh.

Cậu cảnh sát xấu hổ che bụng, rồi lại nhịn không được ứa nước miếng mà ngóc đầu nhìn ra ngoài. Cả một đám người quỷ yêu quái ngồi xổm phòng giam chỉ thấy cậu ta đột nhiên đứng lên, như nhìn thấy chân ái cuộc đời mà từ từ phiêu đãng theo nguồn phát ra mùi hương, vẻ mặt thờ ơ hững hờ hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì.

"Đây là công vụ nhé, không trách ta được." Anh Minh xốc quần áo đứng dậy, 'vèo' một cái chạy ra khỏi phòng tạm giam, đuổi theo cậu cảnh sát.

Vương Nguyên cũng phát hiện có chuyện kỳ quái, mùi hương kia giống hệt vị sáp nến tan chảy, tuy không làm người ta khó chịu nhưng cũng chẳng có hấp dẫn gì, cậu cảnh sát kia rõ ràng đã bị thôi miên: "Anh Minh thường hay cứu người lắm à?" Trông y không giống kẻ thích quản chuyện bao đồng lắm đâu? Tuy rằng nếu đổi lại là cậu thì cậu cũng sẽ cố gắng giúp đỡ cảnh sát kia, nhưng Anh Minh hăng hái lao ra như tên gắn phản lực hừng hực dũng khí như vậy có phải là nhiệt tình thái quá rồi không?

"Thân phận của tên cảnh sát này có hơi đặc biệt." Vương Tuấn Khải ngắn gọn giải thích: "Có liên quan đến vận mệnh của Anh Minh."

"Trùng hợp như vậy?"

Vương Tuấn Khải dùng hai con mắt xem thường trừng Vương Nguyên: "Chứ cậu nghĩ vì sao chúng ta gặp nhau?"

Vương Nguyên sửng sốt: "Anh nói nghe như những lời tỏ tình trên mạng vậy, nếu như anh là một cô gái, tôi chắc chắn đã hiểu lầm anh muốn tán tỉnh tôi."

Vương Tuấn Khải: "Ai muốn tán tỉnh cậu!!"

Vương Nguyên đã không còn sợ hắn như thuở ban đầu: "Tôi chỉ lấy ví dụ, anh căng thẳng như vậy làm gì? Có tật giật mình à?"

Cậu cũng chỉ là nói cho không thua kém hắn, nào ngờ lời chưa suy nghĩ mà thốt ra lập tức khiến cậu hối hận không thôi. Đặc biệt là khi Vương Tuấn Khải còn im lặng nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, càng làm cho Vương Nguyên gượng gạo không dám nhúc nhích.

Sau đó Vương Nguyên nghe hắn nói: "Cậu làm như là gia nhập hộ khẩu nhà tôi dễ lắm."

Vương Nguyên: ". . ."

Cốc Vũ: "Chậc."

Yến Bách Hành cũng học theo y, chép miệng một cái sau đó bị y đập bẹp dán lên tường.

Mùi hương nến trong không khí dần tan rã, như là sợ hãi thứ gì đó mà rút nhanh như thuỷ triều. Không cần chờ lâu bọn họ cũng cảm giác được một áp lực rất lớn đột ngột ập đến, kèm theo mùi biển mặn n mà kẻ chịu ảnh hưởng mạnh nhất chính là sứa đại nhân Cốc Vũ. Tay chân y bắt đầu mọc ra các xúc tu ướt sũng, hơi nước trong người cũng từ từ tản ra xung quanh, gương mặt y từ từ biến thành trong suốt, tái nhợt trắng toát như thể sắp hoà tan. Không chỉ Yến Bách Hành mà Vương Nguyên cũng lo lắng muốn đến gần y, y lại xua tay ra vẻ không việc gì, vừa run rẩy vừa mắng: "Mẹ, mùa này đâu phải lúc giao phối, nó lên bờ làm gì?"

Y nói rất thản nhiên, người nghe lại hoảng sợ, Vương Nguyên giật mình: "Nó là cái gì?"

"Một loài giao nhân, thứ mà con người hay nhầm với mỹ nhân ngư ấy." Cốc Vũ lập cập kéo chặt áo che đi những nơi gần như đã tàng hình của mình: "Có điều con giao nhân này hơi đặc biệt, nó có bà con họ hàng khá gần với tôi."

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cậu, y nói: "Em trai cùng cha khác mẹ, nhưng đã rất lâu không giao hảo, phỏng chừng gặp nhau chúng tôi cũng không nhận ra đối phương."

Vương Nguyên: ". . ."

Bây giờ nhận thân còn kịp không?

Cốc Vũ nói, giao nhân thường xuyên lặn ở các vùng biển có độ mặn khủng khiếp hơn món cá mắm của nhân loại rất nhiều, cho nên trên cơ thể sẽ mang theo mùi muối tự nhiên. Mà phản ứng của cơ thể y khi tên em trai hờ này xuất hiện chỉ là hiện tượng tự nhiên, bởi vì hiện tại thằng oắt kia chắc chắn đang duy trì hình dạng nguyên thuỷ, mà lại không muốn lạc loài nên cố ý tản ra hơi thở ép y phải hiện nguyên hình.

Vương Nguyên: ". . ."

Yến Bách Hành cởi áo khoác trùm lên đầu Cốc Vũ, tay không bẻ cong song sắt phòng giam chạy ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng của Vương Nguyên: ". . ."

"Chúng ta có nên nhúng tay vào không?" Vương Nguyên ngẩng đầu trưng cầu ý kiến từ Vương Tuấn Khải.

"Đi thôi."

Trong cảnh cục dĩ nhiên có camera, tội danh lần này đúng là oan uổng bọn họ, nếu quả thật không tìm được hung thủ thì họ sẽ còn bị quy kết thêm tội tự ý trốn ngục, chống đối người thi hành công vụ. Thân là đồng loại Vương Nguyên còn không hề thấy lo lắng gì, huống chi bốn kẻ còn lại đều chẳng phải phàm nhân.

Không khí bên ngoài còn nồng nặc mùi tanh mặn hơn nhiều, Vương Nguyên thậm chí có thể nhìn thấy sương mù vẩn đục đang quay cuồng trên mặt biển phía xa, lấy tốc độ tên lửa vun vút lao vào đất liền. Không biết có phải dân địa phương đã từng trải qua chuyện này hay không mà ai nấy đều rất có kinh nghiệm, cài then chốt cửa kín mít không chừa một khe hở. Có vài người chạy lung tung bên ngoài hô hoán gọi người nhà trở về, thì đều hít phải sương mù này mà hôn mê bất tỉnh.

Một trận động đất nhẹ khiến cả bãi biển rung rinh đôi chút, sau đó Vương Nguyên trông thấy một con cá – cá có hai chân và đầu người hoàn hảo xuất hiện ở bãi đá ngầm – đúng chỗ mà mấy cái xác thường hay trôi dạt vào.

Khiến cậu giật mình là em trai thuỷ sản kia không chỉ đi một mình mà còn kéo theo một tấm lưới chài cá rất to, bên trong đều là thi thể đã trương phình hư thối.

Cậu không thể phủ nhận hình ảnh này rất rùng rợn, trước giờ chỉ thấy người chài cá, chưa thấy qua cá chài người!

"Không phải nó giết." Cốc Vũ gần như chôn mình dưới lớp quần áo, cũng không cự tuyệt sự giúp đỡ của Yến Bách Hành: "Nó ăn chay."

Vương Nguyên: ". . ."

Như để chứng minh cho điều y nói, em trai thuỷ sản đứng dưới dòng nước lạnh ngắt nhìn chằm chằm bốn người họ, ném tấm lưới người lên bờ: "Thứ này mắc kẹt dưới nhà ta quá lâu, mang lên cho các ngươi phi tang."

Vương Nguyên: ". . ." Em trai, đừng nói lời dễ gây hiểu lầm như vậy.

"Nhân loại đúng là một đám sinh vật tham lam, đất đai của cải, tài nguyên khoáng sản, mỹ nhân thực vật, ngay cả ánh mặt trời và mặt trăng đều ưu ái các ngươi, tại sao còn cố tình lặn xuống biển tìm kho báu làm cái gì vậy?" Cậu ta dùng cái miệng cá nói: "Lặn xuống thì thôi đi, còn tìm đến nhà ta gây sự, chọc đến gã thuỷ quái kia để gã phun độc chết hết, thật là hết thuốc chữa."

"Bọn họ không giống bị độc chết." Cốc Vũ lành lạnh nói, thấy em trai thuỷ sản định phản bác, liền nói: "Ông đây dùng độc, ông thừa biết."

"Hừ, anh đã lên bờ lâu rồi, làm sao biết dưới đáy biển có thứ quỷ gì mới vừa xuất hiện?" Cậu ta bĩu môi, rõ ràng nhìn thấy Cốc Vũ là tay chân liền run, dường như rất muốn nhào đến mà ôm y, lại ngạo kiều chép miệng: "Đột nhiên mọc ra một cái ốc đảo ở giữa đại dương, đám nhân loại này còn không lao đến cướp bóc?"

Hết Chương 56