Phán Quyết

Chương 70: Thiên nhân

Trận tên lao vun vút trong không khí, như có trăm tai nghìn mắt đuổi theo Dương Liệt. Gã ta lập tức lấy ra chu sa và giấy mực, bắt đầu đáp trả bằng hình thức khốc liệt tương tự. Vương Nguyên căng mắt nhìn hai bên đấu đá, không biết phải nói thế nào, giết người không dùng dao mà dùng ngòi bút nghĩa đen là như thế này sao?

Vương Tuấn Khải khí thế ào ạt hung mãnh như một cơn đại hồng thuỷ đổ ập xuống bình địa, cuốn phăng tất cả những thứ mà nó chạm qua; Dương Liệt cũng không phải dạng vừa, triệu hồi hắc long khổng lồ bành trướng khắp căn phòng, được cấu tạo từ sương đen oán niệm, hùng hổ lao đến cắn nuốt hồng thuỷ. Tiếng ầm ầm ầm vang dội đập phá không trung, rung chuyển tứ phía, gây ra hàng loạt hiệu ứng vỗ nát tan tành, làm cho Vương Nguyên nhịn không được lui về phía quan tài – ai bảo, nơi này thoạt nhìn bình yên nhất.

Cậu vô thức cúi đầu nhìn bộ xương, không biết thứ này thuộc về ai, xem khung xương có vẻ là nữ giới, chẳng lẽ là nữ tế ti kia?

Dương Liệt muốn hồi sinh nữ tế ti?

Không không, nếu hắn muốn hồi sinh cô ấy, nhất định phải đặt hài cốt vào đỉnh đồng, nhưng nữ tế ti đã chết trăm năm, làm sao phù hợp với điều kiện hồi sinh mà gã đang tiến hành? Người chết phải là người vừa mới tử vong trong vòng bốn mươi chín ngày, mỗi thất đầu phải luyện hoá hồn phách nuôi dưỡng thi thể, giúp nó duy trì hình dạng nguyên thuỷ, lại còn bổ xương chắc thận, khoẻ mạnh dài lâu. . .

'Không cướp được hồn phách thiên nhân, thì định lấy chính mình thay thế vào'. . .Nói như vậy, thần thức của người này phải có tầm vóc tương xứng với thiên nhân, lẽ nào gã ta cũng là thiên nhân chuyển thế?

Vừa mới nghĩ ngợi, một trận choáng váng lật úp lại khiến Vương Nguyên hết hồn, vội vàng chống lấy tường giữ vững thăng bằng. Cậu định thần nhìn lại, một góc toà nhà đã bị Vương Tuấn Khải và Dương Liệt đánh sập, đất đá ùn ùn rơi xuống, kiến trúc huy hoàng bị sứt mẻ trong nháy mắt. Ngay lập tức Vương Nguyên nghĩ đến việc người dân chung quanh thay nhau báo cảnh sát – lầu 30 chung cư 26 có khủng bố phản động, cấp độ nguy hiểm vượt mức báo động đỏ.

Để tránh cảm giác bản thân vô dụng, cậu mon men đến gần đỉnh đồng kia. Thứ này thoạt nhìn cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là màu sắc đỏ tươi âm trì chói mắt làm cho tinh thần người ta hoảng hốt. Thi thể đang chôn trong này chính là người mà Dương Liệt muốn hồi sinh, chỉ vừa mới chết bốn mươi chín ngày, đã hấp thụ hồn phách của sáu người, cũng không biết đã biến thành hình dạng khủng bố gì.

Phía bên kia, tình hình long tranh hổ đấu ngày càng gay gắt, Vương Tuấn Khải và Dương Liệt đã hoàn toàn thoát khỏi phạm trù nhân loại, tung chiêu hiểm ác chặt chém đối phương. Vương Tuấn Khải đã bị thương, hắn chỉ vừa mới lành vết thương hai ba ngày nay, vẫn chưa hồi phục mười phần năng lực, tốc độ di chuyển có hơi chậm, bị Dương Liệt đánh rơi xuống đất. Mà Dương Liệt cũng không kém cạnh gì cho cam, nửa bên mặt đã bị Vương Tuấn Khải đánh bầm tím tái sưng vù, da thịt khắp người đầy những vết cắt, có chỗ lồi cả xương trắng. Hai bên không chút kiêng dè tiếp tục lao vun vút vào nhau, cứ cái đà này e rằng không chỉ lầu 30 mà cả toà chung cư đều không chống chịu được lâu.

Trong tình thế khẩn cấp, Vương Nguyên lật quyển nhật kí ra, kêu gọi đám ma quỷ đang run lẩy bẩy bên trong: "Đi ra nào! Không cần gắng sức, làm cho gã ta phân tâm là được rồi!!"

Chúng ma quỷ sôi nổi thương lượng ba giây rồi quyết định nhảy ra ngoài, trong chớp mắt, cả tầng lầu 30 biến thành thiên đường của ma quỷ, hàng chục con người già trẻ lớn bé hoàn phì yến sấu lập tức nhào tới quấy rối hành động của Dương Liệt. Bọn họ rất biết chừng mực, cố gắng không để Dương Liệt chạm vào hồn phách, mà cũng tranh thủ cơ hội cho Vương Tuấn Khải hành động, đánh bẹp Dương Liệt xuống sàn.

"Trên người gã có mùi rất quen, mọi người cũng thấy vậy đúng không. . ?!" Một con quỷ tay dài thốt lên: "Cái mùi này, lúc chúng ta sắp chết. . ."

Chúng ma quỷ cuống quít lùi ra, Dương Liệt nhờ đó nhanh chóng đứng dậy, lùi về đỉnh đồng.

"Muốn tôi mở nó ra không?" Vương Nguyên đột nhiên chạm vào đỉnh đồng: "Tôi đoán anh vẫn chưa hoàn thành nghi thức cuối cùng, cứ như vậy khai quan, nghi thức sẽ bị phá huỷ."

"Ha ha? Cậu cứ thử đi?" Dương Liệt hoàn toàn không tin Vương Nguyên có thể mở được nắp đỉnh đồng. Cái đỉnh này vừa lớn vừa nặng còn chứa vô số oán khí, một phàm nhân bình thường không có khả năng. . .

Vì thế dưới ánh mắt cợt nhả, chế giễu, không hề tin tưởng của Dương Liệt, cùng với vô số cái nhìn ngạc nhiên, tò mò lẫn hâm mộ của chúng ma quỷ xung quanh, Vương Nguyên cầm lấy chuôi nắm kéo một cái, đỉnh đồng bật nắp mở ra.

". . ."

". . ."

Chúng ma quỷ: "Ồ ồ ồ!!!"

Trái với dự đoán của cậu, không có oán khí nào trào ra, chỉ có một thi thể nằm chỏng chơ cuộn người ở bên trong. Khiến Vương Nguyên khiếp sợ là diện mạo đối phương trông rất quen thuộc, quen đến độ ban đêm nằm mộng thấy lập tức mất ngủ đến sáng.

Cho tới giờ cậu cũng không biết tên cô ta là gì, cậu chỉ biết, cô ta có liên quan đến Yến gia, muốn tìm Yến gia, bằng mọi thủ đoạn tiếp cận rồi giết cậu, hiến tế cậu cho dòng suối tuyệt mệnh – quả đúng là nữ sinh oan nghiệt năm nào.

Dương Liệt rõ ràng không ngờ tới, gã lập tức dừng tất cả mọi động tác, thất thố chưng hửng nhìn Vương Nguyên trân trối. Tiếp theo đó, gã đột nhiên bùng phát sức lực lao đến chụp cổ cậu ấn lên tường, song Vương Tuấn Khải nhanh hơn gã một bước, sải chân dài chạy tới kéo Vương Nguyên về phía mình, tung cước đá văng làm cho Dương Liệt nhào thẳng vào đỉnh đồng.

Dương Liệt nằm im luôn tại đó, một lúc lâu sau mới bật cười khùng khục: "Ha, ha ha. . .Xong, xong . ."

Thanh âm chói tai của gã quanh quẩn trong căn phòng, vừa chát chúa vừa thảm thiết, hương vị của sự bất lực tuyệt vọng tột cùng nổ tung thành tiếng bên tai Vương Nguyên. Cậu ôm đầu phức tạp nhìn Dương Liệt bò từ trong đỉnh đồng ra, có loại cảm giác mình vừa phá huỷ hy vọng sinh tồn của người khác.

Lúc này Vương Tuấn Khải đột nhiên nói: "Gã ta nhất định có dự mưu khác."

Thấy Vương Nguyên căng thẳng nhìn mình, hắn nhíu mày vuốt đầu cậu một cái: "Gã ta không phải là kẻ dễ dàng buông bỏ mục tiêu như vậy, chắc chắn còn có kế hoạch B."

"Mất rồi, mất cả rồi. . ." Bên kia Dương Liệt quỳ mọp xuống trước đỉnh đồng, dùng hai đầu gối bị Vương Tuấn Khải đá nát chật vật lết đến bên cạnh quan tài. Gã vươn hai bàn tay đẫm máu chạm vào bộ xương, nhẹ nhàng vỗ về một cách hết sức quý trọng: "Nhan Nữ, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, không thể nói với chị một câu là lỗi của tôi, tôi không thể hồi sinh chị được nữa rồi. . ."

Gã cúi đầu, giấu mặt sau mớ tóc tai rũ rượi, đúng vào lúc này, mặt trăng ở bên ngoài rốt cuộc bị che khuất, cuồng phong dữ dội bắt đầu nổi lên tứ phía. Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn đỉnh đồng, không hiểu sao lại có cảm giác cổ họng đang rất khó thở. Cậu rõ ràng đã chết, chết không còn chút cặn, tại sao còn rơi vào tình trạng thiếu dưỡng khí?

Trước mắt cậu tối sầm lại, toàn thân mềm nhũn khuỵu xuống, từ trong linh hồn phát ra tiếng gào thét kinh hoàng, cảnh vật xung quanh giống như đã hoàn toàn biến thành biển sâu vừa mặn vừa ngộp, nhấn chìm cậu trong dòng nước vô hạn vô biên.

Vương Nguyên có ảo giác hồn phách của mình đang từ từ phân tán ra ngoài.

"Tôi đã chuẩn bị cho ngày hôm nay, hơn một trăm năm rồi. . ." Dương Liệt vẫn còn nỉ non than thở, vừa khóc vừa cười hết sức dị hợm: "Tôi chuẩn bị cho chị một thân thể mới, cô ta là người của Yến gia, có huyết thống cường đại và sức khoẻ dồi dào, còn được thần minh trên cao phù hộ, chị sẽ an toàn qua hết kiếp này. . .Tôi còn tặng cho chị một món quà nhỏ. . ."

Gã ngẩng đầu ngắm Vương Nguyên, hai tròng mắt gã đã biến thành màu đen ngòm u ám chết chóc, so với sắc đỏ tươi của máu còn ám ảnh hơn gấp bội: "Hồn phách của thiên nhân, sẽ giúp trị tránh thoát sự quản hạt của Minh giới, không vào luân hồi, trường sinh bất tử. . ."

Không vào luân hồi, trường sinh bất tử.

Tám chữ này khiến cho Vương Nguyên chấn động, cảm giác quen thuộc hoà lẫn cơn đau nhức nhối tận sâu trong thần thức đột ngột vọt lên đỉnh đầu, làm cho cậu co quắp người run rẩy. Vương Tuấn Khải ôm chặt cơ thể cậu, Bút Phán đã hoá thành hình lưỡi kiếm dài quay cuồng bốn bên, như mọc ra nanh vuốt dã thú mà phân liệt thành vô số mũi kiếm sắc bén, xé gió mà bay tới đâm vào đỉnh đồng. Khiến hắn thất vọng là mũi kiếm không cách nào xuyên qua đỉnh đồng được, văng ngược trở ra, hắn cắn răng hoá giải chiêu thức, móc ra thiên bài bản mệnh của phán quan hiệu lệnh âm giới.

Vương Nguyên không nghe rõ hắn lẩm bẩm cái gì, đầu óc cậu quay cuồng hỗn loạn, giữa tiếng động nghiêng trời lệch đất, cậu có ảo giác trông thấy hàng ngàn người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện trên không trung, cờ xí ngợp trời, tiếng kèn trống vang dội vọng tới từ nơi xa, mà không khí cũng bắt đầu lạnh lẽo tột cùng.

Đám người áo đen không rõ mặt mũi kia di chuyển rất nhanh, bao bọc lấy Dương Liệt và đỉnh đồng, cùng chung đồng điệu ngâm xướng một bài ca chuyên biệt, cờ hiệu trong tay vung lên cao tạo nên một kết giới hình tròn giam cầm Dương Liệt cùng đỉnh đồng. Dương Liệt vậy mà chẳng hề lo lắng gì, gã ngửa đầu cười lớn, miệng hộc ra máu tươi, ôm lấy đỉnh đồng kêu to: "Tốt, tốt!! Thuở sinh thời còn có thể làm cho Vương phán quan triệu hồi trấn ngục chi binh đến đây bắt lấy ta, ta đúng là vinh hạnh muôn đời!!! Nhưng mà Vương phán quan, ngươi không phải là kẻ thuộc nội bộ Minh giới, tự ý trái với luật cấm dùng trấn ngục chi binh, xem xem các lão già kia làm gì trừng trị ngươi!!!!!"

Gã vừa dứt lời, hàng loạt móc xích bổ xuống ấn đường, vút một tiếng kéo linh hồn gã ra khỏi cơ thể.

Dương Liệt giãy dụa, vừa giãy vừa cười khanh khách, các ngươi đông đúc thì làm sao, các người tài giỏi thì thế nào, chẳng phải ta đã hồi sinh thành công Nhan Nữ rồi ư? Ngươi xem, thi thể chuyển động rồi kìa.

Thi thể kia, đúng là đang nhúc nhích bò dậy.

Dưới tác dụng của chú ngữ Minh giới, dưới áp lực của trấn ngục chi binh, thi thể nữ sinh vẫn động đậy bò dậy. Cô ta khom người đứng lên, từ từ xoay mặt về phía Dương Liệt, ánh mắt mở to lạnh ngắt không có chút tình cảm như thể đang nhìn một vật chết.

"Rồi chị sẽ có cuộc sống như mơ, chị sẽ được một người đàn ông yêu quý cưới làm vợ. . ."

Gã còn chưa nói hết câu, đã vươn tay như muốn chạm vào nữ sinh, nhưng bàn tay chỉ vừa vươn ra được một nửa đã dừng lại, bởi vì nữ sinh kia đột nhiên lao tới cắn lấy tay gã, coi như đùi gà quay mà gặm nuốt rau ráu.

Hình ảnh máu me tanh tưởi dừng ở đây, bởi vì Vương Tuấn Khải cố ý đánh ngất Vương Nguyên. Cậu khó hiểu không cam lòng bám lấy áo ngước mặt nhìn hắn, chỉ thấy máu tươi trên đỉnh đầu hắn chảy xuống hai mắt mình.

Rất nhiều máu, thậm chí có cả thịt, tóc, tròng mắt, xương cốt của hắn.

Chúng nó như là một chùm pháo hoa tươi đẹp, nổ tung trên không trung rồi văng ra tứ phía.

. . .

. .

.

Hồi sinh thất bại.

Anh Minh nhìn chằm chằm cảnh tượng diễn ra trong màn hình cỡ lớn lơ lửng trong không khí, vẻ mặt thản nhiên vô tâm thường ngày bị thay thế bởi sự lãnh đạm lạnh lẽo. Y cởi áo khoác ra, chậm rãi gấp gọn rồi đặt lên ghế, ánh mắt chuyển hướng về phía các cựu thần mà bấy lâu nay vẫn luôn kề vai sát cánh với mình, nhấp môi mở lời.

"Là ai đã ra lệnh trừng phạt Vương Tuấn Khải?"

Dương Liệt cố ý gài bẫy để Vương Nguyên mở đỉnh đồng, gã cá cược Vương Nguyên chính là thiên nhân chuyển thế, muốn cậu mở đỉnh đồng để hiến tế hồn phách cho thi thể bên trong. Nếu thi thể kia cắn nuốt hoàn toàn hồn phách của Vương Nguyên, Nhan Nữ sẽ thực sự sống lại.

Nhưng Vương Tuấn Khải lại triệu hồi trấn ngục chi binh – binh đoàn thuộc về Minh giới, được quản lý bởi các cựu thần đang quỳ dưới kia – để kéo hồn phách Vương Nguyên trở về, cuối cùng cũng thành công.

Còn hắn thì bị cấm luật ăn mòn.

"Luật cấm là luật cấm, nhưng không có mệnh lệnh của ta, cũng chưa suy xét rõ tình huống, các ngươi liền lập tức khởi động luật cấm, giết hắn ngay tắp lự?!?" Anh Minh ném tấu sớ trên bàn xuống đất, càng phẫn nộ y càng lãnh tĩnh, thậm chí nhếch miệng mỉa mai châm chọc: "Các ngươi chờ không được nữa rồi? Muốn kết thúc hắn càng nhanh càng tốt? Vi phạm luật cấm là hắn đáng chết, nhưng các ngươi không xem ta ra gì, tự ý hành động, tự ý ban bố trừng phạt?!?"

"Minh chủ đại nhân, lúc ấy cũng là tình thế cấp bách, chúng ta không có thời gian bàn bạc lâu, cách tốt nhất chính là nhanh tay ra quyết định, cũng là trừ đi hậu hoạ về sau." Một cựu thần cầm lệnh bài đứng ra nói chuyện, hết sức bình thản: "Vương Tuấn Khải cãi mệnh gây hoạ là chuyện sớm muộn ai cũng trông thấy, cả ngàn năm nay hắn tự do ra vào Minh giới đã là dung túng bất hảo, gông xiềng cấm luật cũng không vây được hắn, lần này hắn còn cố ý triệu hồi trấn ngục chi binh chỉ để cứu một người phàm, đây không phải là rất to gan lớn mật ư? Xin hỏi đại nhân, trước đây cũng từng có kẻ cả gan dám triệu hồi trấn ngục chi binh, kết quả người đó hiện giờ như thế nào? Còn không phải đã bị giáng thành súc sinh, đời đời kiếp kiếp không được chuyển thế thành người hay sao?"

Anh Minh nghe đến đây, giận quá hoá cười, phất tay để thủ hạ lôi một người ném ra đại sảnh: "Đời đời kiếp kiếp không được chuyển thế thành người? Vậy các ngươi nói xem, đây là cái gì?"

Hết Chương 70