Phán Quyết

Chương 77: Hộp bí mật

Vương Nguyên không kịp đề phòng bị quái nhân kéo ngược trở về, lảo đảo ngã xuống đất, cậu vội vã tránh xa hắn ra, nhưng chỉ vừa nhúc nhích Vương Nguyên liền phát hiện lực kéo phía sau biến mất, quái nhân kia cũng không còn tung tích. Cậu thẫn thờ cố gắng lấy lại nhịp thở, rồi lại ngây người vì đã nhìn thấy một thứ hết sức quỷ dị.

Trên trần nhà treo một cỗ quan tài cực lớn, xiềng xích nặng nề từ bốn phương tám hướng trói chặt lấy nó, bó gọn nó thành một vật thể lơ lửng bất động. Vương Nguyên lồm cồm bò dậy, ánh mắt vẫn không sao rời được cỗ quan tài, thông thường theo như logic truy tìm bảo vật trong phim truyền hình, những thứ quý giá nhất sẽ được đặt ở nơi dễ nhìn lại khó lấy, cỗ quan tài kia đúng là phù hợp với mọi giả thiết.

Nhưng nó ở trên cao như thế, cậu không tài nào chạm tới được chứ đừng nói là khám phá thứ ở bên trong.

"Nếu đã cố tình giúp tôi trông thấy nó, thì có thể mang nó xuống đây luôn được không?" Cậu nói với không khí: "Hoặc chí ít thì cũng nên cho tôi một phương án để suy nghĩ. . ."

Cạch.

Bàn hương án ngã đổ trên bệ thờ, tro bụi tản ra khiến tầm nhìn của cậu bị che trong chốc lát. Đến khi cậu có thể quan sát cảnh vật rõ ràng lần nữa, mọi thứ xung quanh đã có sự biến đổi rất lớn.

Vương Nguyên thấy được, trên mọi đồ vật đều có những sợi tơ mỏng manh màu đỏ quấn quanh, chúng nó liên kết với nhau tạo thành hệ thống mạng lưới võng đan xen chồng chất. Khi cậu thử chạm vào những sợi tơ đó, ngón tay cậu xuyên qua nó và không tạo ra bất kỳ cảm giác gì, song phương hướng của chúng bắt đầu thay đổi theo chiều hướng mà cậu muốn.

Cậu phát hiện, tất cả những sợi tơ đều nối đến điểm cuối – chính là chiếc quan tài treo lơ lửng trên không trung kia. Cậu không chần chừ thêm mà lập tức điều khiển chiều hướng của tơ tuyến, làm cho toàn bộ tuyến đều tập trung ở trong tay mình, rồi bắt đầu kéo tơ tuyến xuống.

Ngôi điện thờ chìm trong tĩnh mịch vô tận, màn đêm tăm tối mênh mông rộng lớn che giấu vô số thiên la địa võng, vô số ánh mắt vô hình chực chờ mở to.

Rầm.

Rầm. Rầm.

A Ý quay đầu nhìn điện thờ từ từ sụp đổ, sốt ruột muốn vọt vào bên trong. Kiếm trong tay loé ra hàn quang, vung lên chém xuống, một cái đầu lông xù đầy máu lăn xuống đất, máu từ cổ phun tung toé như suối. Y mặc kệ tiếng gào thét phẫn nộ của đồng loại kẻ địch, đôi mắt sâu thẳm chỉ nhìn đến một hướng duy nhất, bụi mù và máu thịt văng tứ tung ở xung quanh, y cũng không màng đến.

Điện thờ kia từng là tín ngưỡng vĩ đại của những kẻ đã từng ngã xuống vùng đất này, từng là biểu tượng phồn vinh thịnh thế chứa đựng niềm tin của hàng nghìn hàng triệu người, từng là trái tim của quốc gia, là niềm tự hào của y. . .

Nhưng cũng là chính A Ý đã tự tay thiết kế bẫy rập phá huỷ điện thờ, vì một người duy nhất.

"Có lẽ mày phải chọn lựa thôi. . ." A Ý lẩm bẩm, kiếm trong tay vung lên.

Không biết qua bao lâu, giữa đám bụi khói mù mịt, Vương Nguyên vọt ra như một mũi tên bắn thằng về đích. Cậu ho sặc sụa, che chiếc hộp đang ôm trong tay: "A Ý, ta lấy được đồ rồi!!"

Nhưng khi cậu nhìn A Ý, cơn ớn lạnh từ sống lưng chạy dọc lên ót, bước chân bất giác dừng lại, nỗi lo sợ mờ ảo như men rượu mạnh xộc thẳng vào linh hồn, làm cho cậu hít thở không thông.

A Ý vẫn đứng ở vị trí cũ, sừng sững cao lớn như là có thể gánh vác cả bầu trời, trên người y là vô số vết thương to nhỏ không đồng đều, có chỗ sâu hoắm vào tận xương có chỗ đã hoàn toàn mất đi da thịt, song đó vẫn không hề là gì so với cái cổ trống rỗng của y.

A Ý không còn đầu.

Kiếm của y cắm thẳng xuống đất, máu từ trên cơ thể lẫn huyết dịch đối thủ chảy xuôi theo mũi kiếm. Lưỡi kiếm sáng bóng ánh lên vệt sáng màu bạc, không hiểu sao khiến cho Vương Nguyên run lẩy bẩy, chiếc hộp trên tay rơi xuống đất, vật bên trong chậm rãi lăn ra ngoài.

Là một cái đầu người đang nhắm mắt, gương mặt hắn quen thuộc đến nỗi cậu không thể nhúc nhích được. Cậu cứ đứng chết điếng bất động, toàn bộ máu huyết trong cơ thể tựa hồ đã đông cứng, trọng lượng thân người dồn hết xuống hai ống chân, cuối cùng chịu không nổi mà quỳ sụp xuống.

Là đầu của cậu.

Đầu của Vương Nguyên, của khối thân thể đã bị đâm chết trong con hẻm ngày mưa ấy.

Hai mắt Vương Nguyên mở to vô hồn đối diện với cái đầu đó, tế bào não điên cuồng hỗn loạn kêu gào, tiếng khóc nức nở, tiếng tru ai oán, tiếng da thịt bị róc sạch, âm thanh lưỡi dao xoèn xoẹt xoèn xoẹt cắt cứa từng khúc xương thuỷ. . Cái đầu không hề nhúc nhích, nhưng cậu lại có ảo giác nó đang cười nhạo cậu, tiếng kêu the thé vòng quanh tư duy còn tỉnh táo duy nhất làm cho Vương Nguyên đau rát màng tai, và âm thanh nhịp tim kịch liệt không biết đến từ đâu khiến cậu hoảng hốt.

Cậu đã chết rồi, đã chết hai lần rồi.

"Không thể để bị lừa như thế được. . ." Vương Nguyên lẩm bẩm, đưa tay xách cái đầu lên, mặc kệ gương mặt trắng bệch thối rữa nghiêm trọng của cái đầu, cậu cầm lấy lưu ly trường minh đăng lên, dốc hết dầu thắp bên trong lên đốt cháy cái đầu kia!

Lửa đỏ hừng hực phừng phừng bùng lên, đầu người nhanh chóng cháy thành tro. Từ khoảnh khắc cậu quyết định hoả thiêu nó, điện thờ phía sau đột nhiên yên tĩnh lại, những sinh vật khủng bố xung quanh cũng bất động đứng im, toàn bộ cảnh tượng như bị bấm nút 'dừng', chỉ một mình cậu có thể nhúc nhích.

Theo ngọn lửa thiêu cháy cái đầu, linh hồn cậu cũng phảng phất bị đốt nóng, Vương Nguyên chật vật chống tay đứng dậy, nhưng mấy lần đều là do quá đau đớn mà ngã xuống. Cậu nằm rạp dưới đất, ánh mắt chưa từng rời khỏi đầu người bốc cháy nọ, tro tàn tung toé tản ra xung quanh, kéo thành từng sợi từng sợi tơ màu đỏ kết nối với cơ thể A Ý.

Chúng nó leo lên da thịt, luồn lách qua từng vết thương, nhanh chóng bù đắp vào phần thịt thiếu hụt trên vết thương đó, rồi bò lên tận cổ. Chúng nó hoà quyện vào nhau, che chở bao bọc lấy nhau, đan thành từng lớp từng lớp cấu trúc dày mỏng không đều, tạo thành xương cốt, tạo thành cơ thịt, tạo thành vành môi khoé miệng, đuôi mày chân mắt. . .

Vương Nguyên tận mắt nhìn thấy đầu của A Ý mọc lại. Mà người kia vẫn đang sững sờ nhìn về phía cậu: ". . .Đi. . .ra rồi à?"

Âm thanh A Ý khàn đặc, đè nén đến khàn đặc, khô khốc đau rát đến nỗi cậu không thể nghe rõ. Vương Nguyên đứng bật dậy chạy đến bên cạnh A Ý, rõ ràng vừa mới nãy cậu rất mệt mỏi thống khổ, nhưng vừa nhìn thấy y là sinh mệnh lực lập tức dồi dào trở lại, như thể vừa được bơm đầy máu gà.

A Ý nắm lấy tay Vương Nguyên: "Đi! Tướng quân đã không thể chờ được nữa!!!"

Vương Nguyên gật mạnh đầu, vội đuổi theo y.

Hai người lao qua những dãy hành lang u ám, bỏ mặc bóng đêm và ánh lửa rực rỡ của cái đầu còn đang cháy phía sau, tìm đến chỗ Khải tướng quân. Y theo lời A Ý nói, Khải tướng quân đang cầm lấy thanh kiếm của mình chống đỡ cú bổ trời giáng của một sinh vật khổng lồ, cánh tay trái của hắn đã đứt lìa, chỉ có thể dồn hết sức bình sinh vào cánh tay còn lại.

Bọn họ xông vào giữa chiến trường khiến cả phe địch lẫn quân ta đều rút vũ khí chĩa đến, đặc biệt là kẻ mặc áo bào bát quái đứng phía sau sinh vật kia. Đó là một nam tử trẻ tuổi nhưng có mái tóc trắng bạc chói mắt, cầm một chiếc roi lớn, không ngừng đánh vun vút lên lưng quái vật. Vừa chạm mắt với Vương Nguyên, y lập tức khựng lại, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng thốt lên: "Cậu tới đây! Cậu đã tới được tới đây!!!"

Nam tử kia chết sững mất một chốc, Vương Nguyên cũng không kém là bao. Có một khoảnh khắc cậu đã hoài nghi, tất cả những thứ mình nhìn thấy đều là thật sao? Không phải mình nằm mơ đó chứ?

Gương mặt của nam tử kia, giống hệt thân thể cậu sống lại sau khi bị giết, hay nói cách khác, người nọ mang dung mạo của Uông Viễn, không sai lệch một chút nào. Cậu đã từng sống với vẻ ngoài này ngần ấy thời gian, tuyệt đối không nhầm được.

"Uông Viễn."

"Hoá ra cậu cũng biết tên tôi." Uông Viễn không hề giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận: "Vậy chắc cậu cũng biết tại sao mình lại ở đây rồi nhỉ?"

Vương Nguyên lắc đầu vô cùng kiên quyết: "Nếu không cậu nói cho tôi biết?"

Uông Viễn cũng lắc đầu: "Cậu lại nói dối nữa rồi."

Nói xong y quất thật mạnh lên lưng quái vật, nó rú lên kinh dị, hùng hổ há miệng gầm lên như thể muốn ăn tươi nuốt sống Khải tướng quân. A Ý nhanh chóng lao lên tấn công, lôi Khải tướng quân lùi về sau.

Trong một tích tắc này, Vương Nguyên có ảo giác hai người họ gần như hoà cùng một chỗ, không phân biệt được ai với ai.

Vương Nguyên quay đầu nhìn Uông Viễn, trấn tĩnh hỏi y: "'Lại'?"

"Rất nhiều năm về trước, cậu từng lừa tôi một lần."

Uông Viễn chậm rãi đi ra từ bóng tối, lộ mặt dưới ánh trăng đỏ tươi, vốn gương mặt của y không hề đáng sợ, y lại chỉ mới vừa qua tuổi mười tám không bao lâu, lại cố tình tỏ ra tà ác dị hợm trách cứ Vương Nguyên.

Vương Nguyên méo miệng, cậu biết rõ hiện tại mặt của bản thân cũng giống như vậy, cho nên khi nhìn thấy Uông Viễn, cậu có ảo giác bản thân đang soi vào gương, ảnh phản chiếu trong gương giở chứng nổi loạn tuổi dậy thì, tranh chấp với bản thân.

Uông Viễn hiển nhiên cũng có cảm giác tương tự, ánh mắt trầm xuống, thấp giọng thì thào: "Cậu lừa tôi, khiến tôi phải rơi xuống cực âm chi địa, ngày đêm nếm trải cảm giác chết đi sống lại. Cậu có hiểu cảm giác đó không? Da thịt từ từ bong ra từng mảng, máu huyết trào ra khỏi mắt, xương cốt gãy gập rồi tan rã thành tro bụi, đau đớn kéo dài nối liền từ ngày này đến ngày khác. Rồi sau đó tất cả chúng nó lại một lần nữa kết dính vào nhau, nhầy nhụa nhớp nháp, chậm rãi sinh trưởng, sinh sôi thành bộ phận mới. . .Cực âm chi địa không có tháng năm, không có thời gian, nhưng tôi có thể đếm được ngày và đêm thông qua những lần tử vong rồi tái sinh. Chết rồi sống, sống rồi lại chết, cứ như vậy không biết khi nào kết thúc, không biết làm sao thoát khỏi. . ."

"Cho đến khi nhận ra bản thân đã được ân xá, thì tôi cũng không còn làm chủ thân thể."

Vương Nguyên nhìn y, biết y đang nói đến chuyện cậu hoàn dương trong thân thể y, nhưng chuyện này cũng là âm dương xảo hợp, cậu thay đổi được gì? Uông Viễn nói chuyện như thể bọn họ đã từng quen biết từ rất lâu, giữa họ còn tồn tại một mối hận không đội trời chung, mà cậu lại chính là nguyên nhân gây ra hết thảy, là tội đồ.

"Lần này chúng ta hội ngộ ở đây, là cơ hội để giải quyết hết thảy ân oán." Uông Viễn cười cười: "Là lúc để cậu trả lại toàn bộ những gì cậu nợ tôi, kể cả hắn."

Y chỉ tay về phía A Ý lẫn Khải tướng quân, cả hai đều có cùng một vẻ mặt như nuốt phải ruồi: ". . ."

Khải tướng quân: "Ngươi muốn chiếm lấy giang sơn này?"

A Ý: "Cậu ta thích ngươi."

Khải tướng quân: ". . ."

Khải tướng quân: "Chúng ta đang bàn về cùng một vấn đề?"

A Ý liếc Khải tướng quân một cái, lẩm bẩm: "Tại sao mình của trước kia lại ngu ngốc như vậy?"

"Trước tiên nói về chuyện tại sao tôi ở đây đi." Vương Nguyên cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, chuyển chủ đề: "Đây là thế giới song song, là không gian kép hay là mộng cảnh?"

"Đều không phải, đây là. . ." Uông Viễn vừa mới mở miệng, đã bị A Ý cắt ngang: "Là mộng cảnh, chỉ cần cậu tin vào bản thân, những việc cậu muốn đều có thể trở thành sự thật."

Uông Viễn bật cười: "Đừng vi phạm luật chơi, chúng ta đã thoả thuận."

Lúc y nói đến đây, không chỉ A Ý mà cả Khải tướng quân đều biến sắc, chỉ có Vương Nguyên bình tĩnh nhìn ba người quây thành một cái vòng khép kín, bản thân mình đứng ở ngoài cuộc phân tích vấn đề. A Ý như là có tật giật mình mà liếc cậu một cái, rất nhanh đã nở nụ cười nhàn nhạt: "Dĩ nhiên."

A Ý ra hiệu cho Khải tướng quân lại vung kiếm lên, cả hai thanh đều màu bạc sáng loé, hàn khí toả ra từ thân kiếm đồng điệu đan xen vào nhau, càng khiến Vương Nguyên tin vào phán đoán của mình.

Uông Viễn cũng mỉm cười, huýt sáo một tiếng, tiếng bước chân nặng nề từ trong rừng cây vọng tới, chẳng mấy chốc mà số lượng quái vật đã tăng thêm một con, lần này Vương Nguyên có thể trông thấy vô số cái đầu người mọc ngược từ sau lưng nó, làm cho cậu liên tưởng đến thi thể sáu đầu mà cậu thấy ở vùng biển trước đây.

A Ý đã từng nói, thứ mà cậu lấy được từ điện thờ có thể giúp Khải tướng quân đăng cơ, tuy đó chỉ là một cái đầu, nhưng hiệu quả của nó là cực kì khủng khiếp. Chính xác hơn là tơ tuyến màu đỏ bám dính trên cái đầu, đó là thứ giúp cho A Ý có được thân thể toàn vẹn.

Nếu như cậu áp dụng biện pháp này lên trên người Khải tướng quân, có phải sẽ hồi sinh được một người sống bằng xương bằng thịt?

Hết Chương 77