Phán Thần Hệ Thống

Chương 51: Liệt Hoả Kiếm

Trần Dương đi một hồi liền phát hiện có mấy chuyện kỳ lạ.

Thứ nhất, nơi này hàng hoá chủng loại cực kỳ đa dạng, từ dược liệu, đan dược cho đến phù lục, tài liệu luyện khí hoặc thậm chí một ít đồ vật linh tinh cổ quái, nhưng pháp bảo và linh thú là hai thứ rất ít thấy xuất hiện.

Thứ hai, những thứ tiền tệ dùng để giao dịch nơi này chỉ có dùng tiền hoặc linh thạch. Nhưng linh thạch rất hiếm sử dụng, Trần Dương đi thật lâu mới ngẫu nhiên có người đòi trả bằng linh thạch, còn lại đều sử dụng tiền hoặc vật ngang giá đến trao đổi. Quan trọng là người bán hài lòng đồng ý đổi.

Chuyện thứ ba, đó chính những người bán nơi này ai ai cũng là những tu sĩ có thực lực không nhỏ, thậm chí Trần Dương còn thấy qua mấy người Luyện Khí Hậu Kỳ. Những người bán này mặc dù cùng là bày quầy hàng ở Thiên Sơn tiểu hội, nhưng Trần Dương thông qua quan sát thì thấy tâm trạng bọn họ không hề giống nhau, có không ít chủ quầy vừa chủ động rao hàng vừa lớn tiếng cò kè mặc cả từng chút một với khách nhân, những người này vừa thấy có người đi ngang hơi chú ý thoáng một chút liền rất nhiệt tình giới thiệu hàng hoá trong quầy của mình, miệng nói đến nở hoa sen, làm cho những đồ vật của bọn họ từ bình thường tiến giai thành thần khí trân bảo vậy.

Nhưng cũng có vài vị chủ quầy thì lại rất khác. Bọn họ ngồi trong quầy hàng của mình, nét mặt ung dung hờ hững, dáng dấp tương tự như dú có trời sập cũng không làm bọn họ thoáng động chút nào.

Trần Dương thấy vậy thì ngạc nhiên, nhìn bọn họ giống như không cần ai đến mua hàng, nhưng hết lần này tới lần khác làm cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn chính là những quầy hàng như thế này lại có từng đám người chen chúc tụ tập phía trước để giành mua, hiệu quả bán hàng còn cao hơn so với những chủ quầy cố la ó mời chào bên cạnh.

Mà theo con đường Trần Dương vừa đi vừa cố gắng để ý, thì thỉnh thoảng lại truyền ra một vài tiếng cười vui mừng của cả chủ quầy lẫn người mua, hiển nhiên là người mua đã sở hữu được thứ mình yêu thích, còn người chủ quầy thì cũng bán được cái giá như ý, nhất thời đôi bên đều cùng vui vẻ.

Đang lúc hăng say đi tới, bỗng bên tai Trần Dương vang lên tiếng gọi:

- Trần tiền bối!

Trần Dương nghe vậy thì trong lòng thắc mắc không biết vị tiền bối nào có họ giống mình như vậy, lại nổi tiếng đến như thế, ở chỗ đông người như thế này cũng có người nhận ra. Nhưng trong lòng Trần Dương vẫn cảm thấy giọng nói kia có chút quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi vậy.

Hắn đang định nhấc chân đi tiếp, bỗng thấy một người mặc áo xanh chạy tới gần.

- Trần tiền bối, thật vất vả với tìm được ngài!

Người kia vừa chạy tới liền có chút thở hổn hển nói.

Trần Dương quay qua nhìn liền thấy người này đúng là Chu Nhân vừa chia tay ít lâu.

Nhìn bộ dáng Chu Nhân gương mặt hơi ửng đỏ, mồ hôi lấm tấm, thở hổn hển. Với thực lực của hắn, chạy quãng đường chút xíu như vậy mà bày ra bộ dáng này thì có đến tám chín phần là bày ra cho Trần Dương xem.

Trần Dương tất nhiên không vạch trần, mà ung dung nói:

- Chu đạo hữu, Chu Đức đạo hữu đâu rồi?

- Trần tiền bối, đại ca đã về nhà để lo liệu việc kia, chỉ có mình ta đến đây mà thôi. Hiện ta đang có một cái tụ hội nhỏ cùng với các bằng hữu cũ bên kia. Không biết tiền bối có hứng thú đến tham gia hay không?

Chu Nhân có chút ngại ngùng nói. Trong lòng hắn cho rằng Trần Dương là một tiền bối Trúc Cơ Kỳ thực lực cao thâm khó dò, nếu hạ cố đến tham gia cùng bọn hắn chắc chắn sẽ làm cho bọn họ được lợi không nhỏ. Cho dù không trao đổi được gì, thì chỉ riêng việc Chu Nhân có quen biết một vị tiền bối Trúc Cơ Kỳ thì sau này lăn lộn cũng sẽ có mặt mũi hơn nhiều.

Trần Dương nghe vậy thì trong lòng khẽ động, sau cùng gật đầu nói:

- Được rồi. Dù sao ta cũng đang rãnh, đến tham gia cùng các đạo hữu một chút!

Chu Nhân nghe vậy thì mừng rỡ dẫn đường.

Chu Nhân vừa dẫn đường, trong lòng vừa thầm kêu may mắn.

Thực ra hắn đã sớm đến đây từ trước, sau đó cẩn thận đứng chờ ở chỗ cửa ra vào định bụng nhìn thấy Trần Dương sẽ đến tiếp đón. Cho đến hôm nay thì lại có ước hẹn cùng mấy vị bạn hữu tham gia một cuộc tụ tập nho nhỏ, Chu Nhân vốn tưởng sẽ chờ sau khi tụ hội xong lại đi tìm Trần Dương ai ngờ trong khi đang trên đường đến đây liền nhìn thấy Trần Dương, làm cho hắn vô vùng vui vẻ.

Trần Dương theo Chu Nhân đi quanh co qua mấy con đường nhỏ thì đến một nơi có một cái lối ra vào lấp lánh quang mang, nơi này được khoét vào trong vách núi như một cái động phủ tạm thời.

Sau khi đến nơi này, ánh mắt Trần Dương quét qua liền biết đây là một cái trận pháp ngũ hành cơ bản giúp ngăn cách tai mắt của người bên ngoài.

Chu Nhân sau khi dẫn Trần Dương đến nơi này thì tay bắt một cái pháp quyết đánh lên cửa động một cái, cung kính nói:

- Mời tiền bối vào trong, nơi này có chút chật hẹp, là nơi được mở lâm thời nên điều kiện đơn giản, mong tiền bối chớ trách.

Trần Dương khoát tay ngăn lại nói:

- Những câu nói loại này sau này không cần nói nữa.

Nói xong liền bước vào trong.

Chu Nhân ngượng ngùng cười khổ, cùng nối gót theo vào bên trong.

Hai người đi theo con đường sâu vào vách núi chừng mấy nhịp thở thì thấy có một gian phòng tương đối rộng, chính giữa có một cái bàn đá chung quanh là rất nhiều ghế ngồi sắp xếp song song nhau.

Nơi này Trần Dương liếc qua sơ sơ thì có khoảng hai mươi cái ghế, nhưng chỉ có mười hai người ngồi.

Tính cả Trần Dương và Chu Nhân mới đến thì đã có tổng cộng mười bốn người.

Chu Nhân vừa đến liền tự mình đến gặp vài người chào hỏi, bộ dáng rất thân mật như là hảo hữu lâu năm gặp lại.

Những người kia cũng có người nhìn thấy Chu Nhân cùng với Trần Dương đi vào, dáng vẻ lại cung kính nữa cho nên cũng có bóng gió hỏi thăm nhưng đều bị Chu Nhân lắc đầu từ chối, lảng tránh sang chuyện khác.

Chu Nhân càng là thái độ này, đám người kia khi nhìn đến Trần Dương thì đều sắc mặt có chút kính nể.

Tu tiên giới chính là như vậy, thực lực quyết định tất cả. Trần Dương càng thần bí, thì bọn họ càng nể sợ.

Mà bọn họ thấy Chu Nhân không muốn nói chi tiết về Trần Dương, liền nghĩ vị này cũng không muốn người khác đàm luận về mình bèn rất phối hợp chuyển sang một số chủ đề linh tinh khác.

Trần Dương tìm một chỗ cuối cùng bên trái ngồi xuống, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Bởi vì đặc thù Tiên Thiên Kinh, cho nên người khác nhìn vào chỉ thấy tu vi hắn hỗn loạn lúc lên lúc xuống, lúc có lúc không, liền cả kinh không dám dò xét tiếp, ánh mắt nhìn tới Trần Dương càng thêm cẩn thận hơn.

Nửa ngày sau, nơi này đã có mười tám người.

Trong khi Trần Dương còn đang tự hỏi không biết khi nào hai người kia tiến đến thì một vị tu sĩ có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ ngồi ở hàng đầu tiên liền tiến lên chỗ bàn đá chính giữa, ho khục khục mấy tiếng để thu hút sự chú ý rồi nói:

- Lần này cũng có đạo hữu mới tham gia, cũng có đạo hữu đã từng tham gia, nhưng tin tưởng phía dưới mọi người cũng đã biết quy củ. Đó chính là tuyệt không ép mua ép bán, tất cả tuỳ duyên. Nhân số chúng ta hiện không sai biệt lắm, hai vị Tiêu Trần và Tịch Duyên đạo hữu tháng trước vì một ít chuyện ngoài ý muốn đã ngã xuống rồi, cho nên mọi người cũng không cần chờ nữa!

- Hả? Hai người đó tu vi đều là Luyện Khí Hậu Kỳ sao lại ngã xuống?

Nhất thời mọi người nhao nhao bàn tán, thậm chí còn có vài người hít thật sâu.

Trần Dương thấy vậy thì nhíu mài, tự hỏi:

- Chẳng lẽ hai người này có gì đặc biệt?

Ngay lúc đó, người ngồi bên cạnh Trần Dương liền ho nhẹ một tiếng, quay sang nói:

- Đạo hữu nhìn khuôn mặt hơi lạ, chắc là mới đến nên không biết. Hai người kia vốn là một cặp song tu đạo lữ. Hai người này am hiểu thuật hợp kích, khi cùng nhau phối hợp có thể đánh ngang tay một vị Trúc Cơ Sơ Kỳ mà không rơi xuống hạ phong. Ngươi xem như vậy có mạnh hay không?

Trần Dương nghe xong thì khoé mắt khẽ co rút, nhưng cũng nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trong lòng Trần Dương âm thầm hoảng sợ.

Nhưng cái mà Trần Dương hoảng sợ không phải là vì sức mạnh của hai người kia mà là vì thứ có thể giết chết bọn họ.

Trần Dương biết rất rõ, tu sĩ càng có tu vi mạnh mẽ thì càng sợ chết, thủ đoạn bảo mệnh càng mạnh mẽ. Vậy mà lại bị chết ngang xương như vậy.

Điều này là một hồi chuông cảnh cáo cho Trần Dương, lúc nào cũng phải tự cảnh báo bản thân không được lơ là và chủ quan. Dù cho hắn có Phán Thần Hệ Thống thì cũng không đảm bảo không bị ngã xuống, thậm chí nếu như để lộ chút phong thanh ra ngoài thì kết cục của hắn chắc chắn không thể tốt đẹp gì.

Nghĩ vậy, Trần Dương âm thầm căn dặn bản thân sau này khi hành sự càng phải khiêm tốn, ẩn giấu hơn nữa. Có như vậy mới có thể chiếm tiên cơ, đồng thời không để bất cứ người nào đem chủ ý đặt lên trên người mình.

‘Đầu năm nay sự tình khoái hoạt và an toàn nhất chính là giả heo ăn thịt hổ a!’

Trần Dương âm thầm tự dặn bản thân.

Mà lúc này, vị tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ kia cũng ho khan nói:

- Các vị đạo hữu, nếu như vậy, chúng ta cũng nên bắt đầu luôn đi. Để đỡ mất thời gian, lão phu mặt dày xung phong lên trước vậy.

Nói xong, lão vỗ vúi trữ vật lấy ra một cái hộp gỗ mơ hồ có nhiệt khí toả ra.

Lão để hộp gỗ lên rồi nhẹ nhàng mở ra cái phù lục dán bên trên, bộ dáng cẩn thận từng chút, nói:

‘ Kiếm này tên là Liệt Hoả, từng là sơ giai linh khí được một vị Trúc Cơ Sơ Kỳ sử dụng tung hoành bốn phương. Mặc dù có chút tì vết nhưng vẫn phát huy được năm thành uy lực. Cực kỳ thích hợp cho các đạo hữu Luyện Khí Hậu Kỳ sử dụng, thậm chí các đạo hữu có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ cũng có thể phát huy một hai thành uy lực, tuyệt đối có thể tung hoành trong đám tu sĩ đồng cấp. Giá khởi điểm là hai mươi hạ phẩm linh thạch hoặc tài liệu Mộc thuộc tính trung giai hoặc tài liệu tương ứng là được.’

Lúc này lão liền khẽ lật hộp lên, để lộ một thanh tiểu kiếm dài chừng hai tấc, bên trên toả ra nhiệt lượng hừng hực, làm cho tiếng hít thở của tất cả mọi người theo đó cũng dồn dập lên theo.