Phán Thần Hệ Thống

Chương 65: Thổ Độn Phù

Trần Dương bị đưa đến một gian phòng gần đó, sau đó bị trói tay lên cột.

Trói tay xong, bọn chúng mới tháo che mặt ra cho Trần Dương, cười lạnh không nói gì mà lui ra như chờ đợi ai đó.

Chừng năm phút sau, tên cầm đầu mới chậm rãi xuất hiện, trên tay còn cầm một điếu thuốc vừa đi vừa hút.

- Mày ngon lắm thằng nhóc. Dám đả thương đàn em của tao.

Tên này vừa vào liền được một đàn em đưa tới một cái ghế, chậm rãi ngồi xuống hỏi.

Nhìn mặt tên này, Trần Dương rất muốn đá cho vài đá. Có vài người, trời sinh đã có một khuôn mặt rất đáng ghét, loại người này chính là có tư chất làm bao cát thiên bẩm, cực kỳ khó lường. Một khi bị người khác phát hiện liền giành nhau cướp đoạt để mà có thể đánh vào mặt hắn vào cái cho hả giận.

Dĩ nhiên, Trần Dương cũng không chống cự nổi sức hấp dẫn này, gã đại ca vừa đặt mông ngồi xuống liền bị Trần Dương thổi nhẹ một cái, cái ghế lập tức bị đẩy sang một bên, còn gã thì ngồi bệt xuống đất.

Thấy cảnh này, nguyên đám đàn em không nhịn được khục khục nín cười, có một số tên thì nhịn không được chạy vội ra ngoài.

Gã bị té sắc mặt đỏ rần, vội vàng đứng dậy, sắc mặt hung ác lao tới chỗ Trần Dương định đánh thì đột nhiên, gã thấy Trần Dương rút hai tay ra rồi hơi vặn vặn cổ tay, nói:

- Thẩm án toàn bộ!

Ít phút sau, Trần Dương liền tiện tay gọi điện cho cảnh sát tới thu thập toàn bộ chỗ này.

Còn riêng Trần Dương thì đi vào sâu bên trong.

Tại đây, các chuồng sắt được bọn người này nhốt các người bị bắt cóc rồi tiêm ma tuý khiến cho các cô gái thần trí mơ hồ.

Quá trình này được bọn chúng gọi là ‘đồng hoá’.

Những cô gái sau khi được đồng hoá thì sẽ được đưa tới một nơi tập trung được gọi là ‘Chợ’.

Tại cái Chợ này, người có nhu cầu sẽ trực tiếp chọn lựa các cô gái như những món đồ chơi có chút giá trị, sau khi chơi xong sẽ thả ra đường bỏ mặc.

Các cô gái này nếu may mắn thì được người ta đưa đi cấp cứu sau đó tìm được người nhà. Số còn lại thì phó thác số mệnh cho trời.

Mà sau khi thẩm án xong, Trần Dương mới biết chỗ này chỉ là một cái địa điểm nhỏ mà thôi. Chân rết của đám người này đã trải rộng khắp thành phố.

Trần Dương thần thức quét tới liền thấy một cô gái nhìn có chút quen mắt, lúc này đang mơ mơ hồ hồ, trên bắp tay còn có cả vết tiêm chích ửng đỏ lên.

Hắn lắc đầu, cúi xuống lấy tay điểm vào người nàng mấy cái, tạm thời truyền cho nàng chút linh lực để hồi phục sức khoẻ.

Xong đâu đó, Trần Dương nhẹ nhàng đem các tình tiết liên quan qua điện thoại nói rõ cho cảnh sát.

Những chuyện như vậy, Trần Dương định để cho cảnh sát giải quyết mới hợp lý.

Tuy rằng hắn biết rõ, nếu như đến chỗ đó thì có thể thu hoạch càng nhiều lao động, thu hoạch càng nhiều điểm công đức, nhưng nếu như vậy thì đám cảnh sát một khi điều tra tới sẽ khó ăn nói.

Còn đám người vừa bị Trần Dương xử án, thì Phán Thần Hệ Thống sớm đã phong ấn toàn bộ những tin tức liên quan, khiến cho bọn họ không tài nào nói ra chi tiết gì có liên quan đến quá trình xử án cũng như thân phận của Trần Dương.

Trần Dương cố tình đứng chờ cảnh sát tới.

Chừng năm phút sau, cảnh sát ào ào chạy tới chừng mấy chục người, bao vây toàn bộ toà nhà.

Sự việc tiếp theo cũng tương đối đơn giản, Trần Dương kể rõ đầu đuôi sự việc, tất nhiên là những chi tiết không cần nói thì hắn cũng trực tiếp bỏ qua.

Đám cảnh sát sau khi nhìn thấy một mình Trần Dương có thể khống chế nhiều người như vậy thì cũng biết hắn là một người không tầm thường, nhất thời trò chuyện thân mật hơn một chút, đồng thời lại xin thông tin của Trần Dương để tiện sau này liên lạc nếu cần.

Trần Dương cũng suy nghĩ một chút rồi trực tiếp cho số điện thoại của hắn.

Đột nhiên, ánh mắt Trần Dương mãnh liệt xoay đầu về một phương hướng, ngay lập tức nói:

- Cảnh quan, ta bên kia có chút việc, nếu có việc gì cần ngài cứ tự nhiên liên lạc bất cứ lúc nào, ta sẽ hết lòng hỗ trợ.

Vị cảnh sát nghe vậy thì cũng vui vẻ gật đầu, lại còn phân phó một chiếc xe chở hắn về. Lần này gã sẽ có một chiến tích không nhỏ, cũng nên thể hiện chút gì đó với ân nhân, nếu không sẽ rất khó coi.

Mà Trần Dương cũng không sĩ diện, đi xe cảnh sát tất nhiên càng thêm tiện lợi hơn là đi xe taxi.

Xe cảnh sát quả nhiên có khác, rất nhanh đã chạy về đến khách sạn. Trần Dương chỉ kịp nói một tiếng ‘Cảm ơn.’ Rồi vội vã chạy lên phòng khách sạn.

Khi chạy lên tới nơi thì thấy đồ đạc có chút xộc xệch, trên tấm trải giường còn có vết máu lưu lại.

Trần Dương quan sát vết máu thì trong lòng trầm xuống, lập tức đảo thần thức khắp mọi nơi hòng tìm kiếm dấu vết.

Lát sau, Trần Dương lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số, nói:

‘Bạch Trung, ngươi có biết khách sạn Thương Long không?’

Đầu dây bên kia trầm ngâm một thoáng rồi trả lời:

‘Biết, nhưng bên đó không phải ta quản. Có chuyện gì sao?’

‘Hừ, Thương Long các ngươi khinh người quá đáng. Vừa định phế bỏ huynh đệ của ta, hôm nay lại bắt cóc em gái ta ngay tại khách sạn Thương Long. Tốt, tốt lắm!’

Trần Dương giận dữ.

Bạch Trung nghe vậy thì cũng hết hồn, nói:

‘Trần đạo hữu, ngươi nói gì thế?’

Trần Dương chỉ hừ lạnh một tiếng, cúp máy không nói lời nào.

Nhìn dấu vết để lại, đại khái có khoảng năm đến sáu người cùng xông vào, hơn nữa cũng có giằng co.

Ở cái khách sạn như thế này, giằng co như vậy mà không có ai can ngăn, dùng đầu gối cũng biết cái khách sạn này không bình thường.

Tuy nhiên, Trần Dương cũng muốn tìm đúng người, xử đúng tội, không để liên luỵ những người không liên quan. Tuy vậy, sát khí trong lòng Trần Dương cũng nổi lên.

Trần Dương như vậy là hàm dưỡng còn tốt, nếu như người khác, dù thế nào cũng phải trút giận tại chỗ mới được.

Cũng may, Trần Dương dựa theo khí tức trên vết máu để lại mà dò theo. Trước khi đi hắn còn cẩn thận lấy một tờ khăn giấy lưu lại một chút máu huyết, rất có thể cần dùng cho việc truy tung.

Mặc dù mùi tanh của máu thường khó phát hiện và dễ bị các mùi khác lấn át, nhưng Trần Dương vẫn có thể dò theo.

Trần Dương vừa dò theo mùi tanh của máu vừa đi tới.

Sau khi đến ngã tư đường thì liền mất hút.

Hắn nhíu mài, không chút do dự vào Thương Khố đổi một tấm Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù. Phù này giá chỉ có mười điểm công đức, chỉ có một tác dụng duy nhất là dựa vào dấu vết để lại để truy tung.

Trần Dương lấy một cái khăn giấy, bên trên có mệt vết máu nhàn nhạt còn dính lại. Đây là vết máu mà Trần Dương chuẩn bị từ trước.

Đi vào một buồng vệ sinh công cộng để tránh ánh mắt dòm ngó của người đi đường, Trần Dương liền chà một ít máu lên tấm Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù rồi truyền linh lực kích phát nó lên.

Lá phù nhận được kích thích liền cháy lên như bị đốt, sau khi cháy hoàn toàn lập tức có một cỗ dao động kỳ dị tràn ngập không gian.

Dưới thần thức của Trần Dương, liền có một sợi chỉ đỏ trong suốt như vô hình kéo dài từ chỗ hắn cho đến một điểm xa xa.

Nhìn phương hướng, Trần Dương cười lạnh đuổi theo.

Lần này, Trần Dương cũng không do dự mà triển khai cước bộ cực nhanh.

Người đi đường chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ phớt qua chứ hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của Trần Dương chạy qua.

Càng chạy, Trần Dương càng cảm thấy kỳ lạ. Bởi vì dựa theo phương hướng này, rất có thể đi càng sâu vào nội thành Bắc Kinh.

Dựa theo Trần Dương suy nghĩ, nơi bọn chúng đặt đầu nào phải là nơi nào hoang vắng một chút mới ít thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng không ngờ bọn này lại to gan như vậy.

Trần Dương sau khi đuổi theo liền đuổi tới một căn biệt thự.

Chung quanh đều có hàng rào kín cổng cao tường, mà dựa theo sợi chỉ thì lại kéo thẳng vào trong lòng đất.

Trần Dương nhíu mài, thần thức quét tới nhưng liền bị một tầng quang mang ngăn trở không thể nhìn rõ bên trong.

‘Hừ! Pháp nhãn!’

Trần Dương lạnh lùng vận dụng Pháp nhãn nhìn tới. Kết quả nhìn thấy bên hông căn biệt thự có một cái hồ, mà bên dưới cái hồ này lại là một căn mật thất kéo sâu xuống dưới.

Nhìn nhìn chung quanh căn biệt thự, Trần Dương liền phát giác rất nhiều camera quan sát đang chiếu tới chiếu lui, bên trong thì luôn có mấy người đi tới đi lui làm công tác bảo an.

Với an ninh như thế này, cho dù con ruồi muốn bay vào cũng phải dừng lại xin phép một tiếng!

Thế nhưng, Trần Dương không hề chần chừ cười lạnh, tay đảo một cái liền lấy ra một tấm ‘Thổ Độn Phù’

Tấm Thổ Độn Phù này giá trị không nhỏ, mất gần bốn trăm điểm công đức.

Mà sở dĩ lá Thổ Độn Phù này đắt như vậy, so ra còn cao gấp nhiều lần các công pháp bên trong Thương Khố, đó chính là vì Thổ Độn Phù này một khi sử dụng, chẳng những làm cho người sử dụng có thể thân mình dung nhập vào trong lòng đất đến mấy trăm dặm, hơn nữa còn nhờ vậy mà cảm nhận được Thổ chi ý cảnh, làm cho các tu sĩ Thổ hệ có thể càng cảm ngộ sâu sắc hơn trong quá trình tu hành, cực kỳ quý báu.

Hơn nữa, lá phù này còn giúp cho người sử dụng che giấu thân hình trong một thời gian ngắn, thời hạn hiệu lực lại cao, có thể lên đến nửa ngày.

Trần Dương sau khi đổi xong lá Thổ Độn Phù thì không chút do dự dán nó lên mình.

Ngay khi dán lá phù lên người, một cảm giác kỳ lạ liền bao quanh người Trần Dương làm cho hắn sửng sốt.

‘Bình…bình…’

Nhịp đập trái tim Trần Dương lúc này dường như bị một loại lực lượng tự nhiên mạnh mẽ đồng hoá, một cảm giác thân thiết truyền đến từ dưới chân.

Cảm giác này, cũng giống như cá về biển lớn, Trần Dương tâm niệm khẽ động liền ngay lập tức cả người mờ ảo chìm vào bên trong lòng đất.