Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 37

Khương Nhất Phàm đoạt lấy máy quay liền chạy, mới vừa chạy ra khỏi cửa hắn liền ý thức được chính mình vừa mới làm ra một chuyện rất ngu ngốc.

Đoạt đi máy quay liền như thế nào, liền tính là tố cáo Đỗ Quyên bắt cóc con nít không thành. Chỉ cần ba ba cùng mụ mụ tuyên bố ra bên ngoài Vi Vi cùng Lương Tiểu Vũ là bị người ác ý tráo đổi, những lo lắng của hắn đều sẽ phát sinh.

Chuyện này máu chốt vẫn nằm ở thái độ của ba ba cùng mụ mụ, bọn họ nói vô tình ôm sai chính là vô tình ôm sai, bọn họ nói ác ý đánh tráo chính là ác ý đánh tráo. Hiển nhiên hiện tại hai người bởi vì bị hành vi của Lương Binh cùng Đỗ Quyên làm cho ghê tởm, muốn đối ngoại tuyên bố là ác ý đánh tráo, bọn họ là bởi vì hành vi của Lương Binh cùng Đỗ Quyên giận chó đánh mèo lên Vi Vi vô tội.

Như thế nào lại có thể như vậy!

Vi Vi là vô tội, dựa vào cái gì muốn muội ấy vì cha mẹ ruột trước nay chưa một lần nhìn thấy của mình mà phải trả cái giá đắc như vậy, một khi sự tình nháo đến mọi người đều biết, Vi Vi sẽ bị khẩu tru bút phạt đến thương tích đầy mình, muội ấy sẽ bị mọi người chê cười, Vi Vi thiện lương cùng nhu nhược như vậy, như thế nào sẽ chịu được.

(*khẩu tru bút phạt = bút phê miệng trách)

Khương Nhất Phàm thống khổ ôm lấy đầu mình ngồi xổm xuống, hắn dùng sức đánh đấm đầu mình. Hắn sai rồi, hắn không nên vì tư lợi của bản thân mà nói cho ba ba cùng mụ mụ biết Vi Vi không phải người Khương gia bọn họ. Nhưng hắn không hề nghĩ cục diện sẽ nháo ra thành như vậy, nếu biết vậy, hắn thà cả đời làm ca ca bảo hộ cô.

Hối tiếc không kịp Khương Nhất Phàm móc ra di động gọi Khương Tuyết Vi: "Vi Vi, muội đang ở đâu?" Đột nhiên hắn rất muốn nhìn thấy Vi Vi, hắn do dự có nên nói cho Vi Vi biết trước để Vi Vi chuẩn bị tâm lý, hoặc là để Vi Vi cùng hắn cầu xin ba ba mụ mụ thủ hạ lưu tình. Rốt cuộc ba ba cùng mụ mụ yêu thương Vi Vi như vậy, có lẽ bọn họ chỉ là nhất thời xúc động, hắn cùng Vi Vi hảo hảo cầu xin một chút, ba ba cùng mụ mụ liền sẽ mềm lòng.

Khương Tuyết Vi đang ở căn chung cư tại trung tâm thành phố của mình, căn chung cư này bên trong không có trang trí gì, váy của cô bị trà sữa làm dơ, liền tới nơi này tắm rửa một chút. Cô ngẫu nhiên sẽ mang bạn bè đến chỗ này mở tiệc, cho nên bên trong chung cư có quần áo của cô.

Tắm rửa xong, Khương Tuyết Vi bọc khăn tắm ngồi trên sô pha đến xuất thần, thình lình phát ra tiếng chuông dọa cô nhảy dựng, cầm lên di động vừa thấy là Khương Nhất Phàm, cô lấy lại bình tĩnh, tiếp nhận điện thoại.

"Muội cùng Giai Y đang đi dạo phố đâu." Khương Tuyết Vi ngây thơ nói, "Ca ca làm sao vậy?"

Khương Nhất Phàm: "Hôm nay ca ca hiếm khi được rảnh, liền nhớ đến chúng ta đã lâu không có ra ngoài ăn cơm, không bằng tối nay ca ca mời muội ăn bữa tiệc lớn."

Khương Tuyết Vi: "Thứ sáu tuần trước mới vừa ăn đâu, hôm nay không được nha, muội cùng Giai Y đều đã hẹn tốt, muội nếu làm Giai Y ăn bồ câu, bạn ấy sẽ tức giận."

Khương Nhất Phàm: "Ca ca mời bọn muội cùng nhau ăn."

Khương Tuyết Vi hừ hừ: "Ca ca kỳ thật không phải là muốn mời muội ăn cơm mà là muốn mời Giai Y ăn cơm đi."

Khương Nhất Phàm vội vàng giải thích: "Sao có thể, không thể nào, muội đừng suy nghĩ vớ vẩn, ca ca làm sao có thể để ý Đinh Giai Y."

"Vậy ca ca ngươi là thích dạng người gì?" Khương Tuyết Vi cười khanh khách truy vấn.

Khương Nhất Phàm dừng một chút, chậm rãi nói: "Ca ca thích Vi Vi của chúng ta như vậy."

Khương Tuyết Vi ha ha ha cười rộ lên, thanh thúy điềm mỹ như tiếng chuông ngọt ngào truyền vào tai Khương Nhất Phàm, an ủi nội tâm đang bất an cùng nôn nóng của hắn, lại lần nữa bật lên ngọn lửa dũng khí trong lòng hắn, hắn nhất định sẽ bảo họ Vi Vi.

"Vậy muội cùng Đinh Giai Y hảo hảo chơi, nhớ chú ý an toàn." Khương Nhất Phàm quyết định trở về thành thật cùng ba ba mụ mụ chia sẻ tâm tư một phen.

"Tốt." Treo điện thoại, ý cười trên mặt Khương Tuyết Vi như thủy triều nhanh chóng rút ra, cô tâm phiền ý loạn nắm chặt điện thoại, trong đầu rối tung.

Qua một hồi lâu, tiếng chuông di động lại lần nữa vang lên, là Cố Thiếu Hiên.

"Tốt, Cố đại ca lát nữa gặp lại." Khương Tuyết Vi vội vàng mặc vào quần áo đi ra cửa, bởi vì luôn cúi đầu phát WeChat, không lưu ý bước vào trong thang máy, chờ cô ý thức được cửa thang máy đã khép lại. Khương Tuyết Vi ảo não mà nhíu nhíu mày, buồn bực nhìn nút tầng đang sáng lên, cư nhiên lại muốn tới tầng 21.

Đột nhiên cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trên cửa thang máy, Khương Tuyết Vi bỗng nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đang ở sau lưng mình, đồng tử đen nhánh kịch liệt co rút lại, Hàn Lê như thế nào lại ở chỗ này?

Hàn Lệ lặng lẽ nhìn chằm chằm Khương Tuyết Vi, ánh mắt áp bức.

Ở lúc Khương Tuyết Vi tiến vào, hắn liền đã nhận ra cô. Chính là tiểu nữ sinh nhìn cực kỳ thiên chân vô hại này đã đoạt lấy khí vận của hắn, dẫn tới hắn suýt nữa ngoài ý muốn bỏ mình, không phải là vô tình, mà là cố ý, vì người trong lòng của cô Cố Thiếu Hiên.

Ở dưới ánh mắt như vậy, thân thể Khương Tuyết Vi lập tức cứng đờ, tim đập như nổi trống, cô không tự chủ được xoay người, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được ánh mắt giống như mũi nhọn dừng sau lưng mình, nhìn đến cả người cô đều khó chịu.

Ngón tay cầm di động của Khương Tuyết Vi dần dần trở nên căng thẳng, Hàn Lệ tại sao lại nhìn chằm chằm vào cô, hắn....Biết? Không có khả năng!

'Ầm' Thang máy rung chuyển kịch liệt, đèn phía trên nhấp nháy hai cái liền tắt, thang máy thoáng chốc lâm vào bóng tối, chỉ còn lại đèn khẩn cấp phát ra ánh sáng lục quang.

Khương Tuyết Vi kinh hô một chút, sợ tới mức kề sát vách tường của thang máy.

"Thang máy hỏng rồi!"

"Có thể ngã xuống hay không, nơi này chính là tầng 18, chết tiệt, tầng 18, chẳng lẽ trùng hợp như vậy!"

"Mau ấn chuông khẩn cấp, kêu bảo an tới."

Thanh âm kinh hoảng dần dần vang lên, di động phát ra ánh sáng trắng chiếu lên cửa thang máy, xua tan được phần nào sợ hãi.

Đứng trước màn hình hiển thị Khương Tuyết Vi bị người kéo lùi về sau, không cẩn thận đụng vào chiếc xe lăn, đau đến hít hà một hơi, cô chán ghét trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên vừa mới kéo mình.

"Ngươi không sao chứ?" Nữ sinh ngồi trên xe lăn ngữ khí quan tâm hỏi.

Khương Tuyết Vi cúi đầu, phát hiện Hàn Lệ tay vững vàng bắt lấy xe lăn, hiển nhiên bọn họ là một nhóm, tâm liền cảm thấy phiền chán, cô nhàn nhạt nói: "Không có việc gì." Thấy di động có hai tín hiệu, cô lập tức tiếp nhận điện thoại của Cố Thiếu Hiên, "Cố đại ca, muội bị nhốt ở trong thang máy, muội rất sợ hãi."

Thanh âm Khương Tuyết Vi lã chã chực khóc, tràn đầy hoảng sợ, giống như là một tiểu động vật đang gặp nạn, khiến người khác lo lắng.

"Vi Vi muội đừng sợ, ta lập tức đến đó, báo nguy rồi sao, trong thang máy có những người khác hay không?"

"Đã có người báo nguy, có người, có tám chín người." Khương Tuyết Vi cực kỳ bất an, từ trước đến nay cô chưa từng gặp trục trặc thang máy, phía trước xem qua các loại tin tức tai nạn thang máy kinh hồn, sợ tới mức cô hoảng loạn. Đặc biệt bên cạnh còn có một cái Hàn Lệ đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn mình, khiến cô càng thêm bất an.

Cố Thiếu Hiên không ngừng trấn an cô.

.

.

.

Bên ngoài thang máy rốt cuộc truyền đến thanh âm của bảo an, nói là phòng cháy đang trên đường tới, kêu bọn họ chờ một chút.

Vừa nghe tới còn phải đợi, không thể lập tức đi ra ngoài, có người ở trong thang máy tức giận nói: "Phải đợi bao lâu, đây chính là tầng 18, các ngươi nhanh lên, nếu là có cái gì ngoài ý muốn...."

Những người trong thang máy nội tâm đều trở nên hoảng sợ, Tô Thắng Anh trấn an vỗ vỗ bả vai con gái: "Đừng sợ, lập tức liền có thể đi ra ngoài."

Nữ sinh ngồi trên xe lăn cười nói: "Con không sợ, mụ mụ. Cậu nhỏ, có nên nói với Khương tiểu thư một tiếng, cô ấy còn đang đợi chúng ta."

Đang nói chuyện cùng công ty bất động sản Hàn Lệ hơi hơi gật đầu, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện hắn liền gọi điện thoại cho Khương Quy.

Bọn họ là tới tìm Khương Quy, kiến thức qua Khương Quy cứu người, mẹ hắn liền nghĩ tới chị họ Tô Thắng Anh của hắn bởi vì gặp phải tai nạn mà con gái trở nên tàn phế, cho nên mẹ hắn uyển chuyển dò hỏi Khương Quy, Khương Quy nói có thể mang đến cho cô nhìn xem.

Tô Thắng Anh vừa nhận được tin lập tức liền tới, lại bởi vì máy bay đến trễ một chút. Vừa vặn Hàn Lệ vừa kết thúc họp báo, hắn liền thay thế Hàn phu nhân vốn định bồi Tô Thắng Anh cùng đi, đối với Khương Quy thần thông quảng đại, hắn cũng thập phần tò mò.

Biết được nhóm người Hàn Lệ bị nhốt trong thang máy, Khương Quy ôm mèo trắng đi tới tầng 18, trên hành lang tầng 18 đã đứng không ít người, có nhân viên bảo an có người nhà cũng có người đứng xem náo nhiệt.

Khương Quy liếc nhìn cửa thang máy, mày nhẹ nhàng nhướng lên.

Hàn Lệ bị đoạt khí vận, trong thời gian ngắn vận khí sẽ có chút xấu, bất quá mệnh cách hắn tốt, một chút vận xui này không ảnh hưởng đến toàn cục, đợi lúc khí vận trở về liền không còn ngại.

Khương Tuyết Vi không thể lại đi đoạt khí vận của người khác nữa, cho nên cô không thể áp chế vận rủi của chính mình, liền chậm rãi bắt đầu xui xẻo.

Hai người vận khí xấu ở chung một chỗ, thang máy xảy ra trục trặc, là chuyện bình thường.

Loại bình thường này là hướng về ngoài ý muốn, Khương Quy thương nhưng không giúp gì được, cô có thể trừ yêu diệt ma xử lý những chuyện thần quái, máy móc trục trặc cô lại không phải nhân viên bảo trì.

Không phải nhân viên bảo trì Khương Quy ôm mèo trắng chờ nhân viên bảo trì đến, không chỉ có chờ được nhân viên bảo trì cùng nhân viên phòng cháy chữa cháy, còn chờ tới được Cố Thiếu Hiên đang nôn nóng.

Cố Thiếu Hiên một bên thông qua điện thoại trấn an Khương Tuyết Vi đang ở bên trong thang máy, một bên thập phần khí chất bá đạo tổng tài mà mệnh lệnh cho nhân viên phòng cháy chữa cháy mau chóng cứu người.

Ở trong sự nỗ lực của các nhân viên phòng cháy chữa cháy, cửa thang máy đang bị đóng chặt rốt cuộc cũng mở ra một khe có thể cho một người chui qua. Người bên trong thang máy tranh nhau ra trước, chỉ sợ là chậm trễ ra ngoài một bước liền sẽ gặp xui xẻo.

Khương Tuyết Vi thân thể kiều nhược nơi nào tranh được, chỉ có thể ủy khuất cùng bất lực mà đợi ra sau, đáng thương hề hề mà kêu Cố đại ca.

Cố Thiếu Hiên lòng nóng như lửa đốt, oán giận trừng mắt nhìn người đang chật vật bò ra tới: "Vi Vi đừng sợ, ta ở bên ngoài chờ muội."

Bên trong thang máy chỉ còn lại Khương Tuyết Vi, Hàn Lệ cùng với mẹ con Tô Thắng Anh, Khương Tuyết Vi chạy vội tới chỗ khe cửa, tay chân đều sử dụng bò ra bên ngoài, hàm chứa nước mắt kêu: "Cố đại ca, Cố đại ca....!"

Cố Thiếu Hiên đẩy ra nhân viên phòng cháy chữa cháy kéo Khương Tuyết Vi.

Nhân viên phòng cháy chữa cháy bị đẩy ra: "???" Hảo bá, một cặp tình nhân. Chính là cặp tình nhân này tuổi có chút chênh lệch, nam đã là bộ dáng một người trưởng thành ưu tú, nữ lại giống như là tiểu nữ sinh vừa mới vào đại học.

Nhân viên phòng cháy chữa cháy trẻ tuổi nắm chặt ót Cố Thiếu Hiên cùng Khương Tuyết Vi, lộ ra thần sắc hâm mộ của một cẩu độc thân.

"Phát lăng cái gì, bên trong còn có người, có một tiểu cô nương hành động không tiện, để ý một chút."

Hàn Lệ bế cháu gái nâng lên phía trên. Nhân viên phòng cháy chữa cháy bên ngoài nhanh chóng chạy tới tiếp nhận, cũng thật là cẩn thận, thuận lợi tiếp được người ra ngoài, bởi vì không có xe lăn, cô nữ sinh chỉ có thể ngồi dưới đất: "Cảm ơn mọi người."

Nhân viên phòng cháy chữa cháy trẻ tuổi ngây ngô cười cười, tươi cười còn mang theo vài phần đáng tiếc, tiểu cô nương trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy thế nhưng không thể đi được.

"Từ từ uống miếng nước." Khương Quy đưa qua một lọ nước, cười nhìn tiểu nữ sinh trẻ tuổi, "Chân Dao Dao?"

"Cảm ơn." Chân Dao Dao tiếp nhận nước, "Ngài là Khương tiểu thư sao?" Có một chút không dám tin tưởng, cực kỳ trẻ tuổi, cũng cực kỳ mỹ.

Khương Quy gật đầu, liếc mắt nhìn hai cái người không coi ai ra gì đang ôm nhau Cố Thiếu Hiên cùng Khương Tuyết Vi.

Trên người của Khương Tuyết Vi có một sợi huyết nghiệt đến từ Chân Dao Dao. Cô đã xem qua mệnh cách của Chân Dao Dao, cũng là một cái mệnh cách hảo, vốn không nên có một kiếp tàn tật này, rõ ràng, lại là Khương Tuyết Vi tạo nghiệt.

Nhưng Khương Tuyết Vi căn bản liền không có phản ứng đối với cái tên này. Cũng phải, nhiều người như vậy, làm sao nhớ rõ được từng người, có lẽ căn bản cũng không muốn nhớ kỹ.

Hàn Lệ đem xe lăn gấp lại rồi đưa ra, lại đem Tô Thắng Anh đưa ra, cuối cùng là chính hắn.

Đang ôm Khương Tuyết Vi ánh mắt Cố Thiếu Hiên run lên, Hàn Lệ!? Hắn cũng bị vây ở bên trong thang máy, là năng lực của Vi Vi, bởi vì Vi Vi cũng trùng hợp ở bên trong, chỉ là hữu kinh vô hiểm?

(*Hữu kinh vô hiểm = bị làm cho hoản sợ nhưng không có gặp nguy hiểm.)

Kinh hồn còn chưa định Khương Tuyết Vi liền ở trong ngực Cố Thiếu Hiên bình tĩnh trở lại, ý thức được chính mình bị vây xem, cô đỏ mặt buông ra Cố Thiếu Hiên, sau đó liền nhìn thấy Khương Quy đứng ở một bên, hơi kinh hãi.

Nữ sinh kia là ở tiệm trà sữa cô gặp được, trạng thái của cô ta thoạt nhìn thật tốt, Khương Tuyết Vi mím chặt môi.

Khương Quy cong cong khóe miệng, cười như không cười mà nhìn Khương Tuyết Vi: "Ta bình yên vô sự, ngươi cực kỳ ngoài ý muốn?" Người tu luyện ngũ quan phá lệ nhạy bén, ngày đó cô cảm nhận ác ý rõ ràng đến từ Khương Tuyết Vi. Năng lực của Khương Tuyết Vi được điều khiển bằng ác ý, nếu không có đạo hạnh của chính mình, cô không khỏi sẽ phải gặp xui xẻo. Nhưng những người khác không có năng lực để tự bảo vệ chính mình, cho nên bọn họ đơn giản là một ánh mắt một câu nói hay một hành vi nào đó vô tình chọc tới Khương Tuyết Vi, liền sẽ đưa đến họa sát thân.

Ở thời đại có pháp luật này, năng lực cùng tâm tính của Khương Tuyết Vi đối với người bình thường mà nói là một tai họa ngập đầu.

Khương Tuyết Vi hoảng sợ, cô ta, cô ta có ý tứ gì?

Khương Quy hơi mỉm cười: "Người đang làm, trời đang nhìn."

Khương Tuyết Vi như bị sét đánh, khuôn mặt xinh đẹp trong phút chốc trút hết huyết sắc, tái nhợt gần như trong suốt, ánh mắt nhìn về phía Khương Quy không tự giác được nhiễm lên kinh sợ.

"Vi Vi?" Cố Thiếu Hiên ôm lấy Khương Tuyết Vi đang tâm thần đại loạn, ánh mắt mờ mịt mà nhìn Khương Quy, nữ sinh này trong lời nói có chứa xương, giống như là biết năng lực của Vi Vi. Cô ta cùng Hàn Lệ có nhận thức, Hàn Lệ đột nhiên hồi phục? Hai mắt Cố Thiếu Hiên trầm xuống, một nỗi lo lắng bất an dâng lên trong lòng hắn.

Khương Tuyết Vi bình tĩnh lại: "Ngươi nhận sai người đi, ta không quen biết ngươi."

Khương Quy nhẹ 'sách' một tiếng, không hề tiếp tục để ý Khương Tuyết Vi đang giả bộ hồ đồ, châu chấu sau thu mà thôi, cô đối với nhóm người Hàn Lệ nói: "Đi thôi."