Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 9

Lâm Uyển Nương đang thu thập di thể của Uông Thu Nguyệt lại lần nữa bị cắt ngang. Thôn dân tiến đến thông tri cho Lâm Uyển Nương hoài nghi Khương gia có phải hay không bị người khác động vào mộ phần tổ tiên. Bằng không tại sao chỉ trong một ngày mà liên tục xảy ra vận rủi. Uông Thu Nguyệt tɦôиɠ ɖâʍ, Khương lão thái trúng gió, tài sản bị mất trộm, Khương Thiên Tứ bị phỏng…

Chợt nghe được tin dữ, Lâm Uyển Nương cảm thấy trước mắt một trận quay cuồng, tinh thần hoảng hốt, không đợi đứng vững đã vội vàng chạy về nhà.

Khương gia hiện giờ cực kỳ náo nhiệt, mọi người đều là bị tiếng tru thảm thiết của Khương Thiên Tứ hấp dẫn tới.

Tam Thúc Công vừa được người gọi đến đang ở một bên chỉ huy người thật cẩn thận cắt chiếc quần của Khương Thiên Tứ, chiếc quần bị lửa thiêu cháy lại thấm đầy nước thuốc còn bị dính chặt vào chân hắn khiến cho máu thịt be bét.

Mặt không còn chút máu Khương Thiên Tứ đau đến toàn thân run rẩy, kêu đều kêu không được, hắn hiện giờ chỉ còn lại từng hơi thở mỏng manh, vì đau đớn mà yếu ớt rêи ɾỉ, nước mắt trộn lẫn với mồ hôi đầm đìa chảy ra không dứt, nhìn như chỉ còn lại nửa cái mạng.

Đứng ở bên Khương Minh Châu dùng sức cắn chặt hàm răng cố gắng không để chính mình đứng trước nỗi đau của người khác mà cười ra tiếng, ở Nhiếp lão tam bên kia nàng còn tức giận khi chưa thu hoạch được gì hiện giờ tức giận đã biến mất không còn một mảnh, đây là Uông Thu Nguyệt trộm tiền bị báo ứng!

“Thiên Tứ, Thiên Tứ! Lâm Uyển Nương người còn chưa tới nơi, tiếng la khóc đau đớn tận nội tâm của nàng đã tới trước.

Thôn dân ở đây than một tiếng: “Này chắc cũng muốn mệnh của Lâm Uyển Nương.” Có thể thấy được hình tượng từ mẫu của Lâm Uyển Nương có bao nhiêu xâm nhập vào nhân tâm của thôn dân.

Thôn dân không hẹn mà cùng nhau tránh ra một đường cho Lâm Uyển Nương thuận tiện đi vào.

Lâm Uyển Nương lao thẳng đến trên giường Khương Thiên Tứ, nàng nhanh đến Tam Thúc Công còn chưa kịp ngăn cản.

Bị đụng vào vết thương Khương Thiên Tứ kêu thảm một tiếng, kêu đến tâm Lâm Uyển Nương đều nát, hận không thể lấy thân mình ra thay thế.

Tam Thúc Công buồn bực nói: “Đừng chạm vào vết thương của hắn, sẽ đau đến chết người.”

Lâm Uyển Nương chân tay luống cuống buông Khương Thiên Tứ ra, giống như trời sập đất lún, nước mắt như vỡ đê ào ào tuôn ra: “Thiên Tứ, Thiên Tứ. Ngươi làm sao lại bị như vậy, tại sao lại bị như vậy, đang tốt đẹp tại sao lại như vậy?”

Khương Quy biểu tình bất an lại sợ hãi, lần nữa lên tiếng giải thích: “Ta đang sắc thuốc, Thiên Tứ mắng ta tay chân chậm chạp còn muốn đá ta, ta trốn đi, hắn không biết như thế nào lại đá vào bếp lò, cho nên thành như vậy.”

Trong viện chỉ còn lại hai người, nàng cùng với Khương Thiên Tứ ai mạnh ai yếu vừa nhìn liền biết ngay, thế nhân đều đồng tình kẻ yếu, đương nhiên nàng nói cái gì chính là cái đó, huống chi nàng nói rất phù hợp với tính cách của Khương Thiên Tứ.

Lâm Uyển Nương nhìn Khương Quy, khóe miệng nàng mấp máy như muốn nói gì nhưng lại không nói được gì, thần sắc nàng có chút phức tạp.

Khương Quy ngước mắt nhìn vào trong mắt Lâm Uyển Nương nói: “Người có phải là đang trách ta, cảm thấy ta không nên trốn đi.”

Lâm Uyển Nương biểu tình trong nháy mắt có chút chật vật. Nàng biết nghĩ như vậy là không đúng, nhưng nàng nhịn không được nghĩ vậy, Lai Đệ nếu mà không tránh đi, Thiên Tứ đại khái sẽ không bị thương nặng như vậy. Bị đá một cái cùng so với bị phỏng, đương nhiên là đá một cái không sao.

Nhị Hổ nương xem đến cảm thấy buồn bực, Lâm Uyển Nương bộ dáng này chính là có ý tứ gì, nàng thật sự cảm thấy Lai Đệ không nên trốn sao, tức giận đến Nhị Hổ nương tâm can phổi đều đau: “Chuyện này không nên trách Lai Đệ, muốn Lai Đệ không né, nói không chừng bị phỏng chính là Lai Đệ. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Thiên Tứ không cẩn thận, đang êm đẹp đá người làm gì.” Gặp báo ứng đi.

Có người gật đầu phụ họa, có người hát đệm nói hai câu, sợ người Khương gia giận chó đánh mèo lên Khương Lai Đệ. Khương gia có bao nhiêu bất công, bọn họ rất rõ ràng. Trong thôn nhiều hộ gia đình như vậy, Khương gia là hộ có điều kiện nhất. Trong thôn có nhiều tiểu cô nương như vậy, nhưng Khương Lai Đệ là đứa cực khổ nhất.

Lúc này Khương Minh Châu khẽ nâng lên mặt, làm cho mọi người thấy rõ những vết ứ thanh bầm tím: “Xảy ra chuyện của nương hắn, Thiên Tứ giống như ăn vào hỏa dược, ta ở phía trước vừa mới bị hắn đánh cho một trận.” Nàng được dưỡng đến làn da trắng nõn, bây giờ thêm mấy cái vết thương nhìn càng khiến người khác cảm thấy ghê người.

Vốn còn có chút đồng tình Khương Thiên Tứ, thôn dân hiện giờ đều muốn nói một câu xứng đáng.

Đau đến chết đi sống lại Khương Thiên Tứ nghĩ muốn phản bác, nhưng hoàn toàn không có sức lực, hai cẳng chân của hắn đều bị phỏng đến máu thịt be bét, giống như có vô số cái châm đang không ngừng đâm vào, đau đến hắn muốn chết đi để được giải thoát.

Tam Thúc Công nhìn bộ dáng của hắn, đối với Lâm Uyển Nương nói: “Này phỏng có chút nghiêm trọng, ta chỉ có thể đơn giản xử lý, nếu không ngươi dẫn hắn đến bệnh viện Tây y nhìn xem, loại vết thương này là sở trường của nơi đó.” Đổi thành nhà khác, Tam Thúc Công sẽ không kiến nghị như vậy, muốn đi bệnh viện Tây Y cần tốn rất nhiều tiền., bất quá Khương gia có tiền.

Lâm Uyển Nương gật đầu không ngừng, lại thỉnh thôn dân hỗ trợ cùng nàng đưa Khương Thiên Tứ đi.

Tuy rằng không thích Khương Thiên Tứ tính tình ngang ngược cùng vô lý, nhưng nhân duyên của Lâm Uyển Nương không tồi, cho nên có hai đại hán tỏ vẻ tình nguyện hỗ trợ đánh xe đưa bọn họ đi.

Lâm Uyển Nương hoang mang rối loạn kêu Khương Minh Châu đi lấy tiền.

Khương Minh Châu cắn chặt răng, trước mặt nhiều người như vậy nàng từ chối sẽ không được tốt, đành phải xoay người đi vào phòng Khương lão thái lấy tiền.

Đẩy vào phòng liền thấy Khương lão thái ghé vào chân giường, Khương Minh Châu đại kinh thất sắc hô: “Nãi nãi!”

Khương lão thái bắt lấy tay của Khương Minh Châu, gấp đến độ ngũ quan bà vặn vẹo, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Thiên, Thiên….Tứ?”

Bà nghe được Thiên Tứ thảm thiết khóc kêu, lòng nóng như lửa đốt, giãy giụa muốn đi ra ngoài xem, lại bị ngã xuống giường rốt cuộc không bò dậy được.

Khương Minh Châu trong lòng một đống, nếu xảy ra chuyện là nàng, nãi nãi có thể hay không cũng bò dậy mà liếc mắt nhìn một cái? Đáp án hiện lên trong đầu, lại bị nàng mạnh mẽ đè ép xuống.

“Hắn không có việc gì, chỉ có một chút thương nhỏ.”

“Đây là làm sao vậy?” Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Khương Minh Châu thôn dân chạy lại vừa thấy, liền nhanh chân tiến lên hỗ trợ nâng Khương lão thái dậy: “Lão thái, ngươi không sao chứ.”

Khương lão thái khóe miệng run rẩy: “Thiên….Tứ?”

Nhiệt tâm thôn dân vẻ mặt thổn thức: “Đá lăn bếp lò, phỏng rất nặng, phải vội đưa đi Tây Y viện đâu.”

Khương lão thái như bị sét đánh ngang tai, thân mình run rẩy kịch liệt.

“Lão thái, ngươi giữ gìn sức khỏe, nam hài tử lưu lại một chút vết sẹo không có gì đáng ngại.” Nhiệt tâm thôn dân nói.

Khương lão thái môi run run, tận lực muốn nói gì đó, nhưng cái gì đều không nói ra được, bà bối rối, càng sốt ruột càng nói không ra lời, môi run run càng lợi hại hơn, dẫn đến cả người đều run run.

Nhiệt tâm thôn dân bị nàng toàn thân run rẩy đến hoảng hốt: “Đừng nóng, đừng nóng vội a, không có gì đáng ngại, đi bệnh viện là tốt rồi, bây giờ chuẩn bị đưa đi bệnh viện. Nga, tiền, cần tiền, Minh Châu ngươi có lấy được tiền không?”

Khương lão thái run run rẩy rẩy nhìn về phía bàn trang điểm, trong miệng phát ra tiếng hô hô.

Nhiệt tâm thôn dân xem hiểu, thúc giục Khương Minh Châu lấy tiền, tổng cảm thấy một ngoại nhân như nàng không nên đến lấy tiền đi.

Khương Minh Châu muốn giả vờ không hiểu cũng không được, cưỡng chế sự bất mãn trong lòng cầm lên túi đại dương. Đây là túi đại dương duy nhất trong nhà, một khi không còn, bọn họ sẽ làm sao bây giờ, còn lại trang sức sẽ đủ dùng trong bao lâu, Khương Minh Châu cực kỳ hoảng hốt.

*

Loại chuyện về sinh kế này, Lâm Uyển Nương tạm thời không có nghĩ tới, nàng trong mắt chỉ có đang đau đớn muốn chết Khương Thiên Tứ. Lâm Uyển Nương vội vội vàng vàng mang theo Khương Thiên Tứ đi bệnh viện, nhiệt tâm thôn dân cũng sôi nổi rời đi, trong nhà chỉ còn lại Khương lão thái, Khương Minh Châu cùng với Khương Quy.

Lăn lộn một hồi, Khương Quy đói bụng, nhấc chân đi vào phòng bếp nấu cơm, nàng tìm được mì sợi với một ít trứng gà, làm thành một chén mì trứng, chỉ làm một phần cho nàng.

Ngồi ở cạnh giường Khương lão thái khóc than mách lẻo một hồi, Khương Minh Châu cũng cảm thấy đói bụng, Khương lão thái nằm ở trên giường cũng thấy đói, nghe được mùi đồ ăn hai người càng cảm thấy đói hơn. Chờ mãi chờ mãi cũng chưa chờ được Khương Lai Đệ tới kêu ăn cơm, Khương Minh Châu không kiên nhẫn đi tới phòng bếp.

Đập vào mắt nàng là Khương Quy ngồi trên ghế ăn mì sợi, mặt trên còn nằm một nửa cái trứng chần nước sôi, Khương Minh Châu lập tức nổi trận lôi đình: “Ngươi dám ăn vụng?” Nàng lại phát hiện trong nồi chỉ còn lại một chút nước canh, không còn một cọng mì nào, quả thực khó có thể tin nói, “Ngươi chỉ làm cho mình ngươi ăn, ngươi muốn cho ta cùng với nãi nãi đói chết sao?”

Khương Quy: “Ngươi không có tay có chân sao, tự mà đi làm.”

Đối với Khương Lai Đệ, Khương Minh Châu mấy năm trước đã sớm muốn đánh liền đánh muốn mắng liền mắng. Sau nàng lại muốn giả trang thành thục nữ, trước mặt người khác nàng sẽ thu liễm, không có người khác thì trước sau đối với Khương Lai Đệ đều một mặt vênh váo hất cầm sai khiến đủ điều. Nếu là bị hai mẫu tử Khương Thiên Tứ làm cho nghẹn uất, nàng sẽ lại tới trút giận lên người Khương Lai Đệ cho hạ lửa giận, lại uy hiếp Khương Lai Đệ không cho nói ra ngoài. Dù sao Khương Minh Châu cũng không phải thứ gì tốt, người của Khương gia đều không có một cái thứ tốt, nguyên chủ ở trong nhà này tựa như là ở trong địa ngục.

Khương Minh Châu phản ứng cùng với Khương Thiên Tứ không một chút sai biệt, đều là ngẩn người, hiển nhiên là không thể tin được người vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng Khương Lai Đệ lại dám can đảm cãi lời bọn họ.

Bởi vì trước nay đều không có bị làm trái ý, cho nên phá lệ không thể chấp nhận được, huống chi là Khương Minh Châu đang tích tụ một bụng uất khí, nàng giơ tay liền muốn cho Khương Quy một cái tát.

Khương Quy động tác so với nàng nhanh hơn, đem nửa cái chén mì còn dư trực tiếp úp lên mặt nàng ta.

Khương Minh Châu đau đến kêu lên một tiếng, nàng ăn vào một miệng toàn sợi mì, nước lèo còn tiến vào lỗ mũi, lập tức bị sặc, kịch liệt khụ lên. Ngay sau đó đầu gối nàng tê rần, thân thể lảo đảo hướng về phía trước, thình thịch quỳ rạp xuống đất, trên xương bánh chè truyền đến từng trận đau nhức giống như vừa bị đánh nát, đau đến nước mắt nàng chảy ròng ròng. Không đợi nàng hoàn hồn, cổ chợt lạnh, ý thức được đó là cái gì, Khương Minh Châu phút chốc trút hết huyết sắc: “Khương….Lai Đệ, ngươi, ngươi điên rồi sao?”

Khương Quy nắm lấy cây dao phay đặt ở trên cái cổ mảnh khảnh của Khương Minh Châu: “Đừng lộn xộn, nếu là tay ta mà run lên không cẩn thận cắt qua cổ ngươi, vậy không tốt lắm. Liền tính không phải cổ, cắt qua khuôn mặt xinh đẹp này của ngươi cũng không tốt, ngươi nói có phải hay không?”

Lưỡi dao như có như không xượt qua mặt, Khương Minh Châu toàn thân cứng đờ như cục đá, thật sự động cũng không dám động, nhưng nàng không khống chế được hàm răng vì sợ hãi mà va chạm vào nhau, mắt nàng trắng bệnh thanh âm run rẩy nói: “Ngươi đừng làm bậy, Lai Đệ, ngươi bình tĩnh một chút.”

“Ta rất bình tĩnh, người cần bình tĩnh chính là ngươi. Lại động tay động chân đối với ta, không chừng ngày nào đó nửa đêm ta lấy dao phay đem các ngươi đều chém thành từng đoạn, dù sao cuộc sống này đối với ta tồn tại đã không có ý nghĩa.” Khương Quy cười cười, ngữ khí không giống như là uy hiếp, mà càng giống đang trần thuật.

Nàng mắt sưng mũi tím trên mặt lại bình tĩnh tươi cười, dừng ở trong mắt Khương Minh Châu, hết sức quỷ dị, sợ hãi đến Khương Minh Châu ba hồn sáu phách đều bay đi một nửa, đột nhiên nhớ tới một câu: “Báo hoa mai ra người héo.” Đó là câu chuyện ở thôn Bắc, ở một gia đình làm nghề đồ tể, người nữ nhân bị trượng phu của mình ngược đãi suốt năm này đến năm nọ, mùa hè năm trước, người nữ nhân yếu ớt bị ngược đãi đó đã lấy con dao gϊếŧ heo của trượng phu, nhân lúc trượng phu ngủ mà chém hắn thành một đống thịt nát, nãi nãi đã kể cho nàng nghe câu chuyện này.

Nhớ đến câu chuyện này, Khương Minh Châu hai đùi run rẩy lợi hại, tầng tầng lớp lớp sợ hãi đánh úp về phía nàng, một dòng nước nóng chảy từ trong đũng quần nàng chảy lan ra mặt đất: “Đừng gϊếŧ ta, không cần, Lai Đệ, không cần, ta về sau không dám nữa, không dám nữa!”

Một cổ xú mùi hương xộc lên chóp mũi, Khương Quy liếc liếc mắt nhìn Khương Minh Châu đang không hề nhận thức được mình đã làm gì, biểu tình một lời khó nói hết, lúc trước khí thế ngút trời cư nhiên mới như vậy đã khiến nàng sợ đến nông nỗi này.

Khương Quy lấy thân dao lạnh băng vỗ vỗ lên mặt Khương Minh Châu nói: “Như vậy mới đúng.”

Thân dao lạnh băng đụng vào gương mặt, một cổ hàn ý lạnh khiếp người từ thân dao truyền tới, lạnh đến máu cả người Khương Minh Châu đều bị đọng lại, nàng cả người như chết lặng, không có một chút tri giác, phảng phất như một cái tượng điêu khắc.

Khương Quy ghét bỏ xê dịch chân, lãnh khốc không nổi nữa, vì thế nàng xách theo dao phay rời đi.

Cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết Khương Minh Châu thoát lực uể oải ngồi trên mặt đất, rốt cuộc nhận thấy được khác thường, ngây ra như phỗng, tiếp theo cả mặt nháy mắt đỏ lên, thất thanh mà khóc rống.