Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 6: Mọi việc đều có mặt ngoài, mặt trong.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 6: Mọi việc đều có mặt ngoài, mặt trong.

Ngày hôm sau, Hứa Trân giúp tiểu ăn mày thu thập sách vở cùng dụng cụ, mang theo nàng đi học.

Đến chỗ sơn trưởng báo danh, sơn trưởng nhìn hộ tịch tiểu ăn mày một chút, hỏi Hứa Trân: "A muội của ngươi? Hứa Tiểu Xuân?"

Hứa Trân nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

Sơn trưởng lại hỏi: "Người Hán, tám tuổi?"

Hứa Trân nói: "Không sai, không sai."

Sơn trưởng hít sâu một hơi, tức giận nói: "Ngươi nghĩ ta mù sao? Đây rõ ràng tướng mạo người Hồ."

Hứa Trân giả bộ không biết: "Có thể tổ tiên có người Hồ đi, dù sao phụ mẫu chúng ta đều là người Hán, nên chúng ta đều là người Hán."

Sơn trưởng thấy nàng cẩu thí bất thông(1), bị tức đến lười phản bác.

⌈(1)Cẩu thí bất thông: rắm thúi không kêu, dùng để chỉ trích người khác, hoặc muốn nói văn chương của một người không được lưu loát.⌋

Hắn vuốt chòm râu dê, cầm hồ tịch ngồi xuống, nhìn tiểu ăn mày một chút, hướng tiểu ăn mày vẫy tay nói: "Đến đây."

Tiểu ăn mày ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, thấy Hứa Trân đồng ý , liền mặt không biểu tình tiến lên trước.

Sơn trưởng đưa tay sờ sờ bả vai nàng.

Hứa Trân nhảy đến đem tiểu ăn mày kéo trở về, hỏi: "Sơn trưởng, ngươi làm gì thế?"

Sơn trưởng đem tám tuổi trên hộ tích gạch xuống, nói: "Mười bốn tuổi."

Hứa Trân sửng sốt một chút.

Rất nhanh phản ứng kịp, sơn trưởng nói tuổi thật của tiểu ăn mày.

Tiểu ăn mày không phải tám tuổi, mà là mười bốn tuổi.

Hứa Trân chấn kinh, hỏi sơn trưởng: "Ngươi còn biết sờ xương?"

Sơn trưởng khinh thường liếc Hứa Trân: "Tiên hoàng trầm mê huyền học, xem tướng sờ xương đều nhất định phải học, cũng chỉ có những người trẻ các ngươi không biết, còn cảm thấy hiếm lạ."

Hứa Trân đang muốn thổi phồng vài câu, bỗng ý thức được, tiểu ăn mày dĩ nhiên đã mười bốn tuổi?

Mười bốn tuổi?

Tiểu hài tử mười bốn tuổi lại thấp như vậy?

Có lẽ do lúc trước ở khắp nơi chạy nạn, ăn bữa nay lo bữa mai, dinh dưỡng không đầy đủ.

Nhưng mà cũng quá thấp đi, sau này còn có thể cao được sao?

Nếu như không cao được, chẳng lẽ chỉ có thể làm một người lùn thôi...

Hứa Trân nhất thời cho tiểu ăn mày một ánh mắt đồng tình.

"Ngươi thật sự mười bốn tuổi sao?" Hứa Trân ngồi xổm xuống hỏi tiểu ăn mày, "Lúc trước thế nào không nói cho ta?"

Tiểu ăn mày hơi gật đầu, nhìn thẳng Hứa Trân, sau một lát nói: "Quên mất."

Hứa Trân sờ sờ đầu nàng: "Nếu sớm biết, nhất định mỗi ngày đều mua thịt cho ngươi ăn."

Mười bốn tuổi là số tuổi tốt nhất để phát dục cao lớn.

Thật sự đáng tiếc.

Sơn trưởng không rảnh nghe các nàng tỷ muội tình thâm.

Hắn xử lý xong đem giấy đưa cho tiểu ăn mày, để hai người mau rời đi.

Trước khi đi hắn lại tiếp tục cường điệu: "Đừng đắc tội người khác, đừng gây phiền toái."

Hứa Trân nhất nhất đáp ứng.

Hai người lĩnh sách, mang theo bọc đồ thường mang đi đến mậu ban.

Hứa Trân nhớ đến bầu không khí trong phòng học hôm qua, không quá yên tâm.

Nàng nghiêng đầu căn dặn tiểu ăn mày: "Đừng nghe sơn trưởng, nên đắc tội liền đắc tội, không sợ gây phiền toái."

Tiểu ăn mày ngẩng đầu nhìn nàng.

Hứa Trân đem kinh nghiệm bản thân ra nói: "Thư đường cũng là một triều đình thu nhỏ, ngươi đi vào sau đó ngàn vạn lần đừng rụt rè, cố kỵ, nếu bị đánh phải xuất quyền, đánh không lại liền lớn tiếng gọi lão sư, ngàn vạn lần đừng để người ta khi dễ."

Tiểu ăn mày nói: "Được."

Hứa Trân lại nói: "Ngươi ít nói, nếu cãi nhau nhất định cãi không lại, đừng cùng bọn họ nói nhiều, trực tiếp động thủ."

Tiểu ăn mày nói: "Được."

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào phòng học.

Bên trong thư đường mậu ban, vài tên đệ tử cũng đang nói chuyện.

"Nữ tiên sinh mới tới thân phận gì, hôm qua lại dám nói với ta như vậy?"

Nói chuyện là nam sinh ngày hôm qua cùng Hứa Trân đôi co.

Hắn tên là Lý Tam Lang, con cháu nhà Tướng, ở mậu ban coi như là nhân vật dẫn đầu nam sinh, phía sau là một bang tiểu đệ.

Ngày hôm qua không nói lại Hứa Trân, hắn tức giận, trở về cùng a phụ đàm luận việc này.

Kết quả a phụ lại không có dỗ dành hắn, còn bảo hắn theo vị tiên sinh này học tập cho giỏi, ngày sau có thể tiến thêm một bước.

Lý Tam Lang bực bội, nên bài tập ngày hôm qua cũng không làm, thật sớm liền đến thư đường.

Hắn nghĩ thế nào cũng tức giận, kéo cổ áo tên tiểu tùy tùng hỏi: "Ngươi mau nói cho ta nghe một chút, tiên sinh mới tới rốt cuộc phát bệnh gì, nàng có phải không biết ta là ai hay không, không biết a phụ của ta?"

Tùy tùng bị túm gào khóc cầu xin tha thứ: "Tam Lang, ngươi buông tay trước đã, ta đang muốn nói chuyện này với ngươi!"

Lý Tam Lang buông tay, nhíu mày hỏi: "Muốn nói gì?"

Tùy tùng bị nắm tóc, kề sát tới nói: "Hôm qua sau khi trở về, ta cùng a mẫu nói việc này, a mẫu trước khi xuất giá từng ở cùng một phố với Hứa tiên sinh, biết người này."

Lý Tam tang hưng phấn, vội hỏi: "Người này có bối cảnh gì?"

Tùy tùng nói: "Không có bối cảnh."

Lý Tam Lang sửng sốt một chút: "Không có bối cảnh còn dám nói với ta như vậy? Nàng lá gan từ đâu ra?"

Tùy tùng vội nói: "A mẫu ta nói, người này là một dung nho, rất cổ hủ, lúc trước từng làm tiên sinh dạy học hai năm, nhưng dạy không tốt, đem người ta dạy đến ngu ngốc, hoàn toàn là một bao cỏ! Hỏi một không biết ba(2), còn dựa vào tổ phụ chống lưng, đến thư viện dạy học!"

⌈(2) Hỏi một không biết ba: ý chỉ hỏi gì cũng không biết, "không biết ba" tức là không biết nguyên nhân, diễn biến và kết quả.⌋

Lý Tam Lang kinh hãi: "Đem người dạy đến ngu ngốc?"

Tùy tùng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, vốn thi cử nhân, đến thư viện được nàng dạy cho, kết quả thê thảm, về nhà làm nông, ngay cả luận ngữ cũng không biết đọc."

Lý Tam Lang dùng đầu óc không nhạy bén lắm của mình suy nghĩ một chút: "Ý ngươi, nàng là một bao cỏ, cái gì cũng không biết? Còn hại người?"

Tùy tùng điên cuồng gật đầu.

Lý Tam Lang hưng phấn nói: "Vậy còn không đơn giản, hôm nay chúng ta liền chọc thủng nàng, khiến nàng dạy không được nữa."

Tùy tùng vô cùng tán thành: "Đều nghe Tam Lang!"

Hai người đang thương lượng.

Bên cạnh có một người ngày hôm qua cùng chơi đá dế che miệng nói: "Đúng đúng đúng, ta còn nghe nói, lúc trước nhã tập, tỳ nữ ngay cả chữ cũng không đọc được, chính là nàng! Là Hứa tiên sinh!"

Lý Tam Lang nghe thế càng vui: "Chữ cũng không đọc được? Nàng có tư cách gì dạy học?!"

Nói xong vừa vặn Hứa Trân tiến đến.

Lý Tam Lang cũng không có ngừng, cười đắc ý, trực tiếp đứng lên hô: "Này! Bao cỏ!"

Hứa Trân dắt tiểu ăn mày, nghe thanh âm, ngẩng đầu thấy Lý Tam Lang tựa hồ đang nói chuyện với mình, liền hỏi: "Sao ngươi không gọi ta là tiên sinh? Cấp bậc lễ nghĩa đâu?"

Lý Tam Lang nói: "Cấp bậc lễ nghĩa cái gì, ta nghe nói, ngươi căn bản là bao cỏ tiên sinh ngay cả chữ cũng không biết rõ, dựa vào cái gì dạy học cho chúng ta?"

Hứa Trân trước mang tiểu ăn mày tới phía sau ngồi xuống, bày ra văn cụ.

Để xong đứng dậy hỏi: "Làm sao ngươi biết ta là bao cỏ?"

Lý Tam Lang nghe câu hỏi quen thuộc, theo bản năng nghĩ Hứa Trân lại muốn giống ngày hôm qua càn quấy.

Hắn suy nghĩ một hồi, nói: "Ngươi nói xem ngươi có phải là bao cỏ hay không?"

Hứa Trân nói: "Vậy phải xem ngươi nghĩ bao cỏ là cái dạng gì?"

Lý Tam Lang nói: "Đương nhiên là chữ nhận thức không đủ, còn có thể dạy học đem người ta dạy đến ngu ngốc!"

Mấy tùy tùng ghe hình dung như thế, cười ha hả, nhao nhao biểu thị rất chuẩn xác.

Hứa Trân nói: "Ta đây không phải."

Lý Tam Lang hỏi: "Vì sao không phải, ta đều nghe nói, lúc trước ngươi là người như vậy."

Hứa Trân ngữ trọng tâm trường, nói cho hắn biết: "Ngươi chỉ biết một, không biết hai."

Lý Tam Lang giật mình chốc lát hỏi: "Còn có cái gì ta không biết sao?"

"Đương nhiên có." Hứa Trân nói, "Không ngại nghe ta kể chuyện xưa đi."

Lý Tam Lang cau mày, không nói được cũng không nói không được.

Hứa Trân cũng không để ý.

Nàng bố trí chỗ ngồi cho tiểu ăn mày. Sau đó bước thong thả đi đến án kỷ phía trước ngồi xuống, làm thanh cổ họng, nói:

"Nói về thời Tiên Tần, có một vị lão giả mất, hắn có hai nhi tử giúp hắn lo tang sự, huynh cổ bồn nhi ca(3), giữ một ngày liền về nhà, mỗi ngày thịt cá, đệ khóc rống chảy nước mắt, thương tâm không thôi, ở trước mộ giữ ba năm, rồi mới rời đi."

⌈(3)Cổ bồn nhi ca: Gõ chậu mà hát. [ Đọc thêm cuối chương ] ⌋

Đệ tử xung quanh thấy Hứa Trân kể chuyện xưa, đều tiến lại gần nghe.

Thấy nàng dừng lại, nói chút lời bình: "A huynh kia thật không ra gì, phụ thân chết mà lại như vậy!"

Hứa Trân cười nói: "Người qua đường nhìn thấy cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó hàng xóm nói cho bọn hắn biết, trưởng tử cổ bồn nhi ca mỗi ngày bị phụ thân ngược đãi đánh dập, xem như trâu ngựa sai sử. Mà a đệ được ăn ngon mặc đẹp, rất được sủng ái."

Vài tên đệ tử xung quanh vô cùng kinh ngạc, tự suy nghĩ trong chốc lát.

Có người nói: "A huynh kia dường như cũng không sai, phụ thân hắn đã chết, hắn tự do, đương nhiên phải hát vang."

Lý Tam Lang khinh thường: "Ngươi nói những thứ này làm gì, cùng ngươi có phải bao cỏ hay không có liên quan gì?"

"Không ngại trước nghe hết đã." Hứa Trân nói, "Chuyện xưa này vẫn chưa xong."

Lý Tam Lang hỏi: "Còn có cái gì?"

Hứa Trân nói: "Lại qua nửa năm, đồng hương phát hiện, a đệ thủ tang ba năm bên linh cữu, lại mập lên không ít, mà trưởng tử tuy rằng bữa bữa thịt cá, lại từ từ gầy gò, sau cùng còn bị đồng hương phát hiện chết ở trong nhà.

Người xung quanh vội hỏi: "Chết như thế nào? Ăn thịt nghẹn chết sao?"

Hứa Trân lắc đầu nói: "Là bởi vì bi thương quá độ mà chết."

Lý Tam Lang nghe thế, trừng mắt đứng dậy, chất vấn: "Đây là chuyện gì? Vì sao trưởng tử bị khi dễ lại bi thương quá độ?"

Hứa Trân nói: "Đương nhiên có nội tình."

Lý Tam Lang hỏi: "Nội tình gì?"

Hứa Trân nói: "Lão phụ thân đánh trưởng tử, vì trưởng tử làm sai, nên bị phạt, xem như trâu ngựa sai sử, cũng vì ma luyện hắn, để hắn có thể kế thừa gia nghiệp."

Lý Tam Lang vội hỏi: "A đệ thì sao?"

Hứa Trân nói: "A đệ bị cưng chiều thành như vậy, còn biết cái gì, chỉ là nghe theo đồng hương, làm công phu mặt ngoài mà thôi."

"Thì ra là thế." Lý Tam Lang chợt tỉnh ngộ, sau đó phản ứng kịp, "Không đúng! Cái đó cùng ngươi có phải bao cỏ hay không liên quan gì?"

Hứa Trân liếc nhìn Lý Tam Lang, thâm trầm nói: "Chuyện xưa này muốn nói cho ngươi biết, mọi việc có mặt ngoài mặt trong, đừng chỉ nhìn mặt ngoài."

Lý Tam Lang đem những lời này của Hứa Trân ngẫm trong đầu, chuyển động hồi lâu, u mê.

Vì vậy lại hỏi: "Đây rốt cuộc cùng ngươi có phải bao cỏ hay không, liên quan gì?!"

Hứa Trân thấy hắn không hiểu, chỉ có thể chậm rãi nói: "Đương nhiên là—"

Lý Tam Lang hỏi: "Cái gì?"

Hứa Trân nói tiếp: "Không có liên quan."

"..." Lý Tam Lang thiếu chút nữa phun một búng máu, "Không liên quan ngươi còn nói lâu như vậy làm gì?"

Hắn thật nổi giận.

Bên ngoài một vị tiên sinh trung niên râu quai nón đi tới, trong tay cầm quyển sách.

Người này chính là Triệu tiên sinh hôm qua xuất môn dán quảng cáo.

Triệu tiên sinh thân hình cao lớn, nghe nói từng làm võ tướng, cùng phụ thân Lý Tam Lang xuất sinh nhập tử qua, bởi vậy mới có thể quản được đám người ở mậu ban.

Hắn hô to: "Đều ở đây ồn ào cái gì?"

Bên trong phòng học nhất thời yên tĩnh không tiếng động.

Lý Tam Lang trở lại chỗ ngồi.

Hắn nhìn thấy Triệu tiên sinh, bỗng nhiên kịp phản ứng—

Hắn nghẹn một chút, nhịn không được, đứng dậy hỏi Hứa Trân: "Ngươi có phải đang trì hoãn thời gian? Chờ Triệu tiên sinh đến?"

Hứa Trân da mặt vô cùng dày, gật đầu nói: "Đúng vậy." Sau khi nói xong đi đến chỗ phụ sư ngồi xuống, bắt đầu giúp Triệu tiên sinh thượng khóa.

Đến giờ nghĩ giữa khóa, Triệu tiên sinh để Hứa Trân thu bài tập, làm xong mang đến gian phòng sau núi phê chữa ( văn chương, bài vở ).

Chờ Hứa Trân rời đi, Lý Tam Lang ngồi đó gọi đám hồ bằng cẩu hữu(4), mắng: "Nữ nhân kia quả thật không ra gì, để kéo dài thời gian, nói một đống lời vô ích, khi nãy còn không bằng chơi đá dế."

⌈ (4)Hồ bằng cẩu hữu: Bạn xấu.⌋

Tùy tùng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, còn không bằng chơi đá dế.

Lý Tam Lang nói: "Nên đánh nàng một trận."

Đám tùy tùng cùng cười, bỗng nhiên có người nhìn đến tiểu ăn mày ngồi trong góc, nhỏ giọng nói: "Mới đến, hình như là a muội người kia."

Lý Tam Lang nghe vậy, trực tiếp đứng dậy đi tới, đến bên cạnh tiểu ăn mày hỏi: "Này, ngươi là a muội của bao cỏ tiên sinh sao?"

Tiểu ăn mày quỳ ngồi bên án kỷ, tay cầm bút lông vẽ bảng chữ mẫu.

Nghe Lý Tam Lang nói cũng không phản ứng.

Lý Tam Lang nói: "Rốt cuộc ngươi có phải hay không?"

Tiểu ăn mày một thân áo bào trắng mới, tuy vải vóc rẻ tiền, nhưng vừa người, vạt áo trải trên đệm mềm, cả người sáng sủa, phảng phất như có ánh sáng.

Chỉ tiếc vết sẹo ở khóe mắt thật dữ tợn, khiến cho người nhìn thấy nhịn không được lòng sinh hàn ý.