Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 9: Muốn dâng hết tất cả đổi lấy một nụ cười.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 9: Muốn dâng hết tất cả đổi lấy một nụ cười.

Chịu đòn nhận tội?

Hứa Trân đương nhiên sẽ không thật sự làm vậy.

Nàng tùy tiện nhặt một cành cây, đặt trên lưng, làm bộ chịu tội.

Ánh mặt trời yếu ớt chen vào trong phòng.

Hứa Trân đứng ở cửa, kéo dây lưng màu trắng, buộc lại cành cây trên lưng, tay đặt ở nút thắt trước ngực.

Cảm nhận được động tĩnh phía sau, nàng quay đầu lại, nhìn thấy tiểu ăn mày rời giường, liền hướng tiểu ăn mày nở nụ cười, như kiếm khách đeo kiếm hiên ngang tươi đẹp.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Tiểu ăn mày gật đầu.

Hứa Trân từ trong ngực lấy ra một cái bánh, đưa tới hỏi: "Có muốn ăn bánh hay không?"

Tiểu ăn mày lắc đầu: "Không ăn."

Hứa Trân thu hồi bánh, tự mình ăn, ăn hơn một nửa nói với tiểu ăn mày: "Hôm nay ta phải đi đến nhà Lý Tam Lang, hôm qua ngươi hẳn biết rồi chứ?"

Tiểu ăn mày nói: "Biết."

Hứa Trân cười nói: "Vì vậy hôm nay ngươi tự đi học, ta sẽ không cùng ngươi đi."

Tiểu ăn mày đi tới nắm lấy góc áo của nàng.

Hứa Trân hỏi: "Thế nào?"

Tiểu ăn mày mở miệng, chầm chậm nói: "Cùng nhau."

Hứa Trân cười nói: "Ngươi phải đi học, không thể cùng nhau."

Tiểu ăn mày nói: "Cùng nhau."

Hứa Trân đem bánh trắng bọc lại, ngồi xổm xuống sờ đầu nàng: "Nghe lời, đi học, chữ ngươi còn chưa nhận biết hết, đã muốn trốn học?"

Tiểu ăn mày nghe vậy, dường như rất thất vọng, buông tay xuống.

Hứa Trân thầm nghĩ, mình có phải đối với tiểu ăn mày quá tàn nhẫn rồi không?

Nhưng loại chuyện trốn học, thân là một giáo sư nhân dân, đương nhiên không cho phép phát sinh.

Nàng đứng lên, làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt tiểu ăn mày, nhìn lòng vòng chung quanh.

Tiểu ăn mày vẫn nhìn nàng.

Nàng thật sự chống đỡ không được, tiếp tục hỏi: "Ngươi thật sự rất muốn đi sao?"

Tiểu ăn mày gật đầu.

Hứa Trân cảm thấy kỳ quái: "Vì sao? Là chưa quen thuộc học giáo ( trường học ) sao? Chưa kết giao được bằng hữu? Hay công khóa ( bài tập ) hôm qua chưa làm xong? Hôm qua ta quên xem công khóa của ngươi, Triệu tiên sinh buổi sáng giảng bài ngươi nghe hiểu không?"

Tiểu ăn mày nói: "Nghe hiểu được."

Nói xong lùi vài bước, chạy trở về phòng, ôm giấy tuyên thành chạy tới, chân nhỏ trắng nõn ở dưới làn váy như ẩn như hiện, như một mảnh lụa trắng, lay động ra ánh sáng lộng lẫy đẹp đẽ.

Chạy đến trước mặt Hứa Trân, nàng giơ tay lên, để Hứa Trân xem nội dung trên giấy.

Phía trên viết đầy đáp án công khóa hoàn hoàn chỉnh chỉnh, tiến bộ rất nhanh, không có lỗi chính tả.

Hứa Trân buông xuống khăn mặt treo trên tường, cầm tờ giấy nhìn một chút, tán dương: "Viết không tệ."

Sau đó lật một tờ, lạc khoản ở cuối viết: "Tướng quân bách chiến thân danh liệt, tráng nhi thanh lệ tâm như thiết(1)."

⌈(1) Tướng quân bách chiến thân danh liệt, tráng nhi thanh lệ tâm như thiết: Tướng quân bách chiến, thân danh tàn; tráng nhi lệ trong tâm như sắt.⌋

Công khóa hiện tại vẫn lấy từ phú làm chủ, Hứa Trân nhìn thấy câu thơ có chút không phản ứng lại, dò hỏi: "Đây là gì?"

Tiểu ăn mày trầm mặc nhìn nàng.

Hứa Trân suy nghĩ một chút, nghĩ đến tổ phụ cùng phụ thân Lý Tam Lang từng làm qua Tướng quân, lẽ nào có liên quan đến cái này?

"Ngươi thích tổ phụ Lý Tam Lang sao?" Hứa Trân hỏi, "Cho nên muốn đến nhà Lý Tam Lang?"

Tiểu ăn mày không nói lời nào.

Hứa Trân thay đổi cách hỏi: "Có phải ngươi rất thích loại nhân vật như Tướng quân, vì vậy muốn đi xem?"

Tiểu ăn mày ừm một tiếng.

Hứa Trân nói: "Vậy ta sẽ dẫn ngươi đi. Chỉ là đường có chút xa, ta không có tiền ngồi xe ngựa, nếu ngươi mệt, nói với ta, ta ôm ngươi đi." Nàng nói rồi nhìn vóc dáng tiểu ăn mày một hồi, trong lòng cảm thán, tiểu ăn mày hình như cao không ít, không biết mình ôm nổi không.

Đáy mắt tiểu ăn mày có tia cảm kích, ngẩng đầu nhìn Hứa Trân nói: "Cảm tạ."

Hai người cầm đồ vật ra ngoài.

Đầu tháng năm, đường có hoa dại, truyền đến từng trận mùi thơm, Hứa Trân nắm tay tiểu ăn mày, hai người nắm tay, một người mặt không cảm xúc, ánh mắt sâu không thấy đáy, một người ngáp liên tục, dáng dấp vô cùng buồn ngủ.

Rốt cuộc một đường đi đến nhà Lý Tam Lang.

Nhà Lý Tam Lang tuy nói có chức quan, nhưng không có dựng cửa son, mà là cửa gỗ màu đen phổ thông, ngoài cửa trồng cây cối, bãi cỏ trải xanh.

Một tên tiểu bộc canh cửa, sau khi biết Hứa Trân là tiên sinh thư viện, trên dưới đánh giá nàng vài cái, lại hỏi thân phận tiểu ăn mày.

Tỉ mỉ kiểm tra đầy đủ một lần.

Tiểu bộc nói: "Hôm nay không tiện gặp khách."

Hứa Trân hỏi: "Vì sao?"

Tiểu bộc nói: "Trong nhà Lang quân(2) có chuyện, không có thời gian rảnh tiếp khách, không tiện gặp mặt."

⌈ (2) Lang quân: tiếng người đày tớ gọi chủ.⌋

Cửa lớn đùng một cái đóng lại.

Hứa Trân suýt chút thổ huyết.

Không tiện gặp khách, vậy ngươi còn đem người trong ngoài lục soát một lần làm gì, lãng phí thời gian sao?

Nghĩ đến Lý Tam lang một ngày không trở lại đi học, mình liền một ngày không lấy được tiền công, Hứa Trân không cam lòng.

Nàng khẽ cắn răng, nói với tiểu ăn mày: "Chúng ta trèo tường đi vào."

Hai người đi đến hậu viện, tìm đến một dây leo sinh trưởng trên tường thấp.

Tiểu ăn mày nhảy lên, ngồi xổm trên tường thấp, dùng sức kéo Hứa Trân, thật vất vả mới lôi được Hứa Trân.

Bịch một tiếng, Hứa Trân bị ngã đau cái mông.

Chưa kịp lấy hơi, bên trong tường truyền đến tiếng khóc rống bi thương.

Hứa Trân xoa mông, cùng tiểu an mày theo tiếng đi qua.

Đi đến một ô vuông trắng đen trước cửa, nghe thấy tiếng bàn luận bên trong.

Tiếng bàn luận rất nhỏ, rất nhanh bị tiếng khóc lấn át.

Trước cửa chừa lại một khe hở, bên trong tiếng kêu gào tang thương truyền đến rõ ràng, dường như rất đau khổ.

Một lão phụ tóc mây thê thảm hô:

"Nếu không phải ngươi nhất định bắt Nhị Lang làm Tướng quân gì đó, sao hắn lại sống chết không rõ chứ!"

"Nhị Lang, Nhị Lang của ta a!"

"Nhị Lang nếu thật không còn, ta sẽ để các ngươi chết cùng!"

"Con ta, ngươi không thể chết a!"

"Ngươi trả Nhị Lang, trả lại đây!"

Một tiếng khóc so với một tiếng thê thảm hơn.

Thanh âm lão phụ như trộn lẫn cát đá, khàn khàn khó nghe, nhưng khiến người ta không nhịn được đau buồn theo.

Hứa Trân nghe đến không đành lòng, lại có chút ngạc nhiên.

Nàng quay đầu hỏi tiểu ăn mày: "Ngươi biết người đang khóc bên trong là ai không?"

Tiểu ăn mày gật đầu.

Hứa Trân hỏi: "Là ai?"

Tiểu ăn mày yên tĩnh một lát, nói: "Tổ mẫu Lý Tam Lang, Cổ Bạt công chúa."

"Còn là một công chúa sao?" Hứa Trân há hốc mồm, sững sờ một chút rồi lôi kéo tiểu ăn mày trốn bên góc tường, thấp giọng hỏi, "Hơn nữa ngươi còn nhận thức nàng?"

Tiểu ăn mày cúi đầu nói: "Là Tiên Ti công chúa."

"Tiên Ti?" Hứa Trân hỏi, "Là địa bàn người Hồ ở phương Bắc sao? Ta nghe nói Hung Nô cùng Yết, Đê, nhưng chưa từng nghe nói đến Tiên Ti."

Tiểu ăn mày nói: "Hầu như không còn ai."

Hứa Trân nhỏ giọng hỏi: "Bị diệt tộc sao?"

Tiểu ăn mày nói: "Không phải."

Hứa Trân hỏi: "Vậy tại sao?"

Tiểu ăn mày nhìn Hứa Trân, thanh âm vừa khô vừa chậm nói: "Rất nhiều năm trước, trên cao nguyên đến một vị nho sinh, mang theo một quyển [ Luận ngữ ], giảng cho thủ lĩnh nghe, thủ lĩnh nghe xong, rất có cảm ngộ, liền để mọi người đến nam địa học tập nhiều hơn.

Hứa Trân hỏi: "Đây là chuyện tốt, làm sao sẽ dẫn đến diệt tộc vậy?"

Tiểu ăn mày nói: "Nhiều nữ tử Tiên Ti đến nam địa, bởi vì tướng mạo đặc thù, được gọi là Hồ cơ, tặng cho quyền quý.

Hứa Trân không ngờ đến việc này.

Nàng biết lịch sử, cũng từng có hiện tượng ngũ hồ thập lục quốc(3), chỉ là Hồ Hán vẫn cố gắng câu thông, lẫn nhau kết giao, dường như chưa từng nghe qua loại chuyện mạnh mẽ bắt người này.

⌈ (3) Ngũ hồ thập lục quốc: còn gọi là Ngũ Hồ loạn Hoa, là một tập hợp gồm nhiều quốc gia có thời gian tồn tại ngắn ở bên trong và tại các vùng lân cận Trung Quốc từ năm 304 đến 439 kéo theo sự rút lui của nhà Tấn về miền nam Trung Quốc đến khi Bắc triều thống nhất toàn bộ phương bắc, mở ra cục diện mới là Nam Bắc triều.⌋

"Sau đó thì sao?" Hứa Trân nhỏ giọng hỏi.

"Sau đó, Hồ cơ vì có khuôn mặt đẹp kinh người, người nam địa thèm nhỏ dãi, cho nên dù không bước ra cao nguyên, cũng bị để mắt tới, bị người bắt đi." Tiểu ăn mày nói, "Sau đó, Tiên Ti cũng không còn nữ tử."

Hứa Trân nhìn tiểu ăn mày, chấn kinh hồi lâu, hỏi dò: "Vậy... mẫu thân ngươi, lẽ nào cũng bị bắt đến địa bàn người Hán?"

Tiểu ăn mày lắc đầu nói: "Không biết."

Hứa Trân hỏi: "Nàng không nói với ngươi sao?"

Tiểu ăn mày nói: "Đã nói, nhưng chưa nói xong."

Hứa Trân hơi há miệng, nhưng không biết nói gì, nên ngậm miệng.

Nàng sờ đầu tiểu ăn mày, cứng nhắc nói: "Sau này đều sẽ tốt."

Tiểu ăn mày gật đầu, Hứa Trân lại an ủi một chút, sợ một hồi sắc trời sẽ muộn, không tốt đi ra ngoài, liền để tiểu ăn mày ngồi ở nơi này chờ nàng, chính mình đi tìm Lý Tam Lang.

Nói xong đứng dậy, lắc lắc cái chân bị tê vì ngồi xổm, vịn tường hướng về phía sáng mà đi.

Dưới bóng cây, tiểu ăn mày nhìn bóng lưng Hứa Trân đi xa, ánh mắt từ từ tối xuống.

Chờ thân ảnh biến mất, nàng cúi đầu, sau một lát đứng dậy, đi đến trước cửa khi nãy.

Xuyên qua chút ánh sáng cùng khe cửa, nàng nhìn thấy Tiên Ti công chúa kêu khóc bên trong, cùng với một lão ông nước da ngăm đen, cao to uy mãnh, dáng người thẳng tắp, rất có khí khái.

Nàng nhìn chăm chú, khóe miệng dần kéo căng, ngón tay nắm lấy tường, nắm chặt hồi lâu, mới chậm rãi buông ra, rũ mắt xuống, như biến thành người khác, dựa vào tường lại ngồi xuống.

―――――――――

Lý gia tuy không phải quan để ( dinh phủ ), nhưng gia đại nghiệp đại, tiểu trạch ở Giang Lăng cũng thiết kế vô cùng rộng lớn.

Hứa Trân tìm lâu, rốt cuộc ở trong một phòng nhỏ khô ráo bụi bay tìm được Lý Tam Lang.

Nàng đi tới hỏi: "Lý Tam Lang?"

Lý Tam Lang ngồi ôm đầu gối, vùi đầu bên trong, tóc không buộc, tán loạn rũ, nghe thấy tiếng vẫn hờ hững, ngồi dưới đất.

Hứa Trân lại hỏi: "Lý Tam Lang? Ngươi làm sao, không có sao chứ?"

Lý Tam Lang vẫn ngồi trên đất.

Hứa Trân đem cành cây ở sau lưng kéo xuống đưa cho Lý Tam Lang, nói: "Ta đến chịu đòn nhận tội, vậy nên ngươi về đi học lại đi."

Lý Tam Lang giơ tay, một bàn tay vung tới Hứa Trân, mắng: "Ngươi có phiền hay không!"

Hắn lộ mặt, viền mắt sưng đỏ, xem ra vừa mới khóc, nước mắt nước dãi còn chưa lau, ống tay áo ướt một mảnh lớn.

Hứa Trân hỏi: "Sao ngươi lại khóc?"

Lý Tam Lang lại vùi đầu vào đầu gối, cánh tay che khuất lỗ tai, trầm giọng nói: "Cút!"

Hứa Trân không biết xấu hổ nói: "Ta không đi, ngươi cũng đừng xấu hổ, ta làm tiên sinh chính là truyền đạo dạy nghề giải thích nghi hoặc, ngươi có khó khăn đau khổ gì, nói cho ta là được rồi, chẳng qua giúp ngươi giải thích nghi hoặc rồi, ngươi phải trở lại đi học."

Hứa Trân nói xong, lại nghĩ đến một chuyện, bổ sung, "Đúng rồi, còn phải nhớ, đến chỗ sơn trưởng nói lời hay, cho ta tăng thêm tiền lương."

Lý Tam Lang thoạt đầu không để ý đến, sau đó nghĩ đến Hứa Trân thật sự quá nhiều lời, đứng lên mắng: "Ngươi đủ chưa?"

Hứa Trân hỏi: "Ngươi làm gì nóng nảy như vậy?"

Lý Tam Lang mắng: "Ai cần ngươi lo? Ngươi có thể giải nghi hoặc gì chứ? Có thể giúp ta tìm a huynh trở về sao? Ngươi chỉ là giáo thư, ngươi có thể làm gì?"

Hắn tức muốn nổ phổi, muốn đạp Hứa Trân, bị Hứa Trân né đi.

Hứa Trân nghĩ đến vừa rồi khóc lóc, lập tức hiểu Lý Tam Lang sao lại khóc.

Nàng hỏi: "Huynh trưởng ngươi mất tích sao?"

Lý Tam Lang tức giận, nhịn khóc nói: "Phải."

Hứa Trân hỏi: "Làm sao mất tích? Ở đâu? Lang Cốc Quan?"

Lý Tam Lang sửng sốt một chút: "Làm sao ngươi biết?"

Hứa Trân nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy tổ mẫu ngươi khóc, trên bàn có tấm bản đồ, ở trên viết ba chữ Lang Cốc Quan.

Lý Tam Lang hừ một tiếng, không ôm hy vọng với Hứa Trân.

Hứa Trân hỏi: "Huynh ngươi mất tích bao lâu rồi?"

Lý Tam Lang lạnh lùng nói: "Năm ngày."

Hứa Trân hỏi: "Không lưu lại tin tức gì sao?"

Lý Tam Lang ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, vừa xem thường vừa cắn răng nói: "Có lưu lại."

"Tin tức gì?" Hứa Trân hỏi, "Tổ phụ với tổ mẫu ngươi có biết không?"

"Biết được." Lý Tam Lang nói xong, không nhịn được mắng, "Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi! Ngươi là cái thá gì?"

Hứa Trân nghe khó chịu, xoay người muốn đi.

Nhưng trong đầu, đầu tiên nghĩ đến làm việc tốt được điểm công đức, còn có tiền lương sơn trưởng cho.

Cuối cùng chỉ có thể nhịn, giải thích: "Ta biết được nhiều hơn ngươi, nói không chừng có thể đoán được tin tức huynh ngươi lưu lại đó?"

Lý Tam Lang chưa thấy ai vô liêm sỉ như vậy, nhất thời khí huyết cuồn cuộn.

Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, vẫn nhịn thống khổ của