Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Chương 16: Côn đồ Nghịch chuyển nhân sinh (5)

- Em gái nhỏ, tại sao em lại khóc vậy?

Thất Nguyệt đi đến bên cạnh cô bé rồi quỳ xuống. Cô cố gắng tỏ ra thân thiện nhất đến mức có thể.

- Anh trai. Em…không…tìm thấy…nhà của mình đâu cả!

Cô bé khóc nấc lên, bàn tay dính đầy nước mắt, nước mũi nắm lấy quần áo Thất Nguyệt, nói với cô một cách đầy tội nghiệp:

- Anh đưa em về có được không?

Thất Nguyệt cũng không chê bẩn mà lấy khăn tay ra, cẩn thận lau sạch khuôn mặt giống như mèo con của cô bé. Cô bé trông rất dễ thương, lại ngoan ngoãn nữa. Mặc dù bộ dạng hiện tại của Thất Nguyệt rất hung dữ nhưng cô bé cũng không hề cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt giám thị đứng phía sau Thất Nguyệt sáng rực lên, thầm thì trong lòng:

- Muốn bắt cóc trẻ em phải không, bị tôi bắt quả tang rồi nhé!

Thất Nguyệt ôm lấy cô bé, muốn giúp bé tìm đường về nhà nhưng hỏi cả nửa ngày mà bé lại không biết nhà mình ở đâu vì tuổi qua nhỏ, cũng không biết bố mẹ mình tên gì. Cuối cùng Thất Nguyệt đành phải đưa bé tới cục cảnh sát.

Thất Nguyệt vừa bế đứa bé vào trong cục cảnh sát thì cả phòng đang ồn ào bỗng im phăng phắc.

Đây là một phân cục nhỏ, phụ trách luôn cả khu vực trực thuộc là trường học của Thất Nguyệt. Trên thực tế, chỉ cần không xảy ra chuyện gì liên quan đến mạng người thì bọn họ cũng sẽ không can thiệp vào trường học này. Đã từng có một thanh niên sức trâu mới toanh được cử tới đây, chẳng may đắc tội với một đại ca ở trong trường, thế là đêm đó nhà của thanh niên đó đã sáng nhất khu, vì thế bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở với trường học đó.

Hôm qua, cục cảnh sát đã kịp ghi hình nhân tài mới xuất hiện là Thất Nguyệt rồi. Khi nhìn thấy Thất Nguyệt vừa khóc vừa đánh, trên mặt đầy máu thì mọi người đều có thái độ nhất trí là nếu không có tai nạn chết người thì sẽ không quản nữa, còn chết người thì để tổng cục quản. Ở cái thành phố này mà muốn sống lâu hơn một chút thì tốt nhất nên chọn cách mất trí nhớ!

Cái thời khắc mà họ nhìn thấy Thất Nguyệt đi vào, mọi người đều kinh hãi nhìn nhau:

- Muốn lập uy với chúng ta sao?

- Xin chào, tôi muốn báo án thì nên tìm ai ạ?

Thất Nguyệt thấy mọi người đang sững sờ nhìn mình thì chỉ còn biết kéo một cảnh sát trẻ bên cạnh để hỏi.

- Cậu, cậu muốn làm gì?

Anh cảnh sát lùi lại vài bước, hơi bối rối.

- Đứa bé này đi lạc, tôi dẫn bé đến tìm người thân!

Thất Nguyệt đặt đứa bé xuống, nhéo nhéo cái mũi bé rồi nói.

- Chứ không phải cậu bắt cóc cô bé hả?

Anh cảnh sát vừa cảnh giác vừa nghi ngờ hỏi.

Trên đầu Thất Nguyệt bỗng nhiên âm u, còn khuôn mặt thì cứng đơ.

Không khí trong căn phòng đột nhiên như bị dừng lại.

Bộ dạng của cô vốn dĩ đã không dễ có thiện cảm, lại thêm khuôn mặt vô cùng hung ác, toàn bộ đám người trong cục cảnh sát đều toát mồ hôi lạnh cả ra, thậm chí có người còn giữ chặt cái túi da đeo bên hông nữa.

- Thôi được, tôi giao đứa bé này cho các anh, tôi đi đây!

Thất Nguyệt cảm thấy mọi người không được thiện ý cho lắm nên nhíu mày và cho rằng dù cô có ở lại thêm chút nữa thì cũng chẳng có nghĩa lý gì, thế là cô cúi đầu chào tạm biệt cô bạn bé nhỏ.

Cô gái nhỏ không muốn để Thất Nguyệt đi nên lập tức khóc rống lên, Thất Nguyệt phải dỗ cả nửa ngày bé mới chịu nín.

- Đậu mè, lúc nãy cậu có nhìn thấy khuôn mặt đó không? Thật là đáng sợ! Tôi ở đây lâu như vậy mà chưa từng gặp thằng nào hung ác cỡ đó!

Đợi Thất Nguyệt đi khỏi, một tên cảnh sát lập tức xả ra.

Những tên bên cạnh cũng ra sức gật gù bày tỏ sự đồng tình.

Mặc dù nhìn y có vẻ đối tốt với đứa bé nhưng ai mà biết được y có âm mưu gì không hay là có chứng đam mê ấu dâm chứ!

Thầy giám thị đã theo dõi Thất Nguyệt mấy ngày rồi, ông ta cảm thấy rất nghi hoặc, ngày nào Thất Nguyệt cũng đi học đúng giờ, tan học cũng không chạy lung tung mà đi thẳng về nhà. Chỗ học của cậu ta kế bên cửa sổ, thầy giám thị phát hiện ra, ngày nào Thất Nguyệt cũng học tới khuya, đây rõ ràng là một học sinh có giờ giấc học hành và nghỉ ngơi một cách điều độ.

Lẽ nào ông ta đã hiểu lầm Long Tam?

Thầy giám thị rơi vào trạng thái trầm tư.

Có điều nếu chỉ là hiểu lầm thì quá tốt, thầy giám thị đã có toan tính riêng.

Nếu đối phương đúng là một học sinh ngoan thì có thể nói chuyện điều kiện với cậu ta rồi để cậu quản lý đám côn đồ kia, còn bản thân mình sẽ đứng ở phía sau điều khiển. Đối phương ngoài sáng, ông ta ở trong tối, lợi dụng quyền lực có trong tay mình và đến cuối cùng thống nhất toàn bộ đám côn đồ trong trường, đến lúc đó thì ông chính thức nắm trường học này trong tay rồi.

Nghĩ tới đây, giám thị hưng phấn hẳn lên. Kế hoạch này quá tuyệt vời! Trong tương lại cái trường này chính là thiên hạ của ông ta, đến cả hiệu trưởng sau này cũng phải nhìn tâm trạng của ông ta mà làm việc.

Thầy giám thị nghĩ ngợi một ngày, càng nghĩ thì đôi mắt càng sáng rực lên.

Thất Nguyệt rất bận rộn. Ngoài việc hằng ngày nỗ lực học tập thì cô còn phải luyện tập thể thuật. Đáng tiếc là, thân thể này không có thiên phú gì nên Thất Nguyệt chỉ còn cách rèn luyện cho nó thêm cường tráng một chút mà thôi.

Thân thể của Thất Nguyệt vốn dĩ đã rất tốt, nếu không thì đã không được chọn làm ảnh vệ. Sau khi trải qua thời đại tận thế thì cơ thể con người xảy ra sự biến dị, ngoài việc tiến hóa thành các hệ dị năng khác nhau thì một vài bộ phận trên cơ thể con người cũng xảy ra sự tiến hóa.

Nhưng sau khi thời đại tận thế kết thúc thì vẫn có một vài người có dị năng với tố chất thiên phú sống sót mặc dù tỉ lệ ít đi rất nhiều. Những kẻ có cơ thể tiến hóa đã khó tới mức vạn dặm mới tìm được một rồi, còn có thêm dị năng thì chẳng khác nào lông phượng sừng lân.

Phong Uyển Uyển chỉ là con riêng. Lý do khiến cô ta trở thành người thừa kế của Phong gia là bởi vì cô sở hữu thủy hệ dị năng vô cùng hiếm gặp. Khi cô sinh ra, gia chủ của Phong gia đã tự tay nhận cô mang về, và nuôi dưỡng theo kiểu là người thừa kế chính của gia tộc.

Thể thuật mà Thất Nguyệt luyện tập được tạo ra dành riêng cho các dị năng, cho nên người không có năng lực thì tối đa chỉ có thể luyện đến mức cơ thể trở nên cường tráng mà thôi.

- Kinh nghiệm có được lần này nhất định phải dùng để đổi lấy cuốn sách bí mật kia.

Sau khi Thất Nguyệt luyện tập xong liền đi tắm.

Lúc mới đầu, Thất Nguyệt cảm thấy rất bất tiện khi đi tắm. Dù gì cũng là cơ thể của đàn ông, mặc dù hiện tại cô thích nghi với cơ thể này nhưng mỗi lẫn đi vệ sinh hay đi tắm đều phải xoa xoa một lần khiến Thất Nguyệt cảm thấy rất phiền muộn. Nhưng dần dần cô cũng thấy quen, giờ đây cô có thể đứng tiểu một cách vô cùng điềm đạm rồi.

Lần trước cô nhìn thấy một quyển võ lâm bí tịch trong tiệm sách đổi đồ, cuốn sách này cần hai trăm điểm kinh nghiệm EXP. Mặc dù đây là những gì mà nhiệm vụ đầu tiên cô đạt được, nhưng giá của cuốn sách này cũng đã ở mức thấp nhất rồi. Thất Nguyệt cảm thấy cuốn sách này còn tốt hơn những thứ quý giá khác, vượt qua mọi giá trị, nhìn mà thấy thèm.

Thất Nguyệt nghĩ, nhiệm vụ lần này hoàn thành nhất định phải đổi tới tay. Nghĩ tới nhiệm vụ, Thất Nguyệt lại cảm thấy buồn bực, bây giờ cô vẫn chưa có manh mối gì. Giờ đây cô đã trở thành nhân vật nguy hiểm tổn tại trong lớp. Ngoài vài đứa côn đồ ra thì còn có một số đứa con gái chẳng mấy trong sáng gì quyến rũ cô. Số còn lại thì không một ai lại gần cô cả.

Cô còn đang xoa đầu thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.

- Ai vậy! Thất Nguyệt nóng nảy vắt khăn lên cô sau đó cầm di động lên nghe

- Long Tam, tôi là thầy giám thị…

Sau khi tắt điện thoại, Thất Nguyệt cảm thấy mình như được sống lại vậy. Thầy giáo giám thị lại chủ động gọi điện thoại cho cô, nói là tin cô, hơn nữa còn hẹn cô để gặp mặt. Mấy ngày này cô đều đi tìm cơ hội, nhưng không hề gặp được thầy giám thị, thật không ngờ tình thế đã thay đổi.

Cô vội vàng dùng khăn lau khô mồ hôi ở trên người, rồi mặc quần áo vào chạy xuống lầu dưới. Thầy giám thị hẹn gặp cô mà địa điểm cô hẹn chính là quảng trường nhỏ bên cạnh trường. Ở đó, người ít, nói chuyện sẽ thuận tiện hơn.