Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 67

Cậu cố gắng trấn tĩnh mình lại, âm khí bắt đầu xuất hiện, nghĩa là Giao Linh sắp trở về.

Thế thì mọi việc đang tiến triển theo chiều hướng tốt.

Hoàng tiếp tục nhắm mắt lại, miệng lầm bầm lầm bầm niệm chú, tay gõ liên tục vào chiếc mỏ gỗ chín nhịp một, giai đoạn này tuyệt đối cần tập trung, nếu cậu thất bại, vong hồn Giao Linh không những không trở về, mà còn lôi kéo theo âm binh từ khắp các điện thờ xung quanh làng kéo đến. Một mình Hoàng không thể chống trả được với người của âm ty.

Không cẩn thận chúng sẽ cử các câu quỷ đến bắt hồn cậu, phải, chúng chính là những người như Cao Tuệ Mẫn.

"Cốc... Cốc... Cốc..."

Nhịp điệu càng ngày càng nhanh và gấp gáp. Hoàng cố tình để mở cánh cửa sổ phía ngoài hành lang ban công ra, hòng dẫn dụ Giao Linh về phía này.

"Phù..."

Rèm cửa sổ đột nhiên phả mạnh vào phía bên trong. Khác với cơn gió nhỏ hồi nãy, lần này, gió thổi dữ tợn hơn.

Một tinh phách bé xíu màu xanh nhàn nhạt bay từ phía ngoài cửa vào.

Ngay lập tức, Hoàng dùng một lá bùa, gắn lên phía trên người Giao Linh, đứng dậy, lấy tay rạch một đường nhỏ cho máu ứa ra, rỉ xuống tấm bùa, đặt trở lại nơi lồng ngực cô, lập tức tinh phách tiến về phía bên trong, nhập vào người.

Bốn lá bùa trên người Giao Linh đồng loạt phát sáng màu vàng chói.

Hoàng dùng máu của mình để có dương khí, tinh phách của Giao Linh hàng ngày thường đi hút thứ này, nên ngay lập tức sẽ bị dẫn dụ.

Đầu các khớp xương trên ngón tay Giao Linh bỗng chuyển động. Sợi chỉ đỏ rực phát sáng một cái.

Hoàng vội vàng giật ba tấm bùa trên người cô ra, vừa niệm chú, nhanh tay đốt chúng đi, chỉ giữ lại lá bùa duy nhất đặt trên lồng ngực Giao Linh ở lại.

Cậu giật mình, định lui tay về, vì những tấm bùa kia trở nên nóng bỏng rát, nhưng ngay lập tức liền nhắm chặt tay mà không rời, cuối cùng cũng cháy hết.

Thân ảnh Giao Linh, dần dần mờ nhạt mà biến mất.

Hoàng nhanh chóng lấy lá bùa dính máu nơi lồng ngực của Giao Linh, đem yểm ngay đằng sau lưng con búp bê vải, sợi chỉ đỏ nối giữa thân ảnh Giao Linh và con búp bê bỗng vụt tắt. Hình dáng Giao Linh cũng hoàn toàn biến mất.

Ngay lúc này Hoàng chợt hiểu, thứ mà cậu nhìn thấy vốn dĩ chỉ là ảo ảnh mà Giao Linh cố dùng nguyên khí còn sót lại của cô để tạo thành, để dẫn dụ tinh phách của chính mình về đây.

Hoàng ngồi dậy, bật điện lên. Con búp bê vẫn như vậy, không có gì thay đổi so với lúc trước. Chỉ khác là đằng sau có thêm lá bùa yểm trái tim Giao Linh.

Cậu mở cửa tủ, đặt ngay ngắn nó về vị trí cũ.

"Ui da, đau quá..."

Do không cẩn thận, vết rạch tay hồi nãy bị va vào cạnh tủ. Máu từ miệng vết thương bắt đầu chảy.

Vô tình, con búp bê nằm ở phía dưới bị máu từ tay Hoàng nhỏ xuống...