Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 71

Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, nắng rọi xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt Hoàng, cậu mới bắt dầu mở mắt, trở dậy.

"Chậc chậc... Lại quên không đóng cửa sổ rồi..."

Thầm trách mình một câu, vừa nhíu mày lại, bước ra cửa sổ, Hoàng lấy tay ra định kéo rèm cửa sổ lại, nhưng ngay lập tức lại thu về.

Bàn tay hôm qua mẹ mới băng cho cậu...

Giật mình nhớ lại toàn bộ sự việc hôm qua, cậu vội vàng xoè tay còn lại ra, lòng bàn tay này có một vệt nhăn nhúm, màu thẫm trải dài một đường.

Vết dao rạch của cậu gây ra, quả đúng nhu lời lão Long đầu hói nói, nay đã gần như trở về bình thường...

Quay sang cửa tủ quần áo, con búp bê của Giao Linh vẫn ở đó, im thin thít, không một động tĩnh.

Cậu nhìn đồng hồ.

Đã 9 rưỡi sáng.

Bước vào nhà tắm đáng răng rửa mặt xong xuôi, Hoàng chạy xuống dưới nhà.

"Con trai, con dậy rồi đấy à?"

Bà Châu đang ngồi ngặt rau dưới bàn bếp, nhìn thấy Hoàng, khẽ mỉm cười.

"Ơ... Mẹ. Sao mẹ lại ở đây? Hôm nay ở điện hết việc rồi ạ?"

Hoàng nhìn mẹ mình, mặt đầy thắc mắc. Sao thế nhỉ? Hay hội làng bị cắt bớt ngày tổ chức rồi? Nếu như thế... Cậu chưa có được gặp Thành Hoàng... Vậy Giao Linh...

"Không phải, hôm nay là việc của đàn ông chứ. Họ đang ở ngoài đấy làm kiệu, bữa kia đặt ông Thành Hoàng vào đấy để đi rước. Con không nhớ hả? Chú Hải năm nay cũng đến phiên rồi, nên đành xin nghỉ mấy ngày tới. Con trai, con khi nào lấy vợ nhập hộ khẩu về đây, vợ chồng con cũng phải bận túi bụi đi đấy."

Bà Châu như lo sợ con trai và cả thế hệ sau đều làm mai một cái thứ truyền thống hội làng tốt đẹp này đi. Nên năm nào cũng vậy, bà cũng dặn Hoàng y chang như vầy.

"Con trai, con nhớ phải làm cỗ y chang mẹ làm để cúng trong hội làng nhé. Không được lơ là đâu đấy..."

Và câu trả lời lúc nào bà cũng nhận lại.

"Ôi dào ơi, con thì chó nó lấy. Với cả mấy thủ tục rườm rà như này, cần rút ngắn hoặc bãi bỏ đi. Con không có làm như mẹ đâu. Ma với chẳng quỷ, thần với chẳng thánh. Tào lao quá. Rõ mê tín."

Mỗi lúc như vậy, bà Châu đành bất lực nhìn con trai mình. Nói mãi nó cũng chẳng bao giờ nghe đâu. Nó đâu có biết, bà có được ngày hôm nay cũng nhờ quỷ thần cả?!?

Thế nên hiện tại, bà cũng đang chờ để chuẩn bị nghe câu nói hàng năm.

Hoàng nhìn lại mẹ, chớp chớp mắt, ngồi xuống trước mặt bà, mở miệng.

"Mẹ yên tâm, riêng gì chứ thần thánh là không thể đùa được. Con sau này nhất định sẽ cố gắng."

Bà Châu mở to mắt ra, nhìn thằng con trước mặt.

"Có phải... Hoàng không hả con?"