Pháp Y Vương Phi 2

Chương 97: Thì Ra Là Thế 4

Ban đầu khi Ân Phượng Cẩm vô duyên vô cớ gọi Ân Phượng Trạm lại, Nhiếp Cẩn Huyên đã cảm thấy có chút kì quái.

Nhưng giờ phút này, nàng rốt cuộc cũng hiểu mục đích cuối cùng của hắn là gì!

Cho nên, vừa nghe lời này Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm ở cạnh bên một cái, nhưng biểu tình của hắn vẫn bất động như cũ.

Thế nên, lúc này Nhiếp Cẩn Huyên chỉ suy nghĩ một lát liền mím môi cười.

"Nga? Vân Vương điện hạ có chuyện muốn hỏi ta? Kia không biết là chuyện gì mà làm Vân Vương điện hạ mất công như vậy?"

"Ha hả...!Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi."

Vừa nói, Ân Phượng Cẩn vừa nở nụ cười nhẹ, sau đó thấp giọng nói.

"Kỳ thật, bổn vương nghe người ta kể, mấy ngày trước Vinh Hinh Uyển bị cháy, Lan Tài Tử bị sát hại, lúc ấy có người vu hãm tất cả sự việc là do Trương Quý Phi sắp đặt, nhưng cuối cùng nhờ có Tứ đệ muội ra mặt, giúp Quý phi nương nương rửa sạch nỗi oan...!Ha hả, cho nên bổn vừa nghe vậy, liền cảm thấy rất tò mò, không biết tại sao Tứ đệ muội lại biết nghiệm thi? Nếu không tại sao lại biết Lan Tài Tử là bị giết chết trước khi Vinh Hinh Uyển cháy lớn?"

Ân Phượng Cẩm nói chuyện vô cùng tự nhiên, mà vừa nghe thế, Nhiếp Cẩn Huyên lại không khỏi cười lạnh trong lòng.

"Hừ, quả nhiên...!

Trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên thầm nghĩ, nhưng trên mặt vẫn không lộ chút thần sắc dị thường.

Chờ bên này thanh âm của Ân Phượng Cẩm vừa dứt, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ mỉm cười, bình thản đáp.

"Ha hả ~, không nghĩ tới, tin tức của Vân Vương điện hạ lại linh thông như vậy, ngay cả việc Lan Tài Tử chết như thế nào cũng biết vô cùng tường tận, không thiếu chút nào..."

Tuy rằng, biết những lời này nói ra cũng không có tác dụng gì, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên vẫn mở miệng châm chọc hắn vài câu, sau đó mới nói thêm.

"Bất quá, nếu Vân Vương điện hạ đã hỏi, vậy ta cũng không nhiều lời.

Kỳ thật, ta biết nghiệm thi là do lúc trước đã từng đi theo Mạnh Lão tiên sinh học một chút thuật ngỗ tác...!Chẳng qua, nếu so với Mạnh lão tiên sinh tài nghệ tinh vi, thì ta chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi!"

Nghĩ đến, nếu không phải lúc trước Ân Phượng Trạm từng nhắc qua với nàng, thì bây giờ Nhiếp Cẩn Huyên nàng cũng không thể trả lời một cách bình thản như vậy.

Nhưng vào lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên lại có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Ân Phượng Trạm đã sớm đoán trước được sẽ có người lấy chuyện này để làm khó nàng, cho nên mới bàn bạc với nàng trước?!

Suy nghĩ ấy chợt lóe qua đầu Nhiếp Cẩn Huyên.

Cho nên, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Ân Phượng Trạm.

Mà nghe Vân Vương Ân Phượng Cẩm nghe nàng giải thích như vậy, thì có chút sửng sốt không thôi, theo sau liền nhíu mày.

"Nga?! Thì ra thuật nghiệm thi của Tứ đệ muội là học từ Mạnh Hiển tiên sinh a~?"

"Ha hả ~, vậy thì sao? Vân Vương điện hạ không tin? Nếu Vân Vương điện hạ đã không tin, có thể tìm Mạnh Lão tiên sinh mà hỏi! Nhìn xem có phải ta đang nói dối ngài hay không?!"

"Ách...!Nếu tứ đệ muội đã nói như vậy, bổn vương sao có thể không tin.

Chỉ là, bổn vương có chút kinh ngạc mà thôi, thì ra Tứ đệ muội là đồ đệ của Mạnh Hiển."

"Ha hả ~, cũng không thể gọi là đồ đệ, chỉ là những lúc rảnh rỗi, buồn chán không có việc làm, nên tìm cách giải trí thôi!"

"A, thì ra là thế!"

Ân Phượng Cẩm lộ ra biểu tình thì ra là thế, tiếp theo lại lần nữa cười khẽ.

"Nếu đã như thế, thì thôi vậy...!Ha hả, thật ngượng ngùng, chỉ là bổn vương quá tò mò nên mới lôi kéo Tứ Hoàng đệ cùng Tứ đệ muội nói nhiều như vậy, bổn vương có chút hổ thẹn! Cho nên, nếu không chê, bổn vương xin kính Tứ hoàng đệ cùng Tứ đệ muội một ly rượu coi như ta chuộc lỗi với hai người đi!"

Lúc này, cả người Ân Phượng Cẩm đều toát lên vẻ hào khí hiếm thấy.

Dứt lời, liền đem ly rượu trong tay đưa cho Ân Phượng Trạm, mà Nhiếp Cẩn Huyên bởi vì là nữ nhân, cho nên trong trường hợp này có thể lấy trà thay rượu, vì thế Ân Phượng Cẩm liền nhanh chóng bảo hạ nhân mang một ly trà lên cho Nhiếp Cẩn Huyên.

Nhưng nhìn Ân Phượng Cẩm nhét ly rượu vào tay Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên đang đứng bên cạnh lại cau mày không thôi, sau đó không chút suy nghĩ mà đưa tay đem ly rượu kia đoạt lấy.

"Vân Vương điện hạ, chắc ngài có điều không biết, gần đây Vương gia nhà ta bị bệnh sởi, cho nên không thể uống rượu.

Nếu không Vân Vương điện hạ có thể nhìn thử, rượu trên bàn này, một chút, Vương gia nhà ta cũng không đụng."

Trong tay cầm lấy ly rượu, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên liền để Ân Phượng Cẩm nhìn bàn yến tiệc bên cạnh, rồi nhìn vào ly rượu còn đầy kia, quả thật Ân Phượng Trạm một chút cũng không đụng vào.

Cho nên, thấy tình hình như vậy, Ân Phượng Cẩm có chút sửng sốt, nhưng vẫn mỉm cười tiếp tục lắng nghe Nhiếp Cẩn Huyên nói.

"Bất quá, nếu Vân Vương điện hạ đã nói như vậy, chúng ta tự nhiên cũng không thể từ chối, cho nên nếu Vân Vương điện hạ không chê, hay để ta thay Vương gia uống ly rượu này đi.

Cũng coi như đa tạ sự quan tâm của Vân Vương điện hạ đối với ta!"

Nhiếp Cẩn Huyên nói chuyện vô cùng tự nhiên, mỗi câu mỗi chữ đều khiến người khác không tìm ra sơ hở.

Mà vừa nghe lời này, Ân Phượng Cẩm tự nhiên không thể nói thêm cái gì.

Nhưng lúc này Ân Phượng Trạm nãy giờ vẫn luôn im lặng không khỏi chuyển mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó hơi hơi nhíu mày.

Mà lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nhiều lời, vừa nghe Ân Phượng Cẩm cười, liền đem ly rượu đưa tới trước môi, trực tiếp một ngụm uống hết, vô cùng hào sảng, nhưng động tác tiếp theo của nàng lại ưu nhã không thôi, hai tay nhẹ nhàng đem ly rượu đặt lên bàn.

"Đa tạ Vân Vương điện hạ đã ban rượu, ta..."

Nhiếp Cẩn Huyên nhẹ giọng nói, nhưng vào lúc này, không đợi Nhiếp Cẩn Huyên đem lời trong miệng nói ra, nháy mắt cả thân mình nàng đều mềm nhũn xuống.

....