Pháp Y Vương Phi

Chương 44: Oan gia ngõ hẹp

Bởi vì sự tình của Hương Thảo lần trước, Ngô thẩm cùng Nhiếp Cẩn Huyên đã ghi thù lẫn nhau. Mà trước mắt, Hàn Lạc Tuyết lại tính đem nàng điều tới Súc Ngọc Hiên của chính mình, cho nên dù Hàn Lạc Tuyết có giải thích tốt như thế nào, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, đây là Hàn Lạc Tuyết muốn mượn sức của Ngô thẩm, cùng Nhiếp Cẩn Huyên đối đầu!

Hơn nữa, Ngô thẩm là người bên cạnh Ân Phượng Trạm, cùng nàng thân cận một chút, tự nhiên cũng sẽ được Ân Phượng Trạm ưu ái hơn. Đồng thời, Ngô thẩm còn là quản sự của hậu viện, sự tình lớn nhỏ trong phủ đều phải qua tay nàng, bởi vậy, một chiêu này của Hàn Lạc Tuyết có thể coi là một mũi tên bắn trúng ba con nhạn!

Kế hoạch của Hàn Lạc Tuyệt vô cùng hoàn hảo, nhưng làm tất cả mọi người bất ngờ chính là, Nhiếp Cẩn Huyên không những không tức giận, ngược lại còn thuận nước đẩy thuyền, ở thời điểm mấu chốt, giết sạch không tha!

Cứ như vậy, Ngô thẩm từng là quản sự của hậu viện, một tay che trời, tương lai cũng chỉ có thể lăn lộn ở Súc Ngọc Hiên, dù sau này nàng có uy vọng lớn thế nào, chung quy vẫn không bằng dĩ vãng! Mà quyền lợi của Ngô thẩm bị suy yếu, đồng dạng chính là báo hiệu cho quyền lợi của Hàn Lạc Tuyết suy yếu, đồng thời còn khiến cho Hàn Lạc Tuyết không thể nói ra chữ "không" nửa chữ.

Cho nên, lúc này vừa nghe Nhiếp Cẩn Huyên nói như vậy, Hàn Lạc Tuyết tức khắc ngây người, lý do tốt mà nàng vừa nghĩ ra để từ chối cũng phải nuốt xuống, nói không nên lời. Mà Tần Ngọc Hà ngồi bên cạnh càng là trợn tròn mắt không thể tin được, ngay cả Bạch Mỹ Lan cũng không nhịn được đánh giá Nhiếp Cẩn Huyên mấy lần, đáy mắt tràn ngập khó tin.

Trong lúc nhất thời, căn phòng to như vậy lại lặng ngắt như tờ. Mấy người phu nhân đều ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên, không biết nói gì, thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không bất ngờ chút nào, đôi mắt to tròn híp lại liếc mắt nhìn Hàn Lạc Tuyết một cái, sau đó trực tiếp đứng thẳng lên.

"Được rồi, Trắc phi muội muội đang có bệnh trong người, ta cũng không thể làm phiền thêm nữa, còn về sự tình của Ngô thẩm, nếu Trắc phi muội muội đã nói như thế, thì cứ quyết định vậy đi. Lúc sau, ta sẽ đem chuyện này nói với Cố Tổng quản, sau đó để hắn ở trong phủ tìm một người khác tiếp nhận chức vị của Ngô thẩm. Cho nên, Trắc phi muội muội cứ yên tâm dưỡng bệnh cho tốt!"

Ngữ khí của Nhiếp Cẩn Huyên vẫn như cũ, bình tĩnh không chút nào phát hỏa. Dứt lời lại liếc mắt nhìn Bạch Mỹ Lan cùng Tần Ngọc Hà ở bên cạnh, sau đó liền xoay người rời đi. Nhưng nàng vừa mới đi tới cửa, lại đột nhiên đụng phải một lồng ngực rắn chắc, rộng lớn! Nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngẩn người, theo phản xạ mà ngẩng đầu, tiếp theo hai hàng mi không khỏi khẽ động.

Người tới đúng là Ân Phượng Trạm, thần long thấy đầu không thấy đuôi, đã lâu không xuất hiện trước mặt nàng. Mà lúc này, nhìn vào ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên, đáy mắt Ân Phượng Trạm cũng hơi lóe sáng, nhưng sau đó sắc hắn lại đột nhiên trầm xuống.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Biểu tình Ân Phượng Trạm bất động, nhưng ngữ khí lại lộ ra tia chất vấn rõ ràng. Cho nên vừa nghe lời này, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên vốn còn nghẹn lại hỏa khí mấy ngày qua, nháy mắt liền bộc phát, ngẩng đầu trừng hắn một cái.

"Không cần ngươi phải quản!'

Cố tình đè thấp tiếng nói của mình xuống, dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp cất bước rời đi. Nhưng ở ngay lúc hai người đi ngang qua nhau, Ân Phượng Trạm lại kéo tay nàng lại.

"Nhiếp Cẩn Huyên, đừng thấy bổn vương nhịn ngươi mà được một tấc lại muốn tiến một thước! Càng đừng đem lời bổn vương nói tối hôm đó ra làm trò đùa!"

"Hừ! Lấy ra làm trò đùa thì sao? Ta chính là đang muốn tìm chết, hiện tại Ân Phượng Trạm ngươi cũng có thể bóp chết ta a~!"

Kiêu ngạo nhướng mày nhìn về phía Ân Phượng trạm, Nhiếp Cẩn Huyên lạnh lùng cười.

"Bóp đi?"

"Ngươi..."

"Không bóp có phải hay không? Vậy đừng đứng đây nói chuyện vô nghĩa với ta!"

Không muốn cùng nam nhân trước mặt nói thêm câu nào, dứt lời Nhiếp Cẩn Huyên tùy tay đẩy tay Ân Phượng Trạm ra, sau đó trực tiếp cất bước rời đi... Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên vừa bước tới sân, chỉ còn mấy bước nữa liền ra khỏi Súc Ngọc Hiên, lại bỗng nhiên nghe được một đạo thanh âm băng lãnh cực điểm từ phía sau truyền đến.

"Nhiếp Cẩn Huyên, nếu hôm nay ngươi dám bước chân ra khỏi Súc Ngọc Hiên nửa bước, bổn vương liền đánh gãy chân của ngươi!"