Pháp Y Vương Phi

Chương 70: Hỏi cung và yêu cầu khám nghiệm tử thi

Nội viện Hoàng cung không hề tầm thường. Có một số việc mặc dù biết, cũng không có thể nói. Điển hình chính là chuyện tình cháy lớn ở Vinh Hinh Uyển, và cái chết của Lan Tài Tử!

Rốt cuộc, người có thể sinh tồn trong cung, nhất định không phải là đồ ngốc! Nhưng trước mắt hung phạm không rõ, mạo muội vì người khác cầu tình không phải là lựa chọn khôn khéo! Đồng thời, nhìn tình hình lúc nãy, có thể thấy Đoạn Hoàng Hậu muốn thừa dịp này đả kích Trương Quý Phi. Cho nên, lúc này nếu đứng ra nói chuyện giúp Trương Quý Phi, chính là gián tiếp đối đầu với Đoạn Hoàng Hậu. Mà ở hậu cung này, có ai ngốc đến nỗi sẽ chống đối hoàng hậu một nước?! Hơn nữa, chẳng ai ở đây có thể hiểu được tâm tư của Hoàng Thượng!

Cho nên, giờ khắc này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc với hành động lớn mật của Nhiếp Cẩn Huyên, theo sau trong lòng liền cười lạnh với hành động ngu xuẩn của Nhiếp Cẩn Huyên. Ngay cả Trương Quý Phi cũng không khỏi nhăn mày lại, sau đó nhịn không được lên tiếng trách cứ, nói:

"Cẩn Huyên, còn không câm miệng?! Chuyện Hoàng Thượng đã an bài, nơi này cần ngươi lên tiếng sao?"

Trương Quý Phi khẩn trương vì Nhiếp Cẩn Huyên đã xúc phạm đến thánh nhan. Nhưng lúc này, thanh âm của Trương Quý Phi vừa vang lên, không đợi Nhiếp Cẩn Huyên nói chuyện, Đoạn Hoàng Hậu ở bên cạnh lại bỗng nhiên cười, sau đó trực tiếp xen vào.

"Trương Quý Phi làm gì phải nói như vậy? Thần Vương phi đang bênh vực lẽ phải, cũng chỉ vì muốn chứng minh sự trong sạch cho Trương Quý Phi, thân là vãn bối, mà có tâm tư như vậy, thật đáng quý. Trương Quý Phi hẳn phải vui mừng mới đúng, làm sao lại quát mắng nàng như thế? Đương nhiên, Thần Vương phi có thể nói như vậy, chắc hẳn nàng đã tìm được chứng cứ quan trọng có thể chứng minh Trương Quý Phi không phải hung thủ, nếu không chỉ nói một câu " Trương Quý Phi bị hãm hại", chính là không được nha~!"

Vừa nói, Đoạn Hoàng Hậu vừa chuyển mắt, mang vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó liền trực tiếp quay đầu nhìn Thuận Thừa Đế.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, nếu Thần Vương Phi đã dám ngắt lời, vì Trương Quý Phi cầu tình, thần thiếp cho rằng nên để Thần Vương Phi nói hết lời, như vậy mới có thể phục chúng!"

Nhiếp Cẩn Huyên không hề nghĩ tới, lúc này Đoạn Hoàng Hậu sẽ giúp nàng nói chuyện với Hoàng Thượng. Nhưng sau khi ngẫm lại, thân phận hiện tại của nàng là Thần Vương Phi, mà Thần Vương Ân Phượng Trạm cùng Trương Quý Phi có quan hệ thân thiết, điều này mọi người đều biết, không cần phải nói, cho nên trước mắt một khi nàng sơ sẩy một chút, đến lúc đó đừng nói không cứu được Trương Quý Phi, ngay cả Ân Phượng Trạm cũng có thể bị liên lụi vào chuyện này!

Cho nên, nghĩ đến đây, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi quay đầu liếc nhìn Đoạn Hoàng Hậu một cái. Mà lúc này, Thuận Thừa Đế lại hơi hơi trầm tư một lúc, ngay sau đó đôi hơi nhấp.

"Nếu Hoàng Hậu đã nói như vậy, kia trẫm liền cho ngươi một cơ hội. Bất quá ngươi phải nhớ kĩ, trẫm muốn nghe là chứng cứ không phải là hồ ngôn loạn ngữ."

"Vâng! Thần tức tất nhiên có một nói một, có hai nói hai, nếu có nửa câu hồ ngôn, tự nguyện chịu phạt, tất cả đều do Hoàng Thượng xử trí!"

Nghĩ đến, bên trong hậu cung này, từ trước đến giờ vẫn chưa có ai dám ở trước mặt Thuận Thừa Đế mạnh miệng nói ra những lời này. Cho nên, vừa nghe được thanh âm của Nhiếp Cẩn Huyên, Thuận Thừa Đế theo thói quen chớp chớp mắt, sau đó trên mặt ẩn ẩn nổi lên một tia thâm trầm, cười nói.

"Hảo! Vậy hôm nay trẫm mặc cho ngươi tra xét. Trẫm thật muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi làm thế nào để chứng minh Trương Quý Phi trong sạch!"

...

Thuận Thừa Đế đã nói như vậy, tự nhiên không còn ai dám mở miệng phản đối, đùa cợt. Tuy rằng trong lòng Trương Quý Phi có chút lo lắng, cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, không thể nói xen vào nửa câu.

Mà lúc này, đã được sự cho phép của Thuận Thừa Đế, Nhiếp Cẩn Huyên liền cung kính hành lễ tạ ơn, tiếp theo lập tức không nói lời nào, trực tiếp đi đến trước mặt Tôn Tài Nhân.

"Tôn Tài Nhân, trước mắt Hoàng Thượng đã ở đây, ta cũng không có muốn hỏi thêm gì nhiều, chỉ là tò mò muốn Tôn Tài Nhân giải đáp cho ta một vài vấn đề khó hiểu mà thôi, thỉnh Tôn Tài Nhân đem tất cả sự tình trả lời rõ ràng."

Vẻ mặt Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh, nhưng Tôn Tài Nhân, người đã khẳng định chắc chắn hung thủ phóng hỏa là Trương Quý Phi lại lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó mắt liền liếc nhìn Trương Quý Phi cách đó không xa một cái, rồi mới đem ánh mắt nhìn thẳng Nhiếp Cẩn Huyên.

"Nếu Hoàng Thượng đã đáp ứng, Thần Vương Phi cứ việc hỏi."

"Được! Như vậy, xin hỏi thời điểm Tôn Tài Nhân phát hiện ra Vinh Hinh Uyển bị cháy là khi nào?"

Nhiếp Cẩn Huyên thấp giọng mở miệng, hỏi ra vấn đề thứ nhất, mà khi nói chuyện, đôi mắt bình tĩnh của nàng trước sau như một đều nhìn chằm chằm Tôn Tài Nhân trước mắt, không hề rời đi nửa bước. Mà nghe vậy, Tôn Tài Nhân chỉ lẳng lặng liếc nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một cái, sau đó mới chậm rãi trả lời.

"Đại khái là vào khoảng giờ Sửu đi, thời gian cụ thể ta cũng không rõ cho lắm!"

"Lúc ấy Tôn Tài Nhân đang làm gì? Có thể hay không thỉnh Tôn Tài Nhân đem tình huống cụ thể lúc đó kể ra cho mọi người biết?"

"Lúc ấy ta đang ở trong phòng ngủ. Nhưng vừa mới ngủ được một lúc, liền nghe được bên ngoài có người nào đó đang kêu to, bảo là nhanh đi lấy nước. Lúc ấy ta có chút mơ hồ, vẫn chưa tỉnh hẳn, liền ngửi được mùi cháy, tiếp theo Phù Dung liền từ bên ngoài cuống quít chạy vào, lôi kéo ta chạy ra khỏi phòng, sau đó khi ra ngoài rồi, ta mới phát hiện thì ra là tẩm phòng của Lan Tài Tử bên kia bị cháy..."

Đơn giản đem tất cả sự tình nói qua một lần, mà Tôn Tài Nhân vốn đang bình tĩnh, vừa nói xong câu cuối liền khóc không thành tiếng, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

"Mà thời điểm khi ta hoàn toàn thanh tỉnh... Lan Tài Tử đã....đã... Ô....Ô"

Không màng đến các vị phi tần cùng Thuận Thừa Đế đang ở đây, Tôn Tài Nhân rốt cuộc chịu đựng không được, mà khóc lớn kêu gào. Nhưng lúc này, nghe Tôn Tài Nhân nói như vậy, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên lại lóe sáng.

"Lan Tài Tử chết thảm, tâm tình Tôn Tài Nhân lúc này ta có thể hiểu được, bất quá xin thứ cho ta mạo muội hỏi một câu... Nghe ý tứ trong lời nói của Tôn Tài Nhân chính là, vào thời điểm Tôn Tài Nhân muốn đi tìm Lan Tài Tử , thì Lan Tài Tử đã tán thân nơi biển lửa. Nhưng nếu như vậy, liền có một việc rất kì quái, đó chính là dựa vào hỏa thế lúc đó, Tôn Tài Nhân hẳn không thể vọt vào phòng của Lan Tài Tử đi, nếu thế thì làm sao Tôn Tài Nhân có thể thấy được Lan Tài Tử, càng làm sao có thể xác định nàng đã chết hay chưa?"

Nhiếp Cẩn Huyên hỏi một vấn đề mà chưa có ai từng nghĩ đến. Nghe vậy, mọi người ở đây lập tức sửng sốt, mà Tôn Tài Nhân vẫn đang khóc lóc vô cùng thương tâm, nháy mắt cũng ngẩn người, ngay sau đó có chút không vui trừng mắt nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên.

"Thần Vương Phi có ý gì? Chẳng lẽ, ngươi cho rằng ta đang nói dối sao?"

"Tôn Tài Nhân hiểu lầm. Ta chỉ muốn việc nào ra việc đó mà thôi, cũng không có bất cứ ý tứ gì nhằm vào Tôn Tài Nhân, cho nên thỉnh Tôn Tài Nhân nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, lúc ấy vì lý do gì mà Tôn Tài Nhân khẳng định Lan Tài Tử đã chết?"

Giọng nói Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng sắc bén, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, lúc này Tôn Tài Nhân mới đem lửa giận của bản thân đè xuống, sau đó một bên hồi tưởng lại tình hình lúc đó, một bên thấp giọng nói.

"Bởi vì hỏa thế lúc ấy khá lớn... Ta nhớ rõ, thời điểm ta được Phù Dung cứu ra, trong phòng Lan Tài Tử đã cháy lớn, xung quanh đều là biển lửa! Cho nên, vốn dĩ ở thời điểm ban đầu, ta còn cho rằng Lan Tài Tử giống ta được người khác cứu ra. Nhưng sau khi hỏi mới biết được, Lan Tài Tử căn bản chưa ra tới, tiếp theo ta liền nóng nảy, nhưng lại không có cách nào..."

"Cho nên, lúc ấy Tôn Tài Nhân cảm thấy hỏa hoạn lớn như vậy, theo trực giác liền cho rằng Lan Tài Tử đã chết?"

"Hẳn là như vậy, rốt cuộc cháy lớn như thế, ngay cả cung nhân cung không thể chạy vào cứu người, Lan Tài Tử làm sao có thể còn sống? Hơn nữa, lúc ấy tẩm điện của Lan Tài Tử một thanh âm cũng không có, kia không phải đã chết thì là gì?"

Không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một cái, sau đó Tôn Tài Nhân chậm rãi giơ tay lên lau nước mắt trên mặt mình. Mà thấy nàng như thế, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không tức giận, chỉ đứng yên chờ cho Tôn Tài Nhân bình tâm lại mới bắt đầu hỏi tiếp.

"Kia được, nếu là như thế, ta đây lại muốn hỏi Tôn Tài Nhân một vấn đề cuối cùng, đó chính là xin hỏi Tôn Tài Nhân nhìn thấy Chu Đức Hưng phóng hỏa khi nào? Lại là lúc nào nhặt được lệnh bài?"

"Lúc ta đứng trong viện, nôn nóng chờ người cứu Lan Tài Tử ra, trùng hợp bắt gặp. Khi đó hắn vô cùng hoảng loạn chạy từ trong điện ra ngoài, sau đó dừng ở cửa một lúc rồi quay đầu nhìn lại, hơn nữa bởi vì khi đó hỏa thế lớn nên ánh lửa trong điện rất sáng, cho nên ta có thể thấy rõ được mặt củ hắn... Vì thế liền tính hắn hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra hắn! Tuyệt đối không sai được!"

Tôn Tài Nhân thấp giọng nói, mà nói tới đây nàng lại đột nhiên quay đầu hung hăng trừng Chu Đức Hưng đang thoi thóp bên cạnh mình, theo sau mới bình tĩnh đem ánh mắt thu trở về, tâm trạng cũng tốt hơn, nói tiếp.

"Còn về lệnh bài, là ta ở trong sân nhặt được. Chính cái lệnh bài này đã xác định, ta không hề nhìn lầm!"

....

Qua một thời gian ngắn, Nhiếp Cẩn Huyên đã đem tất cả sự tình hỏi kĩ càng một lượt. Mà đến khi Nhiếp Cẩn Huyên nghiêm túc hỏi cung Chu Đức Hưng, nàng lại chỉ hỏi đúng một vấn đề duy nhất.

"Chu Đức Hưng, nếu ngươi đã nhận mình là hung thủ phóng hỏa Vinh Hinh Uyển, như vậy xin hỏi ngươi phóng hỏa như thế nào, và vào thời điểm phóng hỏa có nhìn thấy Lan Tài Tử không?"

Vấn đề này của Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng cổ quái. Mà vừa nghe được câu hỏi của Nhiếp Cẩn Huyên, mọi người ở đây liền sửng sốt, ngay cả Chu Đức Hưng đang quỳ rạp trên mặt đất cũng phải ngẩn người, nhưng theo sau lại không khỏi cúi đầu, run giọng đáp.

"Nô, nô tài chính là tùy... Tùy tay đổ dầu bên ngoài phòng của Lan Tài Tử, sau đó liền...liền...."

"Sau đó liền tùy tay phóng lửa?"

"Vâng...

"Tiếp theo thì sao? Ngươi liền chạy?"

"Không... Không có... Lúc ấy nô tài sợ bị người ta nghi ngờ, liền liền cố ý đợi thêm một lát, sau đó chờ lúc người khác không để ý chỉ tập trung cứu hỏa, nô tài liền chạy... Chỉ là không, không nghĩ tới..."

"Kia từ đầu đến cuối ngươi đều không hề nhìn thấy Lan Tài Tử?"

"Không, không có..."

Chu Đức Hưng thấp giọng nói, theo sau liền ngẩng đầu liếc Nhiếp Cẩn Huyên một cái. Nhưng nháy mắt liền bị ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên bắt gặp, làm hắn sợ tới mức phải nhanh chóng cúi đầu. Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên hơi hơi mím môi.

Nhiếp Cẩn Huyên không nói, cũng không hỏi thêm bất cứ vấn đề nào khác. Cả Vinh Hinh Uyển to như vậy, tức khắc chìm vào an tĩnh. Thấy nàng như thế, Thuận Thừa Đế nãy giờ nhìn chằm chằm vào nàng không nhịn được lên tiếng.

"Lão tứ gia, ngươi đã hỏi xong?"

Thanh âm Thuận Thừa Đế vẫn âm trầm như cũ, nhưng một lời nói ra lại làm người khác cảm thấy áp lực gấp bội. Nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên hơi hơi giương mắt, sau đó cung kính gật đầu.

"Bẩm Hoàng Thượng, thần tức đã hỏi xong."

"Kết quả đâu?"

Thuận Thừa Đế thấp giọng hỏi lại, tiếp theo ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén. Mà lúc này, Trương Quý Phi đứng bên cạnh tức khắc thấy có chút bất an cùng khẩn trương, còn Đoạn Hoàng Hậu lại lạnh lùng cười, liếc mắt nhìn Trương Quý Phi sau đó liền đem ánh mắt của mình đặt trên người Nhiếp Cẩn Huyên.

Đối với sự chất vấn của Thuận Thừa Đế, cùng sự chú ý của mọi người xung quanh, Nhiếp Cẩn Huyên trước sau như một, không hề hoang mang, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Thuận Thừa Đế, tiếp theo mở miệng cung kính nói.

"Hồi Hoàng Thượng, tuy rằng thần tức đã hỏi xong, nhưng những câu hỏi vừa rồi cũng không thể chứng minh được Trương Quý Phi trong sạch."

"Nga? Nói cách khác, nãy giờ là tốn công vô ích?"

"Không phải, thần tức không cảm thấy những vấn đề vừa rồi là hỏi vô ích. Bất quá chỉ bằng mấy câu của Tôn Tài Nhân cùng Chu Đức Hưng, cũng không đủ chứng minh 100% Trương Quý Phi trong sạch, rốt cuộc đều là nói bằng miệng, không hề có bằng chứng, phải có chứng cứ đầy đủ mới có tính thuyết phục, đây không phải là yêu cầu mà Hoàng Thượng đã đưa ra cho thần tức sao? Cho nên hiện tại thần tức khẩn cầu Hoàng Thượng đáp ứng thần tức một việc, cũng là giúp thần tức lấy được chứng cớ, chứng minh Trương Quý Phi trong sạch!"

Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh nói, nhưng trong từng chữ lại mang theo vẻ kiên trì cùng khẳng định. Mà đối diện với cặp mắt mỹ lệ cũng đầy nghiêm túc kia, Thuận Thừa Đế không khỏi nhíu mày.

"Lúc trước trẫm đã nói qua, hôm nay mặc ngươi điều tra, chỉ cần ngươi có thể lấy ra chứng cứ là được! Bất quá, thật ra trẫm cũng khá tò mò, ngươi muốn trẫm đồng ý giúp việc gì, mà trịnh trọng như thế?"

Thuận Thừa Đế bị Nhiếp Cẩn Huyên gợi lên tính tò mò. Mà nghe vậy, hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên đột nhiên lóe sáng, tiếp theo liền chậm rãi nói ra từng chữ một.

"NGHIỆM THI TẠI HIỆN TRƯỜNG!"

...

Nhiếp Cẩn Huyên lại một lần nữa đem mọi người dọa sợ, ngay cả Thuận Thừa Đế, Trương Quý Phi cùng Đoạn Hoàng Hậu cũng phải sửng sốt không thôi. Cho nên, chờ Nhiếp Cẩn Huyên dứt lời được hồi lâu, Thuận Thừa Đế mới hơi hơi hồi phục lại tinh thần, sau đó mắt híp lại nhìn về phía Nhiếp Cẩn Huyên.

"Nghiệm thi?"

"Đúng vậy!"

"Được!"

Bình tĩnh nói ra một chữ, dứt lời Thuận Thừa Đế cũng không quay đầu mà trực tiếp hướng Cao Tài Dung luôn đứng cạnh mình, phân phó.

"Lập tức sai người đến Hình Bộ truyền Mạnh Hiển Ngỗ tác vào cung."

Cao Tài Dung là thái giám Tổng quản của Hậu Cung, đồng thời còn là tâm phúc của Thuận Thừa Đế. Tuy rằng năm nay đã hơn năm mươi tuổi, nhưng sức khỏe vẫn còn tốt. Mà lúc này vừa nghe Thuận Thừa Đế phân phó, Cao Tài Dung liền vội vàng cung kính trả lời, tiếp theo liền đi xuống an bài... Nhưng còn chưa đợi Cao Tài Dung xoay người, bỗng nhiên bị Nhiếp Cẩn Huyên gọi lại.

"Cao công công thỉnh chờ một lát!"

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền chuyển mắt nhìn về phía Thuận Thừa Đế.

"Hoàng Thượng, đúng là thần tức nghĩ khẩn cầu Hoàng Thượng đáp ứng nghiệm thi, nhưng cũng không cần phải làm phiền Mạnh Lão Tiên Sinh.

"...Lời này của ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì, thần tức chỉ làm cảm thấy, không cần phải cố ý truyền Mạnh tiên sinh vào cung, vẫn có thể nghiệm thi được!"

Nói xong, biểu tình của Nhiếp Cẩn Huyên liền chợt tắt.

"Thần tức có thể vì Lan Tài Tử mà đích thân nghiêm thi."

Từng câu từng chữ của Nhiếp Cẩn Huyên vừa rơi xuống, tức khắc mọi người ở đây gần như cùng một lúc mở to hai mắt, sửng sốt không nói lên nời! Ngay cả Thuận Thừa Đế luôn âm trầm cũng đột nhiên chấn động.

"Cái gì? Ngươi muốn nghiệm thi?"

"Vâng!"

"Ngươi... Chắc chắn?"

Thuận Thừa Đế không hổ là vua của một nước. Tuy rằng ban đầu trong đáy mắt hiện lên tia khiếp sợ không thôi, nhưng ngay sau đó liền lập tức bình tĩnh lại. Tiếp theo liền liếc mắt nhìn Nhiếp Cẩn huyên.

"Thần tức nhất định làm hết sức!"

Thanh âm Nhiếp Cẩn Huyên vẫn bình tĩnh như cũ. Mà nghe vậy, Thuận Thừa Đế không nhịn được chăm chú nhìn nàng hồi lâu, mới gật đầu.

"Được! Người đâu, mang thi thể Lan Tài Tử lên đây!"