Pháp Y Vương Phi

Chương 71: Chứng minh sự trong sạch!

Nhiếp Cẩn Huyên muốn đích thân nghiệm thi là điều tất cả mọi người chưa bao giờ nghĩ tới! Mà nghe được mệnh lệnh của Thuận Thừa Đế, chỉ chốc lát sau, liền thấy mấy tiểu thái giám nhanh nhẹn mang theo một cáng gỗ vào điện.

Mặt trên của tấm ván gỗ được vải trắng che lại, theo hình dạng hình như là một thi thể.

Đó chính là Lan Tài Tử.

Nháy mắt, nhìn tình hình trước mặt, Tôn Tài Nhân ở một bên lại lần nữa khóc nấc lên. Mà chúng phi tần đứng xung quanh tức khắc kinh sợ, theo bản năng giơ tay lên che mũi.

Theo sau, mọi người ở đây lại tập trung chú ý vào tấm vải trắng kia, mà mấy cái thái giám cũng nhanh chóng đem thi thể Lan Tài Tử đặt ở vị trí trống trải, sau đó liền lui ra. Tiếp theo Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nhiều lời, tiến lên vài bước đi đến trước mặt thi thể Lan Tài Tử, rồi trực tiếp cúi người, một tay đem tấm vải bố trắng lật lên!

Thời điểm tấm vải trắng kia bị xốc lên, trong đám người có người tức khắc cả kinh hét chói tai một tiếng.

"A......!"

"Thiên a....."

Nguyên lai chỉ thấy, trên tấm ván gỗ đặt một thi thể bị thiêu cháy đen thui, không nhìn rõ mặt mũi! Thi thể kia cuộn tròn, có thể nhìn ra là một con người, nhưng lại không phân biệt được là nam hay nữ!

Đây đích thị là bộ dáng của một người bị chết cháy, cho dù lúc còn sống có mỹ lệ đến đâu thì lúc này lại chỉ còn dáng vẻ thảm thương không nỡ nhìn!

Tất cả mọi người ở đây đều bị bộ dáng thê thảm của Lan Tài Tự dọa sợ, ngay cả Thuận Thừa Đế băng lãnh cũng không khỏi nhíu chặt mày. Mà lúc này, nhìn thi thể trước mắt, trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nửa tia gợn sóng, chỉ bình tĩnh đánh giá một chút, sau đó liền chậm rãi ngồi xổm xuống.

"Nhiệt độ trong phòng quá cao dẫn đến tứ chi của người chết đều bị co lại. Đồng thời căn cứ vào thân hình của người chết, có thể khẳng định đây là một nữ tử."

Nhiếp Cẩn Huyên nghiêm túc nói. Nhưng nghe nàng nói như vậy, Đoạn Hoàng Hậu ở bên cạnh lại bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.

"Đó là thi thể của Lan Tài Tử, mà Lan Tài Tử tự nhiên là nữ nhân. Lời này của Thần Vương phi thật đúng như có như không, quá vô ích!'

"Cũng không phải! Hoàng Hậu nương nương có điều không biết, thân là một pháp... ngỗ tác, tuyệt đối không thể chỉ bằng vẻ bề ngoài mà đưa ra những phán đoán chủ quan, mà phải từ từ từng bước đưa ra phân tích tỉ mỉ. Nếu không một khi phán đoán sai một chút liền hủy hết toàn bộ thành quả ban đầu!"

Nhiếp Cẩn Huyên không ngẩng đầu, giữ nguyên tư thế như cũ mà đáp trả Đoạn Hoàng Hậu. Câu này vừa dứt liền làm cho sắc mặt của Đoạn Hoàng Hậu trở nên âm trầm.

"Nga! Nói như vậy, Thần Vương Phi cho rằng, thi thể này không phải là Lan Tài Tử?"

"Không, Hoàng Hậu nương nương lại hiểu lầm, Cẩn Huyên chỉ đơn giản nói sự thật, không nói đây không phải là thi thể của Lan Tài Tử. Rốt cuộc, theo tình huống hiện nay Hoàng Hậu nương nương cũng thấy được, thi thể đã bị thiêu cháy hoàn toàn, không thể phân biệt bất cứ thứ gì, cho nên Cẩn Huyên bất quá chỉ đang cẩn thận kiểm tra mà thôi!"

Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huyên vừa ngẩng đầu nhìn Đoạn Hoàng Hậu sau đó mới nói tiếp.

"Hiện tại có thể khẳng định, người chết là một nữ tử, mà nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn chính là Lan Tài Tử."

Từ trước đến nay, Nhiếp Cẩn Huyên nói chuyện luôn tự biết chừng mực, mà lời này vừa nói ra, tức khắc khiến Đoạn Hoàng Hậu không thể nói thêm câu nào. Bất quá, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nghĩ ở thời điểm này cùng Đoạn Hoàng Hậu xảy ra tranh chấp. Cho nên, lúc sau cũng không nói thêm cái gì, chỉ cúi đầu kiểm tra thực hư, tiếp theo thẳng đến hồi lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới đứng lên... Nhưng theo sau chưa đợi Nhiếp Cẩn Huyên mở miệng nói chuyện, liền chỉ thấy Thuận Thừa Đế vung tay lên, sau đó tiểu thái giám từ ngoài yên lặng bước vào, trên tay còn cầm một cái khay.

Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên có chút ngây người, nhưng theo sau chờ cho tiểu thái giám kia đi đến trước mặt mình, cũng đem cái khay trong tay đưa qua, Nhiếp Cẩn Huyên lại càng thêm bất ngờ hơn.

Nguyên lai chỉ thấy, trên cái khay trước mặt nàng thế nhưng đựng đầy đủ các công cụ nghiệm thi: Bao tay bằng da dê, dụng cụ mổ, cùng với các loại đồ dùng cần có khi nghiệm thi.

Tức khắc, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên liền hiểu rõ. Thì ra lúc trước vào thời điểm khi đáp ứng cho nàng tự mình nghiệm thi, Thuận Thừa Đế đã cho người đi xuống chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ. Cho nên, theo sau Nhiếp Cẩn Huyên liền khom người hành lễ với Thuận Thừa Đế một cái, sau đó cũng không khách khí trực tiếp đeo bao tay da dê vào, rồi lại ngồi xổm xuống.

"Toàn thân người chết đều bị cháy rụi, vô pháp phán đoán khi còn sống có ngoại thương gì hay không..."

Duỗi tay sờ sờ thi thể vài cái, Nhiếp Cẩn Huyên liền thấp giọng nói.

"Bất quá, có thể khẳng định người chết lúc còn sống không bị gãy xương... Hai người lại đây, giúp ta đem thi thể...."

Nhiếp Cẩn Huyên cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ đơn giản gọi hai tên tiểu thái giám đến hỗ trợ, sau đó nàng liền dùng tay sờ đến hai bên sườn của thi thể rồi nhanh chóng dùng sức lật toàn bộ cơ thể thi thể lại. Mà chờ Nhiếp Cẩn Huyên kiểm tra toàn thân thi thể người chết một lượt, nàng liền bắt đầu kiểm tra đến phần đầu... Nhưng ngay khi Nhiếp Cẩn Huyên đụng vào phần đầu, nàng tức khắc ngẩn người, tiếp theo bỗng nhiên thấp giọng phân phó, nói.

"Đem đuốc lấy lại đây."

Thanh âm Nhiếp Cẩn Huyên lạnh nhạt mà nghiêm túc. Ngay sau đó một thi vệ tay cầm đuốc liền tiến lên, cũng đem cây đuốc trong tay đưa lại gần.

Mà lúc này, nhìn hành động của Nhiếp Cẩn Huyên đột nhiên trở nên kì quái, cùng với biểu tình trên mặt thay đổi, mọi người ở đây không nhịn được mà tò mò. Ngay sau đó liền tập trung tinh thần chăm chăm nhìn vào. Nhưng lúc này còn chưa đợi mọi người minh bạch rốt cuộc là có phát hiện gì mới, Nhiếp Cẩn Huyên bỗng nhiên buông đầu của người chết xuống, sau đó lại mở miệng phân phó lần nữa.

"Đưa dao cho ta."

"Ách... Vâng!'

Lúc này nguyên bản tiểu thái giám mang khay dụng cụ đến đã sớm bị một loạt động tác của Nhiếp Cẩn Huyên làm cho cả kinh trợn mắt há hốc một. Cho nên, vừa nghe Nhiếp Cẩn Huyên phân phó như vậy, hắn liền vội vội vàng vàng đem dao đưa qua. Mà sau khi tiếp nhận dao, trước mặt mọi người, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức đem phần cổ của thi thể kia rặt một đường dài.

Thấy tình hình đó, mọi người ở đây nhịn không được lại cả kinh. Nhưng lúc này Nhiếp Cẩn Huyên bỗng nhiên từ trên mặt đất đứng lên, đồng thời đem con dao trong tay đặt lại trên khay, rồi trực tiếp tháo bỏ bao tay da dê. Mà thấy nàng như thế, Thuận Thừa Đế không khỏi mím môi, sau đó mở miệng hỏi.

"Như thế nào? Đã kiểm tra rõ ràng?"

Thuận Thừa Đế không lòng vòng, trực tiếp hỏi vào vấn đề chính. Bất quá Nhiếp Cẩn Huyên cũng không lập tức trả lời vấn đề của Thuận Thừa Đế, mà không chút hoang mang đem bao tay da dê chỉnh lại thẳng thiu đặt lại trên khay, sau đó mới cất bước đến trước người Thuận Thừa Đế, cung kính nói.

"Bẩm Hoàng Thượng, thần tức vẫn chưa kiểm tra xong."

"Chưa xong? Vậy ngươi đây là..."

"Vâng! Bất quá, tuy rằng thần tức chưa kiểm tra xong, nhưng đã tìm được nguyên nhân tử vong của người chết!"

"Nga! Nói rõ đi?"

Thuận Thừa Đế nhịn không được truy vấn, mà khi nói chuyện, Thuận Thừa Đế không nhịn được nhìn thoáng qua thi thể của Lan Tài Tử, tiếp theo liền đem tầm mắt đặt trên người Nhiếp Cẩn Huyên.

Mà lúc này, không chỉ có Thuận Thừa Đế tò mò, những người khác ở đây cũng thập phần tò mò. Nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không dấu diếm thêm, hơi hơi nhấp môi dưới, trực tiếp mở miệng nói.

"Bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi trong khi thần tức kiểm tra thi thể của Lan Tài Tử mới biết được, Lan Tài Tử không phải bị lửa thiêu chết, mà trước khi bị lửa lớn thiêu, nàng đã bị người khác dùng vật nặng đánh nát đầu dẫn đến tổn thương nặng mà chết!"

...

Ngữ khí Nhiếp Cẩn Huyên bình tĩnh mà thập phần nghiêm túc, trên mặt vẫn như cũ không chút gợn sóng. Nhưng lời nàng vừa nói ra, tức khắc đã khiến mọi người sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm!

Nhưng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không thèm quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, liền tiếp tục nói.

"Sở dĩ thần tức phán đoán như vậy, có hai nguyên nhân. Một là vừa rồi khi thần tức kiểm tra phần đầu của người chết , phát hiện phần đầu của người chết không có bị rạn nứt. Mà ở thời điểm nhiệt độ cực nóng, nếu đầu của một người bị thiêu đốt, toàn bộ tổ chức bên trong bộ não sẽ bị hủy hoại, làm cho áp lực bên trong bộ não tăng cao, cuối cùng đến một trình độ nhất định, sẽ bị rạn nứt! Mà nếu không bị nứt, thì chỉ có một tình huống duy nhất, đó chính là phần đầu của người chết có vết thương, làm cho áp lực được giải phóng, cuối cùng làm cho phần đầu người chết không bị nứt!"

"Cho nên căn cứ vào điểm này, thần tức liền kiểm tra kĩ càng phần đầu của người chết, cũng chính là thi thể của Lan Tài Tử, kết quả giống với dự đoán, bên trái huyệt Thái Dương của Lan Tài Tử có một vết thương. Hơn nữa căn cứ vào tình huống của miệng vết thương, có thể suy đoán, miệng vết thương là do người khác tạo thành. Mà chính vết thương này mới khiến người chết tổn thương, cũng khiến cho phần đầu của người chết không bị rạn nứt."

"Mà đồng thời, lúc kiểm tra vết thương của người chết, thần tức còn kiểm tra yết hầu của người chết. Bởi vì, nếu một người bị lửa lớn thiêu chết, nhất định sẽ giãy giụa vì khó thở, nhưng trong tình trạng lửa lớn như vậy, người chết sẽ hít phải không ít khói, và tất cả sẽ tụ lại ở yết hầu. Nhưng nếu người chết tử vong trước khi bị lửa thiêu, như vậy ở thời điểm xảy ra cháy lớn, người chết đã không còn hô hấp, cho nên lúc sau, yết hầu của người chết sẽ không xuất hiện khói bụi. Mà vừa rồi, khi thần tức kiểm tra thi thể của Lan Tài Tử, lại phát hiện Lan Tài Tử thuộc về trường hợp thứ hai. Nói cách khác, ở trước khi xảy ra hỏa hoạn, Lan Tài Tử đã chết!"

"Cho nên, tổng kết từ hai nguyên nhân trên, thần tức liền phán đoán, Lan Tài Tử đã bị người khác đánh trọng thương phần đầu mà chết, sau đó mới bị phóng hỏa thủ tiêu nguyên nhân tử vong chân chính. Thần dám khẳng định Lan Tài Tử không phải bị lửa lớn thiêu chết!"

Tốc độ nói của Nhiếp Cẩn Huyên không nhanh không chậm. Đồng thời, tận lực đem một ít thuật ngữ pháp y ra giải thích tường tận, dùng những câu chữ dễ hiểu nhất để diễn tả. Nhưng lúc này, nghe nàng giải thích, mọi người ở đây đã sớm cả kinh không nói thành lời.

Thế cho nên thẳng qua một hồi lâu, Thuận Thừa Đế mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần.

"Cho nê, ngươi cho rằng, cái chết của Lan Tài Tử và phóng hỏa thiêu Vinh Hinh Uyển nhằm hủy thi diệt tích, hai chuyện này không có quan hệ với Trương Quý Phi?"

"Bẩm Hoàng Thượng, thần tứ thật sự nghĩ như vậy! Hơn nữa, trừ bỏ kết quả nghiệm thi vừa rồi, kỳ thật vừa những lời Tôn Tài Nhân vừa nói đã chứng minh được tất cả các vấn đề. Bởi vì, không biết Hoàng Thượng có chú ý hay không, thời điểm thần tức dò hỏi Tôn Tài Nhân, Tôn Tài Nhân đã nói, lúc nàng chạy ra ngoài, tẩm điện của Lan Tài Tử đã bị lửa lớn bao trùm. Mà sở dĩ Tôn Tài Nhân nghĩ Lan Tài Tử đã chết, cũng chỉ vì khi đó Tôn Tài Nhân không hề nghe được thanh âm cầu cứu của Lan Tài Tử!"

"Nhưng Hoàng Thượng thử nghĩ mà xem, nếu bình thường chúng ta gặp lửa lớn, tất nhiên sẽ hoảng loạn giãy giụa la to, mà lúc ấy tuy rằng lửa cháy hừng hực, nhưng dựa theo thời gian để tính toán, vẫn chưa tới lúc Lan Tài Tử không thể kêu cứu. Bởi vì nếu một người sống sờ sờ mà bị lửa thiêu chết, nhất định sẽ thống khổ vô cùng, nhưng càng thống khổ hơn chính là, cảm giác đau đớn đó sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn, cho nên nếu thật sự Lan Tài Tử bị lửa lớn thiêu cháy, cho dù không được cứu ra, nhưng nhất định sẽ có tiếng kêu la thảm thiết. Nhưng Tôn Tài Nhân dù một câu cũng không nghe được, cho nên liền có thể suy đoán, trước khi xảy ra hỏa hoạn Lan Tài Tử đã chết!"

Suy đoán của Nhiếp Cẩn Huyên hợp tình hợp lí. Mà lúc này, Thuận Thừa Đế liền đảo mắt nhìn đến Trương Quý Phi đang hoảng hốt ở bên cạnh, sau đó mới trầm giọng nói.

" Nhưng cho dù Lan Tài Tử đã chết trước khi Vinh Hinh Uyển xảy ra hỏa hoạn, thì vẫn không thể chứng minh Trương Quý Phi không có quan hệ gì trong chuyện này! Rốt cuộc, hiện tại có nhân chứng chứng minh Trương Qúy Phi là người sai sử phóng hỏa, cho nên việc này muốn giải thích như thế nào?"

"Bẩm Hoàng Thượng, điểm này căn bản không cần giải thích, bởi vì Chu Đức Hưng nguyên bản là đang nói dối!"

"Nga? Ngươi có chứng cứ?"

"Có!"

Nhiếp Cẩn Huyên chém đinh chặt sắt mà trả lời. Dứt lời liền cúi đầu liếc mắt nhìn về phía Chu Đức Hưng không ngừng run rẩy đang quỳ trên mặt đất, sau đó nói.

"Vừa rồi trước mặt Hoàng Thượng, Chu Đức Hưng từng nói qua, hắn không hề nhìn thấy Lan Tài Tử, ở thời điểm phóng hỏa hắn chỉ đứng bên ngoài đổ dầu, sau đó đốt lửa rồi trốn vào một góc, chờ lửa cháy lớn lên, hắn liền nhân cơ hội đào tẩu... Nhưng nếu là như thế, thì có một vấn đề rất lớn, đó chính là nếu Chu Đức Hưng muốn làm theo lời của Trương Quý Phi, hại chết Lan Tài Tử, thì vì cái gì trước hết hắn không xác định Lan Tài Tử có ở trong phòng hay không, còn sống hay đã chết, mà cứ trực tiếp phóng hỏa?!"

"Rốt cuộc, chúng ta không thử nghĩ một chút, nếu chính chúng ta được chủ tử phái đi sát hại một người, thì bước đầu tiên chúng ta cần làm là gì? Chắc chắn không phải là phóng hỏa, bởi vì, một khi lửa cháy lớn, nhất định sẽ đánh thức mọi người, người trong phòng cũng sẽ chạy ra bên ngoài. Cứ như vậy, nhiệm vụ sẽ trở nên khó khăn hơn! Mà Chu Đức Hưng đã ở trong cung nhiều năm như vậy, chắc hẳn không phải là đồ ngốc, những việc này hắn không thể không hiểu rõ! Nhưng hắn hiểu rõ, mà vẫn cố tình làm như vậy, chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là có người sai sử hắn, mà người này tuyệt đối không phải là Trương Quý Phi."

"Cho nên, nếu thần tức suy đoán không sai, thì tất cả sự tình hẳn là: Có người âm thầm tìm đến Chu Đức Hưng, mua chuộc hắn đến Vinh Hinh Uyển phóng hỏa. Trong quá trình đó, không biết là mua chuộc bằng cách nào, uy hiếp hay là hối lộ, thần tức không dám vọng ngôn, nhưng kết quả cuối cùng chính là, Chu Đức Hưng đã đáp ứng, sau đó dựa theo lời của đối phương, đúng thời gian đi vào Vinh Hinh Uyển. Nhưng lúc này Chu Đức Hưng không hề biết, kỳ thật Lan Tài Tử đã chết, hơn nữa trong phòng còn bị đổ rất nhiều dầu!"

"Tiếp theo khi Chu Đức Hưng phóng hỏa, không chỉ có bên ngoài bị thiêu cháy, mà trong phòng cũng nháy mắt bị thiêu đốt. Đây cũng chính là nguyên nhân tẩm điện của Lan Tài Tử cháy lớn, nhưng bên kia Tôn Tài Nhân vẫn bình yên, cuối cùng còn được người khác chạy vào cứu thoát ra ngoài!"

"Mà sau khi Tôn Tài Nhân ở cách vách bừng tỉnh, đã được cung nhân cứu ra, sau đó nhớ tới Lan Tài Tử, lại phát hiện tẩm điện của Lan Tài Tử đã bị lửa lớn bao trùm, không còn nghe được bất cứ thanh âm nào của Lan Tài Tử, theo trực giác liền cho rằng Lan Tài Tử đã chết! Tiếp theo liền trùng hợp nhìn thấy Chu Đức Hưng đang chạy trốn ra ngoài. Nhưng lúc này, Tôn Tài Nhân vẫn chưa tin vào hai mắt của mình, bởi vì Tôn Tài Nhân nghĩ tới, người mà nàng nhìn thấy, thế nhưng là cung nhân trong Vĩnh Tin Cung, cũng chính là người của Trương Quý Phi xưa nay vẫn luôn ôn hòa. Nhưng lúc sau lại trùng hợp hơn nữa chính là, nàng nhặt được một khối lệnh bài, cũng là bằng chứng chứng minh Tôn Tài Nhân không hề nhìn lầm!"

"Cứ như vậy, mọi chuyện theo tính toán mà diễn ra, từ trước đến nay, Tôn Tài Nhân vẫn luôn cùng Lan Tài Tử có quan hệ tốt, tất nhiên sẽ không thể để yên chuyện này, chỉ ra Chu Đức Hưng, sau đó Chu Đức Hưng chỉ giả bộ một chút mình vô tội nhưng sau đó khi bị đánh vài đòn liền trực tiếp thừa nhận hành vi phạm tội của bản thân, rồi chỉ ra là do Trương Quý Phi sai sử."

"Mà buổi tối hôm nay Vinh Hinh Uyển cháy lớn, Lan Tài Tử chết thảm. Tuy rằng hiện tại thần tức còn không dám xác định hung thủ chân chính là ai, nhưng dựa vào những chứng cứ hiện có, đã đủ chứng minh Trương Quý Phi vô tội. Đương nhiên, thần tức cũng không dám nói Chu Đức Hưng có hay không bị người khác xui khiến, nhưng chỉ bằng việc hắn nói Trương Quý Phi sai sử mình, với lại việc phóng hỏa, liền có thể nhận định, những điều hắn nói không thể tin!"

...

Vinh Hinh Uyển lặng ngắt như tờ. Mà lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đang đứng giữa sân được ánh mặt trời chiếu vào người, làm cho xung quanh nàng đều tỏa ra một tầng hào quang.

Trời đã sáng. Đồng thời, trận khôi hài này rốt cuộc cũng kết thúc.

Cho nên, chờ nghe Nhiếp Cẩn Huyên nói xong, Thuận Thừa Đế liền nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, sau đó mới bình tĩnh nhìn về Trương Quý Phi vẫn luôn quỳ trên mặt đất.

"Xem ra ái phi thật sự vô tội, mau đứng lên đi!"

Vừa nói, Thuận Thừa Đế vừa nhìn về phía Đoạn Hoàng Hậu ở bên cạnh.

"Nếu hiện tại đã chứng minh không phải Trương Quý Phi sai sử, vậy việc điều tra hung thủ cùng với việc an táng Lan Tài Tử, liền giao cho Hoàng Hậu đi!"

Dứt lời, Thuận Thừa Đế liền nhìn thẳng vào mắt Đoạn Hoàng Hậu, sau đó xoay người rời đi.