Pháp Y Vương Phi

Chương 72: Sóng gió bắt đầu

Lăn lộn một đêm, cuối cùng sự tình cũng có chút manh mối. Mà chờ Thuận Thừa Đế vừa rời khỏi. Chúng phi tần ở Vinh Hinh Uyển cũng nhanh chóng giải tán. Tiếp theo Nhiếp Cẩn Huyên cũng bồi Trương Quý Phi trở về Vĩnh Tin Cung. Nhưng vốn dĩ Nhiếp Cẩn Huyên còn tưởng rằng đối với mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, Trương Quý Phi sẽ hỏi nàng rất nhiều vấn đề, nhưng lại không nghĩ tới, đối với chuyện Nhiếp Cẩn Huyên tự mình nghiệm thi, Trương Quý Phi không có hỏi nhiều.

Cho nên, Trương Quý Phi không hỏi, tự nhiên Nhiếp Cẩn Huyên cũng sẽ không chủ động giải thích. Đồng thời, bởi vì chuyện này xảy ra trong cung, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không tính ở Vĩnh Tin Cung lâu hơn, cho nên sau buổi trưa hôm đó nàng liền trực tiếp hồi phủ.

...

Nhiếp Cẩn Huyên trở về, cũng không có chờ Ân Phượng Trạm tới đón nàng. Mà chờ Nhiếp Cẩn Huyên vừa đi, Trương Quý Phi vẫn luôn mỉm cười lại không khỏi âm trầm, sau đó đem thân mình dựa vào giường.

Thấy tình hình như vậy, Ngọc Châu đứng một bên vội vàng phất tay đem cung nhân trong điện đuổi xuống, sau cùng đi đến trước người Trương Quý Phi.

"Nương nương, ngài xem chuyện tối hôm nay, hung thủ chân chính sẽ là ai?"

Không lòng vòng, Ngọc Châu trực tiếp hỏi thẳng. Đồng thời, Ngọc Châu tưởng tượng đến mọi chuyện xảy ra tối hôm nay, trong lòng không khỏi tức giận sinh khí.

"Ai..a.....A, trời biết!"

Nhưng khác với Ngọc Châu phẫn nộ, Trương Quý Phi lại lạnh nhạt hơn rất nhiều. Hai tròng mắt không khỏi đảo quanh, tiếp theo khẽ thở dài một cái.

"Bất quá, kỳ thật hung thủ là ai, đều không quan trọng. Quan trọng là, cuối cùng đều đẩy lên đầu bổn cung, mới là chân chính!"

"Ách...Ý tứ của nương nương là.... Có người động thủ với nương nương?"

Nghe Trương Quý Phi nói, Ngọc Châu hơi nhíu mày, nhưng theo sau lại đột nhiên hơi cười.

"Nương nương, chẳng lẽ nói hung thủ lần này là Hoàng Hậu?"

"Có lẽ đi..."

Nhẹ nhàng trả lời Ngọc Châu một tiếng, sau đó Trương Quý Phi lại nháy mắt lạnh lùng cười.

"Bất quá, mặc kệ là ai xuống tay, nhưng chung quy Đoạn Nguyệt Thiền vẫn không thể thoát khỏi liên quan. Nếu không, nhìn toàn bộ hậu cung, có ai sẽ không việc gì tìm bổn cung gây phiền toái! Trong đầu bổn cung trừ bỏ Đoạn Nguyệt Thiền nàng, liền không nghĩ ra người thứ hai!"

"Lại nói, cho dù trong cung này có người thật sự có cái gan lớn như vậy, nếu sau không có Đoạn Ngọc Thiền chống lưng, a... Kia không khác gì lý luận suông! Bất quá chỉ là náo nhiệt mà thôi!"

Trương Quý Phi vân đạm phong kinh nói, mà nói tới đây, Trương Quý Phi bỗng nhiên ngừng lại, sau đó mới chậm rãi nâng mắt lên, đồng thời từ giường nệm ngồi dậy.

"Chỉ là lần này bổn cung không nghĩ tới, cuối cùng giúp bổn cung tránh thoát kiếp nạn này lại là nha đầu Nhiếp Cẩn Huyên! Càng không nghĩ tới nha đầu Cẩn Huyên kia còn giấu kín tài năng..."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng sau đó Trương Quý Phi không khỏi nghĩ tới thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên đích thân nghiệm thi, sau đó hơi hơi nhíu mày.

"Ngọc Châu, ngươi nói nha đầu Nhiếp Cẩn Huyên này là người như thế nào? Bổn cung tuy rằng cảm tạ nàng lần này giúp đỡ bổn cung giải vây. Nhưng hiện tại không biết vì cái gì, bổn cung bỗng nhiên phát hiện, bổn cung có chút nhìn không thấu nàng..."

"Nhìn không thấu? Không thể đi... Phía trước nương nương còn nói, Thần Vương phi là một người khôn khéo, không cao ngạo sao? Như thế nào..."

"Ai, không phải, bổn cung cũng không phải có ý tứ gì. Bổn cung chỉ là cảm thấy..."

Nói tới đây, Trương Quý Phi hơi dừng một chút, sau đó nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Châu đang đứng.

"Ngọc Châu, ngươi nói lúc trước bổn cung cho người điều tra nha đầu Nhiếp Cẩn Huyên kia, nhưng người đó hồi báo như thế nào? Kiêu căng, tính tình táo bạo, điển hình là một tiểu thư bị nuông chiều, không có đầu óc, không biết chữ... Nhưng từ ngày hôm qua nàng cùng Trạm Nhi tiến cung, cũng không hề có một chút tính tình như vậy?!"

"Nương nương nói như vậy, đảo cũng không sai... Bất quá có lẽ người đi điều tra lúc trước có chút sai sót đi!"

"Sai sót? Kia kết quả điều tra không phải cho ra một người đầu óc ngu dốt sao? Thế nhưng chỉ chút sai sót mà thành như vậy? Ngay cả một cọng tóc cũng không giống?!"

"Ách.. Vậy đây là chuyện thế nào? Chẳng lẽ lúc ấy người bị điều tra, là người khác, cho nên mới có kết quả sai như vậy?"

Ngọc Châu không khỏi lớn mật giả thiết. Nhưng theo sau không đợi Trương Quý Phi phản bác, liền chính nàng không nhịn được lắc đầu.

"Không thể, không thể, Vương phi là nữ chủ nhân Thần Vương phủ, cho dù nhận nhầm thành người khác, làm sao có thể nhận nhầm Vương phi? Chính là nương nương, theo những điều ngài nói, nếu không phải nhầm lẫn, vậy như thế nào..."

Giờ khắc này, Ngọc Châu có chút ngây ngốc. Mà nghe Ngọc Châu phân tích hồi lâu, Trương Quý Phi mới ngẩng đầu, sau đó hơi hơi nhấp môi, tiếp theo liền suy tư nỉ non nói.

"Ngọc Châu... Ngươi nói có thể hay không... nha đầu Cẩn Huyên kia..."

Lời phía sau, Trương Quý Phi cũng không nói thêm. Mà nghe lời này, nguyên bản còn đang âm thầm tột cùng chuyện này là như thế nào, Ngọc Châu lập tức sửng sốt.

"Ách... Nương nương muốn nói gì? Thần Vương phi là gì a?"

".... Không, không có gì..."

Cuối cùng, Trương Quý Phi cũng không đem giả thiết lớn nhất trong đầu mình nói ra. Tiếp theo bất quá chỉ sau một lát, Trương Quý Phi cũng cảm thấy ý tưởng của mình quá mức hoang đường, sau đó nhịn không được lắc đầu.

Đúng vậy, sao có thể?! Cho dù Trạm Nhi có lớn gan như thế nào, cũng sẽ không thể làm như vậy!

Trong lòng Trương Quý Phi âm thầm nghĩ. Mà nhìn bộ dáng Trương Quý Phi đầu tiên như đang suy tư cái gì, sau đó lại tự giễu lắc đầu, Ngọc Châu tức khắc có chút mơ hồ. Ngay sau đó nhịn không được thấp giọng kiến nghị.

"Ách... Bằng không, nếu nương nương thật sự có chút hoài nghi với Vương phi, không bằng nô tỳ cho người đi điều tra lại có được không?"

"Không cần! Mặc kệ nói như thế nào, nha đầu Cẩn Huyên kia cũng không phải địch nhân của bổn cung, mà nếu không phải là địch nhân, bổn cung không cần cố ý đi tra làm gì?! Hơn nữa, sau lưng Cẩn Huyên là Trạm Nhi, vạn nhất bổn cung lại cho người đi điều tra Cẩn Huyên, nếu để Trạm Nhi biết được, có thể tốt sao! Lại nói, hiện tại điều bổn cung cần chú ý không phải là Cẩn Huyên, mà là..."

Giơ tay lên, Trương Quý Phi phủ định kiến nghị của Ngọc Châu, sau đó đôi mắt khẽ híp lại.

"Từ trước đến nay, Đoạn Nguyệt Thiền đều không vừa mắt bổn cung, điều này không phải là ngày một ngày hai. Hơn nữa sau lưng nàng còn có Đoạn gia, có Thái Tử, thế lực càng lúc càng khổng lồ, nếu bổn cung không chuẩn bị từ sớm e rằng..."

Sống trong cung hơn hai mươi năm, Trương Quý Phi sớm đã học được cách phòng bị chu đáo. Mà vừa nghe lời này, tức khắc thần sắc của Ngọc Châu cũng nghiêm nghị lên không ít.

"Đúng vậy, nương nương nói rất đúng. Trước sau Hoàng Hậu vẫn luôn coi nương nương là cái đinh trong mắt, cho nên nếu nương nương không đề phòng.... Bất quá, nô tỳ cảm thấy, chúng ta không những phải vạn vạn đề phòng Hoàng Hậu mà còn phải chủ động xuất kích. Bằng không chỉ với chuyện hôm nay, lúc sau nhất định sẽ còn chuyện khác xảy ra. Mà lúc này còn có Thần Vương phi hỗ trợ giải vây, có thể nói là vừa khéo. Cho nên nương nương, chúng ta cần thiết sớm tính toán một chút!"

"Ân, lời ngươi nói thật ra không tồi!"

Ngước mắt liếc Ngọc Châu một cái, sau đó Trương Quý Phi liền đưa mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy tình hình như vậy, Ngọc Châu không nhịn được nói tiếp.

"Nương nương, không bằng chúng ta liền thừa dịp này, đem Hoàng Hậu..."

Lời còn lại, Ngọc Châu cũng không nói tiếp. Bất quá ý tứ cũng thực rõ ràng. Nghe được lời này, Trương Quý Phi không khỏi trầm tư một lát, sau đó bỗng nhiên híp mắt cười.

"Không cần gấp gáp, là hồ ly cuối cùng sẽ tự lộ đuôi mà thôi...."

Trên mặt Trương Quý Phi vẫn luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, dứt lời, nụ cười ấy liền chợt tắt, sau đó cũng không ngẩng đầu khẽ phân phó với Ngọc Châu.

"Ngọc Châu, ngươi đi tìm mấy người khôn khéo đi nhìn chằm chằm cho ta."

"Vâng! Nương nương yên tâm, Đức Dương Cung bên kia có người của chúng ta, chỉ cần Hoàng Hậu có một chút động tĩnh, chúng ta liền biết."

Ngọc Châu tràn đầy tin tưởng, mà nghe được lời này, Trương Quý Phi lại lắc đầu.

"Sai rồi, bổn cung không phải nói ngươi phái người theo dõi tình hình của Đức Dương Cung."

"Ách... Vậy ý của nương nương là..."

"Tôn Tài Nhân!"

...

Vĩnh Tin cuối cùng cũng an tĩnh trở lại. Mà lúc này, không khí trong Đức Dương Cung lại dị thường khẩn trương.

Nguyên lai là hôm nay từ sau khi ở Vinh Hinh Uyển trở về, sắc mặt Đoạn Hoàng Hậu vẫn luôn âm trầm, khiến cho cung nhân của Đức Dương Cung sợ hãi, bất an, không dám hé răng nói một lời, chỉ sợ làm sai điều gì, chọc cho chủ tử giận liền mất mạng.

Toàn bộ Đức Dương Cung lâm vào mảnh quỷ dị. Mà lúc này ở trong phòng, nhìn cung nữ lơ đãng đem nước trà rót đổ ra ngoài, Đoạn Hoàng Hậu đang ngồi trên ghế quý khí tức khắc liền sinh khí, ngay sau đó nhấc tay đem chén trà kia ném thẳng xuống đất.

'ầm...."

"Ngu ngốc, rót trà cũng không xong?"

Vẻ mặt Đoạn Hoàng Hậu nghiêm khắc, ngũ quan mỹ diễm tràn đầy tia hung ác nham hiểm. Nháy mắt, cung nữ bưng trà kia theo phản xạ cả người liền rung lên, tiếp theo liền 'thình thịch' một tiếng quỳ xuống trên mặt đất.

"Hoàng Hậu nương nương tha mạng, Hoàng Hậu nương nương tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, Hoàng Hậu nương nương tha mạng a....Ô ô...."

Cung nữ bị dọa đến nỗi cả người đều run bần bật, đồng thời lúc xin tha, trái tim không khỏi đập "thình thịch", sau đó hơi hơi ngẩng đầu lên. Nháy mắt, liền thấy được cả khuôn mặt của cung nữ kia tràn đầy vết máu.

Nhưng lúc này, Đoạn Hoàng Hậu chỉ liếc mắt nhìn cung nữ kia một cái, sau đó lên tiếng.

"Tha mạng? Bổn cung tha mạng cho ngươi, chẳng lẽ là để ngươi phạm sai lầm thêm một lần nữa sao? Mà một nô tài ngay cả việt dâng trà cũng làm không tốt, bổn cung còn cần ngươi làm gì? Người tới, đem tên cẩu nô tài này kéo ra ngoài, đánh chết cho ta!"

"A.... không cần a, Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương tha mạng, tha mạng a..."

...

Cung nữ kia kêu rên thảm thiết. Nhưng mặc cho nàng cầu xin, kêu la cỡ nào, thì cũng không cứu được tánh mạng của bản thân.

Mà chờ cho cung nữ kia bị kéo xuống, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, chúng cung nhân hầu hạ ở bên cạnh càng bị dọa cho cả người phát run, chỉ biết cúi đầu im lặng, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều.

Theo sau, trong không khí yên tĩnh này, bỗng nhiên thấy cung nữ Hương Di cũng chính là quản sự của Đức Dương Cung từ bên ngoài vội bước vào.

Từ nhỏ Hương Di đã được sắp xếp ở bên cạnh hầu hạ Đoạn Hoàng Hậu, một đường bắt đầu từ khi Đoạn Hoàng Hậu vẫn còn là một khuê nữ, cho đến bây giờ trở thành nhất quốc chi mẫu. Có thể nói Hương Di đã làm bạn bên cạnh Đoạn Hoàng Hậu hơn nửa đời người. Cho nên, ở trên đời này, không ai có thể hiểu rõ Đoạn Hoàng Hậu hơn Hương Di.

Vì thế, lúc này vừa thấy bộ dạng khẩn trương của mọi người ở trong phòng, cùng với chén trà bị vỡ trên mặt đất, Hương Di lập tức minh bạch. Cho nên, chờ sau khi vào cửa, Hương Di liền vung tay lên.

"Đều lui xuống trước đi."

"Vâng."

Có sự phân phó của Hương Di, mọi người liền cung kính một tiếng rồi lập tức lui nhanh ra ngoài. Mà chờ cho chúng cung nhân vừa đi, Hương Di mới chậm rãi đi đến bên cạnh Đoạn Hoàng Hậu, nói.

"Chủ tử, ngài vẫn còn vì chuyện tối hôm qa mà sinh khí sao? Kỳ thật nô tỳ cảm thấy, chuyện này cũng không có gì để sinh khí cả!"

Hương Di nhẹ nhàng mở miệng, mà đồng thời khi nói chuyện, nàng liền cầm ấm trà bên cạnh rót cho Đoạn Hoàng Hậu một ly, sau đó đưa qua.

"Lại nói, vị ở Vĩnh Tin Cung kia, nhìn bề ngoài hiền lành, ôn nhu, thế nhưng cũng không phải đền cạn dầu, chủ tử không cần vì nàng mà sinh khí, nếu không, vì nàng mà giận ảnh hưởng đến sức khỏe, ngược lại còn làm nhân gia người ta đắc ý!"

Nghĩ đến, nhìn toàn bộ Đông Lăng Quốc mà xem, trừ bỏ Thuận Thừa Đế, cũng chỉ có Hương Di mới dám ăn nói như vậy với Đoạn Hoàng Hậu. Mà nghe vậy, nguyên bản sắc mặt Đoạn Hoàng Hậu còn đang âm trầm lập tức ngước mắt trừng Hương Di một cái, nhưng theo sau không khỏi mím môi, tiếp nhận trà, rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Bổn cung không có sinh khí, chỉ là cảm thấy có chút tức giận mà thôi."

Giương giọng nói một câu, dứt lời, tiếp theo Đoạn Hoàng Hậu liền đem chén trà trong tay mình đặt lên bàn.

"Bất quá, ngươi nói rất đúng, nữ nhân kia không hề hiếu chiến như người khác, bằng không, mấy năm nay bổn cung sao có thể để nàng sống tốt được. Hơn nữa, ngay từ đầu, bổn cung cũng không nghĩ chỉ bằng một tài tử không được sủng ái, có thể hạ bệ được nữ nhân kia!"

Cuối cùng Đoạn Hoàng Hậu cũng khôi phục lại bình tĩnh vốn có. Thấy nàng như vậy, Hương Di không nhịn được cong môi cười.

"Vậy là tốt rồi, bất quá chủ tử nhìn xem, vị kia của Vĩnh Tin Cung quả thật rất lợi hại, tối hôm qua đã bị chủ tử bức thành như vậy, thế nhưng một chút hoảng sợ cũng không có. Xem ra nàng ta sớm đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện."

"Hừ, nữ nhân kia thật sự là một người khôn khéo a~, nhìn bề ngoài thì hiền lành, nhưng kì thật chính là một con hổ. Không, nàng so với lão hổ còn âm hiểm hơn, thích nhất là ở sau lưng người khác đâm một dao, giống như một con rắn độc âm hiểm, chỉ thích thình lình cắn người một nhát... Cho nên, lần này bổn cung mới quyết định, áp dụng biện pháp đơn giản nhất lên người nàng, để nàng khó lòng mở miệng giải thích!"

Trên mặt Đoạn Hoàng Hậu tràn đầy đắc ý, nhưng nói tới đây, ánh mắt liền thay đổi, đồng thời còn lộ lên tia nham hiểm, hung ác khó tả, nhưng nhìn kĩ lại không thấy đâu.

"Chỉ là không nghĩ tới, nữ nhân đáng chết kia, lại có thể ở trước mặt mọi người diễn một màn kịch, trực tiếp đối nghịch cùng bổn cung! Hừ! Bổn cung nhất định không tha cho nàng!"

Ngữ khí hung tợn, làm người nghe không khỏi ớn lạnh. Nhưng Hương Di chỉ lặng lặng nhìn Đoạn Hoàng Hậu, sau đó chờ nàng nói xong mới tiếp lời.

"Tương lai còn dài, chủ tử đừng nóng vội. Bất quá, chuyện xảy ra tối qua, nguyên bản người mà chủ tử nhắm tới không phải là nàng? Làm sao cần để ý như vậy. Bất quá, nhìn tình huống đêm qua, Hoàng Thượng..."

Hương Di đem lời nói ra một nửa. Mà nghe đến đó, nguyên bản sắc mặt Đoạn Hoàng Hậu còn đang âm trầm, nháy mắt liền thay đổi.

"Hừ, Hoàng Thượng a.... Quả nhiên giống như bản cung nghĩ, bằng không, ngài như thế nào che chở cho nữ nhân kia?! Ngày thường, không nhìn thấy Hoàng Thượng sủng ái nàng, nhưng mỗi khi tới thời điểm mấu chốt nhất, đều sẽ chống lưng cho nữ nhân kia! Không thể tưởng tượng được, đã qua hơn hai mươi năm, thế nhưng ngài vẫn còn nhớ tới..."

Từ ban đầu còn bình tĩnh một chút, đến cuối cùng giọng nói của Đoạn Hoàng Hậu liền hiện lên tia phẫn nộ, đáy mắt cũng đồng thời hiện lên vẻ quỷ dị.... Mà trong đôi mắt đó, có ghen ghét, có thống khổ, có không cam lòng, nhưng cuối cùng lại bị sự phẫn nộ đè ép lên cả. Cho nên, một lát sau, Đoạn Hoàng Hậu đột nhiên dùng sức đập tay lên bàn.

Những mảnh chuyện cũ đã nhuốm đầy bụi, đi vào quá khứ, nháy mắt liền hiện lên từng chút một trong đầu Đoạn Hoàng Hậu, đồng thời khuôn mặt mỹ lệ kí của nàng cũng tràn đầy sự tức giận,...

Mà thấy Đoạn Hoàng Hậu như thế, Hương Di cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng một bên bồi nàng, tiếp theo thẳng qua hồi lâu, chờ Đoạn Hoàng Hậu hơi bình tĩnh lại, Hương Di mới mở miệng.

"Chủ tử, kì thật chủ tử cũng không cần cùng Hoàng Thượng sinh khí, nô tỳ thấy, tuy rằng hôm nay Hoàng Thượng che chở nàng ta, nhưng chung quy vẫn cho ngài mặt mũi. Lại nói, vị kia của Vĩnh Tin Cung cũng không phải là người Hoàng Thượng quan tâm nhất, mà người kia cũng đã chết, chủ tử hà tất phải so đo với một người chết?!"

"Hừ! Ngươi thì biết cái gì! Bởi vì là người chết, mới không đấu lại nàng! Bở vì nàng đã chết, nhưng bổn cung còn sống!"

"Nhưng chủ tử ngài phải biết, trên đời này có cái gì quan trọng hơn so với sự sống? Cái gì quý giá hơn? Hơn nữa, hiện tại thay vì chủ tử ở chỗ này lo nghĩ về người kia, chi bằng tập trung đối phó người còn sống, bởi vì người còn sống mới có thể cùng ngài tranh được a!"

Hương Di tận tình khuyên bảo, mà nói tới đây, liền đi đến cạnh người Đoạn Hoàng Hậu, sau đó cúi đầu nói nhỏ.

"Chủ tử, ngài đừng quên, từ trước đến nay vị kia của Vĩnh Tin Cung luôn đề phòng ngài. Mà lúc này bỗng nhiên có chuyện xảy ra, dựa vào đầu óc của nữ nhân kia, không khó sẽ nghĩ đến việc này hết thảy đều do nương nương ngài ở phía sau động tay động chân, mà một khi nàng phát hiện, đến lúc đó nếu nàng vẫn giống như cũ để mặc không làm gì ngoài việc đề phòng liền tốt, nhưng trái lại nếu nàng chủ động xuất kích, đối với chủ tử ngài chính là bất lợi!"

Hương Di hầu hạ bên cạnh Đoạn Hoàng Hậu nhiều năm như vậy, đối với một số chuyện có thể nói so với Đoạn Hoàng Hậu còn hiểu rõ hơn. Mà được Hương Di nhắc nhở như vậy, ánh mắt Đoạn Hoàng Hậu chợt lóe, sau đó quay đầu nhìn về phía Hương Di.

"Đúng vậy, ngươi nói rất đúng!"

Vừa nói, Đoạn Hoàng Hậu vừa quay đầu nhìn về chính điện của Đức Dương Cung, sau đó liền đem tầm mắt đặt bên ngoài điện.

"Trương Tĩnh Nhã cũng không phải quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp, điều này bổn cung hiểu rõ. Chuyện lần này, nàng không có khả năng không cảnh giác, cho nên, để bổn cung suy nghĩ một chút..."

Hơi hơi nheo hai mắt lại, nhưng theo sau Đoạn Hoàng Hậu lại bỗng nhiên cất tiếng.

"Bất quá, trong chuyện này, trước hết có một việc cần phải xử lí nhanh chóng... Hương Di, ngươi phái người âm thầm giết chết Tôn Tài Nhân. Phòng ngừa sau khi Tôn Tài Nhân hồi phục lại tinh thần, lại giống như chó điên cắn bổn cung một phát! Tuy rằng bổn cung không sợ nàng, nhưng cũng không muốn cùng một con chó điên làm loạn!"

"Vâng, nô tỳ minh bạch!"

"Ừ, bất quá thời điểm làm việc nhớ cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn ra sơ hở nào. Mặt khác, trừ bỏ Tôn Tài Nhân, cũng phải phái người đi tra vị Thần Vương Phi kia! Bổn cung không nghĩ tới, nguyên bản một người ngu ngốc như nàng, lại bỗng nhiên biến thành như vậy?"

Đoạn Hoàng Hậu vừa phân phó, trong đầu vừa nhớ tới Nhiếp Cẩn Huyên, cùng với việc nàng đích thân nghiệm thi trước mặt mọi người. Tiếp theo lạnh lùng hừ một tiếng.

"Hừ, hôm nay nếu không có nàng, nữ nhân đáng chết Trương Tĩnh Nhã kia cũng không thể dễ dàng thoát khỏi hiềm nghi như vậy! Cho nên, nhất định phải tra rõ cho bổn cung!"

"Vâng, nô tỳ lập tức đi xuống thông tri, trong Thần Vương Phủ có người của chúng ta, nhất định sẽ đem chuyện này tra rõ ràng!"

"Hảo, như vậy mới tốt! Hừ, người làm bổn cung không thoải mái, bổn cung cũng không để cho các ngươi yên ổn!"

Híp mắt, Đoạn Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn ra ngoài sân, mà Hương Di đứng bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn nàng, tiếp theo đợi đến một lúc lâu, mới không nhịn được âm thầm lặng lẽ than lên một tiếng.

...

Tâm tư của Đoạn Hoàng Hậu và Trương Quý Phi không khỏi trùng hợp giống nhau. Mà cùng lúc đó ở Ngự thư phòng, sắc mặt Thuận Thừa Đế thế nhưng cũng âm trầm làm cho người khác phải sợ hãi.

"Ngươi nói, tối hôm qua có người..."

Đôi mắt thâm trầm híp lại, Thuận Thừa Đế gắt gao nhìn chằm chằm vào Cao Tài Dung trước mắt. Nét mặt nghiêm túc càng làm người ta không rét mà run.

Mà lúc này, đứng trước mặt Thuận Thừa Đế, Cao Tài Dung chỉ biết cúi đầu, sau đó cung kính trả lời.

"Bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy."

"Chuyện này xảy ra lúc nào? Như thế nào mà bây giờ mới thông tri cho trẫm?"

"Cái này nô tài cũng chỉ mới biết được, bất quá xem tình huống, hẳn là vào lúc Hoàng Thượng rời đi không lâu, mới bị người xâm nhập."

"Có điều tra được ai làm không?"

"Còn chưa rõ lắm..."

Nói tới đây, Cao Tài Dung hơi hơi ngẩng đầu nhìn Thuận Thừa Đế, sau đó mới nói tiếp.

"Bất quá, người xâm nhập kia chạm nhầm vào cơ quan, hơn nữa bị hỏa tiễn trong cơ quan bắn trúng, cho nên nô tài cho rằng hẳn là trốn không xa đâu!"

"Vậy còn không mau đi tìm!"

"Vâng."

Không dám nói nửa câu vô nghĩa, Cao Tài Dung trực tiếp xoay người đi ra ngoài, nhưng hắn vừa mới đi được hai bước, lại bị Thuận Thừa Đế gọi lại.

"Từ từ."

"Vâng, Hoàng Thượng còn có gì phân phó?"

Nhanh chóng bước trở lại, Cao Tài Dung cung kính tiếp lời. Mà lúc này, Thuận Thừa Đế hơi nhìn hắn một chút, sau đó thấp giọng nói.

"Nhớ kĩ, cho dù phải đào ba thước đất, cũng phải tìm được người kia! Mặt khác, phái người lén đi điều tra Thân Vương Phi một chút, sau đó bẩm báo cho trẫm, đi đi!"

"Vâng, nô tài đã hiểu!"

Lại cung kính đáp lời, theo sau Cao Tài Dung lập tức xoay người rời đi. Mà nhìn bóng dáng rời đi của Cao Tài Dung, đáy mắt của Thuận Thừa Đế liền hiện lên tia âm trầm...

...

Trong Hoàng Cung sóng gió bắt đầu nổi lên. Mà Nhiếp Cẩn Huyên vừa rời cung hồi phủ lại nhẹ nhàng không ít. Nhưng vốn dĩ nghĩ sau khi hồi phủ, có thể nghỉ ngơi một chút, Nhiếp Cẩn Huyên lại không nghĩ tới chính là, bên này nàng vừa xuống xe ngựa, liền thấy Cố Hồng bước nhanh tới.

"Vương Phi, ngài đã trở lại. Vương gia cho mời!"

Đối mặt với Nhiếp Cẩn Huyên, từ trước tới giờ Cố Hồng đều rất cung kính. Mà nghe lời này, vốn cả đêm đã không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm lúc sau còn phải lăn lộn nghiệm thi một phen, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi nhíu mày.

"Tìm ta? Hắn tìm ta có việc gì?"

"Cái này lão nô không biết. Vương gia chỉ nói khi nào Vương Phi trở về, lập tức kêu ngài thư phòng tìm hắn."

...

Vậy là xong một chương nữa. Nhưng chương này quá dài a~!

Sắp tới đây chương sẽ rất dài! Vì thế sau khi nhập học có thể do bận rộn nhiều việc mình sẽ không đăng đều đều được nhưng nhất định sẽ không bỏ đâu! Mọi người hãy ủng hộ nhé! À quên, tùy thuộc vào chương dài bao nhiêu mà mình sẽ đăng 1 hay nhiều hơn, không có lịch tuần hoàn đâu!

Cuối cùng, xin chúc người nào đó HAPPY BIRTHDAY. Sinh nhật vui vẻ! I LOVE YOU! Mãi mãi sẽ không quên hẹn ước 2 năm của chúng ta! Cảm ơn đã bên cạnh những lúc em khó khăn nhất! Cảm ơn những điều mà người đã làm vì em.

Mãi yêu người!