Pháp Y Vương Phi

Chương 90: Hồng hạnh xuất tường (2)

Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được truy hỏi, bởi vì nàng thật sự rất tò mò, đến tột cùng Ân Phượng Trạm vì cái gì mà giải vây giúp nàng. Dù sao, với quan hệ hiện tại của hai người mà nói, hắn không hỗ trợ, thậm chí phá đám tìm phiền phức cho nàng, nàng cũng không cảm thấy kì quái.

Cũng biết có phải thanh âm của Nhiếp Cẩn Huyên quá nhỏ hay không, hay thật sự Ân Phượng Trạm đã thiếp đi rồi. Mà chờ đến khi Nhiếp Cẩn Huyên nói xong được hồi lâu, Ân Phượng Trạm vẫn như cũ không nhúc nhích, cũng không có bất luận phản ứng nào. Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được nhíu mày một cái, sau đó lại mở miệng hỏi lần nữa... Nhưng vào thời điểm, Nhiếp Cẩn Huyên chuẩn bị mở miệng, liền bị thanh âm bất ngờ của Ân Phượng Trạm đánh gãy.

"Vì..."

"Bằng không ngươi còn có cớ gì tốt hơn sao?"

Ân Phượng Trạm thấp giọng nói, vừa dứt lời, hai mắt đang nhắm lại của hắn liền mở to nhìn chằm chằm vào Nhiếp Cẩn Huyên. Mà lúc này, vừa nghe hắn nói, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên bỗng nhảy dựng lên.

"...Lời này của ngươi có ý gì?"

"Nếu không phải? Thì ngươi giải thích cho bổn vương biết tại sao ngươi lại biết nghiệm thi đi?"

Biểu tình Ân Phượng Trạm vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng đôi mắt thâm thúy đen như mực kia lại trước sau không hề động chỉ chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó mới nói tiếp.

"Thời điểm trước khi thành thân, ở Tướng Quốc phủ từng xảy ra án mạng, lúc ấy ngay cả người chết ngươi còn không dám nhìn, mà sau khi thành thân, chuyển vào Thần Vương phủ, ngươi càng không có cơ hội học khám nghiệm, như vậy ngươi thử giải thích một chút cho bản vương xem, vì cái gì hiện tại ngươi lại biết giải phẫu?! Thậm chí ngay cả thi thể bị đốt thành tro, không còn nhìn ra hình dạng, ngươi cũng dám trực tiếp ra tay kiểm tra?"

"Hơn nữa, lúc trước bổn vương cũng đã nói, ở thời điểm Vương Phúc chết, ngươi chỉ nhìn qua, quan sát một hồi liền xác định được thời gian tử vong chính xác, ngay cả Mạnh Hiển cũng không dám khẳng định Vương Phúc chết là vào ngày nào, vậy ngươi nói đi, làm sao ngươi biết được?"

" Hiện tại, càng khỏi nói, đầu người sẽ bị rạn nứt khi ở trong nhiệt độ quá cao thời gian dài, nếu không chắc chắn đầu của nạn nhân là bị thương trước khi chết.... Những lí luận này, những kiến thức này, ở đâu mà ngươi học được? Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi có thể trả lời cho ta biết không?"

Tiếng nói trầm thấp, ngữ khí bất động, nhưng ngoài ý muốn là vào lúc này Ân Phượng Trạm không hề lạnh lùng làm cho người khác sợ hãi như trong dĩ vãng, mà mỗi lời, mỗi câu hắn nói ra đều khiến Nhiếp Cẩn Huyên chảy mồ hôi lạnh, tim cũng không kìm chế được đập loạn....

"Ta..."

"Hơn nữa, nghe nói trước khi thành thân, ngươi ở Tướng Quốc Phủ vô cùng hung hăng, kiêu ngạo, thơ từ ca phú không biết một chữ, thậm chí sau khi thành thân, một lần ngươi đến phòng thu chi của Vương phủ để xem sổ sách, nhưng ngay cả tên một gã sai vặt, ngươi cũng đọc sai....Còn bây giờ thì sao, bổn vương nghe người khác nói, thường ngày ở trong phủ, ngươi cũng không đi ra ngoài nhiều, chỉ thích nhốt mình trong phòng xem y thư, so với tính tình trước đây của ngươi càng là một trời một vực!"

"Mà ngẫm lại xem, sự tình này bắt đầu từ khi nào, hẳn là từ lúc ngươi bị phát hiện nằm cạnh thi thể của Vương Phúc... Như vậy Nhiếp Cẩn Huyên, hiện tại ngươi thử giải thích cho bổn vương một chút, đến tột cùng chuyện này là như thế nào? Mà ngươi, cuối cùng là ai?"

...