Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 34: Giết người diệt khẩu

Nghe Chu Thanh nói vậy, Hoàng Bào lão đạo hình như quên mất ý định ra tay, lại tiếp tục quan sát tỉ mỉ 4 người Chu Thanh, quả nhiên không nhìn ra chút khí tức của người trong Ma đạo. Chắp tay cúi chào, nói: “Bần đạo đã hoa mắt nhìn lầm rồi, bần đạo chính là Trần Không đạo nhân của Ai Lao sơn, không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?”

Nếu nói cao thủ Hóa Thần kì hoa mắt nhìn lầm thì buồn cười chẳng khác gì như nói con kiến giẫm chết con voi, đổi lại là người khác, Trần Không lão đạo đã sớm ra tay đánh cho một trận nhừ tử rồi mới hỏi chuyện, nhưng Chu Thanh công lực thâm hậu, thật không dò được đạo hạnh nông sâu của hắn, nên mới dò hỏi trước mới tính tiếp, Trần Không lão đạo nghĩ thầm trong bụng: Trong tu đạo giới từ khi nào xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi lợi hại như thế này nhỉ? Ta chưa từng gặp qua bao giờ, trong số mấy đại đệ tử kiệt xuất của các đại môn phái chỉ có Nhất Vân Tử của Côn Lôn là tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần kì, nhưng cũng đâu có lợi hại như thế!

Trần Không lão đạo tuyệt đối không ngờ rằng Chu Thanh đã tu luyện được nguyên thần thứ hai chưa từng xuất hiện trở lại suốt mấy trăm năm qua trong giới tu đạo.

“Trần Không đạo trưởng khách sáo rồi! Tại hạ là tông chủ Chu Thanh của Thiên Đạo tông, còn đây là 3 vị đồ đệ của ta! Nào, các con còn không mau bái kiến Trần Không đạo trưởng đi!” Chu Thanh vội cung kính đáp lễ, xem ra vụ việc sắp được thu xếp êm xuôi.

Đột nhiên, Hơ! Một tiếng khẽ vang lên, cô gái đang ngất xỉu bỗng từ từ thức tỉnh.

Chu Thanh thót tim một cái, sớm biết vậy vừa nãy ra tay giết luôn mối họa này phải tốt rồi không, còn bày đặt đánh ngất xỉu làm gì. Cô gái kia mà tỉnh dậy, chuyện mình vừa giết 3 tên đệ tử Mao Sơn chắc chắn sẽ bại lộ, khi tin tức sát hại thành viên Long tổ truyền ra ngoài, đến lúc đó thiên hạ rộng lớn e không có đất dung thân cho hắn nữa.

Không hề chần chừ, vừa nghe cô gái kia “Hơ!” lên một tiếng, sắc mặt Chu Thanh trở nên nghiêm nghị, một luồng huyết quang bắn ra từ bàn tay, trong chớp mắt lan tỏa ra che phủ không gian xung quanh, vạn vật đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại một màu máu đỏ nhầy nhụa.

Chính là Chu Thanh vận toàn lực điều khiển Hóa huyết thần đao, chém thẳng về phía Trần Không lão đạo và cô gái kia. Truyện "Phật Đạo "

Giết người diệt khẩu, Chu Thanh đã quyết tâm ra tay làm đến cùng nên không thèm giữ sức, hạng cao thủ như Trần Không lão đạo, chỉ kém chút ít so với Ngũ đại tông sư đương thế, nếu có ý bỏ chạy e rằng không ai đuổi kịp, để lão ta trốn mất thì hối hận cũng không kịp nữa.

Nhát đao chém ra, quỷ thần không tha. Dưới lưỡi đao Hóa huyết thần đao, tất cả sinh mạng đều bị hủy diệt.

Trong trận chiến Phong Thần năm xưa, Xiển giáo huy động tinh anh, 108 lộ chư hầu cùng thảo phạt Ân Trụ ở Triều Ca, Ma đạo tông sư Dư Hóa trấn thủ Tứ Thủy, cầm Hóa huyết thần đao trong tay, dù là tiên nhân cũng không ai dám đến gần, ngay cả hiệu xưng Xiển giáo đệ nhất chiến thần Nhị Lang Chân Quân Dương Tiễn cũng bị thương dưới mũi đao này, uy lực của nó đủ biết mạnh cỡ nào.

Công lực hiện giờ của Chu Thanh tuy không bằng một phần ngàn so với Ma đạo tông sư Dư Hóa năm xưa, nhưng Trần Không lão đạo so với Nhị Lang Chân Quân Dương Tiễn e rằng còn chênh lệch xa hơn.

Trần Không lão đạo tuy ngấm ngầm đề phòng nhất cử nhất động của Chu Thanh, trên tay nắm chặt một món pháp bảo, nhưng tiếng rên của cô gái làm lão phân tâm đôi chút, cộng thêm ai mà ngờ Chu Thanh đang tươi cười hớn hở lại tấn công bất ngờ như thế được chứ!

Một luồng yêu khí cuồn cuộn gào thét ập tới, trước mắt một màu máu đỏ nhầy nhụa, Trần Không lão đạo thất kinh hồn vía, độ nồng hậu của yêu khí, uy lực của đợt sóng, ngay cả hiệu xưng Ma đạo đệ nhất cao thủ năm xưa Ôn Lam Tân cũng có phần không bì kịp.

30 năm trước, Ma và Đạo lại có một trận phân tranh khốc liệt, các đại môn phái Côn Lôn, Thiên Sư, Mao Sơn, Võ Đang, Thục Sơn hẹn quyết chiến với Ma đạo ở trên ngọn núi Jo-mo Glang-ma, do Ma đạo suy tàn, cao thủ ít như lá mùa thu, xét về quân số kém xa các đạo sĩ nên đứng ở thế yếu, Ma đạo đệ nhất cao thủ khi đó là Ôn Lam Tân đưa ra đề nghị, một mình cô ta sẽ đứng ra tiếp nhận khiêu chiến với tất cả các cao thủ Đạo gia.

Thục Sơn trưởng lão Linh Hư đạo nhân, Mao Sơn Khai Dương đạo nhân, Long Hổ Sơn Đạo Nhất thiên sư đều lần lượt ra tay, trước sau đều bại dưới tay Ôn Lam Tân, đến cuối cùng Càn Cơ Tử của phái Côn Lôn mới động thủ, do Ôn Lam Tân đã trước sau đối đầu với 3 cao thủ kia nên sức cùng lực kiệt, bị Càn Cơ Tử đánh rơi xuống vực núi sâu vạn trượng, tuy là thân nữ nhi, nhưng công lực cao hơn các đấng nam tử, rất nhiều cao thủ Đạo gia năm đó đều kính phục Ôn Lam Tân, nếu không vì Ma và Đạo như nước với lửa, không đội trời chung, tin chắc rất nhiều cao thủ Đạo gia không muốn đối địch với cô ta.

Trận ấy tuy Đạo gia giành chiến thắng nhưng vì cách thắng không vẻ vang gì nên sau đó các cao thủ Đạo gia từng tham gia trận chiến đều không muốn nhắc tới nữa, trải qua 30 năm, việc này dần dà bị lu mờ trong kí ức, nhưng Trần Không lão đạo lại là nhân vật từng tham gia trận chiến năm ấy, năm xưa Trần Không lão đạo mới tu luyện đạt cảnh giới Hóa Thần chưa bao lâu, được các đạo hữu Đạo gia mời tham gia trận chiến để gia tăng khí thế phe Đạo, lão đã tận mắt chứng kiến trận chiến ác liệt năm đó.

Ma khí ngùn ngụt, Ma công kinh thiên động địa, Trần Không lão đạo đến giờ vẫn còn nhớ như in trong lòng.

Không hổ thẹn là cao thủ Hóa Thần kì, Trần Không lão đạo tuy đối mặt với nguy hiểm nhưng không hề hoảng loạn, pháp bảo trong tay bắn ra, chính là một viên ngọc trong suốt to như quả trứng ngỗng, luồng sáng lung linh tỏa ra thành bức bình phong chắn ngay trước mặt, tuyệt học của Ai Lao Sơn, Huyền Thiên Cửu Biến toàn lực xuất chiêu, 9 vầng sáng hình thù như 9 con rồng nhe nanh múa vuốt vồ về phía Chu Thanh.

Choang! Một thanh phi kiếm bóng sáng không pha lẫn tạp chất như mặt nước hồ thu phóng ra từ đỉnh đầu, kiếm quang bảo hộ lấy cô gái. Trần Không lão đạo biết Chu Thanh có ý giết người, nhìn thấy ma khí ngút trời, biết chắc cô gái kia không thể chống đỡ nổi, sợ bức bình phong do viên ngọc tạo ra không đủ sức kháng cự nên lão triệu hồi thêm phi kiếm được luyện chế từ nguyên thần bản mệnh của mình ra giúp sức. Truyện "Phật Đạo "

Huyết quang cuồn cuộn, Trần Không lão đạo xuất pháp bảo, phản kích, triệu hồi phi kiếm, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, Liêu Tiểu Tiến, Chu Nghi, Tiểu hồ ly chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra đã bị huyết quang làm lóa mắt, cây cối bốn bề bị huyết quang chiếu vào lập tức héo úa, gió nhẹ thoảng qua, hóa thành lớp bụi trắng tung bay, ngay cả đất đá cũng hóa thành một màu đen ngòm, xung quanh không hề có sự sống nào tồn tại.

Đô Thiên Thần Sát đại trận một khi khởi động, vạn vật suy tàn, sinh khí trong vòng mười mấy dặm đều bị hút đi, nếu không phải giờ đây Chu Thanh đã điều khiển thành thạo trận pháp, e rằng 3 người đứng sau lưng cũng bị hóa thành tro bụi.

“Đây vẫn chưa phải là toàn bộ uy lực!” Chu Thanh đối với uy lực của Hóa huyết thần đao ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, công lực của Chu Thanh hãy còn kém, chưa đủ phát huy một phần mười uy lực của thanh đao, xem khí thế này, quả thật xứng danh vũ khí ma đạo gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Đánh một nhát, vạn vật trong ngàn dặm hóa thành tro bụi, Chu Thanh còn tưởng cách nói này là khoa trương, bây giờ cuối cùng đã hiểu, e rằng không những không khoa trương, thậm chí còn nói nhẹ đi ấy chứ!

Vầng mây máu đỏ nhầy nhụa như một con ma đói háu ăn, 9 con rồng lấp lánh ánh vàng của Trần Không lão đạo bị đám mây nuốt chửng, đám mây máu đỏ sau đó lại tiếp tục ập vào bức bình phong do viên ngọc tạo ra, trong chớp mắt đã hút sạch sành sanh vầng hào quang dày cả thước. Đám mây không chịu buông tha con mồi, nở rộng từ bốn phương tám hướng vây lấy Trần Không lão đạo và cô gái, lúc này cả hai chỉ còn được kiếm quang phát ra từ thanh phi kiếm bảo vệ