Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 70: Bốn bề thụ địch

Vút! Mấy chục cây giáo đồng đen do âm hồn quỷ lực ngưng tụ thành phá không đánh về phía Hiên Viên pháp vương cùng Ôn Lam Tân, uy thế cực thịnh, mặc dù không bằng được phi kiếm của người tu đạo, nhưng mà bên trong chúng dường như cảm giác ra được người thực máu thực, sát khí cực đại, đều tranh nhau lao tới. Truyện "Phật Đạo "

Trong mắt Ôn Lam Tân cùng Hiên Viên pháp vương đều là lửa cháy rừng rực, những mãnh quỷ thô bạo hung ác này chính là trăm năm cũng khó gặp được một, thế mà lúc này ở nơi này lại có không dưới hai ngàn con. Hai người không còn ý niệm tranh đoạt ban đầu nữa, cũng không cần lui về trận pháp đã bố trí lúc trước ở con đường Tư Mã. Hiên Viên pháp vương vận khởi huyền công hộ thể, sinh hồn huyết thủ cực lớn ngưng tụ thành thực chất, trên huyết thủ còn có hắc khí quấn quanh nhè nhẹ, chính là những hắc sát ma vụ đã hấp thu luyện hóa được ở con đường Tư Mã, dung nhập vào trong ba ngàn sinh hồn, uy lực tăng lên rất nhiều! Huyết thủ cực lớn đập mạnh một cái, hơn mười cây giáo thanh đồng do âm hồn ngưng tụ lại thành, hàn quang bắn ra bốn phía bị chụp thành phấn bột. Khói đen nhè nhẹ bay ra bốn phía, có điều rất nhanh lại hợp thành những âm hồn quỷ binh đằng đằng sát khí. Hiên Viên pháp vương biết rằng những binh lính này không phải là thực thể, những chân nguyên, phi kiếm bình thương đều không thể làm bị thương được, nhiều nhất cũng chỉ là đánh tan hình thể, đối với bọn chúng cũng chẳng có trở ngại gì. Có điều Hiên Viên pháp vương đương nhiên là đã có bản lĩnh thu phục, bằng không thì đã oa oa chạy trối chết rồi.

Một tiếng thét dài như hổ rống, Hiên Viên pháp vương không lùi mà tiến tới, đạo bào vàng óng phát ra huyền quang chói mắt. Vài cái đầu lâu đang bay múa có âm khí quỷ lực hơi yếu một chút bị huyền quang chiếu vào. Xì! Xì! Bốc ra khói đen nhè nhẹ, phát ra tiếng kêu thê lương. Trong nháy mắt, Hiên Viên pháp vương ỷ vào chân nguyên hùng hậu, pháp bảo hàng ma huyền diệu khinh thân xông vào giữa một đống binh lính mặc áo giáp, thực lực rõ ràng là cao hơn một bậc so với những quân hồn này. Huyết thủ lại vươn ra, chụp tới, liền bắt lấy một binh lính tay cầm mác, đầu mang chuỗi ngọc, bụng bị đâm thủng một lỗ to cỡ cái chén.

"Ma hỗn thiên hạ! Ngưng huyết thần trảo! Thu!" Hiên Viên pháp vương lại hét to lên vài tiếng, trong thanh âm đột nhiên lại ẩn giấu huyền âm hàng ma chính tông của Đạo gia, từng đạo sóng âm khiến cho những thanh giáo dài, trường thương đang định đâm lén sau lưng đột nhiên bị vặn vẹo, trở nên chậm rì. Chỉ trong nháy mắt ngưng lại này, huyết thủ quỷ dị của Hiên Viên pháp vương đột nhiên lại phân hóa thành hai cái huyết thủ bộ dáng giống nhau, phân biệt bắt lấy trên dưới của tên lính kia, hung hăng vắt một cái, giống như là vắt bánh quai chèo hay bánh quẩy vậy. Xì! Tên lính kia bị vắt thành hai đoạn, hóa thành một làn khói đen, âm hồn quỷ lực cực lớn vừa mới định chạy đi bốn phía, lại bị hai huyết thủ hút vào trong đó. Huyết thủ nhận được liều thuốc bổ, đột nhiên lại lớn hơn một chút, những sinh hồn vốn bị sát khí của những quân hồn mãnh quỷ đó ép tới mức không dám hiện thân đột nhiên lại chui ra từ lòng bàn tay huyết thủ, một đám nhe nanh trợn mắt, hình dạng dữ tợn, có chút bất phân cao thấp với những đầu lâu đang bay múa trên không trung. Truyện "Phật Đạo "

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm! Lại là mấy âm thanh nổ ra, những cây giáo, trường thương bị huyền âm của Hiên Viên pháp vương làm cho vặn vẹo, giờ đã trở lại hình dạng rõ ràng, cũng chỉ chịu ít thương tổn trên thân, hơn mười thanh hung hăng đánh mạnh vào cái lồng huyền quang do đạo bào vàng óng ánh của Hiên Viên pháp vương hình thành. Ánh sáng dập dờn, cho dù là Hiên Viên pháp vương công lực hùng hậu, đạo hạnh sâu không thể lường được cũng bị những quân hồn hung mãnh thô bạo, quấn chặt còn hơn cả cao thủ Hóa Thần này khiến cho khí huyết quay cuồng, đứng vững không xong, phải lảo đảo về phía trước một chút.

Chờ khi Hiên Viên pháp vương vừa mới khôi phục lại tinh thần, trong phạm vi khoảng hơn mấy trượng tính từ lão, nơi mà huyền quang của đạo bào không thể lan tới được, là những binh lính đang đứng ken đầy với dáng vẻ chết thê thảm muôn hình muôn vẻ. Dường như đồng thời cả mấy trăm cái trường đao, đại mác như mưa rào mưa đá liên tục đánh vào huyền quang hộ thân. Hiên Viên pháp vương cho dù là lão yêu ngàn năm, trong nháy mắt phải chịu nhiều đòn tiến công như vậy, cũng cảm thấy ngực khó chịu, cổ họng hơi ngọt. Ọc! Một ngụm to máu tươi phun ra. May mắn là kiện đạo bào pháp bảo của lão là di bảo của tiên nhân thượng cổ, khả năng phòng ngự vô cùng cường hãn, không thể bị đánh vỡ được. Chứ nếu mà bản thể của lão phải chịu một trận giã chày cối này, chỉ sợ là lại dẫm lên vất xe đổ của ngàn năm về trước, hình thể tan rã, nguyên thần phải bay đi bỏ trốn. Có điều dưới những con mắt như hổ đói của những âm hồn kia, chỉ sợ là nguyên thần chưa kịp bay đi được tới một thước thì đã bị những âm hồn đó cắt ra mang đi ngâm thành rượu thuốc rồi.

" Thiên địa hóa huyết, lấy thân vô hình, độn!" Hiên Viên pháp vương rốt cục đã hiểu ra rằng mình đã quá cao ngạo, những mãnh quỷ quân hồn này tuyệt đối không phải thực lực của một mình mình có thể chống lại được, khó trách năm đó một trăm lẻ tám cao thủ của Đạo môn cũng không có cách nào hàng phục, bọn này quả thật là lợi hại. Hiên Viên pháp vương tuy rằng tự cho mình là thiên hạ vô địch, kiêu ngạo không coi trời bằng vung, nhưng mà dưới tình huống mạng nhỏ sắp ôi hôi ai tai thì vẫn đành phải không để ý mặt mũi mà trốn chạy đi vậy!

Máu tươi phun ra, Hiên Viên pháp vương lập tức thu liễm chân nguyên toàn thân, hai cái huyết thủ hóa thành một cái kén máu nồng đậm bao vây lão lại không để lộ ra tới một khe hở, hung hăng lao về phía âm binh toàn thân cắm đầy mũi tên giống như con nhím ở trước mặt lão. Thấy uy thế như vậy mà âm binh con nhím kia chẳng những không tránh sang, ngược lại còn phát ra tiếng rít gào thật lớn! Sát! Giáo trong tay nâng lên, tiếng xé gió mãnh liệt, lấy lực như muốn xẻ núi để đón nhận cái kén máu đó. Ngay tại lúc giáo cùng kén máu sắp đụng vào nhau, không gian uốn cong một trận, kén máu không ngờ lại chui vào hư không, không lưu lại nửa điểm dấu vết, khiến cho âm binh con nhím cùng những âm hồn xung quanh đó đều sửng sốt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Những quân hồn này tuy rằng mạnh mẽ vô cùng, có điều đều là loại có trí lực thấp kém. Cho dù trước lúc chết có một chút ít trí tuệ, thì sau khi chết cũng bị những sát khí thô bạo khôn cùng làm cho thần trí mơ hồ, toàn bộ đều hành sự theo bản năng, làm sao có thể hiểu được vì sao mà Hiên Viên pháp vương lại đột nhiên biến mất! Có điều những âm hồn này cũng cảm giác được sinh khí ở trong con đường Tư Mã, hơn nữa phong ấn ở bên ngoài đã bị Chu Thanh ba người liên thủ đánh vỡ, một tia sinh khí đã từ bên ngoài núi truyền vào trong con đường Tư Mã, rồi lại vào trong Thiên Tinh đại điện. Gần như hai ngàn âm hồn rít gào vọt vào trong con đường Tư Mã muốn tìm người thực máu thực để căn nuốt!

"Ghê quá, quả nhiên đúng là kiến nhiều cắn chết cả voi!" Hiên Viên pháp vương lúc sử dụng bí pháp phá vỡ không gian để bỏ chạy còn không quên nhìn thoáng qua hướng của Ôn Lam Tân, lại phát hiện ra ả ta sớm đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, trong lòng lại mắng loạn một hồi! Nếu không phải bởi vì chân nguyên đạo pháp của Ôn Lam Tân hiện giờ thực sự không ở dưới lão, lại còn thêm cả pháp thuật tiên gia cổ quái đó nữa, thì lúc này Hiên Viên pháp vương chỉ sợ đã lập tức đi tìm lão bà nương đó để tính sổ rồi.

Chu Thanh đang ở trong trận do hai đại cao thủ liên thủ bố trí thành vận khởi Bát Cửu Huyền Công, củng cố thần thức, luyện hóa một phần tinh thần niệm lực còn lại bên trong nguyên thần. Trong bóng tối đột nhiên lại xuất hiện ánh mặt trời, trên đầu Chu Thanh hiện lên những tia sáng ngũ sắc, vô số tia sáng mảnh như sợi tơ không ngừng quấn tròn ở trước mi tâm, dần dần ngưng kết lại thành một viên nhỏ trắng noãn giống như hạt gạo vậy.

"Đây là kim thân xá lợi của Phật gia à, chẳng lẽ đây thật sự là công pháp tu luyện của Phật gia?" Chu Thanh tuy rằng không rõ ràng lắm về công pháp, nhưng mà hạt xá lợi chỉ hòa thượng mới có thì hắn vẫn biết, là do tinh thần niệm lực tinh khiết biến thành, kết thành vật chất hữu hình. Chu Thanh mở hai mắt, thị lực đại thịnh, đột nhiên lại có thể xem thấu được toàn bộ tình huống của Thiên Tinh đại điện bên dưới con đường Tư Mã.

" Đây là cảnh tượng của Thiên Mục đại khai à!" Chu Thanh mừng rỡ. Cái này khác với xem xét bằng thần niệm, xem xét bằng thần niệm thì chỉ dựa vào cảm ứng và phỏng đoán của mình, còn Thiên Mục này thì tiến thêm được một bậc, có thể xuyên qua được hết thảy mọi chướng ngại, xem được những gì mình muốn xem. Nghe nói Phật Đà ở Tây phương cực lạc một khi Thiên nhãn đại khai thì, hết thảy sự vật trên toàn thế giới đều không còn chỗ nào che giấu nữa