Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 97: Nắn lại thân xác

Người tu đạo đạt đến cảnh giới Phản Hư nguyên thần và thể xác hợp nhất, ý nghĩa của cái tên Luyện Thần Phản Hư chính là đem nguyên thần và thể xác luyện thành hư vô phiêu diêu giống như thần niệm, vậy mới có thể hóa thân thiên vạn, thiên biến vạn hóa, đạt đến cảnh giới tiên nhân thật sự, cả cái Luyện Thần Phản Hư chính là một quá trình như thế, Càn Cơ lão đạo hiển nhiên là mới vừa bước vào cảnh giới Phản Hư, vẫn còn đại bộ phận thân xác chưa hợp nhất với nguyên thần, lúc bị Chu Thanh hủy đi thân xác rút ra cây Roi đả thần đột nhiên tỉnh lại, mới chạy thoát, nhưng chỉ có nguyên thần không thì không thể tồn tại lâu dài được, nguyên thần vô cùng yếu ớt, chỉ cơn gió trời cũng dễ bị thổi tan, may mà Chu Thanh đánh ngất Nhất Vân Tử, Càn Cơ lão đạo mới thừa cơ hội mà đoạt xác thành công, chứ không thì khổ tu trong 200 năm sẽ thành công cóc.

Nguyên thần tự nhiên biến mất lại hay, vẫn có thể rơi vào lục đạo luân hồi bắt đầu lại từ đầu, nếu bị người thu được, luyện chế pháp bảo, hoặc trực tiếp luyện hóa, vậy thì có muốn luân hồi cũng chả được, nhìn thấy bàn tay to lớn của Chu Thanh bắt lấy Càn Cơ lão đạo đương nhiên sợ đến nỗi hồn bay ra ngoài trời, mặc kệ ông ta có là đại tông sư gì, trong lúc mình sắp hồn siêu phách tán, cũng không kiêng dè được nhiều thứ nữa, đã tu luyện hơn 200 năm, đã sắp với được cơ thể trường sinh bất tử, nói bỏ là bỏ được sao, đương nhiên là không thể nào, Chu Thanh cũng thông cảm cho cái hành vi đoạt xác của Càn Cơ lão đạo.

Nhưng bây giờ Chu Thanh đã thật sự yên tâm hơn, đoạt cơ thể người khác, chuyển gởi nguyên thần, vốn là hành vi của người trong ma đạo, huống chi là đoạt lấy cơ thể của đồ đệ mình chứ ? Tên Càn Cơ lão đạo này tất nhiên không dám nói toạc móng heo ra, mà còn cố gắng che dấu thân phận của mình, muốn tìm Chu Thanh báo thù, chỉ có thể len lén hạ thủ, tuy không biết Côn Lôn còn có dị bảo Phong Thần khác nữa không, nhưng bây giờ Chu Thanh đã có Roi đả thần trong tay, tuy rằng phương pháp tu luyện Roi đả thần là bí truyền của Côn Lôn, nhưng có vết xe đổ là Hóa Huyết thần đao, ngày tháng lâu dần, Chu Thanh cũng có thể mò ra một số tác dụng kỳ diệu, nhất là cây Roi đả thần này rất thuần chính, không dễ dàng gì bị cắn trả lại như cây Hóa Huyết thần đao, lúc Chu Thanh sử dụng đương nhiên sẽ được như ý.

Bàn tay to lớn của Chu Thanh mở ra, một ánh sáng vàng chói lọi mau chóng quấn xuống, bắt lấy toàn bộ thân xác, nguyên thần Kim Tằm, Hóa Huyết thần đao đang lăn lộn dưới mặt đất lên, Hóa Huyết thần đao, Roi đả thần và cái văn vật ngụy tạo Cửu Long Thần Hỏa tráo vừa mới thu được, và cả Âm Dương kính toàn bộ đều rơi vào không gian ảo của mình, cơ thể khổng lồ khẽ xoay, bắt lấy thân xác nguyên thần cũng bước vào bên trong không gian của mình. Trận quyết đấu lúc nãy với Càn Cơ lão đạo, hai bên đã gây ra thanh thế quả thật quá lớn, nhất là sự so tài giữa hai pháp khí thượng cổ, thiết nghĩ đã kinh động đến những người tu đạo cũng không ít. Chu Thanh không muốn để người khác nhìn thấy cái thân thể kỳ quái này của mình, vẫn là trốn vào một chỗ để hồi phục thân xác thì hay hơn.

Cái không gian ảo của Chu Thanh tuy không to lắm, đó là một cái không gian cao mười trượng, rộng khoảng ba mươi mấy trượng, bốn bề một màu tro mờ, không có tia sáng nào, cũng không điểm xuyến thêm màu sắc nào khác, nếu không phải trong góc chất mấy đấy mấy món pháp bảo, phi kiếm lớn lớn nhỏ nhỏ phát ra những tia sáng nhỏ, chắc chắn đưa tay ra cũng chẳng thấy năm ngón.

Bên trong không gian là một tế đài hình bầu dục, do từng miếng từng miếng ngọc thạch màu xanh bích có lẫn ít tạp chất, to hơn tấc vuông vức, chồng chất lại mà thành, đó là toàn bộ ngọc thạch mà Chu Thanh đã thu thập được ở bên ngoài, dùng để hấp thụ là nơi lưu trữ thiên địa linh khí, rồi đem để vào không gian của mình và giải phóng ra. Đó là một không gian song song mà Chu Thanh đã dùng chân nguyên niệm lực của mình, phá ra cái thế giới mình đang tồn tại mà tạo thành, muốn duy trì tính ổn định của cái không gian này, chính là bất cứ lúc nào cũng phải tiêu hao chân nguyên của mình để ổn định nó. Chu Thanh đâu có ngốc đến nỗi bất cứ lúc nào cũng tiêu hao chân nguyên của mình, nên đem những linh khí được lưu trữ bên trong ngọc thạch, dùng trận pháp đặc thù mà giải phóng ra thay thế cho chân nguyên để duy trì sự cân bằng của không gian. Mở ra không gian phải tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng muốn ổn định không gian thì không cần mất nhiều công sức lắm.

Kỳ thực chỉ cần là cao thủ tự mở ra không gian đều sẽ dùng phương pháp này, đâu ai ngốc đến nối tiêu hao chân nguyên của mình chứ. Tiên nhân thời thượng cổ mở ra động phủ đều dùng pháp bảo cực tốt để làm nền móng cho động phủ cũng chính vì đạo lý này, không gian càng lớn thì tiêu hao càng nhiều chân nguyên, động phủ to lớn như Ngưng Bích Nhai ở Thục sơn, là do Trường Mi chân nhân kết hợp với rất nhiều vị tản tiên mới có thể mở ra được. Bây giờ mà muốn mở ra một động phủ trong núi giống như trên Thục sơn, không có năng lượng của pháp bảo chấn động cũng không nói, chỉ là do cao thủ trưởng môn của tất cả các môn phái trong thiên hạ kết hợp lại với nhau cũng không thể làm được. Đương nhiên tu vi đạt đến cảnh giới như Tây Phương Phật Đà, Tam Thanh Đạo Tôn, có thể tự mở ra thế giới của mình đó lại là một chuyện khác rồi.

Chu Thanh nhìn thân xác rách nát và con Kim Tằm bị đứt thành hai nửa, thầm lắc đầu, bị thương thành ra thế này, muốn tu bổ lại thân xác đúng là khó khăn vô cùng, nhất là nguyên thần của con Kim Tằm này đã hoàn toàn bị phế đi, vốn không có khả năng hồi phục lại như trước, Kim Tằm sáu cánh mới tiến hóa được bốn cánh đã giữa đường gãy gánh, Chu Thanh đúng là không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng vô cùng tiếc nuối, nguyên thần của con Kim Tằm này là phân thân của mình, bây giờ bị hủy mất cũng đồng nghĩa với việc mình bị mất đi một tánh mạng. Đâu thể cứ mỗi lần gặp kẻ địch thì cứ hiện ra Kim Thân Pháp Tướng này chứ, nhất là bây giờ Kim Thân vẫn chưa hoàn toàn ngưng luyện, nếu gặp phải pháp bảo giống như Roi đả thần sẽ chịu không nổi nữa, Kim Thân bị phế, thì mình chẳng phải sẽ hồn phi phách tán sao, đâu thể giống như Càn Cơ lão đạo còn có thể dùng nguyên thần đoạt xác. Truyện "Phật Đạo "

Vừa nghĩ cách, vừa nhớ lại trận đấu lúc nãy, Chu Thanh rất khâm phục đối với sức chiến đấu của Càn Cơ lão đạo, nếu không phải mình lấy hiện tượng giả nguyên thần thứ hai khiến ông ta mất tập trung, sau đó dùng thân xác để điều khiển Hóa Huyết thần đao, cuối cùng dùng Kim Thân Pháp Tướng đánh lén, chắc sẽ chết trong tay đối phương thật. Đó là cách đánh lấy mạng đổi mạng, nếu không phải Chu Thanh không có nhiều mạng như vậy, e là cũng không dám động thủ.

“Hứ ! Ngươi có Roi đả thần, ông đây có 3 cái mạng ! Chết mất hai mạng nhỏ, vẫn còn một mạng lớn này !”

Trong lòng Chu Thanh thấy sợ, “Lần sau không thể mạo hiểm nữa rồi, nhưng làm gì mà có lần sau chứ, tiên khí như Roi đả thần dù sao cũng chỉ có một món !” Bây giờ chỉ còn lại một mạng, đương nhiên không cảm thấy an toàn, suy đi nghĩ lại. Chu Thanh cuối cùng đã hạ quyết tâm, bỏ luôn nguyên thần của Kim Tằm, cố gắng tu bổ thân xác của mình cho tốt.

Tám cánh tay giơ ra, Chu Thanh phun ra Tam Vị Chân Hỏa, hỏa diệm sáng chói đốt trên con Kim Tằm to lớn đã chết từ lâu, cái vỏ ngoài ánh vàng của con Kim Tằm đã bị Tử Phủ Tiên Lôi của Càn Cơ lão đạo đánh thành rách nát liền tan ra, biến thành dòng chảy màu vàng, Chu Thanh liên tục thúc giục thủ quyết pháp ấn, dòng chảy màu vàng ngưng tụ thành hình trong không trung, giống như khung xương của hai cánh tay.

Thân xác Chu Thanh vô cùng rách nát, hai cánh tay đã bị hóa thành bột vụn trong lúc hai món pháp bảo thượng cổ đấu nhau, da thịt trên người đều bị bầm dập, nội tạng bị hủy hoại, có thể nói đó là một khối da thịt lẫn lộn không hơn không kém, nhưng phần đầu vẫn còn tốt chán, Chu Thanh nhớ lại thuật cải tạo cơ thể trong Luyện Khí Tổng Cương, đó vốn là thủ đoạn của pháp sư thời thượng cổ, nhưng lại không biết được vị cao nhân nào kết hợp với phương pháp luyện khí của đạo gia, sáng tạo ra một thủ đoạn khác, tu vi càng cao thâm hơn, Chu Thanh cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi đối với một số thủ đoạn trong Luyện Khí Tổng Cương. Ngoại trừ không có phương pháp tu luyện ra, các phương pháp luyện chế pháp khí, cái nào cũng là thủ đoạn thượng thặng cả. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "

“Lúc ta dùng Hoán Thần Phiên triệu hồi Cửu Thiên Phổ Hóa Thần lôi, tên lão đạo đã nói ta là truyền nhân của Vân Trung Tử, chẳng lẽ sách này là của Vân Trung Tử truyền lại sao ? Nhưng hình như cũng có lý, Vân Trung Tử nổi tiếng là người thích cải tạo, đến cả đồ đệ của ông ta hình như cũng bị ông ta biến thành người chim có cánh, có thể sáng tạo ra những pháp môn kỳ quái như thế cũng không có gì là lạ !” Chu Thanh vừa nghĩ vừa thổi ra chín giọt nước lạnh giá, lung linh như thủy tinh vào chỗ thân xác đã bị đứt lìa tay. Khung xương của cánh tay đã hoàn toàn thành hình, Chu Thanh hươ tay, khung xương nóng hầm hập nối liền chỗ vai, hoàn toàn dung hòa vào với những giọt nước giá lạnh đó.

Quỳ Thủy tinh anh, lại thêm cái vỏ ngoài của Kim Tằm đã được Tam Vị Chân Hỏa trui luyện qua, đã hình thành khung xương của cánh tay, như vậy nguyên thể sẽ mạnh hơn nhiều so với bất cứ người tu đạo nào khác phải cực khổ trui luyện, khung xương ánh vàng lấp lánh nối liền vào, Chu Thanh lại lấy kinh mạch và những miếng thịt trên người của Kim Tằm đắp lên trên, quả nhiên đã hình thành nên hai cánh tay hoàn hảo, ngoài miếng thịt đỏ trên cánh tay bị thay đổi, không còn da ra, mọi thứ có thể xem như hoàn hảo rồi, nhưng Chu Thanh lại có cách, đưa tay bắt trong không trung, biến ra một cái bình ngọc, mở nắp ra, Chu Thanh đem cả bình máu tươi đổ trên thân xác, trong phút chốc, thịt trên thân xác thay đổi, những tấm da bị nứt toạc ra đã liền lại một cách thần kỳ, trở nên mịn màng như mới.

Chu Thanh thấy thân xác đã hồi phục lại nguyên dạng, biến hóa thành một đạo kim quang chui vào bên trong, cử động gân cốt một chút, chỉ cảm thấy thân xác này mạnh hơn nhiều, quả nhiên không thua kém gì so với nguyên thần thứ hai mà Kim Tằm hóa thành. Đúng thật, thân xác được kết hợp giữa Quỳ Thủy tinh anh, Cửu Lê Thánh Huyết, và cơ thể của Kim Tằm, rồi dùng mật pháp tu bổ lại mà không thể mạnh hơn, thì còn gì là thiên lý nữa. Trong lòng Chu Thanh vui mừng, lại thêm một mạng nữa rồi.

Chiếc đạo bào ánh sao lấp lánh đã bị rách nát từ lâu, Chu Thanh cũng chẳng thèm quan tâm tới, nhíp thành pháp quyết, chui ra từ không gian ảo của mình. Từ xa xa đã nhìn thấy Thất Thái Long Châu trên không trung bay qua bay lại, Chu Thanh đạp mây bay lên trên