Phật Hệ Kiều Khí Bao

Chương 15

Trái táo đặt bên miệng còn chưa kịp cắn xuống, Hề Khê đứng khựng lại, nhìn người nam nhân đang dùng tay vịn vào thành cửa. Cúc áo sơmi đã mở hơn một nửa, có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc trên người hắn, cộng thêm gương mặt kia, thực sự câu dẫn.

Tào Nghiên rất tuấn tú, còn soái hơn rất nhiều nam minh tinh, nếu không cũng sẽ không trở thành phú nhị đại (*) mà chín mươi phần trăm nữ minh tinh muốn gả.

Hề Khê cắn xuống miếng táo trong miệng, ánh mắt dò quét toàn thân Tào Nghiên, xem như là thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.

Thưởng thức xong, cô lại trở nên ngượng ngùng hỏi anh ta: "Tôi quấy rầy đến hai người sao?"

Ánh mắt Tào Nghiên nhìn cô vốn dĩ còn tràn đầy khiêu khích trào phúng, kết quả bị cô dùng thái độ và ngữ khí như vậy hỏi, khiến hắn khiêu khích không nổi nữa, chân mày hơi hơi nhăn lại.

Hề Khê thấy người này không nói lời nào, bực bội một chút sau đó lại vui vẻ cầm táo yên lặng cất bước rời đi, chuẩn bị trở về phòng của mình.

Nhưng mới đi được hai bước, Hề Khê bỗng nhiên nảy sinh ác thú vị, xem ra mấy ngày nay hẳn là quá nhàm chán, cô quay đầu nhìn Tào Nghiên nói: "Trình độ kêu giường như vậy mà lấy một giờ một ngàn thì hơi đắt nha. Anh chỉ cần đưa tôi năm trăm thôi, tôi kêu còn chuyên nghiệp hơn cô ta."

Cô học biểu diễn, công việc lồng tiếng cũng không xa lạ.

Biểu tình của Tào Nghiên từ lúc đầu khiêu khích trào phúng chuyển sang nhíu mày hiện tại bây giờ đã thành âm trầm lúc đen lúc xanh, biến đổi cực lớn.

Hề Khê nhìn nam nhân không nói câu nào, lại bổ sung thêm: "Anh nên cởi hết quần áo rồi hẵng mở cửa, như vậy càng giống mới vừa 'chiến đấu' hơn.."

Hề Khê biết mình đang tìm đường chết, cho nên sau khi nói xong, ôm táo nhanh chân muốn chạy trốn. Kết quả còn chưa bước được một bước, đã bị Tào Nghiên nắm cổ áo ngủ xách lên.

Cửa phòng bị đá văng ra, hắn nhìn về phía cô gái vẫn còn đang ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha, phun ra một chữ: "Cút."

Nữ nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, cầm lấy túi xách của mình nhanh chóng rời khỏi.

Dưới lầu đã có dì Ngô mở cửa hộ, Tào Nghiên cũng không cần quan tâm nữa.

Hắn nắm cổ áo Hề Khê xách cô vào phòng, một phen quẳng cô lên trên giường, ánh mắt như muốn phun lửa, từng tế bào trên cơ thể như đang kêu gào - giết chết nữ nhân này!

Hề Khê bị quăng có chút mạnh tay, trái táo suýt nữa bị văng ra ngoài.

Cũng may còn kịp chụp lại, Hề Khê ngồi dậy, nhìn người nam nhân đang đứng trước mặt mình, hai mắt bốc lửa, cũng không quên bụng còn đang đói kêu vang, lại yên lặng cắn một miếng táo.

Tào Nghiên bị hành động của Hề Khê chọc tức đến muốn bốc khói - Cô ta mẹ nó còn có thể tiếp tục ăn táo?

Hắn nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, không cần bị cô ta chọc tức mất lý trí.

Hắn nhìn chằm chằm Hề Khê, hỏi: "Ai nói?"

"Cái gì?" Hề Khê có chút ngây ngốc hỏi lại, sau đó lại cắn một miếng táo.

Tào Nghiên ép xuống cơn tức: "Một giờ một ngàn."

Nói đến chuyện này, Hề Khê có điểm muốn cười, nhưng nếu vậy cô sợ là anh ta sẽ càng tức giận hơn, đến cuối cùng người xui xẻo vẫn là cô, cho nên nhịn xuống không cười.

Cô biết chuyện này đương nhiên là do đọc trong tiểu thuyết, Tào Nghiên vì lăn lộn Bối Hề Khê, lâu lâu mang nữ nhân trở về. Mỗi lần đều là một giờ một ngàn, làm những cô gái đó kêu giường, âm thanh càng lớn càng tốt.

Tiểu thuyết ngôn tình sao, luôn muốn viết nam chính một lòng trung trinh, Tào Nghiên đương nhiên cũng là dạng nam chính như vậy.

Bởi vì có nữ chính Ân Ninh nên tất nhiên nam chính không có khả năng lên giường với nữ nhân khác, cho nên mới có chiêu này, đối phó với Bối Hề Khê vẫn dư sức.

Nói thật là không thể nói thật, Hề Khê mở to đôi mắt, vẻ mặt vô tội mà nói dối: "Đoán nha."

Tào Nghiên ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, người khác hắn còn chưa nói chuyện này, đám anh em của hắn cũng không biết hắn làm như vậy.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật sự gặp được khắc tinh, là loại khắc tinh có thể khiến hắn tức chết.

Không có khả năng cứ như vậy buông tha Bối Hề Khê, cần thiết phải khiến cô ta chịu trách nhiệm giúp hắn xả giận.

Tào Nghiên đi đóng lại cửa phòng, sau đó trở lại ngồi trên một cái ghế sô pha có chân bên cạnh giường, nhìn cô nói: "Năm trăm một giờ, kêu đi."

Gì..

Hề Khê: "..."

Ngốc một hồi: "Tôi từ chối.."

Ánh mắt Tào Nghiên phát ra một tia tàn nhẫn, ý nghĩa thực rõ ràng, cô không thể từ chối.

Hề Khê có chút hối hận, vốn dĩ nổi hứng lên tưởng chọc giận anh ta chơi, kết quả ngược lại tự đào hố chôn mình.

Cô nhìn xem Tào Nghiên, toàn thân anh ta đều viết 'không chỉnh được cô sẽ không bỏ qua', bất đắc dĩ cô đành đem trái táo mới cắn được phân nửa lặng lẽ đặt lên tủ đầu giường, đằng hắng vài cái, nghĩ thầm kêu thì kêu, kêu xong không ai nợ ai.

Cô ngồi trên mép giường, nhìn Tào Nghiên một hồi, lại ôm hy vọng hỏi anh ta một câu: "Anh xác định muốn nghe?"

Tào Nghiên là quyết tâm không dễ dàng buông tha cô: "Không phải cô nói mình rất chuyên nghiệp sao? Làm tôi mở mang kiến thức một chút."

Hề Khê nhìn vào mắt Tào Nghiên, nghĩ thầm không còn cách khác, tự cổ vũ bản thân, kêu xong cô có thể ăn nốt trái táo kia rồi an ổn đi ngủ.

Vì thế cô tiếp tục hắng giọng, giơ ngón trỏ phải lên, nhìn Tào Nghiên nghiêm túc nói: "Loại thứ nhất, kiểu thanh thuần (*). "

Nói xong cô rụt tay về, hơi cúi đầu nhắm mắt lại tìm cảm giác, sau khi tìm được Hề Khê bắt đầu khiến âm thanh tràn ra khoé môi, tiếng rên rỉ mang theo chút kháng cự rụt rè lại xen lẫn hưng phấn truyền vào tai Tào Nghiên.

Sau khi "Ưm", "A" vài tiếng, Hề Khê tự mình đỏ mặt trước.

Kêu xong thể loại mà cô gọi là thanh thuần, Hề Khê đỏ mặt mở mắt ra nhìn về phía Tào Nghiên, giơ lên ngón tay thứ hai, lại hắng giọng một chút nói: "Loại thứ hai, kiểu thỏa mãn."

Thanh âm của kiểu thỏa mãn so với kiểu thanh thuần thiếu chút rụt rè và ngọt ngào, thay vào đó lại kéo dài hơn, càng làm cho người khó có thể kháng cự.

Tào Nghiên ngồi trên ghế nghe cô kêu, ngón tay chậm rãi cuộn tròn thành nắm đấm, nắm chặt từng chút một.

Khi Hề Khê biểu diễn đến "kiểu tổ hợp" và "kiểu phim A Nhật Bản", bên tai Tào Nghiên đã biến thành màu đỏ tím. Hô hấp bất giác trở nên nóng rực, chỗ nào đó cũng sớm xảy ra biến hóa. Đôi mắt hắn nguyên bản còn hung ác tức giận, sâu bên trong đã nổi lên một tầng hơi nước.

Nghe thấy Hề Khê kêu vài tiếng "Yamete! (Đừng mà)", hắn đột nhiên trầm giọng quát: "Im miệng!", khiến cho Hề Khê dọa giật cả mình.

Khi Hề Khê còn đang mờ mịt, hắn lại thêm một câu: "Cút nhanh đi."

Hề Khê cũng không nghĩ lưu lại chỗ này, nghe được Tào Nghiên nói như vậy, cô vội vàng đi lấy trái táo đang ăn dở chạy ra phòng của anh ta, trở về phòng ngủ của mình đóng cửa khóa trái lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà phía Tào Nghiên, Hề Khê chân trước vừa rời đi, hắn sau lưng lập tức đi tới toilet.

Vặn vòi nước ở bồn rửa mặt, tát mạnh mấy phen nước lạnh. Lạnh lẽo thoáng đánh lui cơn nóng trong thân thể, đôi tay hắn chống hai bên bồn rửa, hơi hơi cong người nhìn mình trong gương.

Khuôn mặt còn dính đầy bọt nước, đáy mắt còn có sương mù chưa tan hết. Thanh âm kêu giường vừa rồi vẫn còn vang bên tai hắn, đôi môi phấn hồng của thiếu nữ đóng đóng mở mở, hơi thở có chút ngọt, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi đen dài cong vút khẽ run lên, tất cả mọi thứ đều hiện lên trong đầu hắn, không cách nào tiêu tan.

Tào Nghiên thở hổn hển, cúi đầu nhìn xuống, hắn thầm mắng một câu - Chết tiệt.

* * *

(*phú nhị đại: Nhà giàu đời thứ hai)

(*thanh thuần: Ngây thơ, trong sáng, đơn thuần)