Phật Môn Ác Thê

Chương 80: Mỏi mắt mong chờ

Đấu lạp rơi xuống, tóc đen bay tán ra, dung mạo tuyệt mĩ mị hoặc hiện ra trước mặt mọi người, tiếng động xung quanh cũng yên tĩnh trở lại. Dung nhan tuấn mỹ của Hiên Viên Duật và Bắc Minh đã hấp dẫn rất nhiều lực chú ý của tu sĩ, hiện tại lại thêm một Âm Tế Thiên nữa khiến người ta hít thở không thông. Tất cả dường như cảm thấy mình không phải đang đứng ở Duyên sơn mà là Tiên sơn trên Thiên giới.

Hiên Viên Duật ngẩn người, nhìn dung nhan tuyệt thế, quên cả thu lại cánh tay vẫn nâng giữa không trung. Sắc mặt Bắc Minh trầm xuống, lấy tốc độ nhanh nhất kéo Âm Tế Thiên vào trong ngực, dùng ống tay áo dài che đi tầm mắt của mọi người. Ánh mắt lạnh lùng chuyển một cái, khí lạnh đánh thẳng tới chỗ Hiên Viên Duật: “Hiên Viên Duật, đừng có khiêu chiến tính nhẫn nại của ta một lần nữa!”

Hiên Viên Duật lấy lại *** thần, khóe miệng kéo lên, nhìn chằm chằm người trong ngực Bắc Minh, ánh mắt lóe lên quang mang thâm thúy. Bắc Minh cùng y ở chung nhiều năm, sao có thể không hiểu được ánh mắt vừa rồi của y là có ý gì. Bất giác Bắc Minh siết chặt vòng tay ôm Âm Tế Thiên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Mơ tưởng!”

Hiên Viên Duật cười khẽ: “Mỏi mắt mong chờ!”

Âm Tế Thiên không biết họ đang nói cái gì, chỉ biết thắt lưng của hắn sắp bị siết đứt rồi.

“Bắc Minh, ta không thở được!”

Nghe thấy tiếng, Bắc Minh nhanh chóng nới lỏng cánh tay, thế nhưng tay kia vẫn không thả xuống ống tay áo che khuôn mặt của Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên ngẩng đầu, tức giận trừng y một cái: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Bắc Minh cúi đầu nhìn khuôn mặt người đang trong ngực, dù cho có giận dữ thì vẫn xinh đẹp, rất nhanh dời ánh mắt đi, sử dụng linh lực, hút đấu lạp đến tay, nhanh nhanh chóng chóng đội lên đầu Âm Tế Thiên che đi khuôn mặt hắn.

Âm Tế Thiên vuốt cái khăn che mặt, ánh mắt tối đen lại. Hắn phát hiện Bắc Minh thực sự không thích hắn để tóc dài, giống như vừa rồi chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi chuyển mắt, cứ như nhìn lâu một chút thì sẽ dính phải ôn dịch.

Đúng lúc này có người hô: “Sứ giả Duyên sơn ra rồi!”

Âm Tế Thiên ngẩng đầu liền nhìn thấy dưới lòng bàn chân của tượng thần mở ra một cái cửa đá, hơn một ngàn sứ giả mặc quần áo màu đỏ từ cửa đá đi ra, vây quanh nhóm tu sĩ bắt đầu múa hát. Cũng không biết có phải có tác dụng cầu phúc hay không, Âm Tế Thiên cảm thấy cảm giác tức tối vừa rồi cũng biến mất không tăm hơi.

“Quả nhiên là sử giả của thần!” Bắc Minh đột nhiên nói ra tiếng.

Âm Tế Thiên vừa nghiêng đầu thì thấy sắc mặt của y so với trước đó tốt hơn nhiều.

“Ngươi cảm thấy bọn họ có thể trị được bệnh cho ngươi sao?”

Bắc Minh lắc đầu: “Bọn họ cầu phúc chỉ có thể khiến cơ thể của ta tạm thời dễ chịu hơn, không tạo được tác dụng chân chính, trừ phi bọn họ thật sự là thần!”

Lễ cầu phúc tiến hành hơn nửa canh giờ, trong thời gian này có không ít tu sĩ ngưng thần ngồi xuống, cùng lúc với cầu phúc thì trên trời rơi xuống mưa phùn ánh vàng, khiến người ta nhìn thấy phải bật thốt ra tiếng. Âm Tế Thiên xốc khăn che mặt lên, nhìn trời, thấp giọng khen ngợi: “Thật đẹp!”

“Đúng vậy! Thật sự rất đẹp!” Bắc Minh đứng bên cạnh cũng nhỏ giọng nói thêm vào. Bất quá, y lại không nhìn mưa phùn ánh vàng trên trời, mà nhìn người bên cạnh, con ngươi đen láy xinh đẹp tràn ngập ánh nhìn nhu tình.