Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 77

Lại là một ngày dậy muộn, Thẩm Bân còn ở trên giường liền thảo luận tình huống tối ngày hôm qua với Diêm Hình, Nguyễn Ninh Nhã rất không đơn giản, hơn nữa mặt kệ nàng xuống tay với những người ở Diêm gia khác sao? Có phải không tốt cho lắm nhỉ?

Diêm Hình ở phương diện này đầu óc rất rối loạn, hắn im lặng một hồi lâu mới nói: "Tôi không cản được nàng, người phụ nữ kia đúng là rất mạnh, tối hôm qua nhìn như tôi chiếm ưu thế, nhưng nàng còn chưa ra tay."

Thẩm Bân tỏ vẻ lý giải, nếu có thể giải quyết Boss trong game một cách nhẹ nhàng, vậy trò chơi này cũng không chơi được nữa, nhưng Nguyễn Ninh Nhã là Boss sao?

"Nếu Diêm gia xảy ra chuyện, anh có thương tâm không?" Thẩm Bân thử hỏi.

Diêm Hình nhìn cậu, hai mắt sâu thẳm, giống như có thể nhìn thấu người trước mắt: "Em muốn nói điều gì?"

Không phải lần đầu tiên hắn phát hiện Thẩm Bân nói lời ẩn ý, chỉ là từ đầu tới cuối đối phương đều không có chút ác ý nào, Diêm Hình liền không truy đến tận cùng, nhưng hiện tại nỗi băn khoăn càng ngày càng nhiều, rõ ràng tên nhóc này biết gì đó.

"Em chỉ là....lo lắng cho anh." Thẩm Bân do dự mở miệng.

Diêm Hình nhéo cằm cậu: "Sao? Không định nói thật?"

Sắc mặt Thẩm Bân túng quẫn, cậu cảm thấy Diêm Hình có lẽ biết được gì đó, nhưng nếu mình nói thật ra, đối phương sao có thể tin? Nhưng hiện tại nếu không nói gì, cũng không thích hợp nhỉ.

Thẩm Bân suy nghĩ một lúc và cố gắng sắp xếp từ ngữ đơn giản và đáng tin nhất nói: "Có lẽ anh có thể cảm giác được Diêm gia có rất nhiều chỗ không bình thường đúng không, ví dụ như trong trí nhớ anh là tam thiếu Diêm gia, nhưng lại không hề có chút tình cảm nào đối với người nhà, tất cả những điều này là do anh căn bản không phải là tam thiếu Diêm gia, hiểu không?"

Diêm Hình cư nhiên gật gật đầu: "Nói tiếp đi."

Thẩm Bân thấy hắn không nghi hoặc gì nhiều liền nhẹ nhàng thở ra nói tiếp: "Tất cả mọi thứ trước mắt đều là giả, chỉ là một trò chơi mà thôi, chúng ta là người chơi, trí nhớ của anh hiện tại không thể nào lý giải trò chơi và người chơi là gì, kỳ thực nó giống như hồi nhỏ anh chơi đóng vai gia đình vậy, giả, cuộc sống thật sự của anh là ở một thế giới khác."

Diêm Hình: "......"

Thẩm Bân: "Dù sao hiện tại chúng ta cần điều tra rõ rốt cục Diêm gia đã xảy ra chuyện gì, giải quyết những việc này là có thể thông quan, sẽ được phần thưởng phong phú." Cậu vẫn không nói mình và Diêm Hình có gì khác nhau, bởi vì như vậy giải thích sẽ càng phức tạp hơn.

Diêm Hình: "......"

Thẩm Bân chớp chớp mắt: "Anh nghe hiểu không?"

Diêm Hình chần chừ gật gật đầu: "Xem như là hiểu, chỉ là......"

"Chỉ là hết thảy quá khó tưởng tượng được đều là giả, trong lúc nhất thời không thể tiếp thu?" Thẩm Bân nói thay hắn.

Diêm Hình: ".....Ừ"

Thẩm Bân vẫn rất lý giải: "Nếu người khác nói với em những lời này, có lẽ em cũng sẽ mắng chửi người đó bị điên, nhưng em thật sự không nói dối, em đã nói cho anh rồi, tin hay không tùy anh, tóm lại về sau anh gặp chuyện gì thì suy nghĩ tới điều em vừa nói một chút, cố gắng thông quan, thử một chút cũng không có gì xấu phải không?"

Người nào đó thấy Diêm Hình vẫn không nói lời nào, đành phải lôi kéo ống tay áo của hắn làm nũng: "Cho dù anh không tin em, thử một chút cũng được mà? Có phải anh không thương em? Đợi lát nữa em sẽ tức giận!"

Diêm Hình: "......" Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên phải cưng chiều.

"Tôi tin." Cũng không biết Diêm Hình có bao nhiêu phần có lệ hoặc thật lòng: "Tiểu bảo bối nói gì tôi cũng tin."

Khuôn mặt Thẩm Bân ửng đỏ tươi cười: "Thật sao?" Làm nũng cũng là bất đắc dĩ, đàn ông đàn ang như vậy có thể không thẹn thùng sao ( ω).

Diêm Hình ôm cậu vào trong lòng: "Đương nhiên là thật, tôi chưa bao giờ lừa em."

Có những lời này là được, cho dù tận đáy lòng đối phương không tin những lời nói vừa rồi, chỉ cần hắn chú ý tới việc này, thuận tiện tìm hiểu rõ ràng Diêm gia rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng và thông quan.

Các bạn nhỏ đáng yêu vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp: "...."

Đậu xanh, ngươi được lắm! Cơm chó này ăn ba ngày cũng không cần ăn cơm, nhưng càng nhiều người lại xem đến thơm ngon, quả nhiên tình yêu của người khác đều là tình yêu cổ tích, khi nào yêu đương ngọt ngào này mới đến lượt mình đây?

Lúc này tại nơi khác của Diêm gia, trong phòng của chị cả Diêm gia, chị hai Diêm gia hôm qua bị Diêm Hình đóng gói ném ra ngoài cửa sổ cư nhiên bình yên vô sự xuất hiện ở chỗ này.

Nói tới hai chị em gái Diêm gia, khi đối ngoại thì nhất trí, nhưng khi chỉ có hai người, thường xuyên ganh đua vô cùng nghiêm trọng.

Ví dụ như lúc này, chị cả Diêm gia quái âm quái khí mở miệng: "Em gái ngày gần đây thế nào? Chị nói cho em, phụ nữ vẫn phải cho chồng mình một chút mặt mũi, em nghe bên ngoài xem, đều nói em thành dạng gì rồi, nói em gả cho một người giống như gả cho một nô lệ, này còn có thân phận sao?"

Là chị gái bị gả ra ngoài, đối với em gái của mình vừa khinh bỉ vừa ghen ghét, khinh bỉ là vì chồng em gái là ở rể, ghen ghét là vì người chồng kia đối xử với nàng rất tốt, bất luận là việc gì cũng không dám phản đối nửa phần.

Sắc mặt chị hai Diêm gia vốn dĩ còn hơi đờ đẫn, nghe được lời này biểu tình thay đổi trở nên linh hoạt, không giận mà cười: "Nghe nói lúc trước chị tìm được chứng cứ chồng mình yêu đương vụng trộm, lại không dám nói ra ngoài phải không? Cũng khó trách, chị hoa tàn ít bướm, chẳng may có chỗ nào chọc tới tướng công bị bỏ thì không tốt."

Lời này thật sự chọc tới chỗ đau của nàng, chị cả Diêm gia đối với chồng đã chết âm, nhưng bản thân yên lặng chịu đựng là một chuyện, bị người khác mang ra chê cười lại là một chuyện khác, nàng lập tức cau có ra mặt: "Mày nói hươu nói vượn gì vậy? Tin tao xé rách miệng mày hay không!"

Khoảng cách giữa hai người chỉ có vài bước, hiện tại nghe được lời này chị hai Diêm gia lập tức đi tới gần nàng, vẻ mặt vẫn phong khinh vân đạm: "Em cũng muốn xé rách miệng chị, đáng tiếc khâu vào thật sự không mỹ quan, vậy chỉ có thể...."Nàng nhìn về phía ngựa chị cả Diêm gia: "Giống như em lựa chọn chỗ này."

Chị cả Diêm gia không biết nàng đang nói gì, cau mày vừa định mở miệng, liền thấy một phen dao găm hướng về phía trái tim mình.

Vẻ mặt chị hai Diêm gia khi giết người không vui không buồn, nàng đã sớm chỉ còn lại một khối thi thể, nếu có ý thức, có lẽ cũng không sợ hãi vì mình giết người mà là nàng biến thành bộ dạng hiện giờ.

......

Thảm nhất phải nói tới Diêm lão tứ, gã vẫn luôn không ăn không uống không ngủ đứng lẻ loi ở trong phòng, thân thể bị đói khát tra tấn, nhưng lại không thể động đậy dù chỉ là một ngón út.

Diêm lão tứ hoàn toàn không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, thậm chí gã cho rằng tất cả những điều này có phải là mộng hay không? Sau khi tỉnh lại không có chuyện gì xảy ra.

Đáng tiếc loại suy nghĩ này là người si nói mộng.

Nguyễn Ninh Nhã từ lúc rời khỏi viện của Diêm Hình và Thẩm Bân, một mình ngốc lăng hồi lâu, vẫn luôn ngồi yên, sau đó liền cầm lấy kim chỉ bắt đầu thêu thùa, giống như muốn thêu ra cái gì đó để bình ổn lại dục vọng trong lòng nàng.

Tận đến một đêm trôi qua, nàng buông kim chỉ trong tay, giương mắt nhìn về phía Diêm lão tứ: "Đều là lỗi của ngươi, nếu không phải ngươi, ta có thể gả cho tam thiếu, hiện tại người ở bên cạnh hắn chính là ta!"

Theo suy nghĩ của Nguyễn Ninh Nhã, vì sao tối qua Diêm Hình lại đối xử tốt với Thẩm Bân như vậy, bởi vì bọn họ thành thân? Nếu không phải mình gả cho lão tứ, cho dù tam thiếu có chết, nàng cũng chấp nhận minh hôn, như vậy, đâu có chỗ cho Thẩm Bân?

Nhưng hiện tại hết thảy đều xong rồi, bắt đầu từ ngày nàng bị Diêm lão tứ coi trọng, cuối cùng không quay đầu lại được nữa.

Rõ ràng nàng cách người mình yêu chỉ kém một bước như vậy...

Nguyễn Ninh Nhã đứng dậy nhìn về phía Diêm lão tứ, trong mắt tràn đầy hận ý: "Làm một con rối có dễ chịu không? Đã tới lúc nên kết thúc tất cả, yên tâm, ta sẽ cho ngươi chết càng thêm thong thả một chút, đi, cùng ta đi gặp đôi cha mẹ ghê tởm của ngươi."

Nguyễn Ninh Nhã vô cùng căm ghét Diêm lão gia và Diêm phu nhân, lúc trước khi Diêm lão tứ đoạt nàng về, hai kẻ làm cha mẹ kia cư nhiên còn đánh giá nàng có đáng giá để gả vào Diêm gia hay không, chứ không phải giáo huấn đứa con trai làm sai này!

Ngay lúc đó Nguyễn Ninh Nhã quả thực tức phát điên, đáng tiếc vô lực phản kháng.

Chuyện tới hiện giờ, rốt cục có thể còn trở về, có thù báo thù, có oán báo oán.

Chính mắt thấy Nguyễn Ninh Nhã gây ra những việc với chị hai Diêm gia như vậy, lúc này Diêm lão tứ nghe thấy nàng nhắc tới cha mẹ mình, lập tức càng thêm kinh hoảng, vô cùng muốn giãy giụa, bước chân lại tự động đi theo đối phương, đi tới viện của cha mẹ Diêm gia.

Đôi cha mẹ kia đối với Diêm lão tứ tự nhiên không còn gì để nói, nhưng Nguyễn Ninh Nhã? Giống như không nhìn thấy, đặc biệt là Diêm phu nhân, công việc bưng trà đổ nước trong phòng vốn dĩ do nha hoàn làm, cư nhiên tất cả đều sai Nguyễn Ninh Nhã đi làm.

Là người trong cuộc nàng cũng không kinh ngạc với cách đối xử của hai vị trưởng bối Diêm gia, vì từ trước tới giờ luôn là như vậy.

Mà Diêm lão tứ mặt ngoài không có gì bất thường, giống như hắn không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng đã sợ hãi đến tột đỉnh, hoàn toàn không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì!

Nguyễn Ninh Nhã cầm ấm nước nhẹ nhàng rót một chén nước, mà Diêm lão tứ nhìn như bình thường bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, hai tay không chút do dự bóp cổ Diêm phu nhân.

Diêm lão gia bị dọa sửng sốt, lập tức quát lớn muốn gã buông tay, không ngờ người nhìn thì yếu đuối mong manh như Nguyễn Ninh Nhã tự mình động thủ bưng kín miệng lão.

Nếu nói Diêm lão tứ khi bị khống chế còn có sức lực giãy giụa một chút, thì khi Nguyễn Ninh Nhã không chế Diêm lão gia lại dễ dàng như không chế một đứa trẻ ba tuổi, lão không hề có chút năng lực phản kháng nào.

Hai người cũng không mất bao nhiều sức lực liền giết chết Diêm lão gia và Diêm phu nhân.

Sau đó, Nguyễn Ninh Nhã thoải mái đi ra ngoài, cánh cửa mở rộng, không chút che giấu hai cỗ thi thể chết ở phía sau.

Đám nha hoàn nhìn thấy gia chủ ngã dưới đất không dậy nổi đồng thời hét lên.

Có lẽ tối qua Nguyễn Ninh Nhã bị kích thích rất lớn, sau một đêm trì hoãn hiện tại mới bắt đầu đại khai sát giới, trên đường gặp được người ngày thường đối xử không tốt với nàng, toàn bộ khó thoát được xui xẻo, nhưng người chết đi lại đứng lên, mặc nàng sai phái, trong lúc nhất thời toàn bộ Diêm gia quỷ khóc sói gào.

Mà viện của Thẩm Bân, đang xảy ra một việc khá xấu hổ, đó chính là chồng của chị cả Diêm gia – Phùng Thế tự mình đưa quần áo tới, cho nên gã tránh được một kiếp, nếu không chị hai Diêm gia có lẽ sẽ giết chết hắn cùng với chị cả Diêm gia.

Hiện tại Thẩm Bân đang hối hận, lúc trước vì sao lại muốn nói nhiều mấy câu với người đàn ông này? Lúc này không cần nghĩ cũng biết sắc mặt người đàn ông của mình có bao nhiêu đen.

"Ừm, quần áo thì không cần, quản gia đã mang tới vài bộ." Thẩm Bân xấu hổ từ chối, hơn nữa bộ dáng không muốn nói thêm gì nữa.

Phùng Thế nhìn Thẩm Bân từ trên xuống dưới: "Sườn xám trên người của muội cũng là quản gia đưa tới sao? Rất hợp với muội." Gã tán thưởng.

Thẩm Bân: "...." Đậu xanh, cầu xin ngươi câm miệng đi, sắc mặt cậu quả thực...

Còn không chờ cậu nói thêm điều gì, liền thấy Phùng Thế bỗng nhiên á lên một tiếng thân thể bay ra ngoài, ngã trên mặt đất hình chữ X, giống như bị người đạp.

Thẩm Bân sửng sốt.

Bên cạnh có một giọng nói tàn nhẫn vang lên: "Gã dám nhìn em thêm một lần, tôi bảo đảm móc tròng mắt hắn!"

Thẩm Bân: "......" Không dám lên tiếng, nhưng làm như vậy cũng không lo lắng bại lộ có quỷ sao?