Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 63: Bữa tiệc giết chóc (9)

Convert: Bến

Editor: Manh

"Ai, tôi thấy hơi đói rồi." B sờ bụng một cái, giả bộ đáng thương: "Thiếu gia à, tôi có thể ăn gì đó trước được không?"

"Được."

Dù phòng thí nghiệm lớn cỡ nào, chủ kênh cũng chạy không thoát.

Người đàn ông vươn tay định đẩy cửa.

Kết quả...

"Pằng!"

Tiếng súng vang lên, mu bàn tay y trực tiếp xuất hiện một lỗ máu.

*

Xung quanh phòng thí nghiệm là một bãi phế tích, cách đó không xa có một cánh rừng, nếu quả thật có người thì nơi đó sẽ là chỗ ẩn núp duy nhất.

Thế nhưng... Không ngờ kẻ đó còn có thể bắn trúng mu bàn tay của người đàn ông từ khoảng cách xa như thế. Tuy trong tay B có một khẩu súng máy, cô ta vẫn không ngừng run rẩy.

Bọn họ ở ngoài sáng, kẻ địch lại núp trong bóng tối.

"Mau đóng cửa vào!" Du Lâm thúc giục.

B vội vàng kéo tay nắm cửa, muốn đóng cửa lại, nhưng còn chưa được nửa đường, tiếng súng thứ hai lại vang lên.

Pằng!

Chim chóc trong rừng kinh sợ, viên đạn trực tiếp ghim lên vai B, cô ta đau đớn buông tay, súng máy rơi xuống đất.

Kiều Hân Hân không nhìn thấy tình hình bên ngoài, cô chỉ cảm thấy tình huống của hai người bọn họ không quá thích hợp.

Và cả tiếng súng kia nữa...

Giờ khắc này, tiếng súng đánh thức cô ngay cả khi nằm mơ quả thực êm tai không gì sánh nổi, tuy Kiều Hân Hân không biết người tới là ai, nhưng chỉ cần sự việc thay đổi, cô vẫn sẽ có cơ hội sống sót.

Súng máy nằm trên mặt đất, người đàn ông đưa tay muốn tóm lấy nó, nhưng lại nhanh chóng ăn một phát đạn.

Lúc này, viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu y.

Du Lâm ngã xuống.

Cho tới lúc chết, y vẫn mở to hai mắt.

B không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, nếu phát súng đầu tiên là lời cảnh báo, thì phát súng thứ hai... Cô ta nhìn súng máy cách gần trong gang tấc, không dám thò tay lấy súng thêm lần nữa.

Vai trái của cô ta bị thương, không thể cử động nổi, chỉ có thể giơ tay phải để làm tư thế đầu hàng.

Dù đó là kẻ nào, chỉ cần người đó chịu tha cho cô ta là được...

Trong trò chơi này sẽ luôn gặp phải rất nhiều bước ngoặt, B đã quá quen với việc này, hiện tại, cô ta chỉ hy vọng người kia chịu ra mặt.

Chỉ cần có thể nói chuyện trao đổi, cô ta có thể tranh thủ cơ hội sống sót cho bản thân.

B biết hiện tại cô ta nhất định phải có bộ dáng hèn mọn để khiến đối phương thả lỏng cảnh giác.

Nếu kẻ kia là một người đàn ông thì tuyệt.

Chỉ là, cô ta suy nghĩ nhiều.

Tuy cô ta đã tỏ vẻ đầu hàng, phát súng thứ hai vẫn xuyên qua bụng cô ta chẳng hề khách khí. B đau tới mức ngồi xổm xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

Hai tay cô ta che bụng dưới, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Có loại người... Hoàn toàn từ chối việc trao đổi với người khác như vậy sao?

Trong những người Tây Nhã gặp được từ hôm qua tới hôm nay, ngay cả với Nar cũng có thể thương lượng một đường sống, nhưng kẻ kia vẫn lựa chọn bắn chết một người không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì như cô ta.

Tầm mắt B càng ngày càng mơ hồ, nhưng cô ta vẫn gắng sức nhìn bóng người đang chậm rãi tới gần.

Cô ta vẫn còn có ý thức...

Một phát súng xuyên bụng này không đủ để giết chết cô ta.

Ngồi dưới đất, cô ta lui về phía sau một chút, ý chí muốn sống của con người vĩnh viễn không bao giờ phai mờ. Cho tới tận lúc này, cô ta vẫn không muốn chờ chết tại chỗ.

Hô hấp của Kiều Hân Hân trở nên dồn dập, hai tay cô vẫn gắt gao che miệng như cũ, sợ chính mình sẽ phát ra âm thanh nào đó.

Nếu kẻ đến sau này không lục soát khắp phòng, không chừng y sẽ bỏ qua cô... Dù sao, cô vẫn chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của y.

Dựa theo tính cách của y, nếu vốn thấy bọn họ ngay từ đầu thì hẳn sẽ không chờ lâu như vậy mới nổ súng. Bằng vào khoảng cách cùng độ chính xác, vũ khí của y hẳn là một cây súng ngắm.

Không thể không nói, y dùng súng vô cùng thành thạo.

Tiếng bước chân xuất hiện ở cửa ra vào, cánh cửa khép hờ hoàn toàn bị đẩy ra, một tia chớp rạch ngang bầu trời.

Kiều Hân Hân có thể nhìn thấy quần đồng phục màu đen của y cùng đôi giày chơi bóng màu xám tro.

Là một người đàn ông sao?

Đùng đoàng --

Tiếng sấm vang dội lâu thật lâu trên bầu trời, cơn mưa xối xả trút xuống. Tay súng bắn tay thuận tay đóng cửa lại, khẽ nói: "May mà tìm được chỗ tránh mưa."

"Xin... Xin đừng giết tôi." Đôi mắt B ngậm nước, cô ta khẩn cầu: "Mẹ tôi còn đang chờ tôi trở về... Chỉ cần anh bằng lòng tha cho tôi, tôi cam đoan với anh, nhất định tôi có thể giúp anh giết sạch chướng ngại vật!"

"Không cần."

Tay súng bắn tỉa cự tuyệt chẳng chút do dự.

Từ lúc vào cửa, y đã nhặt súng máy lên, vẫn còn rất nhiều đạn ở trong. Ngoài món vũ khí ấy, y còn đeo một cây súng ngắm, một khẩu súng cùng một cái lưỡi liềm.

Ba lô trên lưng căng phồng, vừa nhìn đã biết bên trong chứa đầy đồ vật.

Trong phòng vẫn còn không ít ba lô ngụy trang, hẳn là có thể đoạt được thức ăn của tất cả mọi người. A, hôm nay thu hoạch không tệ nha.

Mùi máu tanh tràn ngập phòng thí nghiệm khiến y hưng phấn.

Y có chút vui vẻ nói: "Tiểu thư, để tôi tiễn cô về trời nhé."

"Đừng, đừng..."

"Không được."

"Xin anh đừng giết tôi..."

"Thật xin lỗi, tôi sẽ không chấp nhận."

Xin lỗi, y chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ kẻ nào đụng tới họng súng của y.

Dù biết có thể có tới hai người sống sót trong trò chơi lần này, y vẫn không định hạ thủ lưu tình với những người khác.

Đối với kẻ đụng phải y, kết cục chỉ có một.

Những người đàn ông bình thường luôn có chút thương hoa tiếc ngọc, đặc biệt là đối với một người đẹp chẳng còn bất kỳ uy hiếp gì.

Nhưng cho dù B mềm mại đáng yêu, gợi cảm mê người cỡ nào, y cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Tựa như bị mù, hoặc có lẽ y là một kẻ gay.

Miệng y nhai kẹo cao su, vừa lên đạn, vừa thổi bong bóng.

Póc.

Bong bóng vỡ tan.

"Đừng giết tôi... Xin anh đấy... Đừng giết tôi mà..."

B đã lùi tới chân tường, cô ta chẳng còn đường lui nào khác, chỉ có thể bất lực lắc đầu khóc thút thít.

Tay súng bắn tỉa ngồi xổm ở trước mặt cô ta, lúc này, trong tay y là một khẩu súng nhỏ.

Nòng súng kề sát trán B, hai giây sau, tiếng súng lại vang lên trong phòng thí nghiệm.

[66666666]

[Đờ mờ, người đàn ông này là ai vậy, tôi thấy anh ta mạnh phết đấy! Tôi sắp cong đến nơi rồi!]

[Tôi cũng muốn cong.]

[Mẹ nó chứ! Tôi cong luôn rồi!]

[Cậu vốn là cong mà.]

[Mấy người đừng đùa nữa, vừa nhìn đã biết anh ta là thẳng rồi, cho nên, anh ta là một ông xã!]

[Ông xã, xoxo ~]

[Tôi thấy trên người anh ta có khí chất rất sạch sẽ, hình như đi theo anh ta sẽ có thịt ăn đấy!]

[Chủ kênh mau mau ôm đùi người ta đi!]

Không giống Kiều Hân Hân, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, vậy nên, tất cả mọi người đều thấy rõ từng hành động của tay súng bắn tỉa kể từ khi y đặt chân vào phòng.

Chỉ là, khi ống kính nhắm về phía mặt y, một khắc này, tất cả bình luận đều trở thành tiếng thét chói tai.

[A A A A A A A A A A]

[A A A A A A!!!]

[ A A A A A A A A A A A A]

Không biết có phải bởi vì quá kích động hay không, ngoài câu "A A A A" ra thì không thấy chữ nào khác trên màn hình.

Tuy B cùng tay súng bắn tỉa đều đứng ở nơi Kiều Hân Hân không thể nhìn thấy, nhưng cô biết, B đã mất mạng...

Không biết B cấu kết với Du Lâm tự lúc nào, Du Lâm gần như vừa dụ dỗ vừa lừa gạt y tá tự vẫn, mà chính Du Lâm lại ngồi không hưởng lộc.

Hai người còn chưa kịp tính toán số chiến lợi phẩm liên tiếp chiếm được thì đột nhiên bị tay súng bắn tỉa nhảy ra ở giữa đường bắn chết.

Kiều Hân Hân vẫn chưa thấy bộ dạng của y, nhưng khác hẳn với cách thức giết người mạnh mẽ vang dội, giọng y nom trong trẻo sạch sẽ vô cùng.

Tuy rằng giọng y không quá phập phồng, có vẻ cực kỳ lãnh đạm.

Quan trọng nhất là, quả nhiên người này còn chưa biết Kiều Hân Hân trốn ở trong.

Sau khi giết B, y trực tiếp ngồi trên một chiếc bàn, bắt đầu ăn thứ gì đó.

Y chỉ cách Kiều Hân Hân khoảng 2 mét.

2 mét.

Từng tiếng sấm gầm thét ở bên ngoài, trong phòng khi sáng khi tối, nhưng Kiều Hân Hân vẫn có thể nghe được tiếng y ăn.

Tuy không biết y đang ăn cái gì, nhưng y có vẻ ăn rất ngon lành.

Giằng co lâu như vậy, trên người còn bị thương, Kiều Hân Hân đã sớm đói bụng.

Bụng cô rất không chịu thua kém mà réo lên...

Ọc ọc ọc.

Sắc mặt Kiều Hân Hân trắng bệch.

Khi ấy, vừa khéo không có tiếng sét, tiếng nhai nuốt rõ ràng ngừng lại.

Tay súng bắn tỉa nhảy xuống từ trên bàn, tay y cầm súng, đi về phía Kiều Hân Hân.

Thính lực của y rất tốt, lập tức phát hiện âm thanh tới từ nơi nào.

Y nhanh chóng đứng ở phía đối diện Kiều Hân Hân, giữa hai người là một kệ thuốc.

Đây là sự bảo vệ của y đối với chính bản thân mình.

Y ngồi xổm xuống, có thể loáng thoáng nhìn thấy Kiều Hân Hân đang cúi đầu, họng súng nhắm thẳng về phía cô.

"Nếu bụng cô không reo thì đã có thể sống rồi."

Y quả thực không biết trong phòng thí nghiệm còn có người, sau khi đi vào, phát hiện ra nhiều thi thể như vậy, còn tưởng là họ bị hai kẻ kia giết.

"Tôi cũng không muốn vậy đâu, nhưng tôi đói quá... Tôi có thể ăn chút gì đó trước khi chết không?"

Kiều Hân Hân không dám ngẩng đầu, cô vùi mặt giữa hai chân, cơ thể hơi run rẩy khi nói lời này.

Chỉ là, cô còn chưa thể bỏ cuộc.

Nếu người đàn ông này chấp nhận lời thỉnh cầu của cô, tức là cô vẫn có cơ hội tiếp tục trao đổi với y.

Nhưng đáng tiếc, không có ai là ngoại lệ với y.

"Không được, thức ăn quý lắm, dù có xương thừa thì tôi cũng sẽ không cho cô đâu."

Dù gì cô cũng phải chết, ăn gì cũng là lãng phí hết.

Tay súng bắn tỉa lắp một viên đạn, y nỉ non nói: "Hôm nay nhiều người chết thật, xem ra trò chơi có thể kết thúc vào ngày mai rồi."

"Chờ... Chờ một chút! Trăn trối... Tôi có lời trăn trối!"

"Cô yên tâm, tôi sẽ không giúp cô mang lời trăn trối về đâu."

"Không không không! Ý tôi là, xin cho tôi ba phút để tôi chào khán giả!"

"Tạm biệt."

"A a a! Sao anh lại như vậy hả! Tôi chỉ xin ba phút thôi mà, chẳng nhẽ tôi còn chạy được chắc!?" Kiều Hân Hân nổi giận, tay trái đột nhiên nện lên mặt đất, đồng thời ngẩng đầu lên.

Không biết là bởi vì sợ hãi hay tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ phừng phừng.

Người ở phía đối diện lại ngừng động tác trong tay, kinh ngạc nhìn cô.

Kiều Hân Hân cũng sửng sốt, bởi vì...

Cô không ngờ, tay súng bắn tỉa trầm tĩnh, giết người như ngóe này lại... "sạch sẽ" đến thế?

Không biết dùng từ này để hình dung y có đúng không...

Đồng phục mặc trên người y quả là sự phối hợp tuyệt nhất, dù áo sơ mi trắng đã vấy máu nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào tới hơi thở trong vắt như suối của y.

Đặc biệt là đôi mắt kia, đen láy như một viên đá hắc diện, không có bất kỳ tạp chất nào.

Không thể không nói, khuôn mặt này quả thực rất xứng với giọng của y.

Nhưng vì sao một người như vậy lại tham gia loại trò chơi này?

Xem ra y cũng không quá lớn tuổi, chỉ khoảng chừng 20 thôi nhỉ?

Nếu không phải vừa tận mắt thấy y giết người, Kiều Hân Hân thực sự rất khó sinh lòng cảnh giác với người này.

Nhìn y chằm chằm hồi lâu, cô nhận ra sự thất thố của mình, cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi chỉ muốn chào khán giả một tiếng thôi, dù sao cũng đã phát sóng hơn một tháng rồi... Hơn nữa, tôi cũng phải nói chuyện với Lý Mục một chút để anh ta không quên di chúc của tôi."

"A." Giữ nguyên tư thế ngồi xổm khiến chân y có chút mỏi, y liền ngồi luôn xuống đất, "Ngoài Lý Mục ra thì sao?"

"... Ách?"

"Ngoài anh ta cùng khán giả ra, cô còn muốn nói lời trăn trối với người nào khác không?"

Qua sự nhắc nhở của y, Kiều Hân Hân chợt nhớ tới một người, cô bỗng cảm thấy rất khổ sở.

"Còn... còn cả Kaka nữa."

"Đó là ai thế?"

"Là một người bạn rất quan trọng."

"Cô muốn nói gì với cậu ta?"

"Ôi..." Kiều Hân Hân than nhẹ một tiếng, cô kéo khối vuông tới trước mặt mình, mở khung trò chuyện với Kaka ra.

Cô vừa gõ chữ vừa nói: "Thực xin lỗi, tôi đã từng đáp ứng anh là nhất định sẽ kiên trì tới khi anh trở về, nhưng tôi..."

Kiều Hân Hân đã từng nói với chính mình, nếu Kaka chưa trở lại, cô cũng sẽ không đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.

Nhưng chờ tới khi cô chết, phòng phát sóng sẽ vĩnh viễn bị đóng cửa.

Đến lúc đó, Kaka sẽ không tìm được cô nữa.

A, không đúng... Dù là khán giả của tinh tế hay anh trai, Tranh Tử ở trong thế giới hiện thực, bọn họ... Đều sẽ không tìm được cô nữa.

Cuối cùng, cô không dám nhìn khu bình luận.

Cô biết, nhất định đang có rất nhiều người bình luận liên tục, cô sợ nếu mình nhìn thấy sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.

Kiều Hân Hân nhìn chằm chằm vào avatar màu xám của Kaka, nếu nó có thể sáng lên thì thật tốt.

Người ở phía đối diện lại mở miệng: "Thế thì, cô giải thích một chút, tại sao cô lại chạy tới nơi nguy hiểm như thế này?"

"Hả?" Kiều Hân Hân mờ mịt ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau cùng tay súng bắn tỉa.

Không biết vì sao, cô cảm thấy tay súng bắn tỉa không phải là một người nhiều chuyện như vậy, nhưng sao y lại có thể trò chuyện cùng cô lâu đến thế?

Không không không, đúng hơn là, sao y lại khoan dung để cô nói nhiều như vậy?

Kiều Hân Hân suy nghĩ một chút, khẽ nói: "Thì cứ... mơ mơ màng màng mà tới thôi..."

"Mơ mơ màng màng? Lơ mơ như vậy sao? Không phải cô đã đáp ứng tôi là phòng phát sóng trực tiếp sẽ luôn tồn tại sao, hửm?"

"A?" Kiều Hân Hân hoàn toàn không kịp phản ứng.