Phật Tội

Chương 104: Tái đạo thê lương thời (4)

Typer: Tử Sắc Y

Lẽ nào... Lẽ nào oán hận việc phải chia sớt thánh khí với Nhậm Hoài Tô? Nhưng tiếp nhận thánh khí trời giáng không hề có hại, ngược lại còn khiến thân thể cường kiện, thanh trừ ô uế, chấn nhiếp tà linh, có tác dụng kéo dài tuổi thọ... Hay lẽ nào... bức tử Nhậm Hoài Tô, là vì Thẩm Chiên Đàn muốn độc chiếm thánh khí?

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, ngoài việc giết Nhậm Hoài Tô để độc chiếm thánh khí, thực sự không nghĩ ra lý do nào khác để Thẩm Chiên Đàn hãm hại Nhậm Hoài Tô. Có lẽ người tu Phật có lòng tham quá đặc biệt đối với linh khí trời đất, nhưng tướng quằn che mặt uy danh quá vang dội, ngoài cách mượn đao giết người, Thẩn Chiên Đàn không nghĩ ra phương pháp nào khác để giết Nhậm Hoài Tô, cho nên...

Liệu đây có phải là chân tướng của âm mưu năm ấy?

Nhậm Hoài Tô hẳn nhiên không hề biết gì về chân tướng này, y không biết người bức tử mình, hại chết hơn ngàn binh lính dưới trướng là Thậm Chiên Đàn, kẻ cùng y phân chia thánh khí, không oán không thù, cuộc đời gần như không tì vết, Kẻ tưởng chừng như thản nhiên đạm mạc.

Âm mưu lộ ra, Thẩn Chiên Đàn bị ban chết, xác ném xuống khe Vạn Cổ núi Mân, vậy phép phân chia thánh khí lẽ nào đã đến đường cùng? Phải làm thế nào mới tìm được người chia thánh khí? Tim nàng đập thình thịch, nếu phương pháp chia thánh khí không thể thực hiện, lẽ nào phải theo lời Nhậm Hoài Tô, đi tìm những thứ xa xôi như nữ qủy hoặc vạc Cửu Thiên.

Ngày nay thiên hạ có nhiều nơi nước dâng núi lở, nạn dân đổ về thành Mậu Uyển như bão lũ, ôn dịch hoành hành, kinh đô hạn hán lâu ngày, lương thực không đủ, cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc thì loạn lạc.

Làm thế nào bây giờ?

Vào ngay lúc ấy, từ trong nhà có người bước ra.

Bạch y lơi lỏng, bước chân vững vàng, là vị Hoài Tô đại sư mà nàng quen biết, Sở Thù Trân hốt nhiên thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cần người này vẫn còn đây, sứ mạng cứu thế dường như không mong manh đến thế. "Nhậm công tử," nàng lên tiếng chào hỏi,"Cô Quang có khoẻ chưa?"

Một người xuất hiện sau lưng Nhậm Hoài Tô, lạnh lùng đáp,"Khoẻ rồi."

Sở Thù Trân mỉm cười, vết thương trí mạng trên người Lục Cô Quang chẳng ngờ lành nhanh đến thế? Không hổ là yêu... Trong đầu nàng thình lình bật lên một ý nghĩa, vụt qua rồi biến mất, toàn thân nàng lạnh toát.

Gương mặt sáng láng của Nhậm Hoài Tô mang một nụ cười hiền hậu, y nắm tay Lục Cô Quang,"Chúng ta có việc, ra ngoài một lát."

"Đi đi, đi đi..." Nàng buột miệng, lách qua một bên né đường.

Nhậm Hoài Tô vẫn nắm tay Lục Cô Quang mãi, thong dong thả bước đi về phía trước, Lục Cô Quang rõ ràng có phần thiếu tự nhiên, nhưng không né tránh, nôn nóng bước theo y. Nếu để nàng tự đi, lúc này không biết đã đi tới đâu rồi, một bước của Nhậm Hoài Tô bằng năm ba bước của nàng.

Nhưng nàng không giãy ra, đi tới cửa, Nhậm Hoài Tô xòe ô, che lại ánh nặt trời yếu ớt, nắm tay nàng dẫn về tây.

Sở Thù Trân ngây dại nhìn bóng lưng hai người, sau đó nghĩ... Không phải y... Thực sự coi Lục Cô Quang là vợ chứ? Cô ta... Không phải thực sự... Cũng tự coi mình là vợ y chứ? Nàng hoang mang nhìn theo bóng hai người dần đi xa, giống như môt đôi vợ chồng bình thường trên phố, thi mị vô tâm vô tình, y giết Lục Cô Quang không mảy may áy náy, điều đó không khiến nàng ngạc nhiên, nhưng vì sao phải che ô cho cô ấy? Vì sao phải nắm tay? Nom cứ như thể... Cứ như thể có tình vậy.

Còn Lục Cô Quang bị hủy tim, hận đến nghiến răng, ấy vậy mà vẫn tha thứ cho y.

Thậm chí còn theo sau lưng y.

Sở Thù Trân có phần ngần ngừ không biết có nên thực hiện ý nghĩ vừa chợt nảy, nàng có một ý định mới, nhưng ý định này lại có phần thương thiên hại lý.

Nàng vừa nghĩ: nếu Lục Cô Quang là nửa qủy, mất tim mà không chết, vậy thì tại sao không dùng cách nào đó để cô ta triệt để hóa quỷ, chỉ cấn sử dụng một phương pháp nào đó trong sách cổ, khiến cô ta trở nên phù hợp với mọi yêu cầu của "quỷ nữ", thành nữ quỷ có năng lực điều khiển vạn quỷ, trên lưng mọc cánh, ác niệm sục sôi trong điềm trời?

Nếu biến Lục Cô Quang thành qủy nữ, chỉ cần giết đi là có thể phá kết cục diệt thế.

Tạo ra một qủy nữ, rồi giết đi.

Khi nghĩ ra cách này, Sở Thù Trân có một khoảnh khắc do dự chần chờ, nhưng nhanh chóng trấn định. Phương pháp này vừa có lợi vừa dễ làm, điều kiện của Lục Cô Quang quá phù hơp, nàng thậm chí còn hoài nghi Lục Cô Quang là qủy nữ thực sự: Có Huyết Lưu Hà, có khả năng sai khiến vạn qủy, thân xác chảy nửa dòng máu qủy, giết không chết, tính tình cô độc quá mức, tuyệt không phải phường lương thiện.

Cho nên chỉ cần tăng đậm dòng máu qủy, kích động tâm tình cô ta, cho đến khi máu quỷ ở trong người Lục Cô Quang nồng đậm đến mức không thể ức chế, ý muốn diệt thế trở nên kiên định, cánh qủy phá kén vươn cao, chính là lúc hóa thành qủy nữ.

Chỉ cần giết cô ta vào ngay lúc đó, tất cả sẽ kết thúc.

Sở Thù Trân im lìm dạo một vòng quanh phòng, ngày ấy Nhậm Hoài Tô quyết cưới vợ giết vợ, thực ra cũng hệt như nàng định lập qủy giết qủy, đều chỉ là thủ đoạn mà thôi. Chỉ cần đạt được mục đích, bất cứ thủ đoạn nào cũng có thể chấp nhận được.

Vì không làm như thế, thiên hạ bất luận là ai đều phải chết.

Nàng đã hạ quyết tâm.

...