Phật Tội

Chương 181: Xuân phong độ lộ nhân (1)

Typer: Tử Sắc Y

Cái hẹn một tháng tới rất nhanh.

Lục Cô Quang ngồi lau kiếm trên đỉnh Vong Tịch, thanh kiếm ấy do nàng dùng băng thạch đỉnh Vong Tịch rèn thành, kiểu dáng đơn giản, nhưng vô cùng sắc bén, là một lợi khí thích hợp để giết người.

Nàng tốn mười tám ngày đúc giũa một khối băng thạch màu xanh thành hình, lại tốn thêm năm ngày nữa để mày giũa cạnh thạch kiếm thành lưỡi sắc, mỏng dính và trong suốt.

Huyết Lưu Hà vốn có thể hoá hình thành kiếm, nhưng sau khi Thẩm Chiên Đàn thi pháp trên người nàng, biến nàng thành thây sống, Huyết Lưu Hà cũng mất khả năng biến hoá, bằng không thể xác nàng sẽ tan rã.

Đang lau kiếm, nàng nghe thấy âm thanh như có vật gì đó rơi xuống từ nhánh cây, trở tay áo xua đi, trông lại thì ra một vạt mai tàn trắng xoá. Không biết tự bao giờ, mai đã nở, xuân sắp về.

Thời gian… chừng như không hề dài lâu như tưởng tượng, chừng như chỉ một chớp mắt mà thôi đã hết năm, một năm mới lại sắp khởi đầu.

Thời gian này dưới núi mọi người hẳn đang hân hoan chuẩn bị đón tết, trong một khoảnh khắc nàng chợt ngừng tay, rồi tiếp tục lau, sắp tết, nhưng có liên quan gì nàng đâu…

Những điều nàng có thể làm cũng chỉ là giết Thẩm Chiên Đàn mà thôi.

Không can hệ gì đến hân hoan náo nhiệt.

Gió núi hiền hoà, cánh mai chấp chới.

Mai nở khi nào, rụng khi nào, nàng hoàn toàn không hay biết.

Mai như tàn tuyết sương nhuốm tóc, tàn tuyết tựa mai chấm mấy hàng, dù tuyết hay mai cũng chỉ là một màu trắng xoá, phân rõ tuyết mai có được gì?

Dưới núi vọng lên tiếng gõ khẽ khàng, nàng giật mình, nhưng câu “Ai đấy?” không bật ra khỏi miệng, vì trực giác cho nàng biết, là y đã đến.

Thẩm Chiên Đàn tính tình độc ác nham hiểm, nhưng xưa nay vốn người hễ nói ắt làm, một kiểu nhất ngôn cửu đỉnh đến dị kỳ.

Chỉ thấy tảng đá đằng xa chập chờn động tĩnh, một kẻ búng người nhảy lên trên, nàng không thể không thừa nhận gần đây võ công Thẩm Chiên Đàn tiến bộ rất nhanh, cứ thế này, chỉ dăm ba năm nữa nàng sẽ không còn là đối thủ của y, nếu muốn giết người, nàng cần phải nắm chắc thời cơ, dốc hết sức mình.

Bóng đỏ chớp nhoáng, chỉ sau mấy đường nhảy lên đáp xuống đã dừng chân ngay trước mặt nàng, Lục Cô Quang thoáng sững người, hôm nay toàn thân y vận đồ đỏ thẫm.

Sắc đỏ diễm lệ càng almf nổi bật vết chu sa giữa hai đầu may, dung mạo đoan chính như ngọc, tư phái phiêu dật tựa tiên. Lục Cô Quang cau mày quan sát y từ đầu xuống chân, lại âm mưu quỷ kế gì nữa đây? Môi khẽ mấp máy, nàng cợt,”Thành thân rồi?”

Thẩm Chiên Đàn chỉ cười không đáp, y xách theo một cái làn trúc, Lục Cô Quang tay cầm thạch kiếm, giọng hững hờ,”Ta không muốn xem thứ bên trong, động thủ ngay đi!” Cũng chẳng chừa sơ hở cho y chen lời đáp trả, nàng lập tức vung kiếm đâm tới.

Thẩm Chiên Đàn bung người lui lại, cho tay vào làn trúc hốt một nắm gì đó hất về phía nàng.

Nàng nghĩ là độc, trường kiếm múa nhanh thành một luồng sáng loá, tung người lùi về sau.

Chỉ thấy tan tác giữa lưng chừng trời, ngoài mai rụng, là lả tả những vụn giấy thắm đỏ.

Lục Cô Quang thoáng sững người ngơ ngác, nhìn Thẩm Chiên Đàn. Chỉ thấy y lại cho tay vào làn hốt thêm một nắm nửa, mỉm cười hươ hươ về phía nàng, đó là một xấp màu đỏ rực,”Cái gì đây?”

Thẩm Chiên Đàn đặt làn trúc xuống đất, xoè ra xấp giấy, một lồng đèn đỏ bằng giấy cắt, mềm rũ, tươi tắn, rất đáng yêu. Lục Cô Quang ngạc nhiên trỏ về phía y,”Giấy cắt?”

Thẩm Chiên Đàn gật đầu, cho tay vào làn lấy ra một xâu giấy cắt đỏ thắm khác có hình cá chép, ngoài ra còn đầy đủ cả giấy dán cửa sổ, câu đối, hình chữ Phúc Lộc Thọ Hỉ, cái nào cũng có màu đỏ rực, tràn đầy hỉ khí.

Nàng trấn tĩnh lại, bất thần nổi nóng,”Ngươi đem những thứ này lên làm gì? Tuốt kiếm ra đây!”

“Cô Quang.” Y lại bắt đầu dùng giọng dịu dàng, ánh nhìn âu yếm, cứ như thể trong lòng y là cả một tấm tình sâu nặng,”Ta thấy dưới núi nhà nào cũng giăng đèn kết hoa, nghĩ cô cũng như ta, chưa từng được nếm trải những niềm vui đó, chi bằng trước khi ra tay, cô với ta học những hộ gia đình thường dân dưới núi, cùng nhau hưởng thụ lạc thú Tết nhất, thế nào?” Y lại cho tay vào làn lôi ra một xâu ớt đỏ, mấy món rau dưa, một bầu rượu, cuối cùng thậm chí còn có cả một dây pháo tép.

Lục Cô Quang há hốc miệng kinh ngạc, những vật nọ nàng thấy đã nhiều, nhưng chưa từng được chính tay sờ nắm, Thẩm Chiên Đàn nhìn nàng bằng một cái nhìn vô cùng chân thành, vô cùng trịnh trọng, như thể hết lòng mong mỏi nàng đồng ý, nàng đâm ra càng bực bội, vung thạch kiếm chém thẳng cái làn. Thẩm Chiên Đàn không chắn kiếm, chỉ nghe soạt một tiếng, cái làn rách toác, phân nửa chỗ giấy cắt trên mạt đất bị kiếm khí quét phải, bay lả tả khắp trời.

Những đốm đỏ rực bời bời trong cơn gió, mảnh đất phủ đầy tuyết trắng quen thuốc dường như cũng ửng hồng sức sống. Thẩm Chiên Đàn tay nhón một chữ phúc bằng giấy cắt cười mủm mỉm,”Cô Quang, ta dán nó lên cửa nhà cô có được không?”

Nét mặt nàng tràn đầy giận dữ, nhưng dáng vẻ chắp tay đứng thảnh thơi như không, tủm tỉm cười nói cũng người nọ lại khiến người ta khó lòng vung kiếm xuống tay, thoáng khựng lại, nàng lạnh lùng,”Muốn dán thì cứ dán, dán xong, ngươi cũng nên dẹp trò hề ấy đi, nghiêm túc đến đây chịu chết.”

Chẳng ngờ y bước sang thật, dán chữ Phúc ngược trên cánh cửa tự làm nhà nàng, con chữ đỏ thắm rõ ràng trên cánh cửa gỗ xác xơ và u tối, nom cũng thắm hơi người, Lục Cô Quang ngắm nghía chốc lát, đâm ra lại chẳng ghét bỏ như nàng từng tưởng tượng. Lại thấy Thẩm Chiên Đàn mủm mỉm nhìn con chữ, chừng như rất hài lòng, rồi tiếp tục dán lên cửa sổ giấy cắt hình con giáp, sau đó đem một xâu ớt may mắn còn lành lặn treo lên góc tường.

Nàng kiên nhẫn đợi y hành xác xong xuôi, lại nén không được một nụ cười nhạt,”Thích dán giấy dưới này sao không dán dưới núi?”

Thẩm Chiên Đàn lùi về mấy bước, ngắm nghiá mấy hình giấy cắt mình vừa dán xong, dịu giọng,”Ở dưới núi, hàng xóm láng giềng lân cận, nhà ai dán được ta đều dán cả rồi.”

Nàng sa sầm nét mặt, câu trả lời nọ càng khiến nàng bực mình,”Ngươi không còn chỗ nào để dán nữa mới đến chỗ ta vẽ chuyện?”

Thẩm Chiên Đàn vẫn thản nhiên như không, tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng,”Đương nhiên không phải,” y ngoảnh lại, nhìn nàng bằng đôi mắt tràn đầy chân thành, đôi mắt ấy chừng như thực sự chứa đựng vô vàn âu yếm,”Để ăn tế ở đây, mới tìm đến nhà người ta học.”

Mặt nàng co rúm lại trong thoáng chốc, rồi lập tức cười nhạt,”Dán xong tuốt kiếm ra đây.”

“Khoan đã khoan đã.” Thẩm Chiên Đàn tiếc nuối nhìn mớ pháp tép vung vãi trên đất, rồi lấy ra một vật từ trong ngực áo, tươi cười đặt xuống đất,”Còn thứ này nữa, không được quên.”

Sát khí của Lục Cô Quang bị y vùi dập liên tục, nàng cau mày nhìn vật đặt trên đất,”Là cái gì đấy?”

“Linh bài.” Đáy mắt Thẩm Chiên Đàn rạng rỡ ý cười, trỏ bài vị nho nhỏ dưới đất,”Ta chết đi, hẳn không người bái tế, linh bài này liệu cô có thế… giúp ta nhờ ai đó đưa vào một ngôi chùa hay không, đừng đề tên tuổi, chỉ mong sau khi ta chết đi, vẫn có thể như người ta, mồng một ngày rằm đều được hưởng hương hoả tế bái, được nghe kinh Phật, được nhìn thế gian.”

Nàng ngạc nhiên nhìn tấm linh bài, đó thực sự là một vật rất bình thường, bên trên thậm chí không có lấy dù chỉ ba chữ Thẩm Chiên Đàn, mà viết bốn chữ “Mậu Uển Thẩm thị”. Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nàng cũng nghiêm túc nhìn y,”Thế nghĩa là sao?”

Thẩm Chiên Đàn đứng trước mặt nàng, hai tay chậm rãi kéo vạt áo đỏ, phơi bày lồng ngực, cất giọng nhẹ nhàng,”Cô Quang, ta có lỗi với cô trước, cũng không phải là đối thủ của cô, cô muốn giết ta, ta không chống nổi, chỉ còn con đường chết mà thôi.”

Nàng tròn xoe mắt, lần trước y vạch áo nhử nàng đâm mình một kiếm, mục đích sẽ là gì đây? Nàng hoàn toàn không tin mấy lời đường mật chót lưỡi đầu môi của gã này, nhưng kiếm trong tay cũng không dám đâm bừa, thoáng ngập ngừng, nàng thu kiếm về, lạnh lùng nói,”Nếu đã không muốn chết, cần gì phải đổi cái hẹn một năm thành hôm nay? Dù ngươi có dày công tính toán khua môi múa mép, chẳng qua cũng chỉ để giành giật mạng sống khỏi lưỡi kiếm của ta mà thôi. Thế này, ta chỉ xuất một chiêu, nếu ngươi đỡ được, năm sau ta ngươi lại hẹn một phen sống mái.”

Thẩm Chiên Đàn thoáng nhích khoé môi đỏ thắm,”Nếu ta tiếp được một chiêu của cô, trừ việc hẹn lại năm sau, cô hãy hầu ta một bữa bày món nhắm một bầu rượu.” Y đem ra bảy món mồi nhắm và một bầu rượu, nhưng bị một kiếm Lục Cô Quang chém nát.

“Được.“ Lục Cô Quang vung thạch kiếm nhắm thẳng cổ họng y.

Thẩm Chiên Đàn buông tay, vạt áo khép lại, đột nhiên một vật vọt ra từ trong lần áo y, chắn ngay yết hầu, kiếm Lục Cô Quang gần đến đích, thình lình nhận ra túm lông cọt lên chắn giữa yết hầu y là Thiều hoa, vôi vàng thu lực, quát to một tiếng, kiếm khí phóng lệch về một phía, núi đá hai bên người Thẩm Chiên Đàn vỡ toác, nhưng cổ họng y vẫn yên lành nguyên vẹn.

“Ngươi…” Nàng trợn trừng hai mắt, Thẩm Chiên Đàn hai tay ôm Thiều hoa, ung dung nhét con vật nhỏ vào ngực áo, mỉm cười,”Ta thắng rồi, rượu thịt đâu?”

“Có ngay!” Lục Cô Quang giận quá hoá cười, ném kiếm xuống đất, lưỡi kiếm cắm đánh phập vào lòng đất, sâu dễ đến ba thước, bất cứ từng hành động lời nói nào của y từ khi lên núi tới giờ đều là để khích nàng năm sau tái chiến, nhưng nực cười rằng dù nàng biết rõ y vốn giỏi đóng kịch mà vẫn rơi vào bẫy.

Tay phải Thẩm Chiên Đàn khẽ vuốt ve đầu con Thiều hoa trong ngực áo, lớp lông mềm mại mơn trớn giữa những ngón tay, gian nhà gỗ lạnh lẽo trên đỉnh núi nhuốm chút sắc hồng, nom lại có mấy phần ấm áp. Y nheo mắt nhìn theo hướng Lục Cô Quang vừa giận dữ bỏ đi, trút một hơi thở dài đằng đẵng,”Giết ta, giết ta… thế nhân ngoài phải giết Thẩm Chiên Đàn thì chẳng còn gì để mong mỏi nữa, cô… cũng là như vậy. Nếu…” Những lời thì thào tự nhủ bỗng dưng ngưng bặt, một hồi sau, lại một tiếng thở dài.

Nếu một ngày nào đó, ta không thể đến vào ngày hẹn mỗi năm, dưới lưỡi kiếm của cô không còn kẻ cô căm hận thấu xương, liệu cô có còn thấy cô đơn?

Cô nương, cô sở hữu thời gian vô tận…

Còn ta, chẳng qua chỉ một gã người trần.

Nếu ngày gặp nhau ta không phải “Nhậm Hoài Tô”, có lẽ… cô sớm đã bỏ mạng trong tay ta. Nhưng biết làm sao được khi một bước sai khiến vạn bước sai, y coi cô là đặc biệt, còn ta… cũng chẳng thế coi cô là…

Soạt một tiếng, một cái làn trúc bay tới, Thẩm Chiên Đàn hơi giật mình, rồi lập tức mỉm cười, đưa tay đón lấy.

Mở làn ra, quả nhiên bảy món nhắm một bầu rượu, không biết nàng cướp từ nhà nào nhanh thế, y tươi cười dịu giọng,”Uống rượu thưởng tuyết thôi.”

Mặt nàng đăm đăm, ngồi xuống cái đôn đá trước mặt y.

Y rót cho nàng ly rượu, rồi tự châm cho mình, nhấp một ngụm nhỏ, trút một hơi thở nhẹ đầy thoả mãn,”Hảo tuyết.”

Nàng nhắm mắt mà ngồi, không hề nhìn y, mặc y tự châm tự ẩm.

Thiều hoa bò ra khỏi túi áo, thò cổ liếm ly rượu y rót cho nàng, bề mặt chất lỏng trong chén dập dềnh từng vòng sóng toả, y khẽ ve vuốt lớp lông êm ái của con thú nhỏ, nhấp một ngụm.

Y đang ngắm tuyết.

Tuyết trắng rơi lả tả, cùng với mai tàn màu nhạt, dần che lấp đi khoảnh sân xác xơ giấy đỏ vừa rồi, y xoè tay đón lấy một bông tuyết, nhìn nó tan trong lòng bàn tay, lại một bông đáp xuống, hoá ra lại là cánh mai.

Nàng nén cơn giận nhắm mắt mà ngồi, không ngừng nghĩ có nên ra tay giết người hay không, còn y cứ thảnh thơi ngồi nghịch tuyết, hơn nửa canh giờ sau, nàng rốt cuộc không nhịn nổi,”Lẽ nào cả đời ngươi chưa từng thấy tuyết?”

Thẩm Chiên Đàn đáp lời,”Ta bày kỳ trận trong viện Phủ Tâm, bốn mùa đều như xuân, hoa tươi cỏ tốt, có tuyết rơi bao giờ?”

Nàng thoáng sững sờ, hừ lạnh một tiếng,”Tự làm tự chịu.” Y là kẻ tâm tư phức tạp, chẳng thể nhìn thấu, nàng nghe không hiểu, và cũng không muốn hiểu.

“Thời niên thiếu, không nỡ nhìn hoa cỏ điêu tàn, ta lại bẩm sinh sợ lạnh, mãi đến sau hai mươi hai tuổi, mới hiếu kỳ hoa bạc lụa trắng, hoa bay sáu cánh (*) là thế nào.” Y chậm rãi ôn tồn, tâm tình chừng như rất bình thản,”Sau này mấy lần ra khỏi chùa Liễu Vân đều không gặp tuyết, về sau này nữa… ta đã không còn sợ lạnh.”

(*): Nguyên là “lục xuất phi hoa”, tả tuyết, lấy từ bài thơ Đối Tuyết của nhà thơ Cao Biền đời Đường.

Nàng hơi giật mình, đó là vì về sau, Thẩm Chiên Đàn tẩy hồn, biến thành “Nhậm Hoài Tô”. Y nhớ mọi thứ lúc biến thành “Nhậm Hoài Tô”, cũng có nghĩa là y nhớ…

“Thẩm Chiên Đàn,”nàng ngước lên nhìn y chăm chú,”Trả lời câu hỏi của ta.”

“Tri vô bất ngôn(*).”Y nhẹ nhàng.

(*) Hễ biết nhất định sẽ nói.

“Ngươi nhớ mọi thứ về ‘y’, cũng có nghĩa là, ngươi thấu hiểu niềm tin trong lòng ‘y’, thậm chí biết rõ quyết tâm cứu thể của y.” Giọng nàng từ tốn, ngữ điệu bình thản,”Vậy vì sao ngươi lại làm trái đi? Dựng tháp Trường Sinh, phát chiến thiếp, nhòm ngó sức mạnh kim long…”

“Ta hiểu rõ rất nhiều lý lẽ. Ví như tri túc mới có thể hạnh phúc dài lâu, vô vi mới có thể hoãn hoà lạnh nhạt, hay là xả thân độ thế, đại ái từ bi, binh giả hung khí, thậm chí vô cầu vô dục, dù vinh hoa phú quý mà không được hưởng thụ thú vui phú quý…” Y mỉm cười rất nhẹ,”Nhưng hiểu thì đã sao? Mỗi lý lẽ ấy ta đều từng suy ngẫm, thậm chí từng đích thân truy cầu đạt tới, thế nhưng, một khi ta có thể hiểu được những điều đó, vì sao ta không thể nếm trải những đạo lý khi quyền khuynh thiên hạ, trục lộc trung nguyên? Ta một thân một mình, sống cũng được chết cũng được chết cũng xong, nhưng sự hi sinh quên mình của ta… đã không khiến thiên hạ đau xót, càng không được thiên hạ mến thương, vậy ta vì sao phải chết? Ta đã nói, ta là người trần, không phải thánh nhân.” Giọng y nhẹ bẫng, Cô Quang ‘y’ vốn trắng tay, Phật tổ muốn y vô dục vô cầu, y bèn làm cái xác không hồn, đương nhiên không hiểu được rằng người sống trên đời, ngoài tụng kinh giữ mình, còn cần những thứ khác để tiếp tục tồn tại. T rất yếu đuối, ta là người trần, ta có những thứ ta khát vọng, cho nên ta không thể chết, chỉ vậy mà thôi.”

Nàng cau mày, quả nhiên với kẻ mồm mép như Thẩm Chiên Đàn, chỉ nghe y nói thôi sẽ cảm thấy dường như chuyện chẳng có gì sai, rất đương nhiê, rất hợp lẽ. Nàng không muốn lại bị y lấp liếm, dù sao lời y nói câu nào cũng là giả dối, dù có nửa câu chân thật, thì cũng là nghe rồi để đấy mà thôi,”Nếu đã như vậy, vì sao ngươi không đi?” Nàng nhìn bầu rượu, giọng nhẹ bẫng,”Thực sự là vì… ngươi hận ta… còn hơn khát khao muốn lấy thiên hạ?”

“Hận cô.” Y cười nhẹ nhàng,”Đương nhiên ta hận cô thấu xương. Ta đã nói, muốn cô quỳ xuống van xin ta nuốt sống cô, bù lại yêu lực đã mất, ta sẽ khiến cô có một hôm nghĩ đến ba chữ Thẩm Chiên Đàn sẽ đau xé ruột gan, cuối cùng mỗi ngày đều hối hận vì đã đối đãi với ta như vậy…”

Nàng càng nghe càng lấy làm kỳ quái,”Ta đối đãi với ngươi như vậy? Ta đối đãi với ngươi thế nào cơ?” Rõ ràng đều là y muốn hại người, khi mất trí nhớ y huỷ tim chặt cánh nàng, châm lửa thiêu chết nàng, khi đã lấy lại trí nhớ y nuôi nàng thành huyết quỷ, mục đích luyện nàng làm thức ăn giúp y trở thành yêu tôn, rồi y ngưng tụ sức mạnh vạn yêu dựng tháp Trường Sinh hại người vô số, tất thảy đều là do y có lỗi với nàng, sao lại có chuyện oán hận ở đây? Về sau nữa tháp Trường Sinh bị người ta làm phép phá huỷ, cũng đâu phải do nàng ra tay, nỗi căm hận của y không trút lên kẻ phá huỷ yêu tháp, lại đổ lên đầu nàng, chỉ vì nhát kiếm sau cùng nàng đã huỷ diệt yêu khí của y ư? Nàng ngẫm nghĩ chốc lát, rồi hờ hững nói,”Ngươi hận ta thấu xương cũng chẳng sao, còn hơn ngươi nhòm ngó hồng trần, hại người vô số. Nhưng ta đối với ngươi thế nào, đều vì cách ngươi đối đãi ta, đối đãi tha nhân… Kẻ tiểu nhân âm hiểm như ngươi, ta chém ngươi một kiếm thì có gì lạ đâu?“ Nàng liếc nhìn y,”Làm nhiều việc ác, tất có quả báo, ngươi chẳng qua chỉ phải chịu một kiếm, lại thù hằn sâu sắc đến vậy, đó là vì lòng dạ ngươi hẹp hòi, có liên quan gì đến ta?”

Thẩm Chiên Đàn thoáng nhếch môi một nụ cười, chậm rãi khép mắt, thong thả tiếp lời,”Nếu ta không phải ‘y’, nếu không nhớ mọi thứ thuộc về ‘y’, cô đã phải chết từ lâu…”

“Thế ư? Sao ta lại nhớ rằng là vì ngươi nhiều lần gây hấn, rồi liên tục thất bại.” Giongj nàng lạnh lùng,”Hết lần này đến lần khác lao tâm khổ tứ, bày vẽ đủ trò, giở mọi mảnh khoé.”

Thẩm Chiên Đàn nhấc lên ly rượu, chăm chú nhìn những đường nét hoa văn giản đơn trên thứ gốm xoàng, một hồi lâu sau, y đạt chén xuống,”Ta nhất định sẽ khiến cô hối hận vì đã đối đãi với ta như vậy… đợi đến khí cô cầu xin ta nuốt sống cô rồi, ta sẽ lấy thiên hạ… Ha ha ha…” Y bật một tràng cười trầm đục,”Ta sẽ mang theo tâm nguyện của ‘y’ , cô và ta cùng quân lâm thiên hạ, ha ha ha ha.”

Nàng nhìn y kinh ngạc, lại nhấc bầu rượu, tự châm một chén, nàng rọi khuôn mặt mình trong chất lỏng, soi trông đôi mắt,”Ta từng nghe ngươi nói rất nhiều, ngươi đều tỏ ra thật thà, ta thường không tin dù chỉ nửa câu… Nhưng có lẽ ngay lúc này đây, ngươi thực sự đã nói ra một lời từ tận đáy lòng.” Nàng ngước mắt, nhìn Thẩm Chiên Đàn chăm chú,”Mà đáng tiếc… ta không phải tri âm của ngươi, có thể trên đời này không ai là tri âm của ngươi, nên ta không hiểu.”

Y nín lặng, bất giác nhấc chén, cũng ngắm nghía hình bóng phẳng lặng phản chiếu trên mặt nước.

“Nhưng ta không ghét việc ngươi hận ta.” Giongj nàng đều đều, cuối cùng nâng chén dốc một ngụm.

Y im lìm rất lâu, tuyết đổ tơi bời, những ngón tay cầm chén không mảy may nhúc nhích, tuyết nhanh chóng phủ trên tay áo y, hơi giá thấu xương, cách một khoảng không mà vẫn lạnh,”Rồi… sẽ có một ngày… cô phải hối tiếc vì mỗi câu cô vừa nói.”

Nàng lại vừa nói gì nghịch ý y ư, khiến y nghiến lợi nghiến răng đến vậy? Lục Cô Quang khó hiểu nhíu mày, tâm tư y y rối rắm với trăm ngàn mối tơ, muôn vàn lý lẽ, mỗi điều đều khó bề tưởng tượng, chỉ sợ đã sớm ở mức độ cuồng điên, người thường nào hiểu được? Nàng dốc cạn ly rượu, dằn chén xuống mặt bàn, mặt lạnh nhạt,”Hôm nay ta không giết ngươi, sao ngươi còn chưa đi?”

Cô…

Nếu không phải ‘y’ luôn một lòng một dạ coi cô là… Ta đã giết cô từ lâu!

Một tia sát khí đột ngột loé lên trong đáy mắt Thẩm Chiên Đàn, bén ngọt như đao, rồi lập tức lịm đi, y nheo mắt cười, giọng nói dịu dàng,”Ngày này năm sau ta lại tới, trước ngày đó, ta có thể mang theo đàn ghé thăm, cộng ẩm cùng cô không?

“Cộng ẩm?” Nàng quét ánh nhìn soi mói mấy lượt từ đầu xuống chân y, giọng đều đều,”Mai ta có việc phải rời núi.”

Y nhíu mày,”Có việc?”

Nàng không đáp.

“Cô có việc…” Y ngẫm nghĩ rất nhanh,”Lẽ nào cô định… đi tìm Nhậm Hoài Tô?”

Nàng cau mày liếc nhìn y, lạnh nhạt,”Phải thì đã sao?”

Y đứng bật dậy,”Rồi sẽ có một ngày, ta khiến cô hối tiếc vì đã… vì đã đối với ta như vậy!” Y quăng ly rượu, phất tay áo bỏ đi.

Lục Cô Quang há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng y, gã này nay lạ nhỉ, giọng điệu đầy thù hằn, thù hằn đến là khó hiểu. Nàng tự nhận mình chẳng qua chỉ chém y một nhát, hoặc cùng lắm thêm việc bắt mất Thiều hoa, so với tội ác tày trời y gây ra, đó chỉ là chút trừng phạt nhẹ nhàng, huống hồ y vẫn chưa chết, còn nuốt tim Thiều hoa, được trẻ mãi không già, lại tập luyện võ công, nào có gì để y phải hận thù đến vậy, lẽ nào trên đời này chỉ y mới được phép hại người ta sống không bằng chết, còn bản thân y không thể tiếp nhận dù là một chút khổ sở nào? Có nhẽ đâu thế được?

Thật là quái dị.

Nàng bực quá hoá cười, thậm chí cười thành tiếng, ngước nhìn khoảng không tuyết rơi lả tả, dưới đất giấy vụn đỏ thắm la liệt, sắc đỏ ngập tràn hoan hỉ, trên cánh cửa dán chữ son kỳ dị, nàng buông một tiếng thở dài, những ngón trỏ ma mãnh y dùng để quấy nhiễ lòng người khiến nàng bực bội vừa rồi giờ lại đâm ra buồn cười.

Đã hận nàng thấu xương, muốn nàng hối tiếc, muốn nàng nhận sai, muốn nàng khom lưng gập gối, lại còn hẹn nàng cùng thưởng tuyết, gảy đàn, nhắm rượu.

Nàng lắc đầu, không tiếp tục nghĩ về Thẩm Chiên Đàn. Đã lâu ngày bặt tin Nhậm Hoài Tô, nàng nghĩ… nếu y có trở về, có lẽ, sẽ ghé thăm một người.

Trận tuyết ấy kéo dài suốt bảy ngày đêm.

Không chỉ núi Ngưng Bích, mà cả thành Mậu Uyển cũng chìm trong tuyết phủ, tuyết tích dày mấy thước trên đất, vài ba ngôi nhà bị tuyết đè sập, đa số người dân đóng kín cửa nấp trong nhà.

Trong toà tuyết thành nhợt nhạt không sắc màu ấy có người đạp tuyết từ xa tới, mỗi bước in hằn một dấu chân, trên đầu nàng xoè tán ô lục nhạt, những bông tuyết lả tả rớt bên trên, nom như hình hoạ trên lớp giấy dầu. Tuyết đọng rất dày, những dấu chân nàng để lại rất cạn, kéo thẳng một đường về phía quầy hàng.

Con phố náo nhiệt ngày hôm ấy bén lửa long hoả, nhiều chỗ hư hại, người dân bỏ phố mà đi, dần dà dựng nên một khu chợ mới ở phía nam thành Mậu Uyển, hàng quán nơi đây lũ lượt dọn sang đó cả, hiện giờ trước mắt nàng chỉ là một khu phố dài đổ nát.

Nàng lặng lẽ đứng nhìn con đường im vắng và rét giá, một nửa đường bị tuyết phủ che, khung cảnh nhộn nhịp khách qua kẻ lại ngày xưa vút nhanh qua đầu, không rõ những người đã từng sống ở đây sẽ cảm khái thế nào? Con chim sẻ đậu xuống trên một nửa mái ngói nhà cháy sém, tuyết đọng thành đống trắng tinh dưới hàng hiên, nó im lìm đưa mắt nhìn Lục Cô Quang, như thể đã rất lâu chưa từng thấy người đi ngang đây.

Nàng đến cuối đường, trông thấy tấm biển “Tiệm bánh bao Thiên Môn” kết đầy băng, chữ bên trên bong tróc mờ phai không đọc rõ, cửa tiệm đóng im lìm, kín bưng như cánh cửa mỗi gia đình sống sót sau kiếp nạn nơi đây, phía trước dồn đầy tuyết đọng.

Nàng bước tới nhẹ nhàng gõ cửa, không ai đáp lại, nhưng có thể lờ mờ trông thấy có khói đang lờ lững bay lên, trong nhà hẳn vẫn có người.

“Bà bà? Như bà bà?” Nàng gọi mấy tiếng.

Sau cánh cửa vang lên tiếng cười thấp,”Nữ nhân.”

“Nhậm Hoài Tô?” Nàng leo tường vào trong, chỉ thấy khoảng sân nhỏ cây cỏ héo khô, chỉ còn lại một lớp tuyết phủ trắng xoá, cái bàn gỗ cũ kỹ phơi mình trong tuyết giữa khoảng sân, một người ngồi bên bàn, trên mặt bàn ấm trraf xanh khói bay vấn vít, làn khói mỏng ấy nhuộm nên chút sinh khí cho gian nhà im vắng.

Nhưng người đó chỉ ngồi trên tuyết đọng, lưng tựa bàn, một tay ôm gối, ngửa đầu nhìn những bông tuyết bay lả tả.

Nàng đứng im lìm ở cửa, y quả nhiên đã trở về.

Quả nhiên y không chết trong quỷ môn, thi mị… quả nhiên không bao giờ chết.

Y đã về đây.

Nhưng nơi đây… không còn người phụ nữ đã đợi y suốt sáu chục năm ròng rã.

“Như… bà bà đâu?” Nàng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, kể cả y làm thế nào thoát thân khỏi vuốt sắc kim long, làm thế nào trở về từ quỷ môn, làm thế nào để sống sót lành lặn không mảy may tổn thương dù cọng lông sợi tóc? Nhưng lời đến khoé môi, lại biến thành câu hỏi đó.

Y trở một đống tuyết đọng giữa sân, tuyết chất thành hình gò nổi, để lộ nửa tấm bia đá.

“Nàng chết rồi.” Y nói.

Nàng mấp máy môi,”Bà ấy bị…”

“Nàng bị long hoả nhốt trong nhà, mái sập, trọng thương mà chết.” Giọng y trầm đục,”Nữ nhân, cô nói không sai, tội nghiệt một người gây nên phải để người đó tự gánh chịu, giận lây kẻ khác, chẳng qua chỉ hại mình hại người.” Haia bàn tay y trống rỗng, một bên là ấm trà nghi ngút khói, nhưng nàng có thể cảm thấy nguồn sức mạnh to lớn ấy đang ập đến với khí thế bạt núi dời sông, chừng như còn mênh mông sâu rộng hơn trước đây,”Ta cũng coi như là… đã phải trả giá.”

Nàng lặng im không nói, bốn bề tuyết vẫn rơi lất phất, nàng là hoạt thi, nhẽ ra không biết lạnh, nhưng bỗng nhiên cảm thấy khoảng sân này tứ phương rét giá hoành hành,”Sau khi trở về… ngươi đều ở đây?”

“Ta nghe nói… nàng đã ở nơi này rất lâu.” Nhậm Hoài Tô đáp, “Nàng là công chúa của Đế Nam trại trong Ngũ Phồn, rất xinh đẹp, ta từng nhận lời nàng, nếu nàng khuyên cha đầu hàng, ta sẽ cưới nàng làm vợ, phong tướng quân phu nhân.” Y thuật lại bằng thái độ bình tĩnh vô cùng, cũng có thể là thi mị, tình cảm đã không còn mãnh liệt như người thường.

Lục Cô Quang nhìn y, y ngó lên bầu trời phủ kín mây đen, hồi lâu sau mới tiếp,”Nàng vẫn nhớ mãi.”

Y cười,”Ta chưa từng yêu nàng.”

Nàng cũng cười,”Ngươi từng yêu ai?”

Nàng đặt câu hỏi, nhưng nụ cười lại có phần giễu nhại, Nhậm Hoài Tô bật ra vài tiếng cười trầm đục,”Ta chưa từng yêu ai, chưa kịp yêu, cuộc đời ta đã chấm dứt.”

“Cũng may lúc bà ấy chết không biết thiên tai là do ngươi dẫn đến…” Giongj nàng đều đều,”Có lẽ lúc chết sẽ vui hơn một chút.”

Y nhấc ly trà, nhấp một ngụm, lại đặt chén xuống,”Có lẽ.”

Nàng ngước đầu, do dự không dám nhìn nấm mồ trong sân, người đàn bà vốn từng là công chúa tộc Miêu được yêu chiều sủng ái, ôm lòng kỳ vọng về một tương lại tươi đẹp không xa vừa băng qua ngàn dặm đường mà ghé đến, nhan sắc mười phần, nhu tình trăm mối, tương tư vạn bề, khăng khăng một dạ ở lại thành Mậu Uyển chờ đợi tình lang hơn sáu mươi năm ròng rã, đến cuối cùng…

Chẳng qua chỉ là một cửa tiệm bánh bao.

Một nấm mồ côi.

Lúc đợi y, người đã già, lúc y về, người đã chết.

“Bà ấy chết rồi, vì sao ngươi… ngươi không đi?” Nàng chợt hỏi.

Y ngồi đó, im lìm không nhúc nhích, một hồi lâu sau mới đáp lời,”Lúc sinh thời không thể bầu bạn gần bên, nay chết rồi thì kề cận nhau, không được ư?”

Nàng sững ra trong thoáng chốc, rồi gần như phì cười,”Bà ấy chết rồi, ngươi có bầu bạn kề bên bà ấy cũng đâu biết… Lẽ nào ngươi tìm được hồn bà ấy?” Nhưng người sau khí chết, hồn phách chẳng qua chỉ là vật tàn khuyết, Thẩm Chiên Đàn sở dĩ có thể mượn hồn hồi sinh, là vì hồn phách của y khi rời thân thể là sinh hồn, Như bà bà đã chết, dù Nhậm Hoài Tô có tìm được tử hồn, thì ấy chẳng qua cũng chỉ là yêu vật không còn lý trí mà thôi.

Nhậm Hoài Tô bật cười, xoè bàn tay phải, một sợi hồn dật dờ trong lòng bàn tay y, không khác gì mọi tử hồn khác. Nàng ngạc nhiên thốt lên, “Ngươi lại dùng quỷ khí dung hoà bà ấy… Lẽ nào lâu nay ngươi mất dạng là vì đi tìm hồn phách Như bà bà?”

Y không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ đưa tay nhấc ly trà, một hơi uống cạn, ném thịch xuống nền tuyết,”Xong việc này, tiếp theo sẽ là… giết y…”

Khoé mắt nàng giần giật,”Thẩm Chiên Đàn?”

Khoé môi y nhếch thành một cái cười giễu nhại,”Nữ nhân.”

Nàng nhíu mày, chỉ nghe y tiếp,”Phong cảnh trên đỉnh Vong Tịch không tệ, ta giữ lại cho cô, mười ngày sau, hoang nguyên trăm dặm ngoại ô thành Mậu Uyển, ta sẽ giết Thẩm Chiên Đàn.”

Nàng giật mình, hoá ra không phải Nhậm Hoài Tô không quay lại tìm nàng, chỉ là cả nàng và Thẩm Chiên Đàn đều không mảy may phát hiện, xem ra trong quỷ môn đã xảy ra đại sự, kim long nhất định khiến năng lực Nhậm Hoài Tô tăng mạnh, yêu lực Thẩm Chiên Đàn đã mất, Nhậm Hoài Tô muốn giết y hẳn dễ dàng như trở bàn tay.

Hoá ra quãng thời gian yên ổn vừa rồi, vô số những thủ đoạn trong tay Thẩm Chiên Đàn, đối với Nhậm Hoài Tô chẳng qua chỉ là trò hề vặt vãnh. Y chẳng qua không muốn phá huỷ cảnh sắc trên ngọn Vong Tịch mà thôi.

Cũng có nghĩa là, Nhậm Hoài Tô ngày hôm nay, một khi đã ra tay thì đất mòn núi lở, lấp biển dời non, tuyệt không phải nói chơi, trên đời không ai ngăn nổi.

Thẩm Chiên Đàn có luyện võ công cao cường đến đâu cũng không còn đường sống.

Nhậm Hoài Tô trở về, nhất định phải giết Thẩm Chiên Đàn, giữa họ là mối hận thù sâu như biển cả, không có gì đáng để ngạc nhiên. Nhưng nàng lại thấy trong lòng khiếp hoảng, bụng dạ bỗng nhiên vô cùng lo âu.

Gió tuyết vây thành.

Phía bên kia thành Mậu Uyển.

Một người lần dò từng bước trong lớp tuyết đọng dày quá đầu gối, bóng lưng gầy guộc, chính là Thẩm Chiên Đàn, chỉ có điều y không dùng khinh công, mà cứ thế sục chân trong tuyết.

Trước cổng chùa Bích Vân tuyết cũng tích dày, vàng son đều bị che lấp sau màu tuyết, bấy giờ trong chùa chỉ còn Vong Quy, bốn phía im lìm, chỉ có tiếng tuyết rơi nghe mồn một.

Thẩm Chiên Đàn đến trước cổng chùa, chậm rãi ngồi xuống tựa vào cánh cổng.

Y không nhúc nhích, cũng không gõ cổng, chỉ ngồi trong lớp tuyết dày tích đọng.

Qua một hồi lâu, sau cánh cổng bỗng vọng ra tiếng Vong Quy, giọng nói ấy trước sau không đổi, vô bi vô hỉ,”Hôm nay thí chủ đến sớm.”

Thẩm Chiên Đàn bên ngoài đáp lại,”Hôm nay gió tuyết lớn quá…”

“Nửa tháng rồi đều như thế.”

“Hy vọng nửa tháng sau tiết trời sẽ khá hơn đôi chút.”

Phía sau cánh cổng, giọng Vong Quang từ tốn vọng ra,”Nửa tháng sau thí chủ không cần tới nữa.”

“Vì sao?” Thẩm Chiên Đàn ngồi trong tuyết, ngoài thành bão tuyết hoành hành, chẳng bao lâu sau tuyết đã tích đầy trên người, vùi chôn thân mình y, không còn thấy mặt mũi.

“Thọ mệnh thí chủ đã tận, dù vẻ ngoài trẻ trung, nhưng cơ thể sớm đã già nua, huống hồ chứng phong hàn trong người còn chưa dứt hẳn, ngày xưa tổn thương nguyên khí, tới nay vẫn chưa lành, miễn cường kéo dài mạng sống là làm ngước lẽ trời.”Vong Quy nói,”Lão nạp đã gips thí chủ kéo dài thọ mệnh ba lần, không thể tiếp tục.”

“Cũng có nghĩa là… ta đáng lẽ phải chết từ lâu.”Thẩm Chiên Đàn tựa lưng vào cánh cổng son ngôi chùa, chỉ cười,”Có làm gì cũng vô ích?”

Vong Quy đáp bình thản,”Phải.”

Thẩm Chiên Đàn cúi đầu, ngữ điệu cũng rất bình tĩnh,”Vong Quy, vì sao cả ba lần nối tuổi, nươi đều không cho ta vào chùa dù nửa bước?”

Giọng Vong Quy đều đều vọng ra từ sau cánh cổng,”Thí chủ không phải là người có duyên.”

“Ý ngươi là… nếu ta nhất định đòi vào… thì chỉ có thể tự xông vào?” Y nhoẻn cười, thần thái vô cùng xinh đẹp.

Vong Quy bình thản,”Thí chủ có thể thử xem.”

Thẩm Chiên Đàn lại mỉm cười,”Thôi vậy, ta đánh không lại ngươi.” Y phủi mớ tuyết bám trên vai áo, loạng choạng đứng dậy,”Vong Quy, ta còn sống được bao lâu?”

“Vong tâm tuyệt tình, giữ nghiêm giới luật, cẩn trọng sửa mình, có thể sống thêm nửa năm.” Vong Quy đáp,”Trên đời không nhiều người sống hơn trăm tuổi, thí chủ tuổi quá bát tuần, cũng nên tri túc.”

“Bát tuần… Tuổi quá bát tuần…”Thẩm Chiên Đàn lẩm bẩm,”Ha ha ha ha…” Y dần ngửa đầu cười lớn,”Ha ha ha ha…”

Tuổi quá bát tuần, đã nên tri túc.

Năm xua dày công tính toán, sắp xếp thành mưu, cũng chẳng qua là để đặt bẫy chính mình,

Y tưởng rằng lấy thiên hạ dễ như trở bàn tay, thế nhân chẳng qua như kiến cỏ, kẻ địch duy nhất trên đời chỉ có Nhậm Hoài Tô… Thì ra lăn lộn bấy nhiêu năm, chẳng qua chỉ là một quá trình đặt cược quãng thời gian đằng đẵng hơn sáu mươi năm của bản thân, trong một chớp mắt, quãng thời gian ấy vỡ tan như bọt nước.

Y không đạt được bất cứ thứ gì, chỉ còn lại hai bàn tay vấy máy, ôm tội ác tày trời.

Đó là báo ứng ư?

Hoặc có lẽ y nên cảm kích trời xanh nhân từ, vẫn ban cho một kẻ tội lỗi đầy mình như y cái kết “sống thọ trăm năm chết tại nhà”?

Ha ha ha…

Ha ha ha ha…

Y giết chóc chưa đủ, chí lớn chưa thành, suốt dặm đường chinh chiến, chẳng ngờ chỉ dừng chân chốc lát, chưa kịp ngoảnh đầu, vạn sự đã thành không.

Gió thét mịt mùng, tuyết thổi mênh mang, chưa từng ngơi nghỉ.

Lục Cô Quang về đỉnh Vong Tịch đã ba ngày mà không thấy bóng Thẩm Chiên Đàn, thực ra không phải hôm nào họ cũng gặp nhau, nhưng chẳng hiểu sao, mấy hôm nay Thẩm Chiên Đàn chẳng lên gây chuyện, cũng không đụng phải âm mưu quỷ kế nào từ y, nàng lại đâm ra bồn chồn không yên.

Tim nàng bắt đầu đau nhói, nàng nghĩ mười ngày sau, Nhậm Hoài Tô sẽ giết Thẩm Chiên Đàn, lại nghĩ y là người quỷ kế đa đoan, tất không có chuyện ngồi yên đợi chết, hẳn sẽ tìm ra cách thoát thân, nhưng chẳng rõ y có biết Nhậm Hoài Tô đã về hay chưa, có biết Nhậm Hoài Tô quyết ý giết người? Thẩm Chiên Đàn dù xảo trá mưu mô, nhưng một khi không biết ý định của Nhậm Hoài Tô, thì làm thế nào né đòn lôi đình của y được…

Đỉnh Vong Tịch gió thổi tuyết rơi, bốn phía tiêu điều, dù lòng nàng thăng trầm như nước suối, nhưng trước sau vẫn chẳng có tin tức gì. Ngóng tuyết hồi lâu, nàng lại nghĩ Thẩm Chiên Đàn nên chết từ lâu, nếu Nhậm Hoài Tô không giết chết y ngay, nàng sẽ bồi cho một kiếm, Thẩm Chiên Đàn ghê tởm đến vậy, làm nhiều việc ác, tội lỗi ngút trời, đáng chết trăm lần…

Cơn đau nhói ở đầu tim mỗi lúc một rõ rệt hơn theo từng luồng suy nghĩ, nàng buồn bực ôm lồng ngực, nhớ ra đây là một trong những quỷ kế của Thẩm Chiên Đàn, trong lòng căm hận, nên càng đau hơn, lại nghĩ đến chuyện y điên cuồng luôn miệng nói muốn nàng sống không bằng chết, càng hận vô cùng, tim nàng liền đau như dao cắt.

Thẩm Chiên Đàn đáng chết! Nàng tống một đấm xuống nền tuyết, bụi tuyết tung toé, bám đầy trên aso quần, bồn chồn quanh quẩn trên núi một hồi, cuối cùng không nén nổi cơn sốt ruột, nàng xuống núi xem Thẩm Chiên Đàn đang làm gì.

Gian nhà dưới núi của Thẩm Chiên Đàn trắng xoá những tuyết, không thấy dấu vết có người vào ra, nàng thoáng ngẩn người, lặng lẽ dạo mấy vòng quanh nhà, xác nhận thực sự không hề có mảy may đấu vết, Thẩm Chiên Đàn không ở nhà.

Ít ra đã vắng nhà mấy ngày, bằng không lớp tuyết đọng bên ngoài sẽ không tơi xốp như vậy.

Y đi đâu rồi?

Nàng cau mày, Thẩm Chiên Đàn là người cổ quái, nagyf trước nàng lánh mình trên đỉnh Vong Tịch, y vẫn có thể lê tấm thân tàn tới tìm, nhưng lúc nàng muốn tìm y y lại mất tăm mất tích? Nàng cười nhạt, sấn tới trước cửa, vung tay áo, cánh cửa gỗ gian nhà mở ting, một luồng gió lạnh táp vào mặt, trong nhà tối sụp, quả nhiên không có hơi người.

Nàng bước vào trong, ngó nghiêng quanh quất, coi vậy mà cũng được thu xếp ra hồn ra vía, sạch sẽ chỉnh tề. Trong gian nhà gỗ có một cái kệ khá cao làm bằng cành cây đã lột vỏ, trên kệ sách vở được sắp xếp ngay ngắn, có những cuốn được đọc nhiều thành ra cũ kỹ, nàng cầm lên lật qua, quả nhiên đều là những thứ bàng kmoon tả đạo dạy âm dương toán số, kỳ trận dị trận, chủ đề tương tự Tàn Hung, mấy thứ ma quỷ này… Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, đem mấy cuốn yêu thư xé nát thành từng mảnh vun li ti như cánh bướm, lại nhấc một cuốn khác, lần này là kinh Phật.

Từ cuốn kinh Phật đó về sau, suốt mấy kệ sách đều là kinh Phật, một vài còn như mới, một vài đã cũ kỹ, hẳn vẫn thường được chủ nhân nơi đây lật giở, không chỉ làm của trưng bày.

Trong nhà một bàn một ghế một giường, đơn sơ đến bất ngờ, chăn đệm trên giường rất dày, nàng nhớ y từng kể mình bẩm sinh sợ lạnh.

Khoảng trống trên nền nhà vẽ một bàn cờ bằng than củi, ván cờ đã kết thúc, không còn nước nào để đi. Nàng ngó quanh quất xem liệu có còn bàn cờ nào nữa theo bản năng, nhưng không tìm thấy. Ngoài sách vở chất đầy, ít gạo cũ, một vại nước đã đóng băng, trong nhà chẳng có gì thêm. Nàng đứng đó một hồi lâu, ngoài tấm chăn dày, không một thứ gì có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp. Đang hoang mang, bỗng nghe có tiếng đàn vọng về từ phía xa, mỏng mảnh tựa tiếng trùng kêu đêm, nghẹn ngào trôi như dòng nước chảy, một khúc đàn bi thương.

Thẩm Chiên Đàn? Nàng dấn một bước về phía tiếng đàn, lại do dự chùn chân, thôn Bích Tâm không ít người đọc sách, làm sao biết chắc được người này là y? Nàng đứng trong nhà lắng tai nghe, ngước đầu, nhắm mắt, chỉ nghe tiếng đàn ấy ủ ê mà thương cảm, điệu đàn dường nước chảy, nhưng càng lúc càng trầm lắng xa vời, tựa một phiến lá rơi trôi theo dòng nước, dù có được ngắm nhìn muôn vàn hoa gấm, băng qua trăm ngàn núi sông, cuối cùng kết cục cũng chỉ là chìm vào đầm sâu, hoá thành hư vô…

Điệu nhạc lạ lùng như vậy nhất định là Thẩm Chiên Đàn! Nàng hất đầu, lạ làng chạy về phía phát ra tiếng nhạc.

Dãy Ngưng Bích non núi chập chùng, tiếng đàn ấy vọng xuống từ trên cao, không rõ tự đỉnh ngọn nào, nàng xem xét địa thế hồi lâu, nhắm voà một đỉnh núi có tảng đá trổ ngang vách núi, tảng đá cách chân núi không xa lắm, chỉ vào độ chục trượng, tuyết phủ non cao, dưới vách đá nhũ băng treo ngược, càng làm nổi bật vẻ thanh lãnh trang nghiêm.

Chính là nơi đó.

Thẩm Chiên Đàn quỷ kế đa đoan, nhưng từ lâu vốn là phường hâm mộ phong lưu, nếu muốn ngắm tuyết, không đâu đẹp hơn ở đó.

Nàng lên tới vách núi, lập tức trông thấy một bóng lưng quen thuộc, Thẩm Chiên Đàn quả nhiên ngồi đấy. Y ôm trong lòng một cây đàn mới, màu sơn bóng loáng, bảy dây sáng ngời, điều khiến nàng ngạc nhiên là, ngoài cây đàn, quanh người Thẩm Chiên Đàn còn chất ngổn ngang vò rượu. Y vốn không phải là người ham rượu, nhưng nay lại uống nhiều đến vậy.

Y rõ ràng đã say, Lục Cô Quang xuất hiện ngay sau lưng cũng không hề phát giác, nhưng dù say y vẫn là người khắc kỷ, dưới đất có bầu rượu sắc xanh hình lá sen, y rót rượu từ vò ra bầu, lại từ miệng bậu rượu lá sen châm rượu vào hai chén nhỏ, y nhấc một chén, chậm rãi nhấp môi.

Rượu ở chén còn lại sớm đã đóng băng.

Y hẳn ngồi ở đây rất lâu? Lục Cô Quang thoáng cau mày, làm sao thế này? Thẩm Chiên Đàn cũng có ngày tá tửu tiêu sầu? Hay là vờ vịt đóng kịch, có ý đồ riêng? Nàng cầm kiếm trong tay, tập trung đề phòng, bước từng bước về phía y.

Một tiếng nhỏ vang lên, y khẽ khàng lướt tay trên dây đàn, một chốc sau, lại thêm một tiếng, từng âm thanh rời rạc không thành điệu, cứ thờ ơ như vậy, từng tiếng một.

Tưởng như y chỉ cần chút âm thanh, để trong cơn say không còn quá cô độc, buông cái nhìn ngất ngưỡng ngắm một vùng núi non tuyết che trắng xoá, rồi từ từ nhấc những vò rượu đã uống cạn, từng vò một, chậm rãi ném xuống vách núi.

Xoảng một tiếng…

Lại xoảng một tiếng…

Tiếng vỡ lảnh lói mà xa vắng.

Nàng đứng sau lưng y rất im, y vẫn chưa phát hiện, từ từ đập hết vò rượu, tay y đặt lên cây đàn.

Tim Lục Cô Quang giật đánh thích, lẽ nào y muốn đập cả đàn? Tiếng kêu bỗng vuột ra khỏi miệng,”Thẩm Chiên Đàn!”

Y như không hề nghe thấy, năm ngón tay dằn đứt bảy dây tơ, tiếp đó liền giơ tay, ầm một tiếng, chưởng lực đáp nát dao cầm, vụn gỗ và hoa tuyết cùng bay tung toé, rơi lả tả trên thân người và mặt đất.

Từng giọt máu thắm rớt trên nền tuyết, những ngón tay y bị cứa nát khi cào đứt dây đàn, y bật ngửa ra sau nằm dài, như thể trong lòng đang vô cùng thống khoái, cứ như thế nằm trong tuyết ngủ thiếp đi, tư thái rõ là thoải mái.

Lục Cô Quang nhìn y nằm vật ra trước mặt mình, nhắm mắt chìm vào cơn ngủ, vì hơi men, điểm chu sa giữa trán càng trở nên nồng thắm, đôi môi càng hồng tươi, da thịt càng trắng trẻo dường như ngọc, ngay lúc này đây chỉ cần một kiếm một chưởng, Thẩm Chiên Đàn sẽ không còn tồn tại giữa thế gian.

“Thẩm Chiên Đàn!” Nàng gọi.

Y không đáp.

“Thẩm Chiên Đàn!” Nàng lại gọi.

Y hiển nhiên vẫn không đáp.

Lại qua chốc lát, Thẩm Chiên Đàn không mảy may phản ứng, bốn phía vắng tanh chẳng một bóng người, Lục Cô Quang thình lình chuyển động, nàng nhanh như cắt nhấc lên Thẩm Chiên Đàn đang say mề, thân hình nhanh như ánh chớp, cứ như thể có mãnh thú hồng thuỷ đang đuổi sau lưng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về đỉnh Vong Tịch, ném Thẩm Chiên Đàn lên giường mình.

Đỉnh Vong Tịch gió rét thấu xương, tuyết đổ tơi bời, Lục Cô Quang mang người về ném lên giường, vốn chỉ là nnagf kinh ngạc, muốn hỏi han cho rõ ràng. Nhưng y nằm trên giường, hơi thở nóng cháy, những ngón tay cũng ửng màu hoa đào, điểm chu sa và đôi môi thắm sắc, trong cái đoan chính là một vẻ đẹp rực rỡ và sống động, nàng thoáng sững người, chỉ cảm thấy gian phòng giá lạnh trong thoáng chốc được điểm xuyến một hơi ấm nồng nàn như lửa đỏ.

Thẩm Chiên Đàn không say quá lâu, Lục Cô Quang ném y lên giường, có vẻ vì chấn động, chẳng bao lâu sau y đã mở mắt.

Nàng đứng bên cạnh, nhìn y lạnh lùng, hỏi,”Ngươi đang làm gì?”

Y trầm mặc đôi lát, đột nhiên mỉm cười, nói bằng giọng nhẹ nhàng và tỉnh táo đến bất ngờ,”Nghĩ ba ngày sau phải làm thế nào để quân lâm thiên hạ.”

Nàng cười nhạt,”Ngươi quả nhiên say rồi.”

“Say cũng chẳng sao, đáng tiếc cõi lòng không thể chết.”Y thờ ơ, chỉ mỉm cười,”Mấy hôm trước thành Mậu Uyển đổ tuyết to, mua rượu khó khăn, không uống cho đã đời, há chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?”

Nàng cau mày, đoan chắc y đã say đến hồ đồ, miệng nói lời lảm nhảm, rồi bỗng nhiên giật mình, kêu lên thất thanh,”Thành Mậu Uyển đổ tuyết to… Ngươi đã vào thành? Ngươi đi làm gì?

Thẩm Chiên Đàn ngồi dậy, gương mặt đoan trang diễm lệ như Quan Âm phủ một lớp màu trong veo điềm tĩnh, ánh lên tựa ráng trời trên làn da phẳng lì như ngọc, vào khoảnh khắc đó, thần thái của y vô cùng quen thuộc. Y thản nhiên, bình tĩnh đáp,”Bày trận.”

“Ngươi…” Nàng tuốt kiếm, kiếm quang như nước, chĩa thẳng vào giữa ngực y,”Trận gì?”

“Trận Liệt Địa Phong Thần.” Ở khoé môi y lấp lánh một nụ cười, cái nhìn dành cho nàng lại trong veo sạch sẽ, chừng như vô cùng quang minh lỗi lạc,”Phần thiên diệt địa, vạn vật thành tro.”

Mặt Lục Cô Quang tái nhowht, nàng không tái mặt vì thành Mậu Uyển, mà chính là vì kẻ tưởng như đã buông bỏ từ lâu kia, sao nàng có thể cho rằng y sẽ hận nàng đến mức quên đi ngàn dặm giang sơn? Sao có thể cho rằng y đã buông tay từ bỏ? Nàng ba lần bảy lượt giơ tay đánh khẽ, nào có phải hoàn toàn không vì thấy y thảm hại như chó nhà tang, ngoài việc giết nàng, đến dã tâm thôn tính thiên hạ cũng đánh mất, thật đáng buồn và đáng thương… Kết quả… Kết quả là y nín lặng ẩn nhẫn bấy lâu nay, hocj thành thứ trận pháp Liệt Địa Phong Thần kia, chuyên dùng để đối phó với vùng đất sớm đã trọng thương sau loạn kim long! Xuất trường kiếm gác ngang cổ y, khoảng sân nhỏ tiêu điều của Như bà bà hiện ra mồn một ngay trước mắt, nàng gằn giọng quát,”Thẩm Chiên Đàn! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Cuối cùng muốn hại chết bao nhiêu người mới chịu hài lòng?”

“Cô giết ta, trận pháp bày ngoài hoàng thành không ai giải, sau sáu canh giờ sẽ tự động vận chuyển.” Y mỉm cười dịu dàng,”Đến lúc đó, cả hoàng cung đều bị địa hoả nuốt chửng, chỉ cần một chớp mắt, tất thảy hoá tro tàn…”Đầu mày Lục Cô Quang nhớm cao, chưa kịp nói gì, Thẩm Chiên Đàn đã tiếp,”Đương nhiên… Trận do ta tạo dựng, chỉ cần ta vẫn sống, ta muốn nó vận chuyển vào giờ nào thì nó sẽ vận chuyển vào giờ ấy, dù cả năm trời ta không cho nó vận chuyển, thì nó sẽ không chút động tĩnh.” Giong y từ tốn,”Hình thế trận pháp vắt ngang mấy dặm đất đai, ngoài hoàng cung, cả chùa Liễu Vân và phần lớn dân cư trú trong thành đều nằm gọn giữa trận, bao gồm một vạn cấm quân, ba ngàn Hắc Kỳ thiết kỵ.”

“Ngươi… rốt cuộc muốn gì?”Lục Cô Quang nổi trận lôi đình,”Thoát chết dưới lưỡi kiếm của ta, còn có thể duy trì chút hơi tàn lại không biết tích phúc, lòng lang dạ sói chấp mê bất ngộ, ta thực sự… hối hận vì đã bằng lòng với Nhậm Hoài Tô tha mạng cho ngươi.”

“Bằng lòng với Nhậm Hoài Tô tha mạng cho ta?” Thẩm Chiên Đàn chợt sững người, ngẩng phắt đầu lên, thình lình nổi giận,”Nghĩa là sao? Ý cô là… Suốt một năm qua cô đối với ta hạ thủ lưu tình, là vì cô đã đồng ý với y tha mạng cho ta? Ta sống hay chết liên quan gì đến các người? Lẽ nào… lẽ nào cô…” y đứng bật dậy,”Lẽ nào cô bằng lòng để y tự tay giết chết ta… để y tìm ta báo thù? Cô… cô…”

Nàng trở lưỡi kiếm, chĩa thẳng vào giữa ngực Thẩm Chiên Đàn, lạnh lùng,”Chẳng phái ngươi luôn tự phụ rằng mình thông minh? Điểm then chốt này sao đến giờ mới thấy? Những gì ngươi nự y hơn xa những gì ngươi nợ ta, trên đời ai cũng có thể giết ngươi, nhưng một khi Nhậm Hoài Tô vẫn còn tồn tại, thì y phải là người tự tay giết ngươi trước hết…”Nàng nhìn y bằng cái nhìn lạnh lẽo,”Làm nhiều chuyện bất nghĩa ắt tự dồn mình vào chỗ chết, ngươi đọc nhiều sách, lẽ nào không biết trên đời thiên lý tuần hoàn, rồi sẽ có báo ứng.”

Sắc đỏ ứng của hơi men trên gương mặt Thẩm Chiên Đàn sớm đã chuyển màu tái nhợt, y chừng như vẫn chưa thông suốt, thần sắc có phần mê hoảng, ngây daiji hồi lâu, đột nhiên bật cười ha hả,”Ha ha ha… ha ha ha… Hoá ra là… Hoá ra là như thế…” Y bước mấy bước trong phòng, bất chấp ánh hàn quang lấp loé trên lưỡi kiếm trong tay Lục Cô Quang, rảo mấy vòng,”Ta tưởng là… ta vốn tưởng là…” Y lắc đầu quả quyết, ngửa mặt cười dài,”Sao ta có thể bị ‘y’ liên luỵ? Một kẻ như ta… Thẩm Chiên Đàn… sao có thể cho cô là… cô là…” Y ngoảnh phắt lại, mắt Lục Cô Quang trừng lớn, kinh ngạc trông thấy một giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt y, nàng chớp chớp, nghĩ rằng mình hoa mắt, nhưng chớp rồi, giọt lệ ấy vẫn còn, chỉ là Thẩm Chiên Đàn không cười nữa, cũng không nói những lời lung tung khó hiểu, gương mặt y thình lình trở nên lạnh nhạt,”Ta muốn hoàng đế thoái vị, nhường ngôi cho ta… Lục Cô Quang, cô đã gặp Nhậm Hoài Tô, chớ hòng giấu ta. Với oai phong ngày ấy dẫn rồng loạn thế, hoàng cung tuyệt đố sẽ không nghĩ rằng y nói đùa, cô bảo y nói Vân Di, ta muốn ngồi lên vị trí đó, bảo Vân Di nhường ngôi.”

Lục Cô Quang giận dữ quát,”Nói càn! Y hận ngươi thấu xương, hễ gặp mặt nhất định sẽ giết ngươi, nào có chuyện giúp ngươi chuyển lời? Phường điên loạn nhà ngươi…” Nàng tay cầm trường kiếm, nhưng không biết phải làm gì với gã điên này, giết không được, nói không lại, thậm chí có đánh cho y một trận, đánh thành trọng thương, thì cũng chẳng giải quyết được gì.

“Sáu canh giờ.”Thẩm Chiên Đàn nhìn nàng lạnh lùng, như thể nhìn một kẻ qua đường không quen biết, ánh mắt đó khiến lòng dạ nàng lạnh toát, chỉ nghe y nói,”Ta chỉ đợi cô sáu canh giờ, sau sáu sau giờ, Vân Di không nhường ngôi, thì ngọc đá cùng nát.”

Khoé môi y thoáng nhích cao, nói đến bốn chữ “ngọc đá cùng nát” thì nét mặt đã dịu lại, vô cùng bình tĩnh. Lục Cô Quang chẳng ngờ cái hẹn mười ngày của Nhậm Hoài Tô chưa kịp tới, Thẩm Chiên Đàn đã kịp chiếm tiên cơ gây khó dễ, mở miệng đòi đoạt thiên hạ mà không chút dấu hiệu báo trước, trong lòng giận lắm, vung tay quét lên mặt y.

Bộp một tiếp, Thẩm Chiên Đàn chắn lại đòn đánh của Lục Cô Quang, trong đôi mắt loé cái nhìn sắc lạnh, bén ngọt và mãnh liệt, y ghìm cổ tay này, chân lực mãnh mẽ nhà Phật đẩy nàng bật ra, y vung tay áo chắp tay, giọng lạnh nhạt,”Đi đi.”

Lúc y không cười, sắc mặt lạnh giá tựa băng sương, cái nhìn ném vào người ta như rơm rác, cơn giận dữ trong lòng Lục Cô Quang bị ánh mắt lạnh lẽo ấy đè né, tim nàng chợt nhói đau, hoá ra y… hoá ra y cũng có thể lạnh lùng đến thế.

Nàng chưa từng thấy bao giờ.

Cái hẹn sáu canh giờ không thể không đề phòng, một khi Thẩm Chiên Đàn ra tay, mạng người chẳng hơn gì kiến cỏ, nàng quắc măt nhìn y mấy lượt, rồi tung người lướt thẳng về hướng thành Mậu Uyển.

Nhậm Hoài Tô có lẽ vẫn ở trong gian nhà Như bà bà bỏ lại.

Trên đỉnh Vong Tịch, Thẩm Chiên Đàn ngoảnh đầu, nhìn tuyết trắng xoá ngoài cửa sổ, gương mặt y cũng lạnh giá tựa băng.

Y thật nực cười.

Sao y có thể bị ‘y’ làm ngộ nhận, bất giác cho rằng… bất giác tưởng rằng… có một người như máu thịt bản thân mình… tưởng rằng dù thế nào… bất luận thế nào… nàng cũng sẽ đứng về phía mình.

Tưởng rằng… dù nhân thế có diệt vong, chỉ cần nàng bầu bạn kề bên, y sẽ không còn cô độc.

Nàng nương tay với y, nàng cùng y thưởng tuyết uống rượu, nàng ở lại trên đỉnh Vong Tịch không rời đi… Nàng không hận y vì chuyện “Thiều hoa”… Nên y tưởng… y tưởng rằng có những chuyện nên là như thế… Trời tàn đất tận, cho tới khi y đã hãm hại toàn nhân thế, nàng cũng vẫn ở đó, đợi chờ y trở về.

Hơn một năm nay, không thể nói rằng y đã sống mà không hề vương mang oán hận, nhưng cũng là… vui vẻ hơn trước đây.

Nhưng hoá ra… chẳng qua chỉ như vậy.

Cùng người thề hẹn, tưởng vui mà chẳng phải.

Cùng người cạn chén, ngỡ ấm lại lạnh lùng.

Y ngước mắt ngón trông màn tuyết, cõi lòng ngập tràn băng giá, hồi lâu chợt nhớ ra một câu kinh Phật.

“Nếu không có ái niệm thế gian, thì không lo trần lao ưu khổ; tiêu diệt hết tất cả ưu khổ, giống như hoa sen không dính nước.”

Lục Cô Quang đến tiểu viện của Như bà bà tìm Nhậm Hoài Tô, Nhậm Hoài Tô vẫn ngồi ở đó, nàng không rõ mấy ngày nay y có rời khỏi đây không, nhưng nàng thấy tư thế y dường như không có gì khác biệt.

Thấy nàng băng tường vào, Nhậm Hoài Tô hờ hững ngước mắt, trên gương mặt ôn hoà hốt nhiên loé lên cái nhìn sắc mạnh, khác thường đến mức khiến người ta khiếp sợ,”Thẩm Chiên Đàn ở đâu?”

Lục Cô Quang thoáng rụt cổ, trước cái nhìn ấy của Nhậm Hoài Tô, nàng bất giác muốn chùn chân,”Thẩm Chiên Đàn…”

“Không phải ta đã nói… nhờ cô thay ta hẹn y mười ngày sau chịu chết, cô quên rồi?” Y hỏi âm trầm, màu áo trắng gần như tan vào sắc tuyết, tay áo bay phần phật dù không gió, những bông tuyết rơi bời khắp một trời.

Lục Cô Quang cau mày,”Y nói…” nàng đứng thẳng người trước cái nhìn Nhậm Hoài Tô, nàng bỗng nhớ đến gương mặt sáng ngời như ngọc của Thẩm Chiên Đàn, khi nói về âm mưu ngọc đá cùng nát ác độc ấy, y như thể vừa vỡ vạc được một điều to lớn sau nhiều năm miệt mài nghiễn ngẫm, nếu ấy không phải là chuyện sát nhân đồ thành, thì trông cũng rất giống với ‘y’ ngày xưa khi nhắc đến Phật pháp.

“Y nói gì?” Tuyết xoáy quanh người Nhậm Hoài Tô, quét sạch khoảnh không gian rộng ba thước,”Nói y sẽ không tới?”

“Y nói y đã bày trận Liệt Địa Phong Thần trong thành Mậu Uyển, trong vòng sáu canh giờ, nếu ngươi không thể thuyết phục đương kim hoàng thượng thoái vị ngường ngôi cho y, y sẽ khiến trong ngoài hoàng cung tan nát, ngay cả bách tính lân cận và chùa Liễu Vân gần đó cũng không tha.” Lục Cô Quang thuật lại,”Dù ngươi có giết y, thì sáu canh giờ sau, trận pháp vẫn vận chuyển, chỉ khi Thẩm Chiên Đàn sống sót, trận pháp mới có thể được giải trừ.”

“Trận Liệt Địa Phong Thần?” Giongj Nhậm Hoài Tô trầm đục,”Chưa từng nghe tới.”

“Nghe noi là trận pháp do y tự tạo ra.” Lục Cô Quang nhìn Nhậm Hoài Tô,”Ngươi muốn giết y ngay, hay làm theo lời y, đợi y giải trừ trận pháp rồi mới giết?”

Thần sắc Nhậm Hoài Tô không đổi, chừng như hững hờ,”Ta huỷ trận pháp của y trước rồi giết y.”

Lục Cô Quang im lặng hồi lâu, chậm rãi nhìn một lượt quanh gian nhà nhỏ của Như bà bà,”Huỷ trận pháp… Ngươi biết y bày trận ở đâu không?”

Nhậm Hoài Tô bật ra một tiếng cười trầm đục,”Chỉ cần biết sau khi vào thành đã đi đâu, sẽ biết được trận bày ở đâu.”

Lục Cô Quang lại rơi vào ịm lặng, Nhậm Hoài Tô vung tay, mấy đốm quỷ khí túa ra bốn phía, chốc lát sau, quỷ khí âm u lại tụ về từ bốn phương tám hướng, Nhậm Hoài Tô chậm rãi đứng dậy, dáng đứng vũng chãi như dáng nũi, cất giọng phẳng lặng,”Y đến gần chùa Bích Phi.”

Chùa Bích Phi? Nàng thoáng giật mình,”Y đến chùa Bích Phi…”

“Y nhớ mọi chuyện cũ, chùa Bích Phi đối với y cũng chỉ là chốn xưa.” Nhậm Hoài Tô thậm chí không ngoảnh đầu,”Với tính cách y, đến chùa Bích Phi bày trận thì có gì không được?”

Phải, Thẩm Chiên Đàn coi mạng người như cỏ rác, thần ma đều giết, thực sự… chưa từng cố kỵ điều gì.