Phế Căn Vô Địch

Chương 12: Thuần dương tử đại hiển thần uy (3) 

Sau vài giây, đám yêu nhân này đều biến thành người bằng vàng, không kẻ nào có thể chạy trốn. Thực lực của Thuần Dương vẫn rất đáng sợ, vượt xa các tu sĩ Kim Đan bình thường khác. “Oa, công tử ca ca thật lợi hại!” Đây là lần đầu tiên đám trẻ con quanh đó nhìn thấy nhân vật lợi hại như thế, cả đám nhao nhao vỗ tay. Thuần Dương đắc ý tiện tay ném ra môt viên đan dược cho đám trẻ con để bọn họ cứu đứa bé gái sắp chết kia. “Mau về nhà đi thôi, đừng có ở lại xem náo nhiệt nữa.” Lúc này Thuần Dương cũng đã nhận ra xung quanh mình nồng đậm ma khí, phá hư linh khí ở đây một cách nghiêm trọng, rất không bình thường. Chẳng lẽ lời Truy Phong sư bá tiên đoán là thật? Thật sự có ma tướng hàng thế? Bên bờ ruộng cách đó xa xa, chẳng biết từ khi nào đã bốc lên một luồng khói đen nồng như mực tàu cuồn cuộn không dứt. Thuần Dương bắt kiếm quyết, trường kiếm sáng rực xuất hiện sau lưng. Hắn ta dẫm lên sống kiếm ngự kiếm phi hành bay lên xem xét tình hình. Lúc này, tên thủ lĩnh đội kỵ sĩ kia cũng đã đến hiện trường chuẩn bị nghênh đón ma tướng giáng lâm. Thuần Dương đến khiến cho gã cảnh giác. Gã thủ lĩnh kỵ sĩ sầm mặt lại, không chút chần chờ, thân thể khô gầy đột nhiên đội đất mọc lên lộ ra chân thân. “Kiệt kiệt kiệt, tiểu hỏa tử, bản lĩnh không tệ. Đám đồ đệ này của ta lại không chống nổi một hiệp của ngươi.” Thuần Dương ngự kiếm lơ lửng giữa không trung nói: “Ngươi là yêu nhân phương nào? Tới nơi hương dã này có mưu đồ gì?” Gã thủ lĩnh không ẩn giấu bản thân nữa: “Cửu Trảo Âm Ma chính là lão phu. Còn mưu đồ, nói cho ngươi cũng không sao, dù sao ngươi cũng không thể sống sót quay về được nữa. Hôm nay ma tướng Phi Thiên Khô Lâu hàng thế ở đây, chúng ta tới nghênh đón đấy.” Thuần Dương đã hiểu. Thì ra màn sương đen dưới kia đúng là ma chủng, là chất dẫn để cho ma tướng giáng lâm. “A, thì ra là thế. Vậy cũng thuận tiện cho bản công tử trừ ma vệ đạo.” Cửu Trảo Âm Ma cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi sao?” Lời còn chưa dứt gã đã xuất ra pháp bảo – Huyết Hồn Phiên. Gã múa cờ gọi ra vô số oan hồn lệ quỷ vây quanh Thuần Dương. Thuật điểm thạch thành kim của Thuần Dương không thể đối phó với ác quỷ. Cửu Trảo Âm Ma đắc ý: “Nghé con mới đẻ, không biết trời cao đất rộng. Hôm nay ông đây sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!” Thuần Dương cũng cười lạnh hỏi lại: “Chỉ bằng ngươi sao?” Thuần Dương khẽ động ngón tay, chuôi trường kiếm thứ hai bay ra từ sau lưng hắn ta. Thanh kiếm này trong vắt như nước hồ, sáng lóa chói mắt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy lôi quang lập lòe. Cửu Trảo Âm Ma thấy kiếm này mà sững sờ: “Thần kiếm Lôi Phạt sao?” Thuần Dương mỉm cười: “Xem ra yêu nhân ngươi cũng có mắt nhìn.” Dứt lời, hắn ta bóp kiếm quyết trường kiếm đột nhiên dựng thẳng chỉ trời, miệng lẩm bẩm. Một giây sau, không một dấu hiệu báo trước, một tiếng sét vang dội vang lên giữa thinh không, trời đất nặng trĩu, gió lớn ào ào. Cửu Trảo Âm Ma nhìn lên trời biến sắc hỏi: “Thần Kiếm Ngự Lôi Thuật? Làm sao có thể!” “Yêu nhân, có thể hôi phi yên diệt dưới Thần Kiếm Ngự Lôi Thuật cũng là vận may từ kiếp trước của ngươi đấy.” Thần kiếm trong tay Thuần Dương nhẹ nhàng bay múa, thiểm điện ngang dọc khắp nơi. Oan hồn lệ quỷ vây quanh hắn ta đều bị lôi điện đánh trọng thương kêu lên thê lương thảm thiết, hoặc là bỏ chạy tứ tán, hoặc là hồn phi phách tán. Huyết Hồn Phiên của Cửu Trảo Âm Ma bị Thuần Dương đánh tan trong chớp mắt. Cửu Trảo Âm Ma mặt xám như tro, không đoái hoài gì đến nhiệm vụ nghênh đón ma tướng nữa, vội hóa thành một làn khói đen chuẩn bị bỏ chạy. Tiếc là đã chậm. Một khi Thuần Dương sử dụng Thần Kiếm Ngự Lôi Thuật, vài dặm xung quanh đều trong phạm vi tấn công của hắn ta Cửu Trảo Âm Ma không bay được bao xa, thần kiếm trong tay Thuần Dương nhẹ nhàng chỉ một cái theo hướng gã bỏ chạy. Một đạo sấm sét chói mắt từ giữa không trung đánh xuống, tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc. “Tư” một tiếng, từ chính giữa đám sương mù do Cửu Trảo Âm Ma hóa thành đột nhiên nổi lên hoa lửa mỹ lệ. Cửu Trảo Âm Ma bị điện giật, toàn thân đen như cục than, chết tươi tại chỗ. Không có khả năng giãy dụa. Thuần Dương hoàn toàn không thèm để gã vào trong mắt, ngay từ đầu mục tiêu cuả hắn chính là ma chủng đang dần dần hình thành này. “Giờ thì đến phiên ngươi!” Thuần Dương lại vung thần kiếm dẫn lôi điện, khẽ rung cổ tay, quát lớn một tiếng. Hắn ta dốc hết toàn lực bổ kinh lôi về phía ma chủng. Một đạo lôi công bổ xuống nền đất nện trúng ma chủng. Hoa cỏ cây cối bốn phía xung quanh đều bị nướng cháy, mặt đất cứng rắn bị đào ra một cái hố cực lớn. “Tư” một tiếng, sau khi bị thiểm điện tấn công, ma chủng biến mất gần như không còn. Thuần Dương hơi đắc ý: “Cái gì mà ma tướng hàng thế, cũng chẳng có gì hơn. Thuần Dương Tử ta nhẹ nhõm giải quyết xong, quay về cũng có thể xin công chỗ sư phụ.” Còn đang dương dương đắc ý, Thuần Dương Tử đột nhiên phát hiện trong cái hố vừa bị đào ra kia có một bộ xương trắng đang đứng. Nó ngẩng đầu nhìn Thuần Dương đang ngự kiếm lơ lửng giữa không trung. “Thần Kiếm Ngự Lôi Thuật sao? Cũng có chút hình chút vẻ đấy, tiếc là còn chưa thành thục, uy lực quá nhỏ.” Bộ xương trắng đột nhiên xuất hiện này khiến Thuần Dương giật nảy cả mình, vung thần kiếm trong tay lên, dẫn sét lần thứ ba. Bộ xương trắng bị sét đánh trúng lập tức ngã xuống đất. Nhưng điều khiến người ta giật mình hơn là, dù đã trải qua sự thanh tẩy của tia sét này nhưng nó vẫn hoàn toàn không có biểu hiện nào của việc sắp chết, vẫn giãy dụa bò lên. Nhưng Thuần Dương cũng không phải kẻ ngốc, hắn ta phát huy tôn chỉ truyền thống ‘thừa dịp ngươi bị bệnh lấy mạng của ngươi’. Khi nó vừa bò dậy lại bị một tia sét lớn hơn đánh trúng đầu. Ngay sau đó lại một tia sét nữa đánh vào. Tiếp tục lại thêm một tia sét nữa. Tia sét sau nhanh, mạnh hơn tia sét trước, tình cảnh kia không biết phải hình dung như thế nào, tóm lại là gói gọn trong bốn chữ “long trời lở đất”. Thuần Dương rất mạnh. Dù không đánh lại Đại sư huynh, nhưng tu vi của hắn ta đang ở cảnh giới Kim Đan, hắn ta có thể cầm kiếm tung hoành thiên hạ rồi. Bộ xương trắng này là đối thủ khó giải quyết thứ hai mà hắn ta gặp, ngoài Đại sư huynh của hắn ta ra. Sét vẫn đang đánh, không chút do dự, khách khí nào. Tia sét đánh xuống càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sáng. Cuối cùng, Thuần Dương kiệt sức. Linh lực trong cơ thể gần như hao hết. Hắn ta thở hồng hộc, cắm kiếm xuống đất để đứng vững. “Chắc hẳn lúc này chết rồi.” Nhưng lúc hắn ta tập trung nhìn lại, bộ xương trắng bị đánh mấy chục tia sét kia vẫn còn sống. Hơn nữa, nó vẫn còn bò dậy, ngoại trừ một số mảnh bị cháy xém trên người thì không có bất kỳ vấn đề gì. “Ông nội mi, thế mà vẫn không chết.” Lúc này, đến lượt Thuần Dương trốn. Hắn ta ngự kiếm phi hành, chuẩn bị thoát khỏi hiện trường, trở về tìm cứu binh. Nhưng cái đầu lâu kia lại phát ra tiếng cười âm trầm, đáng sợ: “Tiểu đạo sĩ, mi đánh xong rồi sao? Giờ đến lượt ta.” Nói xong, nó nhẹ nhàng búng tay một cái. “Bịch” một tiếng, phi kiếm dưới chân Thuần Dương nổ tung.