Phế Thiên

Chương 9: Vỡ mộng

Tiểu Vũ nằm bẹp trên giường đã hai ngày. Trận đòn mà Hạ Vy dành tặng cho nó quả thực khiến người ta phải kinh sợ. Thực ra, Hạ Vy tưởng Tiểu Vũ là một đệ tử của Thánh giáo, thân thể đã được trui rèn qua các bài luyện tập nên mới ra tay như thế.

Ai ngờ Tiểu Vũ chưa biết đến đạo thuật, tu hành hay dưỡng thể gì cả. Bỗng dưng ăn một trận đòn do những người tu luyện đánh ra, không chết là may mắn lắm rồi. Nếu là đệ tử của Thánh giáo, mấy roi đó cùng lắm chỉ khiến toàn thân ê ẩm chút xíu.

Tiểu Vũ nằm bẹp trên giường, chợt trong đầu mơ màng đến khuôn mặt của Hạ Vy. Chà! Nàng cũng xinh đẹp, khiến người ta rung động quá thể. Nhưng mà thứ con gái chằn tinh đó tuyệt nhiên không thể lấy làm vợ. Nếu không có ngày bà chằn này phải quỳ xuống, ngước mặt vào gầm giường mà gọi: “Có ra không thì bảo”. Nghĩ đến đây, Tiểu Vũ chợt thấy vui trong lòng, cười lên ha ha.

“Kẹt…”

Cánh cửa tự nhiên bật mở khiến Tiểu Vũ giật mình, vội quơ tay trùm cái chăn lên, khuôn mặt đang vui vẻ chuyển thành nhăn nhó, miệng rên hừ hừ hừ.

Lão già Triệu Tống chống cây gậy bước vào, ánh mắt nhìn Tiểu Vũ với thái độ khinh khỉnh. Tiểu Vũ thấy vậy, càng rên to hơn.

“Vút…bốp”….Một gậy xuất ra từ tay lão già Triệu Vũ khiến Tiểu Vũ hoảng hốt vùng lên né tránh. Thân thủ nhanh nhẹn vô cùng, chớp mắt đã thấy đứng dưới đất, cách xa lão mấy trượng.

- Ngươi còn làm biếng, ta đánh chết.

Lão già Triệu Tống gầm lên, chĩa gậy chỉ vào mặt Tiểu Vũ.

Khuôn mặt Tiểu Vũ nhăn nhó hết sức, gãi gãi đầu, chẳng biết nói gì.

- Ngươi bị thương, đã được ta cho uống Bồi Thể linh đơn, cơ bản đã phục hồi ngay. Lại còn giả vờ đau đớn nằm đây trốn việc

Triệu Tống lông mày co rúm, đôi mắt trợn ngược quát tháo ầm ĩ. Tiểu Vũ khuôn mặt méo mó, đứng thu lu trong góc phòng, mặt cúi gằm xuống chịu trận mắng chửi.

Mùi xú uế bốc lên khiến Tiểu Vũ muốn phát nôn ọe. Cái bọn hỏa kỳ lân này, oai phong lẫm liệt, là một trong tứ linh mà ăn uống như lợn, đại tiện ra bốc mùi kinh hoàng.

- Mẹ kiếp, lân với chả phượng, thối quá thể!

Tiểu Vũ chửi bậy một câu, đoạn lấymảnh vải, bịt miệng rồi dọn dẹp vệ sinh. Lũ hỏa kỳ lân thỉnh thoảng quay ra nhìn nó, nhe răng ra kêu lên gừ gừ. Lúc đầu, Tiểu Vũ khá sợ những con kỳ lân to tướng khi được giao công việc này nhưng được lão Triệu Tống bày cho cách là nó thấy bọn sinh vật này chẳng khác gì trâu hay bò cả.

Dọn dẹp sạch sẽ, Tiểu Vũ dắt mấy con hỏa kỳ lân vào trong luyện đan đường, buộc chúng vào những cây cột đồng. Cứ mỗi canh giờ trôi qua, bọn kỳ lân tự động phun lửa vào lò để luyện linh đan. Cái lò to đùng này, cần đến 4 con hỏa kỳ lân tiếp lửa. Từ thời điểm xuất hiện luyện đan đường, ngọn lửa ở đây chưa bao giờ tắt cả.

Xong xuôi đâu đấy, Tiểu Vũ kê một chiếc ghế nhỏ ra cửa ngồi ngắm mây trời.

Tiểu Vũ đang mơ mơ màng màng nhìn mây núi ngoài kia, phía sau đã bước tới một bóng người khiến y giật mình ngoái lại. Là Hạ Vy.

Hạ Vy vận y phục đỏ rực như bông hoa hồng buổi sớm, mái tóc đen nhánh, mượt mà buông xuống đôi vai thon. Làn da trắng ngần cùng ánh mắt trong trẻo hướng xuống phía Tiểu Vũ đang ngồi.

- Ngươi khỏi hẳn rồi à?

Hạ Vy mỉm cười nhìn Tiểu Vũ, cất tiếng hỏi, thái độ như muốn chuộc lại lỗi lầm mình đã gây ra.

Tiểu Vũ thấy người đẹp hỏi han, toàn thân như có lửa đốt, hành vi lúng túng vội đứng lên, lắp bắp nói:

- A..ơ…ta…khỏi rồi! Không sao cả.

- Vậy ta yên tâm rồi.

Hạ Vy cười tít mắt khiến trong lòng Tiểu Vũ chợt có những cơn sóng ào ạt nổi lên. Trông bộ dạng của hắn lúc này thực sự khiến người ta phải buồn cười. Rốt cục người xưa cũng nói đúng, phụ nữ đẹp luôn được tha thứ mọi lỗi lầm. Mới mấy hôm trước, Tiểu Vũ còn bị nàng đánh cho thừa sống thiếu chết thế mà hôm nay, hắn đứng trước mặt nàng, lắp ba lắp bắp.

Hạ Vy tiến ra sân, Tiểu Vũ như có một lực hút mãnh liệt, cũng vô thức đi theo sau. Đến sát hàng lan can bằng đá trắng, Hạ Vy dừng lại, đưa mắt ra xa ngắm nhìn mây trời. Tiểu Vũ chậm chạp đến bên, cũng chẳng biết nói gì thêm bèn đứng ngắm cảnh, trong lòng không ngớt hồi hộp. Đây là lần đầu tiên nó đứng cạnh một thiếu nữ xinh đẹp như vậy. Lúc trước ở nhà, chỉ toàn bọn trẻ con quê mùa, đen đúa. Đứa xinh xắn nhất trong tâm trí Tiểu Vũ hình như một bên lỗ mũi còn thò lò ra dòng nước xanh lè. Nghĩ đến đây không khỏi cảm than. Đúng là ra ngoài mới thấy thiên hạ rộng lớn, gái đẹp vô số.

- Ta hy vọng ngươi sẽ được nhận vào Thánh giáo.

Hạ Vy mỉm cười nói.

Thực sự thì Hạ Vy rất ấn tượng với thằng nhóc Tiểu Vũ. Lý do thì chẳng phải là hắn đẹp trai cao to hay tu vi đỉnh cấp hoặc mầm non tu tuyện đại đạo gì cả. Cái mà Hạ Vy ấn tượng đó chính là hắn dám một quyền đánh lại nàng. Vốn Hạ Vy là con gái duy nhất của giáo chủ Thánh giáo, từ nhỏ được nuông chiều quá mức nên nàng trở nên hung hăng, tuy vẫn ngoan ngoãn nghe lời các vị trưởng bối nhưng đối với bọn đệ tử, tuyệt nhiên Hạ Vy trở thành một hung thần. Chỉ cần trái ý là Hạ Vy có thể xuống tay trừng phạt tức khắc. Thế nên, khi Tiểu Vũ vừa chạy vừa hô hoán, đám đệ tử ngó ra, thấy Hạ Vy là người rượt đuổi thì không ai bảo ai đều chui tọt vào trong,chẳng muốn quan sát cuộc xích mích này.

Thế nhưng, Tiểu Vũ lại ăn ngay con tưởng bở. Nó nghĩ rằng Hạ Vy dường như có tình ý với mình nên mới quan tâm như vậy.

- Gia nhập Thánh giáo phải trải qua những bài thi gì?

Tiểu Vũ chợt cất tiếng hỏi.

Hạ Vy ngớ người một lúc, cũng không hiểu việc khảo thí sẽ diễn ra như thế nào bởi nàng đã bao giờ tham gia đâu. Từ nhỏ, Hạ Vy đã hưởng một chế độ chăm sóc đặc biệt từ các trưởng lão, cao thủ của Thánh giáo, cơ bản không biết những thủ tục này. Nghĩ một lúc, Hạ Vy lắc đầu nói:

- Ta không biết.

- Vậy ngươi làm sao mà được vào Thánh giáo?

Tiểu Vũ đờ ra, hỏi.

- Mẹ ta là giáo chủ của Thánh giáo mà

Hạ Vy mỉm cười trả lời.

“Ồ!”. Tiểu Vũ giật mình kinh ngạc, hóa ra nữ nhân xinh đẹp như tiên hôm rồi quát mắng Tiểu Vy là giáo chủ của Thánh giáo, Lâm Hạ Phương, người mà trong đầu hắn cứ nghĩ là một bà già lụ khụ sắp chết. Tiểu Vũ không ngờ, người ra tay đánh nó lại là thánh nữ của Thánh giáo. Đúng là ông trời chiếu cố mà, được thánh nữ của môn phái số một Nam Thiện Bội Châu để ý. Sau này chỉ cần đối xử tử tế với nàng, làm một ông chồng tốt thì mọi của cải, quyền lực ở trên đời này kiểu gì cũng đến tay. Tiểu Vũ nghĩ tới đây, trong lòng vui sướng vô cùng, bất giác phọt ra một tiếng cười khiến Hạ Vy quay lại, nheo mắt hỏi:

- Ngươi cười gì?

Tiểu Vũ mặt mày đỏ găng, xua xua tay:

- Không…không có gì đâu.

- Ta không biết khảo thí nhưng Triệu Tống sư bá biết, ngươi đi hỏi ông ấy xem.

Hạ Vy nhắc tới lão già Triệu Tống bất giác khiến Tiểu Vũ thở dài trong lòng. Cái lão già đó, hỏi han mấy câu có khi lại bị phang mấy gậy.

- Thôi, ta phải đi luyện công, hẹn ngươi khi khác nhé. Ngươi không sao là tốt rồi. Chúc ngươi khảo thí thành công.

Hạ Vy nói rồi, phẩy tay một cái rồi nhún người phóng lên cao. Tiểu Vũ chỉ nghe một tiếng “xoeng”, liền đó thanh quang trỗi lên lóa mắt, một thanh kiếm xanh biếc như nước hồ thu từ đâu hiện ra trước mặt.Kia chẳng phải Thủy Long Tiên Kiếm, pháp bảo nổi tiếng thiên hạ của Tiêu Phong Điệp năm xưa hay sao? Thân ảnh Hạ Vy nhẹ nhàng đáp lên thần kiếm. Nàng nhìn hắn, mỉm cười rồi phóng vút đi như một tia chớp.

Tiểu Vũ mồm há hốc, mắt trợn trừng trừng nhìn đạo thanh quang phá không bay đi, trong lòng không thốt nên nổi một lời. Đúng là thần tiên giáng trần chứ chẳng phải người phàm. Hạ Vy mới có mười lăm, mười sáu tuổi đã có thể ngự kiếm phi hành, quả thực là một bậc kỳ tài. Có điều những chuyện này căn bản Tiểu Vũ không hiểu.

….

Thắm thoắt thời gian Tiểu Vũ ở trên Thánh giáo cũng đã gần một tháng. Sau cuộc gặp gỡ với Hạ Vy, hắn cứ dọn dẹp xong là lại mang ghế ra ngoài cửa ngồi ngóng. Nhưng mãi chẳng thấy nàng đến, Tiểu Vũ chỉ biết thở dài chán nản.

Nhìn bộ dạng nó, lão Triệu Tống liền biết ngay đã tương tư Hạ Vy. Lão chỉ lắc đầu nhìn theo nó rồi chống gậy đi vào trong, chẳng nói lời nào.

Tiểu Vũ suốt một thời gian tự huyễn hoặc mình rằng do nàng bận bịu việc luyện công hay phải xuống núi trừ tà ma như bọn đệ tử mà nó gặp nên không có thời gian đến đây. Khi nào nàng thu xếp được công việc, nhất định sẽ ra trò chuyện với Tiểu Vũ. Mãi cứ thế ngày qua ngày, Tiểu Vũ cũng qua được cơn say nắng mang tên Hạ Vy. .

Đêm trước kỳ khảo thí.

Tiểu Vũ trong lòng lo lắng không thôi. Cứ đặt lưng xuống giường là lại trằn trọc không ngủ được. Nó đứng lên, xỏ dép đi về phía phòng luyện đan. Nó mở cánh cửa, nhẹ nhàng lách vào. Bốn con kỳ lân nằm ngủ ngon lành, thỉnh thoảng gừ gừ lên mấy tiếng như gặp ác mộng. Bọn kỳ lân này đã quen với Tiểu Vũ.

- Ngươi lo lắng cho ngày mai phải không?

Giọng Triệu Tống vang lên khiến Tiểu Vũ giật mình. Nó dụi mắt, nhìn tới. Lão già hắc ám kia đang ngồi bên cạnh lò luyện đan.

- Vâng!

Tiểu Vũ trả lời rồi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh.

- Ngày mai là khảo thí đệ tử, hy vọng ngươi sẽ được chọn. Còn không thì có thể quay về đây cùng ta luyện đan. Ta sẽ truyền hết bí kíp cả đời cho ngươi.

Triệu Tống nói.

Tiểu Vũ thoáng giật mình. Bí kíp luyện đan là một điều phải được giữ kín như bưng, không được tiết lộ. Những bậc cao thủ luyện đan lựa chọn đệ tử rất nghiêm ngặt. Nó chỉ mới làm ở đây được một tháng mà lão già hắc ám này đã muốn truyền lại bí kíp rồi. Điều này là sao?

Nghĩ rồi, Tiểu Vũ cất tiếng hỏi:

- Sao lão lại chọn ta để truyền nghề?

Triệu Tống ngẩng lên nhìn, đột nhiên phá lên cười sảng khoái khiến mấy con kỳ lân giật mình, ngóc đầu lên quan sát. Thấy không có gì, chúng lại uể oải ngả đầu xuống, ngáy pho pho.

- Ngươi biết vì sao ta lại chọn ngươi không?

Lão hỏi, ánh mắt nhìn nó như thấy bảo vật quý hiếm.

Tiểu Vũ không hiểu, lắc lắc đầu.

- Suốt một tháng ngươi làm việc rất chăm chỉ. Cho dù ta có đối xử hà khắc như thế nào cũng không một lời oán thán hay có ý định phản kháng.

Triệu Tống giải thích.

Nghe đến đây, trong lòng Tiểu Vũ cười khổ: “Lão già hắc ám, ta chỉ muốn đập chết lão thôi. Nhưng vì đại cục trước mắt, ta mới nhẫn nhịn như vậy, không ngờ lại có ấn tượng sâu đậm như vậy”.

- Luyện đan là một công việc cần tính nhẫn nại và không hấp tấp. Ngươi như vậy, ta tin là sẽ trở thành một bậc đại cao thủ về luyện đan dược. Có thể chế ra những viên linh đan giúp người ta tăng cường sức mạnh, biến yếu thành khỏe, biến gầy thành ốm, biến điên khùng trở nên bình thường…

- Có thể biến người điên khùng trở nên bình thường?

Đột nhiên ánh mắt Tiểu Vũ sáng như sao, mặc kệ lão Triệu Tống đang thao thao bất tuyệt, nó lập tức nhẩy vào chặn họng bằng một câu hỏi.

Triệu Tống nheo mắt nhìn Tiểu Vũ, thái độ hết sức khó hiểu, đoạn chậm rãi gật đầu nói:

- Được chứ sao không? Đó là loại đan dược có tên Thiên Tâm Đan. Người điên khùng uống nó vào, lập tức trở nên minh mẫn, sức mạnh ý chí cải thiện rõ rệt. Tuy nhiên nó là đan dược thuộc về bồi bổ não bộ nên cách luyện rất khó và cũng vô cùng quý giá. Hiện trong lò đang có hai viên Thiên Tâm Đan, ta đã luyện gần 40 năm rồi.

Tiểu Vũ lông tóc dựng ngược khi nghe Triệu Tống nói đến thời gian luyện nên Thiên Tâm Đan. Nói vậy là không thể mở mồm xin xỏ cho mẹ một viên được rồi. Tiểu Vũ chợt thở dài một tiếng.

- Ngươi sao vậy?

Triệu Tống cảm thấy khó hiểu với thằng nhóc này, bèn cất tiếng hỏi.

- Không sao đâu lão. Mà lão có biết khảo thí sẽ diễn ra như thế nào không?

- Ồ! Sao lại không? Các đệ tử sẽ được dẫn vào một căn phòng gọi là Khảo Thể. Nơi đây chứa linh khí đất trời, có thể đưa ra câu trả lời liệu thí sinh đủ tư chất để trở thành đệ tử Thánh giáo hay không. Môn phái ta hàng ngàn năm nay đều sử dụng phương pháp này. Ngươi đừng tin bọn thuật sỹ giang hồ nói rằng dùng mắt thường là đánh giá được.

Tiểu Vũ gật gù, hóa ra là vậy.

- Thôi, giờ cũng muộn rồi, hãy nghỉ ngơi đi, mai còn tham gia kỳ khảo thí.

Triệu Tống vỗ nhẹ lên vai nó, giục đi ngủ. Tiểu Vũ bất giác cảm thấy quý lão già này. Nó đứng lên, đi ra đến cửa thì tự nhiên ngoảnh lại hỏi:

- Cái viên Thiên Tâm Đan gì đó, trông ra sao hả lão?

Triệu Tống ngớ người trước câu hỏi đó, nhưng cũng chau mày trả lời:

- Màu vàng, mà ngươi cần biết làm gì?

Tiểu Vũ lắc lắc đầu nói:

- Không, không có gì, chỉ hỏi để biết thôi.

- Nhớ nhé, nếu trượt thì đến đây, ta sẽ nhận làm đệ tử. Phòng luyện đan về sau giao hết cho ngươi.

Mỉm cười gật đầu, Tiểu Vũ lách qua cánh cửa, tiến về phía phòng nghỉ, trong lòng lo lắng không ngừng.

……..

Sáng sớm, những đám mây trôi qua đỉnh Thiên Vân, ôm ấp lấy tổng đàn của Thánh giáo, khiến cho khung cảnh nơi đây cứ mờ mờ ảo ảo tựa chốn thần tiên.

Từ tối hôm qua, những đoàn người rồng rắn kéo lên Thánh giáo đông như đi hội. Ai ai cũng muốn con em mình hoặc bản thân trở thành đệ tử của môn phái này.

Người ở khắp nơi khiến cho đại sảnh của Thánh giáo cứ như có lễ hội gì rất lớn. Các đệ tử Thánh giáo chia nhau quản lý các khu vực, tránh cho đám người di chuyển lung tung.

Tiểu Vũ thức từ sớm, chọn bộ quần áo đẹp nhất để mặc rồi tự tin bước về phía địa điểm khảo thí. Nó ở trên này cũng đã một tháng, cơ bản cũng quen mặt với mấy vị đệ tử được giao phó canh gác. Đi đến đâu, nó cũng mỉm cười cúi chào. Đám đệ tử này thấy Tiểu Vũ đều chúc nó may mắn.

Khoảng sân rộng rãi tràn ngập người. Thôi thì đủ loại màu sắc quần áo. Tiếng gọi nhau ý ới vang lên điếc cả tai .Tiểu Vũ len lỏi trong đám người, bất giác nhớ lại thời điểm còn hành nghề móc túi trên Bảo Quang tự. Nếu trên đó cũng đông thế này thì có phải là đã giàu to rồi không. Nghĩ đến đây, nó lắc đầu cười một mình.

Tiểu Vũ nhanh chóng tiến lại bàn ghi danh. Vì có chút quen biết nên Tiểu Vũ chẳng phải xếp hàng mà được một vị giám sát dẫn thẳng vào bên trong.

- Chúc ngươi may mắn nhé.

Trấn Nam từ đằng sau, vỗ vai nó.

- Cảm ơn đại ca, hy vọng có thể gọi một tiếng sư huynh.

Tiểu Vũ chắp tay cúi chào rồi quay người tiến vào trong.

Phía bên trong, một căn phòng bằng đá rất lớn hiện ra trước mặt. Có bốn vị giám sát đứng ở cửa phòng.

- Văn Tiểu Vũ, hãy chuẩn bị.

Một vị giám sát nhìn nó, thông báo.

Tiểu Vũ gật nhẹ đầu.

Cánh cửa đá từ từ mở ra, một thiếu niên mi thanh mục túc, khuôn mặt rạng ngời, phóng vọt ra ngoài hô lớn:

- Được nhận rồi.

Lập tức, các vị giám sát mỉm cười chúc mừng thiếu niên này. Tiểu Vũ nhìn thấy thế, trong lòng thốt nhiên lo lắng không ngừng.

- Tiểu Vũ vào đi.

Một vị giám sát ở gần cửa vẫy tay gọi nó.

Tiểu Vũ nhịp tim đập mạnh, nhẹ nhàng bước tới cánh cửa rồi lách người vào.

Bên trong rộng lớn và vô cùng mát mẻ. Phía cuối phòng, nó thấy đặt một chiếc bàn lớn. Có 3 vị đang ngồi đó. Người ngồi chính giữa, chính là nữ nhân xinh đẹp mà nó gặp trước đây, Lâm Hạ Phương. Bà ta vận một bộ quần áo màu xanh, phong thái tỏa ra đúng là bậc minh chủ đứng trên triệu người. Ngồi ở hai bên, Tiểu Vũ đoán chắc chắn là trưởng lão hoặc phó giáo chủ, thân phận tuyệt đối không tầm thường.

Trước mặt bọn họ, một vòng tròn lớn dường như được điêu khắc vào sàn đá, có những hình thù kỳ quái mà Tiểu Vũ không hiểu là gì. Có bốn cây cột ở bốn góc vòng tròn. Mỗi cây cột lại một màu khác nhau.

- Văn Tiểu Vũ, người trấn An Thái.

Người ngồi bên phải Lâm Hạ Phương gọi tên.

- Dạ!

Tiểu Vũ đáp lại.

- Ngươi mau đứng vào giữa vòng tròn này.

Vị kia tiếp tục ra lệnh.

Tiểu Vũ run rẩy bước vào chính giữa vòng tròn. Tất cả ba vị kia đều hướng sự chú ý vào nó.

- Bắt đầu đi.

Lâm Hạ Phương gật đầu.

Lời nói vừa dứt, bốn cây cột đột nhiên từ từ sáng rực rồi bất ngờ phóng vào người Tiểu Vũ 4 đạo quang mang kinh người. Cả thân thể Tiểu Vũ như bị điện giật, chỉ kịp á lên một tiếng rồi đột ngột chìm vào một trạng thái vô thức.

Trong trạng thái này, những hình ảnh lóe lên trong đầu Tiểu Vũ. Tiếng chuông chùa thanh tịnh ở đâu vang đến. Những vị tăng nhân đang xếp thành một hàng dài. Những khuôn mặt ma quỷ từ đâu xuất hiện. Chữ “vạn” nhà phật sáng rực rỡ bay lượn khắp nơi. Tiếng tụng kinh, gõ mõ, tiếng người huyên náo. Rồi đột ngột, hình ảnh một thanh cự kiếm khổng lồ xuất hiện trên bầu trời. Một bánh xe pháp luân cũng to lớn không kém đang cự nhau với thanh kiếm. Chỉ thấy vòng pháp luân kia đột ngột quay ngược chiều, trí óc Tiểu Vũ nhòe đi…chỉ còn lại tiếng gọi xa xăm, tên của một ai đó….

Cánh cửa đá từ từ mở ra, Tiểu Vũ khuôn mặt thất thần, bước ra ngoài. Những nhịp chân của nó nặng tựa đeo đá. Trấn Nam ở ngoài, thấy bóng nó liền chạy tới.

- Ngươi sao rồi.

Tiểu Vũ ngước khuôn mặt trắng bệch lên phía Trấn Nam, nói như muốn khóc:

- Đệ…đệ trượt rồi đại ca ạ.

Trấn Nam khẽ nheo mắt, nhìn vào bên trong, lòng bồi hồi khó tả. Liệu có gì sai sót hay không?

Vị giám sát bước tới chỗ Trấn Nam, lắc lắc đầu, nói nhẹ:

- Thông tin từ tứ đại linh thạch cho thấy, Tiểu Vũ kinh mạch bình thường, thậm chí rất yếu. Nhưng quan trọng là đan điền không thể tụ khí. Ta rất tiếc.

Tiểu Vũ như người mất hồn, bước chân liêu xiêu đi về phía phòng luyện đan. Ánh mặt trời trên cao khô khan trải xuống in bóng nó cô liêu. Trời không một gợn mây, vài vệt sáng của pháp bảo rạch qua thinh không như xát muối vào tâm hồn đang tan nát của Tiểu Vũ.