Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 30

Nạp Thiện nhìn chằm chằm xuống mặt nước, đột nhiên nói: " Mẹ nó, không biết sao ta cứ nghĩ có gì là lạ…" Sờ sờ vào đầu, hỏi Khảm Khảm Kỳ: " Lão Khảm, ngươi hiểu được gì không?"

Khảm Khảm Kỳ nghĩ thầm: " Không biết khi nào ta lại thành lão Khảm thế này." Hắn nói: " Bản lãnh của lão Đại không phải ngươi không biết, không có việc gì đâu, ngươi không cần quan tâm."

Nạp Thiên hừ hừ nói: " Bây giờ ai mà không cảm thấy như vậy, những lời của lão Đại ai mà không uy tín chứ."

Triệu Trì bật cười, nói: " Lão Nạp a, không biết ngươi làm sao mà lên làm lão Đại được, bản lãnh không lớn…"

"Hoa…."

" Mọi người cẩn thận…"

Ba người kinh hãi nhìn xuống, chỉ thấy Lý Cường từ dưới đáy hồ bơi nhanh ra, phía sau có vài hồng ảnh chừng một thốn vọt theo sau hắn.

Thân thể Lý Cường lên tới không trung thì dừng lại, đám hồng ảnh kia bay sát qua người, vang lên âm thanh ba ba rồi mới rơi vào trong nước.

Triệu Trì thân pháp cực nhanh, vừa nghe vậy đã phi thân ra khỏi bờ hồ, Khảm Khảm Kỳ và Nạp Thiện thì không may, mỗi người đều bị trúng ba, bốn hồng ảnh, đau đến kêu to. Lý Cường lắc mình đi tới bên người họ, cười khổ nói: " Đừng nhúc nhích, để cho ta xem, không biết đây là đồ vật gì."

Đó là một loại chỉ dài cỡ ngón tay màu đỏ sậm giống như sinh vật, chiếc lưỡi của nó đã cắm sâu vào trong da tay, cái đuôi còn đang ở ngoài vặn vẹo xoay tròn. Quá đau đớn, Nạp Thiện kêu loạn: " Lão Đại chết mất, cứu mạng a."

Lý Cường nhịn không được vỗ lên đầu hắn một cái, mắng: " Lão Đại ngươi không có chết đâu, sợ cái gì, Khảm Khảm Kỳ đâu có như ngươi." Vừa nói vừa nắm lấy cái đuôi hồng ảnh kéo nó ra, kinh hãi than thở: " Thật là một loại sinh vật kỳ lạ, các ngươi xem lưỡi của nó, giống như một cây đao bình thường thật sắc bén."

Đem hồng ảnh trên hai người gỡ xuống, Khảm Khảm Kỳ đột nhiên nói: " Ta biết cái này là cái gì, nguyên lai đồ vật này là một loại sinh vật trong nước."

Lý Cường tò mò hỏi: " Là cái gì a?"

Khảm Khảm Kỳ nói: " Các ngươi xem, bây giờ nó giống cái gì."

Hồng ảnh rời khỏi nước một đoạn thời gian, thân thể chậm rãi biến thành màu đỏ, Triệu Trì nói: " Bộ dáng có chút giống tiểu phi phiêu, bất quá lại không có lông vũ."

Khảm Khảm Kỳ nói: " Chúng ta nơi này có người gọi là Tiến đầu, đồ vật này rất âm độc, sau khi tiến vào thân thể gặp máu sẽ sống lại, chuyên tấn công trái tim của người, chúng ta gọi là Ảnh Tâm Tiến, cũng không biết từ loại đồ vật gì làm ra, lần này chứng kiến nó khô xác mới biết được."

Nạp Thiện nhìn Hồng ảnh trong tay, có vẻ không tin bắt nó đem bỏ vào trong nước, chỉ thấy nó đột nhiên dãy dụa vặn vẹo sống lại, sợ đến ngã bịch ra sau, vỗ vào ngực nói: " Mẹ nó, làm người ta sợ hãi!"

Lý Cường lấy ra hai bộ khải giáp nói: " Triệu đại ca và Khảm Khảm Kỳ mặc vào, không cần tiếc năng lượng thạch đem phòng hộ khai mở, Nạp Thiện cũng mở phòng hộ ra luôn đi, ta còn muốn đi xuống xem thử."

Ba người sợ đến kêu lên, Nạp Thiện vẻ mặt như có tang, khóc nói: " Lão Đại, không cần muốn chết gấp như vậy…" Lời vừa ra khỏi miệng thì biết không ổn, vội vàng rút đầu lại đưa tay che lên nhưng vẫn còn nghe " Ba" một tiếng, quái dị kêu lên: " Lão Đại lại vừa đánh vào đầu của ta.."

Triệu Trì quan tâm nói: " Lão Đại, quá nguy hiểm, lỡ như lại gặp Ảnh Tâm Tiến công kích thì sao?"

Lý Cường ngồi xuống, cười nói: " Chỉ có thể thử xem, vừa rồi dưới nước ta tựa hồ thấy có ánh sáng cho nên phải thử lại một lần, nếu buông tha thì quá đáng tiếc."

Hắn đem tâm thần chìm nhập nguyên anh, cố gắng điều động một ít chân nguyên lực, bởi vì Lan Uẩn chiến giáp cũng phải có đủ chân nguyên lực mới có thể mặc vào.

Nạp Thiện sờ sờ đầu, trong lòng thật sự là bội phục Lý Cường, đã nhìn thấy qua sự lợi hại của Ảnh Tâm Tiến, vậy mà còn dám xuống nước, nghĩ đến đã thấy da đầu tê dại. Hắn đã hoàn toàn bái phục Lý Cường, đi theo lão Đại như vậy nhìn bộ dáng hắn không có chút nào sợ hãi, có lẽ hắn thật sự có thể đưa được mình về nhà.

Đang miên man suy nghĩ thì bốn phía chợt sáng lên, Khảm Khảm Kỳ kéo áo hắn, chỉ thấy Lý Cường đột ngột bay lên, trên người dần dần hiện ra một bộ khải giáp mà họ chưa bao giờ được nhìn thấy. Khảm Khảm Kỳ kinh ngạc há to miệng, bộ khải giáp xinh đẹp tinh xảo này hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhàn nhạt một tầng kim quang bao phủ, tựa như biển rộng mới sinh sáng rỡ, huyến lạn chói mắt, Khảm Khảm Kỳ hiểu được bộ khải giáp này chứa đựng đại lượng tinh thạch năng lượng nhưng hắn không hiểu bộ giáp này có thể chứa đựng lượng lớn năng lượng như thế là loại giáp gì?

Nạp Thiện thì thào lẩm bẩm: " Ta chỉ biết, ta chỉ biết, lão Đại của ta dám chắc không phải là người…" Hắn đưa tay tự vả vào miệng mình, nói: " Phi, cái miệng thối này."

Trong lòng Lý Cường cũng không được nhẹ nhàng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng mặc được Lan Uẩn chiến giáp vào, dù sao chỉ có thể vận dụng được quá ít chân nguyên lực nhưng nếu để hộ thân thì không là vấn đề gì. Hắn nhìn thoáng qua Nạp Thiện, nói: " Một chút ta sẽ trở lại, các người lui ra sau đợi."

Lý Cường ở trong nước rất tự tại, bốn phía được Lan Uẩn chiến giáp chiếu sáng rực, xa xa có từng đám từng đám Ảnh Tâm Tiến du động. Lần trước hắn chỉ dựa vào cảm giác để bỏ chạy, còn bây giờ có Lan Uẩn chiến giáp chiếu sáng, hắn có thể thấy hết rõ ràng.

Hắn không dám dùng chân nguyên lực thúc giục thân hình, chỉ có thể chậm rãi du động. Kỳ quái là hình như Ảnh Tâm Tiến sợ ánh sáng, đã tránh né hắn từ phía xa. Có mấy cái thông đạo để đi, Lý Cường thuận theo một cái thông đạo lớn nhất bơi vào, thông đạo này chỉ chừng sáu, bảy thước, bên trong rất rộng, đáy nước có rất nhiều tinh thạch, do Lan Uẩn chiến giáp chiếu rọi tỏa ra ngũ sắc quang hoa.

Lý Cường nghe được mặt bên có nước chảy lại, quay đầu nhìn thì chấn động.

" Mẹ kiếp, cái này là cái gì chứ?"

Hắn tự nhắc nhở chính mình: " Tỉnh táo, ngàn vạn lần tỉnh táo."

Đó là một con vật có bộ dáng Bích Hổ (thằn lằn), dài cỡ chừng bảy, tám thước, có bốn chân dài khảm trên vách, miệng rất rộng, nhìn không thấy hàm răng, hai con mắt màu xanh tỏa ra quang mang, có một cái đuôi thật dài, có thể thu về mở ra, mở ra có thể thấy những gai nhọn, ở trên còn có hai khối thịt màu đen.

Lý Cường không rõ nhược điểm của nó, cũng không biết nó công kích thế nào, nhất thời còn chịu đựng được.

Vừa thêm một cỗ nước chảy xẹt qua người, Lý Cường dùng khóe mắt nhìn qua thì kinh hãi đến cả da đầu cũng đều tê dại.

Cách đó không xa lại xuất hiện thêm một vật, có vô số xúc giác(vòi) ở trong nước vũ động, xúc giác có màu vàng, ở phía trên là một khối màu diễm hồng, không thấy rõ hình thể, chỉ có thể đoán là một đống xúc giác.

Quái vật giống Bích Hổ đột nhiên đứng lên, bụng lập tức bành rộng ra. Lý Cường chậm rãi hướng nham bích bơi qua, trong tay lặng lẽ lấy ra hai Hồng Bạo Đạn.

Khối xúc giác tự nhiên sắp xếp chỉnh tề thành Ngũ Tinh Trạng. Lý Cường kinh ngạc đến suýt chút nữa kêu lên, hình dáng đó vốn là một công kích trận, một đoàn một đoàn quang cầu, tại xúc giác cử động, đang chuẩn bị xuất ra.

Lý Cường lặng yên lùi về phía nham bích, lẳng lặng nhìn xem hai quái vật này làm sao tranh đấu.

Bích Hổ quái vật gây khó khăn đầu tiên, cái bụng bành to đột nhiên thu nhỏ lại, miệng rộng há to, một trận thanh âm quái dị ba động làm cho khí huyết Lý Cường bốc lên, nghĩ: " Đây là Âm công, thật là lợi hại, có thể xuyên qua chiến giáp của ta, người thường gặp loại Âm công này đã mất mạng."

Hắn lén lút xuất một tia chân nguyên lực, cố gắng phân tích năng lượng hướng đi của Âm công, dò xét một hồi vẫn không được, không có cách nào khác hơn là phải bỏ qua.

Khối xúc giác càng kỳ diệu Ngũ Tinh công kích trận không thay đổi, bên ngoài đột nhiên xuất ra một phòng ngự tuyến, hoàng quang màu vàng, đem Âm công ngăn trở, làm cho Lý Cường cảm thán thế giới này thật sự là kỳ diệu.

Lý Cường không dám nhìn thêm nữa, lặng lẽ từ từ bơi lên mặt nước.

Nhảy ra khỏi mặt nước, chỉ nhìn thấy một tòa thiên nhiên bình thai nổi ở trên, bốn phía bích thủy vờn quanh, động bích giống như là một quả bóng lớn. Không biết nham thạch ở nơi này là quáng thạch loại gì lại chiếu ra huỳnh quang làm bốn phía sáng rực.

Trên bình thai có một tầng đá nhỏ trong suốt. Lý Cường liếc mắt một cái đã thấy có rất nhiều cực phẩm tiên thạch, tiện tay cầm một khối, đó chính là khối thượng phẩm Bích Triều Thạch.

Đi thêm vài bước, tới gần giữa bình thai, bên trong có một ô nhỏ, có một loại thực vật gì đó, mà cái ô đó lại tích súc một tầng nước nhũ màu trắng.

Lý Cường thoáng nghi hoặc, nghĩ thầm: " Hay là ta kiếm chút tiên thạch trở về trước, để bọn họ đợi lâu nóng nảy." Một bên thì kiếm, một bên lại nghĩ: " Không biết là loại thực vật gì đây, thật là kỳ quái a, có thể sinh trưởng trong động. Được rồi, không phải ta có ngọc giản của Linh Bàn Môn sao? Nhìn xem rồi hãy nói."

Hắn lấy ra ngọc đồng giản lấy từ tay Mai Khúc, rất nhanh tìm kiếm.

Trên mặt Lý Cường xuất hiện thần sắc mừng như điên.

Loại thực vật tỏa ra quang mang màu đen, lớn lên rất giống lộc nhung(sừng hươu), tên gọi Bích Khích Tử, ở bên trên có một sợi dây mềm mại màu xanh biếc, tên gọi Giới Tinh Ti, còn có từng bụi, từng bụi hợp lại thành quả cầu màu lam, còn có chất nhũ dịch màu trắng, dùng để luyện đan, phi thường thưa thớt hiếm thấy, tên là Tinh Nguyên Thủy.

Bích Khích Tử và Tinh Nguyên Thủy có thể chế thành một loại đan dược giản dịch, đối với người tu chân tác dụng không lớn nhưng nếu là người thường phục dụng thì hiệu quả như tiên đan, nếu là người luyện võ phục dụng thì hiệu quả rất tốt. Lý Cường vô tình phát hiện loại đồ vật này, vô cùng cao hứng, làm hắn phát sầu chính là thân thể của các khổ tù, cái này chỉ đơn giản luyện chế một lô đan dược thì có thể làm cho thân thể các khổ tù cường tráng hơn nhiều.

Lý Cường cẩn thận lấy ra một cái bình thủy tinh, đem bảo bối này thu thập lại. Khi hắn đem Tinh Nguyên Thủy thu thập xong thì hắn chợt nhìn thấy trong cái ô có một khối tinh thạch cỡ nắm tay, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua loại tinh thạch màu trắng như thế này. Hắn tò mò cầm lên, để trên tay thấy những biến hóa kỳ dị của khối tinh thạch, từ màu trắng biến thành màu đen, tiếp theo lại biến thành màu đỏ, hắn thấy nhìn cũng lạ nên cũng thu luôn vào thủ trạc. Hắn thật không biết khối tinh thạch này tại tu chân giới cũng cực kỳ hiếm thấy, là loại cực phẩm tiên thạch, tên gọi Khảm Tiến Thạch, chỉ có thể gặp mà không thể cầu được.

" Đông."

Dưới chân Lý Cường run lên, bích thủy dưới bình thai trận trận bốc lên, hắn đã biết quái vật dưới nước đánh nhau kịch liệt chết sống, mặc dù có gấp cũng đành phải đợi. Hắn đành một bên kiếm thêm tinh thạch một bên nhìn xuống mặt nước thăm chừng.

Dần dần mặt nước yên tĩnh trở lại, Lý Cường nhúng đầu xuống dưới nước nhìn lại, hai quái vật đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Trở lại hồ nước, ba người Nạp Thiện đã gấp đến độ điên lên, nhìn thấy Lý Cường từ trong nước nhảy ra, hắn vội chộp vào vai Lý Cường quan sát từ trên xuống dưới, Lý Cường cười nói: " Nhìn cái gì? Ta không phải là rất tốt sao, không mất một miếng thịt nào."

Nạp Thiện thở ra một hơi dài, reo lên: " Lão Đại, ngươi còn không chịu lên, chúng ta sẽ phải xuống dưới tìm."

Khảm Khảm Kỳ và Triệu Trì cùng gật đầu, Khảm Khảm Kỳ nói: " Đám Ảnh Tâm Tiến kia có công kích ngươi không? Ai, còn không bằng cùng ngươi đi xuống, đỡ phải ở trên này đợi muốn chết người."

Triệu Trì nói: " Nếu không có lão Khảm cản ngăn cản, Nạp Thiện đã đi xuống rồi."

Lý Cường âm thầm cảm động, biết rằng mình đã được sự quan tâm thật sự của họ, nói: " Thủy đạo nhiều lắm, một khi bị lạc phi thường nguy hiểm, hơn nữa dưới nước lại còn phát hiện quái vật, lợi hại cực kỳ, lão Khảm đúng, may mắn các ngươi không đi xuống, vô cùng nguy hiểm đó."

Khảm Khảm Kỳ nghĩ thầm: " Làm sao mà lão Đại cũng gọi ta là lão Khảm, cũng là do Nạp Thiện này kêu loạn."

Lý Cường thu hồi Lan Uẩn chiến giáp nói: " Chúng ta trở lại chỗ xuống hồi nãy đi."

Bốn người trở lại cái phễu to khi nãy tìm kiếm lối ra.

Qua bao nhiêu khổ cực, cuối cùng mọi người mới tìm được đường trở lại chỗ tù binh râu xồm nhảy xuống, Nạp Thiện sờ sờ đầu nói: " Lão Đại, ta ở tại Hắc Doanh thời gian lâu hơn, hình như bản lĩnh tìm đường cũng dùng được, để cho ta dẫn đường đi."

Lý Cường đau đầu nhất là những đường hầm chằn chịt ở đây, nghe vậy nói: " Được, vậy Nạp Thiện dẫn đường, chúng ta đi." Nói xong cũng mặc vào một bộ khải giáp, nói: " Mọi người mở phòng hộ, chuẩn bị vũ khí, đi!"

Khảm Khảm Kỳ muốn nói gì đó nhưng vừa há miệng thì ngậm lại, đi theo Nạp Thiện phía trước.

Lý Cường trong lòng thật sự là hận Tư Đồ Ung phong bế nguyên anh của mình, nếu không hắn có thể dùng Địa Hành Thuật dò đường. Đi lên đi xuống quẹo trái quẹo phải, trong bốn người thì Lý Cường khỏe nhất, không cảm thấy mệt, Triệu Trì vẫn hoàn hảo, kém cỏi nhất chính là Nạp Thiện, cứ thở dốc thở dốc không ngừng, y như người bệnh suyễn.

"Lão…lão Đại…"

Lý Cường có chút lạ lùng, đi đến phía sau Nạp Thiện hỏi: " Cái gì?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Ta không được…rồi…phải nghỉ một…lát…ta không thở nổi…"

"Được, mọi người nghỉ ngơi." Lý Cường tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra một bình thủy tinh, cẩn thận xuất ra một khối Bích Khích Tử, dùng chân nguyên lực đánh nhỏ nó ra, đặt ở trong chén rồi cho chút Tinh Nguyên Thủy vào, tìm một khối nhỏ tiên thạch, trên mặt đất tạo ra một Đan Trận siêu nhỏ, cố gắng vận xuất chân nguyên lực khởi động nó.

Nhàn nhạt hồng quang chiếu sáng thông đạo, Lý Cường cẩn thận đem cái chén đựng hỗn hợp dược liệu tốt chậm rãi bỏ vào trong trận. Nạp Thiện ba người trợn mắt há hốc mồm, đừng nói chưa từng thấy qua cái chén thủy tinh trong suốt như vậy, cho tới Đan Trận cũng chưa từng nghe qua.

Nạp Thiện hỏi: " Lão Đại, ngươi làm gì vậy? Khối tinh thạch này vì sao lại phiêu phù trong không trung như thế?"

Nhìn thấy Lý Cường chuyên tâm thúc giục khối tinh thạch chuyển động mà không trả lời hắn, bèn quay sang hỏi Triệu Trì: " Lão Triệu, lão Đại đang làm cái gì vậy, nói cho ta biết với?"

Triệu Trì khoát khoát tay, căn bản là không nghe hắn nói cái gì, trong lòng hắn kinh ngạc cực kỳ, hắn như mơ hồ biết đây là luyện đan bất quá cũng chỉ là lần đầu tiên chứng kiến nên cũng không dám xác định.

Kỳ thật, kinh ngạc nhất chính là Khảm Khảm Kỳ, tại Thản Bang Tinh vận dụng tinh thạch là chuyện rất bình thường, tinh thạch ở nơi này vốn là vật phẩm trụ cột, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cách vận dụng năng lượng như vậy, cho hắn hiểu được Lý Cường thêm thần bí.

Hồng quang bắt đầu chậm rãi trắng bệch, chiếu ra một mảnh ánh sáng, tinh thạch đang phiêu phù bắt đầu xoay tròn thật nhanh, sáu viên đan hoàn đã được thành hình, cỡ ngón cái, trận trận mùi thơm ngát phiêu tán ra. Nạp Thiện lại nhịn không được nói: " Thơm quá a, nghe mùi cũng thấy đói bụng."

Hồng quang ảm đạm xuống, Lý Cường lăng không dùng chén thủy tinh hứng lấy sáu viên đan hoàn, bỏ khối tinh thạch đã hao hết năng lượng đập nhỏ đi. Hắn vui vẻ cười nói: " Haha, thành công rồi" Trong lòng thầm khen luyện đan pháp của Linh Bàn Môn quả thật thần kỳ.

" Cái gì mà thành công, lão Đại, sao các ngươi chẳng ai thèm để ý tới ta." Nạp Thiện ủy khuất nói.

Lý Cường cầm một mảnh đan hoàn đút vào trong miệng Nạp Thiện, cười nói: "Ăn cơm đi, mỗi người một viên. Triệu đại ca ăn xong lập tức vận công, hiệu quả rất tốt."

Nạp Thiện chỉ cảm thấy một đạo băng lưu chảy vào trong phế phủ, mùi hương thơm ngát phát ra càng nhiều hơn, cả người như đang sôi trào, bụng kêu lên rồn rột, hắn vọt miệng nói: " Lão Đại, cần phải đi đại tiện!"

Lý Cường tức giận nói: " Nạp Thiện…ai muốn đại tiện chứ!"

Nạp Thiện không còn nói nên lời, ôm bụng chạy nhanh vào chỗ sâu trong, còn giải thích: " Lão Đại…a.a ta không phải cố ý."

Khảm Khảm Kỳ cũng không chịu được, cũng chạy theo sau hắn.

Triệu Trì có vẻ thu hoạch rất lớn, vận công mấy chu thiên làm cho hắn cảm thấy như có công hiệu thoát thai hoán cốt. Hắn mở mắt kích động nói: " Thật sự là tiên đan a…sao lại có cảm giác kỳ cục thế này…không được…" Rồi cũng hướng theo bọn Nạp Thiện chạy đi.

Bốn người lại tiếp tục đi, tốc độ bắt đầu nhanh hơn, tâm lý Nạp Thiện kinh ngạc vạn phần, vốn cảm thấy rất mệt, bây giờ lại cảm thấy rất dễ dàng, vô luận là tay chân, chỉ cần động nhẹ là có thể đi thật xa, trong lòng thấy sướng khoái vô cùng.

Lý Cường đột nhiên cảm giác được một chấn động nhỏ, kêu mọi người dừng lại, nhỏ giọng nói: " Các ngươi nghe được gì không?"

Triệu Trì áp tai lên vách động, nói: " Có thanh âm xao động."

Nạp Thiện và Khảm Khảm Kỳ cũng đã nghe được.

"Chúng ta đi qua xem." Lý Cường vận xuất một tia chân nguyên lực, dò xét mọi nơi, rất nhanh phát hiện một cái thông đạo hẹp, nói: " Mọi người đi theo ta, cẩn thận đó."

Theo cái thông đạo hẹp này, mọi người khó khăn đi về phía trước.

"Mẹ kiếp, là tử lộ." Lý Cường không cam lòng vận chân nguyên lực dò xét về phía trước, vui vẻ nói: " Tường động rất mỏng, các ngươi lui ra sau, ta cho nổ nó." Rồi lại nói: " Mọi người mở phòng hộ lớn nhất, coi chừng nổ trúng…"

"Oanh."

" Hoa lạp lạp…" Tường động sụp xuống, trong lúc nhất thời sương khói đằng đằng, đá vụn bay loạn.

Ngoài động có một trận tiếng kêu sợ hãi, Triệu Trì đi ra ngoài trước, Lý Cường ba người theo sau lao ra động khẩu.

Nạp Thiện hoan hô: "Lão Đại…haha..haha…chúng ta đã về rồi."

Rất nhiều khổ tù hoảng sợ nhìn bốn người mặc võ trang, cũng không biết vì sao Hắc Doanh có thể tiến đến nơi này.

Lý Cường hỏi: " Ai có thể nói cho ta biết, đây là khu của ai?"

Nạp Thiện ra vẻ, quát: " Câu hỏi của lão Đại ta, người nào đi ra trả lời, ân, nếu không ai nói, vậy lão Đại các ngươi là ai, mau gọi tới bái kiến lão Đại chúng ta."

Trong chốc lát, có một người vọt lại, nhìn thấy trang phục của bốn người Lý Cường, giật nảy mình. Trong đám người đi ra một người gầy ốm, cẩn thận đánh giá bốn người, đột nhiên nói: " Độc Nhãn Long, là ngươi sao? Mẹ nó, bây giờ con mắt lớn, ngay cả lão tử cũng đều không nhận ra rồi."

Người này tự xưng lão tử, dĩ nhiên làm Lý Cường nảy sinh ra một cảm giác thân thiết. Hầu lão ca khi mở miệng nói chuyện cũng luôn tự xưng là lão tử, hắn cười nói: " Lão tử là lão Đại của Độc Nhãn Long, có chuyện thì nói với lão tử!"